Trùng Trùng còn chưa
kịp đồng ý thì Ha đại thúc đã nói: “Lúc ấy Điệp Dực muốn hái một cây
thuốc quý trên vách đá chứ không hề biết chuyện xảy ra trong rừng trúc
này. Khi nãy ta có nói rồi, Tử Trúc Lâm của lúc ấy có gió mạnh trên cao, nàng không thể bay bằng vũ khí được, cho nên chỉ vất vả leo lên bằng
sức mình. Nhưng bởi do ta đã lợi dụng linh khí của Tử Trúc Lâm để giăng
kết giới nên rừng trúc rung động dữ dội, nàng mới ngã xuống. Lúc ấy ta
đã lâm vào trạng thái chim sợ cành cong, khi cảm nhận được hơi thở của
kiếm tiên thì cứ tưởng là sư phụ con cho người đến bao vậy ta, bèn không thèm nghĩ ngợi gì mà đã chặt đứt một cánh tay của nàng.”
Trùng Trùng “a” một tiếng, không ngờ rằng tình yêu Tiên Ma lại được mở đầu như thế này.
Gương mặt của Ha đại thúc hiện lên vẻ hối hận khôn xiết cứ như nỗi đau
của mấy trăm năm về trước vẫn còn đó vậy, “Đúng vậy, câu chuyện của hai
chúng ta được bắt đầu bằng việc ta làm nàng bị thương, nhưng lúc ấy, khi một kiếm của ta vừa vung ra thì ta đã hối hận rồi, bởi vì nàng không hề có ý phản kháng và tấn công, chỉ đứng nơi nước nông, không khóc cũng
không kêu. Dòng nước trong vắt hòa với làn áo trắng và dòng máu đỏ, một
con người thật vô tội.
Ta ngẩn ra, nàng cũng không nói gì, chỉ
mau chóng cầm máu cho mình rồi ngất đi. Ta vốn định để nàng cứ thế chết
chìm dưới dòng nước rồi thôi, nhưng vừa nhớ tới vết thương nặng của
mình, nếu không tĩnh tu một khoảng thời gian thì e rằng sẽ không thoát
khỏi sự đuổi giết của sư phụ con đâu, thế là ta bèn vớt nàng lên, định
xem nàng là con tin. Nào ngờ đâu sau khi tỉnh dậy, nàng còn nói cám ơn
với một ma đầu đã làm mình bị thương nữa!”
Ha đại thúc nở nụ
cười nhàn nhạt, nụ cười ấy vừa dịu dàng lại vừa chua chát, cứ như trước
mặt mình chính là nữ tử mình yêu thương sâu sắc vậy, “Tính cách nàng
khác xa một trời một vực với con, con hoạt bát, sôi nổi, hồn nhiên, to
gan, mà nàng lại là một nữ tử rất yên tĩnh, tuy yếu đuối nhưng cũng rất
cứng cỏi, trước mặt nàng thì dường như gió cũng trở nên dịu dàng hơn.
Hình như nàng không hề trách ta đã làm mình bị thương, còn xem nàng là
con tin nữa, trong lòng nàng chỉ có mỗi Tiên Ma không đội trời chung,
những gì ta làm đều chỉ là vì sự sống còn mà thôi.
Nàng rất ít
nói, nhưng ta lại rất nhiều chuyện. Thật ra bình thường ta cũng không
phải loại người như vậy, nhưng không biết vì sao cứ ở bên nàng là lại
muốn nói chuyện, hơn nữa ta còn nói hết tất cả những gì mà ta chưa từng
nói cho ai nghe, đó chính là lai lịch và quá khứ của ta, cả vị sư phụ
chỉ ở bên mình chưa tới nửa ngày nữa. Ở trước mặt nàng, hình như ta
không còn là tên Hắc ma đầu mà ai ai nghe thấy cũng sợ mất mật nữa, mà
chỉ là một thiếu niên mộc mạc kiếm sống bằng việc đốn củi thôi.
Sư phụ con ngày nào cũng nổi cáu ở bên ngoài rừng trúc, nhưng lại không phá được kết giới, chỉ đe dọa ta rằng nếu ta dám động đến một sợi tóc
của sư muội huynh ấy thì sẽ khiến ta hóa thành tro bụi, mãi mãi không
được đầu thai. Nhưng ta đâu chỉ động vào tóc của nàng không đâu, dù ta
đối xử lễ phép với nàng, nhưng ta cũng đã chặt đứt một cánh tay của nàng rồi, thân thể nàng yếu ớt, cứ mãi bệnh tật suốt mười mấy ngày qua,
miệng ta thì cứ nói sợ nàng chết rồi không ai làm con tin nữa, nhưng sự
thật là ta không muốn nàng chết đi, cho nên ta bất chấp vết thương còn
chưa lành để ngày ngày gắng gượng truyền Ma khí cho nàng giữ lại mạng
sống.
Có lẽ hành động này đã khiến nàng cảm động chăng, mỗi lần đến lúc ấy, nàng lại kể chút chuyện về nàng cho ta nghe, lúc này ta mới biết nàng được sư phụ nhận nuôi khi đã sắp chết vì bệnh tật, sư phụ và
sư huynh phải dốc hết sức lực mới cứu được mạng sống nhỏ nhoi của nàng,
mà lý do nàng tu y tiên cũng là vì để cứu mình trước rồi mới cứu người.
Từ trước đến nay nàng chưa từng xuống núi nên không biết được sự hiểm ác của nhân gian, trái tim nàng trong trắng hệt như tảng băng trên đỉnh
cao chót vót của núi Vân Mộng vậy.
Cứ như vậy hết mười mấy
ngày, vết thương của ta lành rồi, hẳn là nên lập tức bỏ đi, trở về Địa
Ky môn, nhưng ta lại lưu luyến, bởi vì trong vô thức ta đã đặt trái tim
mình lên người nàng rồi, không còn dứt bỏ được nữa. Mặc dù trong rừng
trúc, hai ta mang thân phận đối lập nhau, nhưng mười mấy ngày nay lại là quãng thời gian vui vẻ nhất, yên bình nhất trong cuộc đời ta. Ta phát
hiện đó mới chính là cuộc sống mà ta muốn, một cuộc sống ẩn cư nơi núi
thẳm, khe suối với vài mẩu ruộng, một ngôi nhà trúc và một thê tử, rồi
ngày tháng cứ thế trôi qua một cách yên ả.
Nhưng ta biết mình
không thể ở lại, nên kết quả là ta đã cắn răng rời khỏi. Ta tưởng rằng
sau khi chia xa, ta sẽ từ từ quên đi, nhưng con hãy tin ta đi, những
người yêu nhau thật lòng thì chia ly không những không khiến tình cảm
phai nhạt mà ngược lại còn làm nỗi nhớ nhung càng thêm sâu sắc hơn. Vì
vậy ta rất hay lén lút đến núi Vân Mộng, chỉ để ngắm nhìn nàng, có lúc
ta sẽ tặng nàng một cành hoa hoặc cành trúc mà ta cảm thấy đẹp, lúc đầu
nàng thờ ơ đối mặt, nhưng về sau nàng không nhịn được nữa phải hẹn gặp
ta tại rừng trúc.
Tiếc rằng kim trong bọc lâu ngày cũng lòi,
rất nhanh chuyện của chúng ta đã bị lộ, và gây nên một cơn sóng gió to
lớn, không chỉ với Tiên đạo mà ngay cả Ma đạo cũng có phản ứng gay gắt,
tuy đã qua mấy trăm năm từ sau đại chiến lục đạo, nhưng loài người vẫn
chưa thoải mái trong việc giữa lục đạo có sự qua lại với nhau như bây
giờ, con có thể hình dung ra được cảnh tượng đó không? Lúc ấy cho dù ta
có buông tay thì Tiên đạo cũng phải đuổi giết ta cho bằng được, mà như
vậy càng làm cho đa số người trong Ma đạo muốn giết Điệp Dực để rửa hận
hơn, trong mắt của họ thì sao một tên Ma có thể yêu một kiếm tiên thấp
hèn được chứ?”
Trùng Trùng lẳng lặng lắng nghe, nàng gần như có thể tưởng tượng được cảnh tượng của lúc ấy.
Thời gian nàng và Hoa Tứ Hải gặp nhau đã là hơn ngàn năm từ sau đại
chiến lục đạo rồi, quan hệ giữa hai người cũng mờ ám không rõ, nhưng cho dù chỉ mới như vậy thôi mà nàng đã cảm thấy áp lực nặng như núi đè rồi, càng huống chi là Ha đại thúc và sư cô Điệp Dực của năm ấy chứ? Chắc
chắn họ đã rất rất gian nan rồi.
Nhưng biểu cảm của Ha đại thúc không quá đau đớn, chỉ nói một cách sâu xa: “Lúc ấy thế gian có to lớn
đến đâu cũng đã không còn nơi cho chúng ta dung thân nữa. Sư phụ con tìm ta, huynh ấy nói rằng nếu ta buông tay, huynh ấy không chắc có thể giữ
được mạng sống cho ta, nhưng sự an toàn của Điệp Dực thì được giao phó
hoàn toàn cho cả phái Thiên Môn, nếu ta yêu nàng thật lòng thì nên cho
nàng một con đường sống.
Rời khỏi Điệp Dực, ta đã từng do dự về vấn đề này, dù có luyến tiếc nhưng ta thật sự không muốn làm hại nàng.
Song nàng lại nói: “Tên ta là Điệp Dực, nếu chàng đã chặt đứt một bên
cánh của ta rồi, vậy thì sao lại vứt bỏ ta? Ngay từ phút giây đầu tiên
ta trao trái tim cho chàng thì ta đã có lỗi với sư phụ và sư huynh rồi,
bây giờ ta làm sao có thể quay đầu lại được nữa?”
Thế là chúng ta quyết định bỏ trốn.
Những tháng ngày đó quả thật rất khó khăn, nhưng kỳ lạ là ta rất yên
tâm, có lẽ bởi vì có nàng ở bên cạnh chăng. Hai người ở bên nhau, cho dù có trốn đây núp kia, cho dù không sống được một ngày yên ổn, nhưng ngày tháng vẫn qua hết sức ngọt ngào. Nhưng điều mà chúng ta không ngờ được
rằng kẻ địch lớn nhất của chúng ta không phải là sự đuổi giết của hai
đạo Tiên Ma, mà chính là thiên kiếp!”
”Thiên kiếp?” Trùng Trùng ngạc nhiên.
Lúc Ha đại thúc kể về những ngày tháng bị đuổi giết thì tuy giọng điệu
bình thản, nhưng nàng nghĩ chắc chắn ông ấy cũng cực kỳ gian khổ rồi.
Lúc này khi thấy vẻ mặt của ông ấy đột nhiên trở nên căng thẳng, còn pha chút sợ hãi thì tim nàng cũng theo đó thắt chặt lại.
”Thiên
kiếp sinh ra từ sự kêu gọi của địa kiếp, bởi vì Tiên Ma yêu nhau là trái với đạo trời, không được tồn tại trên đời này, vì vậy mới gây nên kiếp
nạn. Đó là sức mạnh của thiên nhiên, không một ai có thể chống lại, cũng không một ai có thể trốn thoát, khi thiên lôi qua đi, người chịu kiếp
sẽ hóa thành tro bụi.” Ha đại thúc đau khổ nhắm mắt lại, cứ như cảnh
tượng năm ấy lại lần nữa hiện lên trước mắt vậy, “Lúc ấy chúng ta bị
người của hai đạo Tiên Ma ép đến một thung lũng, thiên lôi giáng xuống,
khí thế ấy như muốn bổ cả ngọn núi thành hai nửa vậy, nhưng không một ai quan tâm đến chúng ta, chỉ đứng nhìn chúng ta hoàn toàn không thể chạy
thoát khỏi số phận như yêu quái vượt kiếp. Ta biết kiếp này thoát không
khỏi nên đã cắn răng nói với Điệp Dực: Nàng chạy đi! Quay về núi Vân
Mộng, cho dù ta có mãi mãi không thể trở lại được thì ta cũng sẽ không
hối hận vì đã yêu nàng.
Nàng không nói gì, chỉ chạm vào mặt ta, ánh mắt dịu dàng cứ chuyển động qua lại trên gương mặt ta như đang cố
gắng khắc sâu bóng dáng ấy vậy, sau đó nàng thật sự đã quay người chạy
đi. Nếu như lúc ấy ta hiểu được ánh mắt ấy cũng nàng thì tốt rồi, nhưng
ta đã không hiểu, chỉ mãi đau lòng vì cả hai phải chia ly mãi mãi, ta
không biết rằng nàng lại dồn hết tất cả Tiên lực, thu hút thiên lôi
giáng lên người mình!”
Trùng Trùng nghe đến đây lại thét lên.
Ha đại thúc nói tiếp: “Lúc nãy ta nói nếu có thêm một cơ hội thì ta sẽ
không chọn nhầm nữa, con cho là ta sẽ nói gì? Nói nếu có cơ hội nữa thì
vẫn sẽ ở bên cạnh nàng sao? Hay là nói ta sẽ hy sinh vì nàng? Tất cả đều không phải đâu nha đầu ạ, không phải vậy đâu! Điều ta muốn nói là: Nếu
biết sớm thì ta đã không yêu nàng rồi, như vậy thì ―― nàng sẽ không phải chết!” Nói rồi thì con người đã từng là một ma đầu ấy lặng lẽ rơi lệ.