Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 211: Bạch Trầm Hương âm thầm đắc ý




Dịch: Bùm Bùm

”Hai con chạy đi đâu vậy?” Bạch Trầm Hương cau mày hỏi.

   Trùng Trùng liếc ngang liếc dọc thấy xung quanh không một người ngoài, nhưng đa số mọi người đều có mặt, cảnh tượng như đang đưa tiễn vậy. Nàng vốn đang khóc đến thở không ra hơi, lúc này lập tức thả lỏng ra, hai chân cũng đứng không vững nữa, đầu gối nhũn đi, ngã quỳ ngay dưới chân của Bạch Trầm Hương, vậy thì làm gì còn hơi sức trả lời nữa.

Tiểu Bát thì không biết nói dối nên cũng dứt khoát cúi đầu im lặng.

   Bạch Trầm Hương thấy cả hai hành động kỳ lạ, trên mặt Trùng Trùng còn có vệt nước mắt thì rất ngạc nhiên, nhưng còn chưa cất lời hỏi thì Nam Minh đại sư đã hốt hoảng đi lên trước vài bước rồi chỉ vào Trùng Trùng, cánh môi run rẩy nhưng không phát ra tiếng nào.

”Liệt đồ, ngươi lại làm gì nữa rồi?” Bạch Trầm Hương vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.

   Trùng Trùng xua tay, nàng không còn tinh lực “chiến đấu” với sư phụ nữa, chỉ rút chiếc đèn ở eo lưng ra rồi tiện tay ném cho Nam Minh đại sư, gắng gượng nói: “Hỏi hắn đi hỏi hắn đi, con với Tiểu Bát chẳng qua chỉ tình cờ gặp hắn khi dạo chơi khuây khỏa thôi.”

Nam Minh đại sư hốt hoảng đón lấy chiếc đèn bằng hai tay, sau đó nâng đi sang một bên hỏi chuyện, vẻ mặt cực kỳ cung kính, còn liên tiếp gật đầu vâng dạ, qua thời gian một nén hương rồi mới quay lại trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, dâng chiếc đèn trong tay đến trước mặt Trùng Trùng: “Trùng Trùng sư diệt, đèn thần nói muốn nhận con làm chủ trăm năm, kính mong con hãy đối xử tử tế với bảo vật truyền kiếp của Lễ Phật tự.”

Trùng Trùng và Bạch Trầm Hương ở gần nhau nhất nên nàng nghe thấy rõ ràng tiếng hít sâu vào của ông ta, quay đầu lại nhìn thì thấy tuy ông ta vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt ông ta nhìn nàng lại tràn đầy sự tán thưởng, còn liên tục ra hiệu cho nàng mau chóng nhận lấy bảo bối đi.

Nàng biết Bạch chưởng môn thấy bảo là sáng mắt này rất đắc ý khi “liệt đồ” nàng đây đến địa bàn của người ta mà cũng có bản lĩnh tìm thấy đồ ngon, nàng rất muốn từ chối làm chủ trăm năm của đèn thần để đối nghịch với Bạch Trầm Hương, song tuy nàng nghịch ngợm nhưng không phải kẻ bướng bỉnh thích gây sự, biết bây giờ không phải lúc để hằn học nhau, và mình còn phải xét hỏi chiếc đèn thần này cho tử tế nữa nên đã nhận lấy đèn, tiện tay giắt lại lên eo.

Hừ, chiếc đèn chết tiệt này đúng là xảo quyệt, lúc bàn điều kiện với nàng ở trong hang động thì không đặt ra thời hạn cho khế ước nô lệ, vậy mà bây giờ lại đơn phương đưa ra thời hạn trăm năm. Được lắm, muốn chơi tâm kế với nàng phải không, sau này sẽ cho hắn đẹp mặt!

Bạch Trầm Hương đứng ở một bên thấy pháp bảo đã tới tay đệ tử thì thở phào, còn Nam Minh đại sư thì thót cả tim.

   Chiếc đèn thần này là bảo bối được tổ sư Lễ Phật tự lưu truyền lại, bởi do bị thương trong trận chiến lục đạo nên phải bế quan tự dưỡng thương, rất ít người biết đến sự tồn tại của nó. Hơn nữa tuy nó là bảo bối được tổ sư lưu truyền lại nhưng ngoại trừ Phương Thịnh đại sư – sư phụ của ông ấy – ra thì chưa từng có một ai sử dụng qua chiếc đèn này dù chỉ một lần, cũng không am hiểu tác dụng thần kỳ của nó, vậy thì càng không cần phải nhắc đến việc bay bằng nó rồi. Ngày hôm nay chẳng biết là do ý trời hay trùng hợp mà lại nó lại hàng phục dưới trướng tiểu đệ tử của phái Thiên Môn, tuy trước nay ông ấy luôn rộng lòng từ bi, không chủ nghĩa giáo phái, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi cảm giác ấm ức.

   ”Bạch đạo huynh, nếu Mã Nghị sư điệt đã quay về rồi, chúng ta cũng nên lên đường thôi.” Nam Minh đại sư bình phục tâm trạng, cố gắng hết sức xem nhẹ cảm giác đau lòng khi đèn thần – món bảo bối mà tất cả đệ tử đều phải quỳ lạy – bị người khác giắt trên eo lưng như giắt cây đốt lửa để mà nói một cách chậm rãi.

Bạch Trầm Hương đã sớm sắp xếp ổn thỏa, bây giờ nhân lúc có cơ hội nói chuyện với Tiểu Bát đã lại dặn dò: “Hoàng Ất, con và đại sư huynh ở lại đây một đêm, sáng mai quay về núi Vân Mộng. Đế Ất, con phải hỗ trợ các sư thúc canh phòng môn hộ nghiêm ngặt, nếu Ma đạo có đến gây hấn, con nhất định phải nhẫn nại, chuyện gì cũng phải chờ sư phụ về giải quyết. Mã Nghị, con ở bên cạnh vi sư.”

   Mình sao? Trùng Trùng vốn đã bò dậy chuẩn bị về đội hình rồi, lúc nào một chân đang giơ cao, do dự trong chốc lát rồi lại thu về.

Sau khi biết được nội dung cuộc họp mật, nàng đương nhiên biết ba đại chưởng môn Tiên đạo muốn đi Ẩn Lưu xem xét chuyện Suối Miên Diên trước rồi mới về núi Vân Mộng tìm kiếm bảo bối bí mật được lưu truyền. Nhưng vì sao Bạch Trầm Hương phải đích thân đưa nàng theo? Lẽ nào ông ta không yên lòng đến mức đó, bắt buộc phải trông chừng nàng mới được hay sao?

   Nếu có quyền phản đối thì tất nhiên nàng muốn đi một mình rồi, bởi vì nàng phải bình ổn lại quá nhiều tâm trạng rối loạn, phải tìm kiếm quá nhiều bí mật, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không được phép từ chối của Bạch Trầm Hương, nàng —— nhịn.

Ít nhiều gì thì Bạch Trầm Hương cũng là sư phụ của nàng, làm sao có thể không cho ông ta thắng một lần được? Nếu ông ta bùng nổ ngay tại trận, vậy thì phong độ ông ta cố gắng giữ trong suốt ngàn năm qua sẽ đi tong hết, nàng không thể ác độc như vậy được.

Vì vậy mọi người chia làm hai ngả, đa số đệ tử đều tự trở về môn phái của mình, chỉ có Trùng Trùng bị ba đại chưởng môn mang đi theo, hoặc nói chính xác hơn là giải đi đảo Thương Hải.

Trên đường đi, lần đầu tiên Trùng Trùng được mở mang kiến thức về Lưu Tinh Thiểm Mã, trước đó nghe nói đảo chủ Trụ Tử được cõng đến đây, nàng cứ tưởng là cõng theo nghĩa của mặt chữ, còn nghĩ nếu môn pháp thuật này đã mang tên Lưu Tinh Thiểm Mã, vậy thì hẳn là phải có “sao” và “ngựa” (tinh = ngôi sao, mã = ngựa), hoặc là có con ngựa có vằn hình ngôi sao, nhưng thì ra mọi thứ không phải như vậy.

Trước tiên, Thảo Thảo sư tỷ và các đệ tử trung đường khác chia nhau buộc một chú cá nhỏ lên mắt cá chân, nói thật thì con cá này quả là loài vật đẹp đẽ nhất trên đời này, khắp mình bạc trắng, sống động như thật, còn có đôi cánh màu đỏ nhạt nữa, chẳng hề xấu xí và đầy vẻ tình dục như cặp vé thuyền hình ếch đực cái của Người Vượt Biển.

Sau đó, các đệ tử trung đường sẽ nắm tay nhau đứng vậy bên thành vòng tròn bên ngoài mọi người rồi cùng nhau niệm thầm chú ngữ, và những người không biết sử dụng Lưu Tinh Thiểm Mã đều phải nhắm mắt lại.

Ngày thường Trùng Trùng vốn có thể cách Bạch Trầm Hương được bao xa thì sẽ cách bao xa, nhưng lúc này cảm nhận được mạng sống đang bị nguy hiểm nên đã túm chặt lấy cánh tay của ông ta, và Bạch Trầm Hương cũng giác ngộ được thân phận làm sư phụ của mình nên đã không hất nàng ra.

Cảm giác tĩnh lặng và chân không tuyệt đối ập tới, nàng như lại quay về trạng thái hôn mê bất tỉnh vậy. Nhưng chỉ trong giây lát, khi mở mắt ra, nàng đã ở một nơi khác rồi.

   Hệt như dời hình đổi bóng vậy, quá trình này diễn ra liên tiếp bảy lần, mỗi lần sẽ nghỉ ngơi trong thời gian nửa nén hương, sau đó cả bọn đã đứng ngay bờ Thương Hải, tại đó đã sớm có người kéo theo Bạch Hạc Long Đế chờ sẵn để đưa họ vượt biển rồi.

Vừa đặt chân lên đảo thì Bạch Trầm Hương đã dặn dò (giọng điệu như đang uy hiếp) Trùng Trùng không được đi lung tung, sau đó thì cùng Nam Minh đại sư và đảo chủ Trụ Tử đi nghiên cứu vấn đề của Suối Miên Diên.

Trùng Trùng chán chường, vừa bình ổn lại tậm trạng ủ rũ để mình khôi phục ý chí chiến đấu vừa học thuật Trú Nhan, còn quấn lấy Thảo Thảo sư tỷ đòi học thuật Lưu Tinh Thiểm Mã nữa.

Do đảo chủ Trụ Tử đã sớm dặn dò Thảo Thảo rồi nên mọi chuyện cứ thế mà làm, xem ra là do đảo chủ Trụ Tử thèm muốn nhan sắc của Bạch Trầm Hương, muốn làm “mẹ kế” của Trùng Trùng nên cố gắng nịnh bợ cho tốt đệ tử “cưng nhất” của Bạch Trầm Hương, thậm chí cả môn pháp thuật bản thân mình chưa học cũng chịu dạy cho một người ngoài đã từng vô tình xâm nhập cấm địa Suối Miên Diên.

Nhưng muốn sử dụng Lưu Tinh Thiểm Mã thì không chỉ phải nắm rõ mật chú và phương pháp tu luyện đặc thù, mà còn phải cần đến chú cá nhỏ Ly Kì kia nữa, cho nên Trùng Trùng đã không ngần ngại gì mà bán đứng nhị sư huynh bằng cách tiết lộ cho Thảo Thảo sư tỷ những việc lặt vặt trong cuộc sống của Yến nhị sư huynh, sau đó đã đổi lấy được ba cặp cá Ly Kì một cách mất đạo đức.

Có thể sử dụng loài cá này nhiều lần, cũng có nghĩa là nàng có thể cùng lúc mang theo hai người thực thi đại pháp dời hình đổi bóng với nàng.

Có lẽ nàng sẽ mang theo Cửu Mạng và A Đẩu, vì dù sao Vạn Sự Tri có thể rúc trong túi được mà. Nhưng mà, bọn họ đang ở đâu?

   Liên tiếp ba ngày không thấy bóng dáng của Bạch Trầm Hương đâu, nhìn đã biết bọn họ giằng co hết ba ngày cũng không tìm được nguyên nhân sự việc rồi, nghe Thảo Thảo sư tỷ nói, sư phụ và Nam Minh đại sư thay phiên nhau xuống suối tìm kiếm mắt suối, do đảo chủ Trụ Tử thân là tinh linh nên không ngâm nước được quá lâu.

Nhìn gương mặt tiều tụy của Bạch Trầm Hương thì đã biết chắc chắn nước Suối Miên Diên chẳng phải là loại nước bình thường rồi, ngâm nước quá lâu sẽ gây tổn hại đến thân thể của con người, điều bất ngờ là Trùng Trùng lại thấy thương cho ông ta.

   Xem ra đúng là con người không phải cỏ cây, tiếp xúc lâu rồi, nàng đã sinh ra cảm giác thân thiết như người thân dành cho tên sư phụ suốt ngày không thể sống một cách hài hòa với mình rồi.

”Chắc chắn mắt suối gắn liền với đất liền, đã lặn sâu lắm rồi mà vẫn không tìm thấy, hơn nữa sâu dưới lòng suối còn có luồng lực âm kỳ lạ, nó ngăn cản không cho vi sư đi tiếp nữa.” Bạch Trầm Hương thấy muộn phiền, bất ngờ nói thẳng tất cả với Trùng Trùng.

”Vậy thì bắt đầu tìm từ đất liền đi thôi, cứ cố chấp với nước suối làm gì cơ chứ.” Trùng Trùng dâng chum trà cho Bạch Trầm Hương làm ông ta ngẩn cả ra, cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Đây là lần đầu tiên của liệt đồ này đấy, lẽ nào cuối cùng nàng cũng hiểu ra đạo lý tôn sư trọng đạo, trở nên hiểu chuyện rồi? Nhưng câu nói tiếp theo của Trùng Trùng lại tàn nhẫn đưa ông ta quay về hiện thực.

”Chúng ta mau đi thôi, trên đảo này không có gì chơi cả, người lại không cho con đi ra ngoài chơi, con chán chết mất thôi.”

Bạch Trầm Hương tức tới thở không ra hơi.

Liệt đồ này!

   Đã lúc nào rồi, thế gian đang gặp nguy hiểm, mạng sống của tất cả mọi người đều đang bị uy hiếp mà nàng còn nghĩ đến việc đi chơi à. Nhưng ông ta đã kiệt sức rồi, không còn tâm trí để dạy dỗ nàng nữa, chỉ đành phất tay áo bỏ đi, đến tối thì rời khỏi đảo Thương Hải với Nam Minh đại sư và Lan Trúc.

Bởi vì đệ tử trung đường không đi theo nên họ không thể sử dụng Lưu Tinh Thiểm Mã mà phải bay bằng vũ khí của mình. Ba người đều là cao thủ tuyệt đỉnh của Tiên đạo nên mang theo Trùng Trùng là chuyện chẳng hề khó khăn chút nào.

Vả lại suốt đường đi nàng đều không ngừng luyện tập pháp thuật bí mật của Ẩn Lưu và tiến bộ khá nhanh chóng, làm ba đại cao thủ phải trố mắt ngạc nhiên.

Ai cũng biết rằng Lưu Tinh Thiểm Mã không phải chỉ cần cá Ly Kì và chú ngữ là dùng được mà còn phải có sự tu luyện pháp thuật nữa, thông thường các đệ tử Ẩn Lưu phải mất mấy mươi năm mới có được chút ít thành tựu, người có thiên phú thì cũng phải cần ít nhất mười mấy năm, vậy mà Trùng Trùng chỉ cần có vài ngày mà đã ra lông ra cánh rồi.

Tuy chuyện này có liên quan rất nhiều đến luồng thần khí màu vàng kim lớn mạnh kỳ lạ trong cơ thể nàng, nhưng không thể phủ nhận nàng quả là nhân tài hiếm có trong Tiên đạo có tính lĩnh ngộ cực cao trong việc đi đường.

Không biết Bạch Trầm Hương nên cười hay nên khóc đây, nhưng chắc chắn không thể thiếu việc âm thầm đắc ý đâu.

_____

Lời của tác giả: Bật mí một chút, chương sau sẽ có biến chuyển lớn, wakakaka.