Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 256: Bí mật của đại chiến lục đạo (thượng)




Hoa Hiển Tử đi qua đi lại trên quyển sách đã được mở ra, “Vì sao sư huynh ta muốn ngươi tới đây? Lẽ nào trên người ngươi có hơi thở Nam Đẩu có thể chế ngự Khước Tà Kiếm? Nhưng sao ngươi lại có được chứ?”

”Ông hỏi ta, ta hỏi ai?” Trùng Trùng giang tay ra, “Nếu thần kiếm là do đệ tử của Mai Minh Tử rèn ra, vậy thì cái gì mà điềm trời có nói, khi bát kiếm tề đủ thì sẽ quét sạch Ma vực cũng là giả rồi phải không?”

”Ai nói là giả, còn thật hơn cả trân châu đấy.” Hoa Hiển Tử nói: “Tám thanh kiếm được rèn xong lại bị cắm vào trong đá tàng kiếm, người không có huyết thống đặc thù sẽ không xê dịch được chúng đâu. Mà thuộc tính của tám thanh kiếm đó khắc nhau, kèm với trận pháp mà chưởng môn sư huynh ta nghiên cứu tỉ mỉ cho ra thì sau khi kiếm chủ bát kiếm cùng nhau tu luyện từ tám mươi đến hơn trăm năm thì chắc chắn sẽ có thể vô địch thiên hạ.”

Tám mươi đến hơn trăm năm? Lúc ấy con của nàng và đại ma đầu cũng có thể đánh đổ thiên hạ rồi. Nhưng ý kiến này được đó, nếu nàng đã là kiếm chủ bát kiếm do số trời định sẵn, gánh sẵn trách nhiệm không thể chối từ, vậy thì chi bằng nàng và đại ma đầu sinh vài đứa sớm một chút, huấn luyện chúng từ tấm bé, để chúng giúp nàng hoàn thành sứ mệnh. Và nàng chỉ cần buôn bán làm ăn, chiếm lấy trai đẹp là được rồi. Dù gì thì người tu Tiên còn lâu mới già đi, mấy trăm tuổi vẫn không khác là bao so với mười mấy hai mươi tuổi, huống chi nàng còn có thuật Trú Nhan do đảo chủ Trụ Tử nghiên cứu nữa.

Nghĩ thấy tốt đẹp làm sao, chồng là một nam nhân cực phẩm tài mạo song toàn, làm Minh Vương kiêm cả Ma Vương, lại cưng chiều nàng hết mực; con là một cậu bé xinh đẹp trắng trẻo mịn màng làm kiếm chủ bát kiếm, tổng chưởng môn tương lai của Tiên đạo, đối tượng khiến vô số thiếu nữ giành nhau sứt đầu mẻ trán, cũng nghe theo nàng răm rắp; lúc nàng ra đường, mỗi tay nắm lấy một người, một lớn một nhỏ đều thuộc về nàng, cộng thêm nàng với chức danh người giàu nhất mười châu ba đảo, khà khà khà, thật là một cuộc sống hoàn mỹ biết bao! Thân là một nữ nhân thì còn gì đáng để theo đuổi hơn những thứ này nữa chứ.

Hoa Hiển Tử nhìn Trùng Trùng, thấy trên mặt nàng hiện ra nụ cười cực kỳ đáng sợ lại tham lam thì chợt run rẩy, vội nói: “Ngươi có công phu gì thì triển khai đi, để ta xem có phải là sư huynh ta đã dẫn ngươi đến đây không.”

Trùng Trùng tức tối khi tưởng tượng xa vời của mình bị lão làm gián đoạn, nhưng kiếm không có trong tay, nàng biết triển khai công phu gì chứ, chỉ đành dẫn dắt chân khí bên trong cơ thể rồi múa may bừa vài cái, nào ngờ Hoa Hiển Tử ngạc nhiên đến chết đi sống lại, lão thốt lên: “Thần khí màu vàng kim! Chưởng môn sư huynh của ta đã trao thần khí màu vàng kim cho ngươi rồi! Nha đầu ngươi đúng là có số đỏ, đó chính là tu vi đã nhiều năm của sư huynh ta đấy. Huynh ấy đạo pháp đại thành, thoát ly trần giới, vậy mà lại truyền tất cả tu vi cho ngươi, ngươi đúng là đúng là ——” Lão không nói nổi được nữa, miệng đã há thành chữ O rồi, sau đó lại nói: “Hả, ngươi quả nhiên có hơi thở Nam Đẩu, sao thế được? Sao thế được?”

Trùng Trùng nhún vai không muốn trả lời lão. Thật ra nàng cũng thấy nghi, hơi thở Nam Đẩu có như thế nào, từ bé đến lớn nàng đều rất bình thường, ngu ngốc ngờ nghệch thì có không ít, có khi còn như kẻ nông cạn nữa, nhưng chưa nghe nói qua về hơi thở Nam Đẩu.

”Ngươi không biết đâu, đại chiến lục đạo năm ấy, chưởng môn sư huynh của ta đang bế quan đến thời khắc mấu chốt để đạo pháp đại thành nên hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước đó huynh ấy đã giao chuyện của phái Thiên Môn cho ta và tiểu tử Vân Thâm kia xử lý rồi, ta mải mê rèn kiếm luyện thần khí nên lại giao tất cả mọi chuyện cho Vân Thâm quyết định. Tên tiểu tử Vân Thâm này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi khuyết điểm là cả tin và dễ bị lừa, vậy mà lại còn mang trái tim nhiệt tình nữa, loại người thế này dễ bị người khác lợi dụng nhất.” Hoa Hiển Tử nói liên miên: “Sau đó thì không còn cách nào bù đắp tất thảy nữa, chưởng môn sư huynh cũng đạo pháp đại thành, thoát ly trần thế, song trước đó huynh ấy có đến tìm ta, sau khi xem xong quyển sách này thì thở dài: “Thế gian này tồn tại sự công bằng hay là ích kỷ? E rằng hơi thở Bắc Đẩu chết lại hồi sinh, đến lúc ấy trăm họ sẽ lầm than mất thôi!” Nói rồi huynh ấy đi mất.”

”Cứ vậy mà đi?!”

Hoa Hiển Tử gật đầu, “Nhưng ta đã ở cạnh sư huynh từ bé, biết huynh ấy nghĩ gì. Chắc chắn huynh ấy cảm thấy rằng bản thân chỉ một lòng vì tu đạo mà không ngăn cản chuyện sai trái này nên phải gián tiếp chịu trách nhiêm. Vì vậy huynh ấy mới đi tìm Khước Tà Kiếm chủ thân mang hơi thở Nam Đẩu, một là có thể để bát kiếm tề đủ, nếu Minh Vương phục sinh và bùng nổ thì tám thanh kiếm này còn có thể chống cự được, hai là dùng hơi thở Nam Đẩu hòa với hơi thở Bắc Đẩu đã chết, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển.”

”Vậy sao ông ấy không nói thẳng mà cứ phải thần bí đưa ta đến đây.” Trùng Trùng hơi bất lực, nàng không hề thích tác phong “cơ trời không thể để lộ” này của những người tu đạo.

”Sư huynh đắc đạo, đã không còn thuộc về trần thế, vốn không nên can thiệp vào chuyện phàm tục, vì vậy huynh ấy chỉ dẫn dắt ngươi, xem ngươi có thể thay đổi kết cục hay không chăng.”

Nói như vậy thì đã rõ không còn gì hơn rồi, người ta đã phi thăng rồi, không còn lo chuyện của mười châu ba đảo nữa, mọi người cứ tự nghĩ mà làm đi, vì để tiện mà còn từ xã hội hiện đại mang một Diêu Trùng Trùng cu li đến nữa. Nàng đã biết thần khí màu vàng kim này không phải có không rồi mà, dám chắc đã định để nàng làm đại sứ hòa bình từ sớm rồi.

May mà nàng và Hoa Tứ Hải, hoặc có thể nói là Tín Đô Ly Nan vừa mắt nhau nên nảy sinh tình cảm, nếu cả hai ghét nhau thì chẳng phải là nàng sẽ bị đẩy vào chỗ chết sao.

”Tình hình bên ngoài thật sự rối loạn rồi sao?” Hoa Hiển Tử hỏi, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì ngẩng đầu nhìn mái vòm, vẻ mặt từ phấn khởi của ban nãy đã mau chóng chuyển thành u sầu, làm người khác khó lòng thích ứng được, sau đó lão thở dài: “Vẫn phải tới rồi sao? Cuối cùng cũng phải tới thêm một lần rồi sao? Ta đã biết mà, chuyện không hợp lẽ thì không thể nào kéo dài được đâu, cho dù có che đậy tốt đến đâu đi nữa thì cũng như thế thôi.” Vừa nói cơ thể vừa lóe sang bên cạnh, cuối cùng Trùng Trùng cũng có thể xem quyển sách mình thèm thuồng đã lâu rồi.

Long long ago.

Mười châu ba đảo hỗn loạn, các môn phái tranh đoạt không ngừng, trong các trận chiến tranh và giết chóc liên tiếp thì lục đạo dần được hình thành, thế gian nguyên thủy được định ra. Nhưng giữa lục đạo không phục nhau, thường tranh chấp vì những chuyện nhỏ nhặt dẫn đến thương vong. Trong đó, Thiên đế Tuyên Vu Cẩn, Minh Vương Tín Đô Ly Nan là các nhân vật nổi bật siêu quần, vì thế mà hai đạo Thiên và Quỷ trở thành kẻ mạnh.

Mặc dù Tín Đô Ly Nan và Tuyên Vu Cẩn là lãnh đạo của hai đạo, không đội trời chung, nhưng hai người vì thấu hiểu nhau mà trở thành bạn thân. Vì vậy mà Nhân đạo, Tiên đạo và Yêu đạo cực kỳ bất an, bởi vì nếu hai đạo này chung tay với nhau thì chắc chắn sức mạnh đang được cân bằng sẽ bị phá vỡ, cộng thêm sự giúp đỡ của Ma đạo, ba đạo còn lại sẽ bị diệt sạch. Có lẽ bởi do cảm giác không an toàn đó nên tình hình càng thêm hỗn loạn và nguy hiểm hơn.

Mà lúc mười châu ba đảo vừa được phân chia, không những giới Hỗn Độn – cũng chính là Biển Chết trong đục khó phân nhưng lại là nơi tập trung đủ các kết giới – được giữ lại, còn có một giới được gọi là giới Ổn Định khác nữa, nhưng nó lại được một mảnh đất biết hoạt động được người đời sau gọi là mảnh đất Lạc Lối che giấu. Mảnh đất Lạc Lối còn thì mười châu ba đảo được cân bằng, mảnh đất Lạc Lối mất thì mười châu ba đảo bị đảo lộn, con người sẽ phải đối mặt với nạn diệt vong.

Mảnh đất Lạc Lối vốn được một trấn giữ bằng một gốc cây thần tên là Thất Bảo Quỳnh được trời đất tạo ra, dưới cây có một chiếc hố rỗng thông với suối Miên Diên ở đảo Thương Hải xa xôi, sức sống của rễ cây hóa thành hơi thở của sự sống, có thể giúp hồn phách của tinh linh tập trung lại thành hình người. Cũng giống một quả cân thủy ngân lưu động vậy, suối Miên Diên đầy chứng tỏ giới Ổn Định tất thảy bình thường, nếu suối Miên Diên cạn, chảy ngược vào hố cây thì đồng nghĩa với việc giới Ổn Định không còn cân bằng nữa, mười châu ba đảo cũng nguy cơ tràn ngập.

Vị trí của cây thần cũng chính là ở trong Bắc Sơn Vương cung ngày nay, nhưng lúc ấy, nơi đó chỉ là một mảnh đất hoang, nhưng ai cũng biết rằng không được đụng chạm đến cây thần, vì vậy dù không có ai trông coi, cây thần vẫn không bị tổn hại gì.

Song tranh chấp giữa lục đạo càng ngày càng nghiêm trọng, khói lửa tràn lan mười châu ba đảo, ngay vào lúc Minh Vương Tín Đô Ly Nan sắp rước thê tử thì Yêu đạo và Nhân đạo đột nhiên tập kích, mặc dù Minh Vương và thê tử sắp cưới không bị hê hấn, nhưng Quỷ Đạo lại tổn thất nghiêm trọng.

Tín Đô Ly Nan vung đao giận dữ chỉ về chân trời, thề phải báo thù, Băng Ma Đao mang theo luồng khí đen khiến cho ngay cả vùng đất hoang dã ở xung quanh cũng phải chấn động. Cũng gần như vì cơn thịnh nộ này mà mười châu ba đảo đã bùng nổ ra một trận hỗn chiến với quy mô lớn nhất.