Dịch: Bùm Bùm
Đầu óc Trùng Trùng trống rỗng, hoàn toàn không cho ra được phản ứng gì, nhưng Nam Minh đại sư và Lan Trúc đứng bên cạnh thì lại hành động, cả
hai cùng lúc đáp xuống đất rồi gia nhập vào trận chiến.
Nam
Minh đại sư miệng niệm kinh Phật, một tay ném chuỗi tràng hạt trên cổ
lên trên không, tay còn lại thì chỉ hướng Hoa Tứ Hải.
Chuỗi tràng hạt sau khi ném lên thì lập tức phóng to gấp mấy chục lần, bao
bọc kín kẽ trên đỉnh của làn khí đen kia, một trăm linh tám hạt châu
Phật, hạt nào cũng lóe lên ánh tím, từng luồng sáng ngắn dài bất nhất
tựa như từng lưỡi dao bén nhọn mà vừa xoay vòng quanh vừa tấn công làn
khí đen, mỗi một cú tấn công đều phát ra tiếng loảng xoảng đinh tai, đều ép chặt làn khí đen, khiến nó đã gắng cuộn lên mấy lần mà cũng không
thể nào ra trận được.
Pháp bảo của Lan Trúc là một chiếc quạt giấy.
Quạt xuất ra cũng lấp lánh sắc màu, gần như soi sáng cả một vùng trời
đêm. Đi kèm với tư thế tay cực kỳ duyên dáng của Lan Trúc là từng con
bướm trắng bay ra khỏi phiến quạt, hoàn toàn không sợ hãi gì trước luồng khí cuộn trào nơi trung tâm chiến trường, chúng đều ào ạt lao về hướng
làn khí đen, cố gắng để mình xuyên được vào đó. Cho dù đợt bướm này bị
Ma khí giết chết thì chẳng qua cũng chỉ hóa thành từng luồng hơi trắng
mà thôi, mà trên chiếc quạt vẫn sẽ còn vô số con bướm trắng tuôn ra
không dứt.
Bốn đại cao thủ cùng nhau vây đánh Hoa Tứ Hải, ánh
sáng tràng hạt bao vậy phía trên Ma khí; bướm trắng tung bay tấn công
trực diện không ngừng nghỉ; làn sóng xanh lam từ cây chổi của Ha đại
thúc làm cả vùng chiến như bị bao bọc trong một kết giới nước; ánh sáng
đỏ thẫm từ thanh kiếm của Bạch Trầm Hương càng là sát khí đằng đằng, mỗi cú tấn công đều như mang theo một dục vọng muốn đưa kẻ địch vào chỗ
chết vậy.
Bốn luồng sức mạnh tập trung lại vào nhau, cho dù là
đá tảng khổng lồ cũng phải biến thành bột phấn, cho dù là cao ốc chọc
trời cũng bị san thành bình địa, nhưng Hoa Tứ Hải bị bao vây bên trong
lại không chùn bước chút nào, mặc cho Ma khí càng ngày càng ít, mặc cho
bức tường khí bị bướm trắng và ánh đỏ tấn công dồn dập không ngừng nghỉ, mặc cho toàn bộ đao khí từ Băng Ma Đao đều dùng để chống đỡ dòng sóng
nước, mặc cho cử chỉ của hắn càng ngày càng trở nên chậm chạp, nhưng hắn vẫn không thua.
Tia cảm xúc may mắn cuối cùng của Trùng Trùng
cuối cùng cũng vỡ nát. Đây đúng là đại ma đầu rồi, vì thực lực ấy không
một ai giả cho được, tại mười châu ba đảo ngoại trừ hắn ra thì chẳng còn ai có được khả năng của một cao thủ để có thể chống lại bốn đại cao thủ mà không thua như vậy nữa.
Nàng đờ đẫn không biết nên làm sao
để ngăn chặn tình thế đang trở nên xấu đi này nữa, sự lanh trí của ngày
thường bây giờ đã biến mất tăm, nàng chỉ một lòng muốn chạy khỏi chỗ
này, vậy thì sẽ không cần phải trông thấy cảnh tượng đáng sợ đã phá vỡ
toàn bộ ước mơ và kế hoạch của nàng này nữa.
Vì sao chàng phải làm như vậy?
Bản năng nàng muốn bỏ chạy nhưng chân lại không cử động nổi, bởi vì
nàng nhìn thấy những đệ tử bát kiếm khác đang hợp sức giao đấu với một
đám bóng đen bay lượn. Những bóng đen đó thật kỳ lạ, không giống như là
người của Ma đạo, thậm chí không giống con người nữa, hệt như mây khói
vậy, lúc né tránh cứ biến đổi hình dạng một cách thất thường, lúc tấn
công thì cực kỳ tàn nhẫn.
Điềm báo rằng, khi bát kiếm tề đủ sẽ gột sạch Ma vực!
Hiện giờ bát kiếm đang thiếu một, oai lực của thần kiếm không thể phát
huy hết mức. Ngược lại bởi do họ đều là những đệ tử trẻ chưa đủ tu vi
nên đã rơi vào thế yếu trong trận chiến này. Nhưng vì không để cho đám
bóng đen này xâm nhập tấn công Đông sư thúc và Nam sư thúc đang kiệt sức sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào, bảy sư huynh đệ này đành cắn răng liều mình
chống đỡ tại trận.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trùng Trùng không
thể nào đứng xem tiếp được nữa, nàng phi thân vào trận chiến, rút Khước
Tà Song Kiếm ra.
Nàng không còn lựa chọn nào khác! Nếu đổi lại
là ngăn cản việc dựng tháp Thông Thiên ở núi Vô Cùng, nàng còn có lý do
để chần chừ xem có nên đứng ở phía đối lập với Hoa Tứ Hải hay không thì
bây giờ cho dù nàng có yêu hắn đến đâu đi nữa thì lại sao có thể cho
phép hắn sát hại môn nhân của nàng được chứ. Trong số đó có rất nhiều
người đã trở thành người thân của nàng rồi.
”Thất sư muội đến
rồi, cuối cùng bát kiếm cũng tề đủ rồi.” Thương Đế Ất rũ một tay xuống,
rất rõ ràng là đã bị thương nặng rồi. Nhưng khi nhìn thấy Trùng Trùng
trở về thì vẫn quát lên một tiếng như sấm rền: “Đám Ma đạo vô lại, chịu
chết đi!” Cả người y nhuốm đầy máu, hai mắt lóe sáng, khí thế ngang
ngạnh làm cho các sư đệ muội đều vực dậy hết sĩ khí.
Ma đạo vốn bất ngờ đánh úp trận pháp phòng thủ của núi Vân Mộng, lại chiếm ưu thế
về nhân số, đệ tử phái Thiên Môn ứng chiến trong vội vàng nên tâm lý và
võ lực không nghi ngờ gì đã nằm ở thế yếu, tất cả chỉ nhờ vào tinh thần
dẻo dai mới gắng gượng được đến bây giờ, nhưng thương vong cũng đã rất
nhiều rồi.
Khi Bạch Trầm Hương kịp thời đưa hai đại cao thủ
Tiên đạo đến thì mọi người đều mừng rỡ, lúc này Thương Đế Ất ý chí mạnh
mẽ quát to lại càng giúp sĩ khí của mọi người tăng cao hơn nữa, tình thế lập tức chuyển sang có lợi cho phái Thiên Môn.
”Dàn binh bát kiếm, chém Yêu trừ Ma!” Thương Đế Ất lại quát lên.
Trước vụ việc núi Vô Cùng, sư huynh đệ Trùng Trùng đã từng luyện tập sơ qua một kiếm trận đơn giản, sau khi trải qua trận chiến không xem là
lớn cũng không phải nhỏ, cả tám người đều đã phối hợp nhau rất tốt, lúc
này mặc dù nàng có tâm sự nhưng vẫn rất tự nhiên theo kịp bước chân của
các sư huynh để đứng đúng vị trí của mình.
Lúc này tu vi của
nàng đã không còn như ngày xưa nữa, từ một cá thể yếu nhất trong kiếm
trận, lúc nào cũng là vị trí hấp dẫn sự tấn công của kẻ địch nhất đã trở thành một vị trí hoàn thiện, không cần phải lúc nào cũng để người khác
bảo vệ nữa, cho nên khi kiếm trận vừa hòa làm một thì lập tức phát ra uy lực hết sức lớn mạnh!
Bát kiếm cùng xuất lên trên cao, bởi vì
Khước Tà Kiếm đã chia làm hai, vì vậy chín thanh kiếm giao nhau trên
không ngay lập tức làm xuất hiện một chiếc cầu vồng sáng chói trong màn
đêm. Ánh sáng cửu sắc dập dềnh như từng sợi tơ đang bay múa khắp trời,
chỉ cần đụng phải những bóng đen đó thì chúng sẽ lập tức tan tác mà chưa kịp thét lên tiếng nào, hệt như đã bay hơi vậy.
Thì ra những bóng đen này không có thực thể, lẽ nào là người của Quỷ đạo?
Trùng Trùng bỗng ngộ ra, từ lâu nàng đã có nghe nói rằng sau khi thu
phục Yêu đạo, Ma đạo đã chung tay với Quỷ đạo rồi, xem ra chuyện này là
thật rồi. Nhưng vì sao mục tiêu tấn công đầu tiên của Hoa Tứ Hải lại là
phái Thiên Môn?
Kiếm trận trong dàn binh bát kiếm chiếm ưu thế
cực lớn, Trùng Trùng vừa bớt được áp lực liền quay đầu lại nhìn về phía
Hoa Tứ Hải. Hắn vẫn còn giấu mình trong làn Ma khí đen, hiện đang ngày
càng bị ép nhỏ lại không gian hoạt động, Tỏa Lân Long và Băng Ma Đao vẫn chưa xuất hiện, nhưng ánh sáng tóe ra từ hai pháp bảo này thì đã và
đang chống chọi quyết liệt với sức mạnh của bốn đại cao thủ.
Lòng Trùng Trùng rối bời, nàng chạy tới chạy lui theo các sư huynh một cách máy móc trên chiến trường.
Nàng mong hắn sẽ thắng, bởi vì hắn là một người ngạo mạn, sẽ không cho
phép mình chịu thất bại, song hắn thắng có nghĩa là phái Thiên Môn sẽ
phải thua thảm hại chẳng còn gì. Nhưng nếu hắn thua rồi thì đồng nghĩa
với việc mạng của hắn cũng sẽ không còn, bởi vì ba đại phái Tiên đạo sẽ
không thả hổ về rừng.
Nếu thật sự phải đến mức đó, lẽ nào nàng phải tận mắt nhìn hắn bị giết chết hay sao?!
”Vương, viện binh Tiên đạo đến rồi, không nên hiếu chiến!” Sau khi một
đám môn nhân Quỷ đạo bị diệt sạch, Người Vượt Biển đang giằng co với
Đông sư thúc bỗng hò hét lên, có lẽ là có sử dụng pháp lực nên giọng nói ấy làm cả Quân Thiên như bị chấn động.
Tình hình lúc nãy đã hoàn toàn bị xoay chuyển rồi.
Sau khi tiêu diệt sự giúp đỡ từ Quỷ đạo, đệ tử bát kiếm vội vã đi tiếp
viện cho những đồng môn khác, mà một khi những đệ tử phái Thiên Môn được cứu giúp thì lại lập tức đi giúp những đồng môn khác. Cứ như vậy, hệt
như quả cầu tuyết, Ma đạo từ chiếm ưu thế trở thành chống chọi một cách
gượng gạo, bị người của phái Thiên Môn đang sĩ khí tăng cao vây đánh
liên tục.
Trùng Trùng hy vọng Hoa Tứ Hải nghe lời khuyên của
Người Vượt Biển biết bao, hắn đi rồi thì mâu thuẫn sẽ được lắng xuống,
có lẽ nàng còn có thể nghĩ ra được cách giải quyết.
Nhưng Hoa
Tứ Hải hoàn toàn không quan tâm, chỉ cất cao giọng cười: “Phật Quang Phổ Chiếu (Hào quang Đức Phật chiếu rọi) của Nam Minh đại sư, Điệp Vũ Mạn
Thiên (Bươm bướm bay lượn khắp trời) của Lan Trúc đảo chủ, Liệt Diễm
Kiếm Cửu Thức (Chín chiêu Liệt Diễm Kiếm) của Bạch chưởng môn, Lục Hợp
Tảo Vân Ma Phong Quyển (Gió lốc Ma quét cả lục hợp, lục hợp chỉ đất trời và bốn hướng, cũng có nghĩa là vũ trụ) của vị Hắc huynh đây, bốn tuyệt
chiêu lớn, bốn đại cao thủ mà phải khổ chiến hồi lâu vẫn không bắt được
bổn Vương sao? Vậy thì còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa chứ! Hắc
huynh, trông món pháp thuật của huynh thì huynh vốn là người của Ma đạo
ta, cớ sao lại phải trú ngụ ở đây chứ, quay về Ma đạo cùng ta nào!”
Cơ mặt Ha đại thúc co giật song ánh mắt lại vô cùng kiên quyết, ông ấy
ngẩng đầu lên nói một cách trang nghiêm, bất khuất: “Hoa Tứ Hải, quay
đầu là bờ.”
”Quay đầu là vực.” Hoa Tứ Hải nói một cách vô cảm: “Nếu đã vậy thì hãy chờ bị bảo đỉnh của bổn Vương thu vào đi thôi!”