Dịch: Bùm Bùm
Đêm của năm ngày sau, cả đám người đã đến được Phụng Lân châu.
Vẫn còn rất xa mới đến được núi Vân Mộng nhưng đã thấy rõ kiếm khí chọc trời ở phía xa rồi, trong đó còn pha lẫn từng luồng Ma khí mãnh liệt
nữa, tất cả đều làm cho một nửa bầu trời bên ấy trở nên sáng chói rực
rỡ, đẹp đẽ hệt như tia cực quang.
Vẻ mặt Bạch Trầm Hương
lập tức thay đổi, vì điều này đã nói rõ là có người của Ma đạo xâm nhập
núi Vân Mộng, càng huống chi là xét theo trình độ nguy hiểm của kiếm khí và Ma khí thì có khả năng bên ấy đang xảy ra một trận chiến lớn, một
trận chiến thảm.
Không lẽ nhân vật to lớn pháp lực cao cường
nào đó trong Ma đạo dẫn Ma binh đến tấn công?! Đành là tất cả cao thủ
đời trước của phái Thiên Môn đều đã mất tích hết vào hai trăm bảy mươi
sáu năm trước, nhưng bốn đại sư thúc vẫn còn canh phòng trên núi, đệ tử
môn hạ cũng không phải dạng tầm thường, trên núi lại có bày bố trận pháp và kết giới phòng ngự với khả năng phòng thủ cực mạnh, nếu không phải
cao thủ tuyệt đỉnh dẫn binh thì sẽ không thể nào tấn công vào dễ dàng
được.
”Nói không chừng tên ma đầu Hoa Tứ Hải ấy đã đích thân
lên núi Vân Mộng rồi!” Ba đại chưởng môn nhìn nhau, cả ba đều sinh ra ý
nghĩ xui xẻo này, mặc dù không dám chắc chắn nhưng cũng không còn thời
gian suy nghĩ thấu đáo nữa, chỉ bất giác gia tăng tốc độ bay.
Trùng Trùng cũng nghĩ như vậy, trái tim nàng chợt đập mạnh như bị giáng
một búa vậy, làm nàng suýt nữa ngã khỏi Khước Tà Song Kiếm.
Từ
lúc Hoa Tứ Hải bỏ đi, nàng cứ ngày nhớ đêm mong, trông chờ cả hai được
sớm ngày gặp lại, nhưng hoàn toàn không được như ý khi dưới tình huống
đối địch nhau như bây giờ. Nàng liều chết muốn biết bí mật về đại chiến
lục đạo, muốn nghĩ hết mọi cách để mang lại hòa bình cho mười châu ba
đảo, chính là để hóa giải tình thế đối lập giữa hai đạo Tiên Ma, nhưng
đại ma đầu làm một cú như vậy, chẳng những không thể hóa giải thù hận mà sẽ còn khiến tình thế như thêm dầu vào lửa nữa!
Lẽ nào chàng
thật sự muốn thống trị mười châu ba đảo, leo lên đỉnh cao của quyền lực, làm Vương giả của thế gian? Lẽ nào chàng không hề bận tâm đến vị trí
kiếm tiên khó xử của nàng hay sao? Lẽ nào trong mắt của chàng, nàng chỉ
là một bất ngờ trong cuộc đời, là sự nêm nếm ngẫu nhiên, hoàn toàn không đáng để chàng bận tâm sao?
Tâm trạng cuối cùng cũng bình ổn và lòng tin cuối cùng cũng vực dậy sau vài ngày của Trùng Trùng trong giờ
phút này đây lại trở nên rối loạn và lung lay, làm nàng hoàn toàn không
suy nghĩ được gì, cơn hoảng loạn trong tim cứ thôi thúc nàng, ép bức
khiến nàng theo sát nút ba đại cao thủ đang bay cực nhanh về núi Vân
Mộng mà không hề bị bỏ lại.
Vừa đến khoảng trời bên trên núi
Vân Mộng thì đã trông thấy tòa thành băng trên đỉnh núi cao bị Ma hỏa
đốt cho tan chảy một phần, hiện giờ nó đang đổ sập, vụn băng rơi rụng lả tả cuốn theo cả đất đá trên núi ầm ầm lăn xuống dưới chân núi tựa như
sấm chớp đang vỗ ngang bầu trời.
Đông Thương Thiên, Tây Nguyên
Thiên, Nam Viêm Thiên, Bắc Huyền Thiên đều một mảng đen kịt, không một
bóng người, chỉ có Quân Thiên là sáng ngời ánh lửa, tiếng giết chóc liên hồi, pháp bảo rít ù ù bay đầy trời. Thi thể không rõ thương vong nằm
trải rộng trước cửa điện Tát Tinh, cũng không rõ đấy là người của Ma đạo hay của phái Thiên Môn nữa, và tất nhiên đây cũng là cảnh tượng thường
thấy nơi chiến trường rồi.
Xung quanh vẫn còn đang trong trận chiến.
Đông sư thúc Đao Lãng đang chống chọi với Người Vượt Biển, Ngư Tẩu và
Tôn Nhị Gia, roi Tiêu Diêu Liên Hoàn cứ vung vẩy cắn nuốt như con rắn
uyển chuyển, nhưng tốc độ đã chậm hơn bình thường rất nhiều, ánh sáng
trên roi đã ảm đạm đi, chứng tỏ hắn đã bị thương nặng, trước mắt chỉ
đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
Nam sư thúc Mặc Vũ thì thủ tại
góc điện Tát Tinh, khóe miệng và ngực nhuốm đầy vết máu, bước chân lảo
đảo, nhưng hắn chẳng màng tất thảy, trong tiếng hò hét ầm vang, hắn múa
may đôi tay điều khiển cặp bút sắt Phích Lịch đen kịt trên bầu trời để
chống đỡ sự vây công của mười mấy tên Ma đạo, rõ ràng hắn đã quyết định
sẽ liều cả mạng sống để bảo vệ cho các đệ tử đã bị thương nặng đang nằm
phủ phục dưới chân mình.
Lúc này Tây sư thúc Thương Khung và
Bắc sư thúc Đào Hoa thì không thấy mặt đâu, không biết là đã gặp chuyện
không may gì hay là còn có chuyện khác xảy ra nữa.
Ở nơi khác,
đệ tử của các nhánh đều gắng hết sức mình giao tranh với phía Ma đạo,
đôi bên đều có thương vong. Trên đỉnh cao núi Vân Mộng trước nay luôn
yên bình lúc này đây hệt như chiến trường Tu La, không ngừng có người
ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.
Ở trung tâm của chiến trường cũng có hai người đang chiến đấu, nhưng có lẽ do hai người quá
mạnh nên kiếm khí, ma khí va chạm nhau mãnh liệt cực kỳ đã làm dấy lên
cơn lốc xoáy khổng lồ vây bên ngoài họ, khiến cho khoảng cách mấy trượng xung quanh họ trống không không còn một thứ gì ngoại trừ hai người họ.
Người bên trái không thấy rõ mặt mũi, cả người đều được làn ma khí đen
nhánh bao bọc, chỉ thấp thoáng trông thấy bóng dáng cao to đứng vững
vàng bất động của hắn mà thôi. Trong làn khí đen, thỉnh thoảng có ánh hồ quang màu bạc quét ra ngoài, mang theo luồng sức mạnh có thể phá núi
tấn công đối thủ của hắn, mỗi một cú đánh đều sắc bén vô song.
Người bên phải thì thân hình rắn rỏi, ăn mặc giản dị, toàn thân được bao bọc trong chiếc kết giới chân khí lấp lánh ánh lam, tay cầm một cây
chổi đang không ngừng chống đỡ thế công của đối phương. Tuy đang rơi vào thế yếu nhưng vẫn đứng vững vàng, người đó lại chính là Ha đại thúc!
Biến cố này làm Trùng Trùng chấn động đến mức suýt nữa ngã từ trên cao xuống.
Ai ai quen biết Ha đại thúc cũng biết ông ấy là người trông coi Tử Trúc Lâm, tuy có vai lứa cao trong phái Thiên Môn nhưng thật ra chỉ là người làm việc lặt vặt, trồng rau gánh nước, xuống núi đổi đồ dùng hằng ngày
thậm chí phụ trách cả việc cơm canh áo mặc của Trùng Trùng nữa. Tính
tình của ông ấy thì ôn hòa đến cùng cực, đừng nói là đánh đấm, ngay cả
nổi giận cũng chưa từng, thậm chí đệ tử ngoan hiền nhất cũng trở nên
hoạt bát và thả lỏng hơn khi ở trước mặt ông ấy nữa là.
Một con người tốt tính đến như vậy mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ của một đời sao?!
Xét theo thế công của tên cao thủ Ma đạo kia thì cho dù là Bạch Trầm
Hương đích thân đối phó cũng khá là tốn sức, vậy mà Ha đại thúc chống cự đã lâu mà vẫn chưa bại. Xem ra nếu không phải có ông ấy thì e rằng cả
phái Thiên Môn cũng đã bị giết sạch rồi không chừng. Mà ông ấy ở vào
tình huống này mà vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh ung dung và cốt cách cao
quý, đồng thời còn mang theo vài phần kiêu ngạo. Tất cả đều khiến cho
ông ấy trông như tông sư của một phái, như Vương của một đạo, không còn
là Ha đại thúc hiền hậu mà Trùng Trùng quen biết nữa rồi.
”Hoa
Tứ Hải, chớ có ngông cuồng!” Bạch Trầm Hương đứng trên không quát lên,
làm gì còn kiềm chế được nữa, chỉ quét mắt một cái thì đã nhảy khỏi đụn
mây rồi.
Lần đi ra ngoài này ông ta không có mang theo trượng
Vô Song tùy thân của mình nên hiện giờ chỉ cầm thanh kiếm bình thường
lao vào trung tâm của trận chiến, cơn gió lốc cuộn lên từ mặt đất thổi
cho chiếc áo bào rộng của ông ta bay phần phật, nhưng ông ta không hề
quan tâm đến nó mà chỉ biết lao thẳng đến luồng khí đen kia, dồn chân
khí vào kiếm, ánh sáng màu đỏ chạy dọc theo thân kiếm rồi bắn ra như một tia lửa vừa dữ dằn vừa quyết liệt.
Ầm!
Ánh đỏ mà khí
đen vừa đâm vào nhau đã tạo ra tiếng nổ ầm vang làm Bạch Trầm Hương và
bóng đen kia cùng lúc lùi hết mấy bước, mà cú đánh này đã giúp cho Ha
đại thúc thoát khỏi hiểm cảnh, ông ấy vung chổi lên, ánh sáng xanh lam
ào ra như thủy triều, vồ xuống bóng đen kia như sóng biển.
Trùng Trùng sợ hãi thét lên, tim suýt nhảy khỏi lồng ngực.
Người đó là đại ma đầu thật sao? Thân hình giống lắm, ánh hồ quang bạc
kia cũng như được vung từ Băng Ma Đao của chàng, tất cả đều không giống
giả mạo lắm, nhưng vì sao chàng lại không để lộ khuôn mặt thật ra?!
Chàng sợ điều gì đó hay là không muốn đối mặt với cái gì đó chăng?
Người ẩn mình trong làn khí đen lấy một địch hai mà không hề rơi vào
thế yếu kia bật cười to: “Bạch Trầm Hương, ngươi cứ tự cho mình là kiệt
xuất chính phái, bây giờ chẳng phải cũng đi đánh lén bổn Vương hay sao?”
Đầu óc Trùng Trùng ù đi, bầu trời quang đãng trong tim bỗng chốc trở nên tối đen.
Giọng nói này —— giọng nói này là thứ mà nàng ngày ngóng đêm trông, cho dù có chết đi vẫn sẽ mãi ghi tạc, là giọng nói của người đã từng ôm
nàng nỉ non tên của nàng một cách dịu dàng đây mà. Nhưng vì sao chàng
phải làm như vậy, vì sao phải tấn công phái Thiên Môn khi Bạch Trầm
Hương vắng nhà? Trông giống như muốn đuổi cùng giết tận vậy!
Chàng muốn làm gì? Chàng đang nghĩ gì? Chàng muốn có được gì? Sau khi họ chia xa nhau đã xảy ra chuyện gì? Chàng vẫn còn là chàng không?
Bạch Trầm Hương chỉ kiếm lên: “Hoa Tứ Hải! Ngươi thân là Ma Vương mà
lại nhân cớ đánh úp, vô liêm sỉ đến vậy mà còn có mặt mũi nói người khác ư?”
Hoa Tứ Hải cười khẩy: “Nực cười! Ngươi không biết câu nói
việc quân chẳng nề dối trá sao? Bớt phí lời đi, sức mạnh sẽ chiến thắng
tất cả, hôm nay bổn Vương sẽ đánh cược với ngươi, xem phái Thiên Môn có
bị diệt bởi tay ta hay không!” Nói rồi quát lên, ánh bạc vun vút quét ra từ trong làn khí đen, hơi lạnh tức tốc bao trùm cả chiến trường.