Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 209: Thần vật nhắm thần vật, pháp bảo yêu pháp bảo




Dịch: Bùm Bùm

03

   ”Ta không phải chiếc đèn của hắn.” Hình như chiếc đèn biết được nàng đang nghĩ gì, “Ta là bảo vật lưu truyền của Lễ Phật tự, nhưng ngoại trừ tổ sư lập phái ra thì không ai có thể cho vời được ta cả, nếu không phải ngươi có mang theo chiếc gương linh vật kia thì ta chẳng thèm cho ngươi vào đây đâu.”

”Ngươi nói gì?”

”Ta nói này, lúc đi vào ngươi không nghe được một tiếng bụp hay sao? Đấy là tiếng ta cho vỡ kết giới, nếu không thì ngươi làm sao mà vào được đây chứ, ngươi tưởng người của Lễ Phật tự đều là kẻ ngốc hết sao? Lẽ nào bỏ ta ở trong hang động như vậy rồi không cho ai canh phòng sao? Tuy hang động này khá kín, người ngoài không dễ gì tìm ra được, và nơi cửa hang cũng viết rõ là nghiêm cấm đi vào, đệ tử bổn tự sẽ không xâm nhập, nhưng ít ra cũng nên canh phòng chút chứ. Ôi, đại cô nương đây nhìn cũng đẹp đẽ, trông cũng lanh lợi mà sao lại là một kẻ dốt đần vậy? Nhưng đừng có cho rằng đèn đây bị nhốt trong này nhé, ta chỉ đang bế quan thôi, bởi vì ta bị thương trong trận chiến lục đạo của năm xưa, vết thương lại quá nghiêm trọng nữa. Đây là kết giới do chính tay ta giăng, lúc nào cũng có thể đi lại tùy ý được, tên tiểu tử Nam Minh kia cứ cách vài ba ngày lại đưa đệ tử đến thăm hỏi ta. Xí, vai vế của ta cao lắm đấy nhé!”

Chiếc đèn cứ bô lô ba la không ngừng nghỉ, lúc mắng Trùng Trùng đần, Trùng Trùng thật muốn cầm kiếm đập bể đèn, nhưng khi nghe thấy nó nói như rất rõ chuyện đại chiến lục đạo, lại nghe nó dùng giọng điệu thế kia nhắc đến đại ma đầu thì e nó chính là một chiếc đèn nắm rõ chuyện tình, nên đã nhịn không báo thù vội.

”Tiểu Hoa —— ý của ngươi là Hoa đại ma đầu?” Nàng thấy căng thẳng, cố gắng lắm mới giữ cho giọng nói không run rẫy rồi hỏi.

   ”Đại ma đầu gì chứ? Chẳng phải chính là tên tiểu quỷ Hoa Tứ Hải kia sao!” Chiếc đèn nói một cách hống hách: “Thân già đây tuy không ra khỏi hang động, nhưng ta biết hết tất cả mọi chuyện có trên đời đấy nhé.”

   Không phải lại là một kẻ tự xưng là “chuyện gì cũng biết” nhưng đến thời khắc quan trọng thì lại chẳng làm được gì nữa chứ? Trùng Trùng bị ép hại lừa dối quá mức nghiêm trọng nên trong phút chốc sinh ra cảm giác không tin tưởng ai, nhưng chợt nghe thấy Lam Lam – người vốn không chịu nói chuyện với bất kỳ ai ngoài nàng ra – chen lời: “Chắc chắn là Nam Minh đại sư rất thường hay kể mọi chuyện với nó, Trùng Trùng đừng để bị nó lừa.”

”Lam Lam quả nhiên là thông minh, không hổ là linh vật linh nhất thuộc đời của ta.” Chiếc đèn của Nam Minh đại sư tiếp lời tâng bốc, ngữ điệu còn rất nhiệt tình nữa.

”Lam Lam là tên để ngươi gọi sao hả?” Gương Tiền Nhân Hậu Quả nổi giận, thân thể ngọc đen nảy lên trên không, bị Trùng Trùng bắt lấy sau đó buộc lại đeo lên cổ.

”Đừng quấy.” Nàng khuyên.

   ”Chẳng phải là ta cảm nhận được hơi thở của nàng nên mới cho đại cô nương đây đi vào sao? Nếu không thì ta cớ gì phải thiên vị cho cô ta chứ?” Chiếc đèn của Nam Minh đại sư hoàn toàn ngó lơ Trùng Trùng, chỉ nói chuyện với Lam Lam thôi, giọng điệu còn thể hiện rõ sự hạ mình tột cùng nữa.

Điều này làm Trùng Trùng cảm thấy rất lạ lùng, cứ như chồng làm sai rồi bị vợ bắt quả tang, sau đó người chồng sốt ruột muốn giải thích vậy. Nhưng chiếc đèn nói cũng đúng, vì cớ gì mà nó phải đối xử đặc biệt với nàng chứ? Vậy thì chắc chắn là bởi vì Lam Lam rồi.

   Thần vật nhắm thần vật, pháp bảo yêu pháp bảo, điều này nghe thì thấy buồn cười, nhưng chúng đều sản sinh từ việc hấp thụ linh khí hoặc là được đúc kết từ đạo pháp mà ra, mang nhân tính và thần tính, cả tiên khí nữa, sự nhân biết về nhau càng là trực tiếp đơn giản hơn, ngay cả đèn mà cũng chia ra đực cái nữa là!

Trùng Trùng cười ha hả: “Không phải là ngươi yêu Lam Lam ngay từ cái nhìn đầu tiên đó chứ? Vậy thì ngươi phải nịnh bợ ta rồi, nếu không thì ta đảm bảo ngươi sẽ yêu thành tro tàn, không tin ngươi cứ thử xem.” Nói xong nàng còn bổ sung thêm một câu rất “nham hiểm” nữa: “Tro đèn.”

Vừa mới nói xong thì trên cổ truyền tới cảm giác mát lạnh, chứng tỏ Lam Lam không muốn nói chuyện tiếp nữa, chẳng biết là đang giận dỗi hay đang xấu hổ nữa, nhưng chiếc đèn đa tình kia lại mặt dày đến đáng sợ, lớn tiếng nói: “Trời đất phân âm dương, sự vật chia đực cái, đây chính là lẽ trời lớn nhất, là người đều sẽ tồn tại trái tim biết yêu thương, nếu đại cô nương đây cố gắng làm trái thì đúng là lẽ trời khó dung.”

Trùng Trùng vung kiếm lên đỉnh hang động, “Trời? Bây giờ ta rất không hài lòng với ông ta, ta sẽ sợ ông ta sao? Ngược lại là ngươi kìa, nghe lén nhiều bí mật của phái Thiên Môn bọn ta như vậy, bây giờ ta đang suy nghĩ xem có nên táng tận lương tâm, giết đèn diệt khẩu hay không đây.”

”Ý ngươi đang nói đến —— chuyện ngươi và tiểu tử Tiểu Hoa lăn qua lộn lại sao?”

   Máu trong người Trùng Trùng đều dồn hết lên trên đầu, mặt đỏ như máu, một người miệng mồm lanh lợi như nàng cũng có lúc thừ ra hết mấy giây, bây giờ nàng thấy hơi may mắn vì mình không ăn sạch Hoa Tứ Hải, nếu không thì chẳng phải chiếc đèn háo sắc này sẽ được xem xuân cung sống hay sao?

”Bớt lắm lời đi! Bây giờ tốt nhất là ngươi cho ra được một lý do, nếu không thì đừng trách ta nặng tay.” Nàng cố tình hung dữ để che giấu vẻ thẹn thùng bối rối của mình.

”Muốn biết bí mật của Tiểu Hoa thì thả ta xuống trước đã.” Chiếc đèn trả giá.

   ”Không được, ngươi nham hiểm quái lạ, nếu ta thả ngươi xuống rồi ngươi hại người thì sao đây? Vả lại ngươi chẳng qua cũng chỉ là một bức bích họa, xuống được sao?”

”Há, đại cô nương này, cô đang sợ ta thi triển pháp lực, đánh không lại ta phải không?” Chiếc đèn cười đến run rẫy, “Yên tâm đi, bảo bối Lam Lam yêu dấu của ta còn nằm trong tay cô thì ta sao dám giở âm mưu chứ. Hơn nữa, pháp bảo không biết nói dối, cô bảo Lam Lam cảm nhận thử đi, xem ta có phải thứ vật tà ác hay không? Ôi, thiện tâm nhất điểm hướng linh thông, hóa thân vạn thiên đạo bất đồng, hữu duyến tằng kinh bỉ kiên quá, hồi thủ nguyện vọng già lam cung[*].”

   [*] Là một bài thơ, thứ cho mình không biết dịch thơ, nhưng đại ý của 4 câu thơ có thể hiểu rằng chàng có một trái tim hướng Phật, trước nay luôn dùng rất nhiều thân phận tiếp xúc với rất nhiều loại người, và đã từng có duyên được cùng nàng lướt vai qua nhau vân vân nói chung là chém.

Chà, chiếc đèn chết dẫm này còn biết ngâm thơ nữa?

   Trùng Trùng tê hết hai hàm răng, gai ốc rơi rụng đầy đất, cố gắng lắm mới nhịn không để cho mình tự sát, sau đó sờ tay lên mặt ngọc đen hỏi: “Lam Lam, hắn nói đúng chứ? Trông hắn rất xảo trá, chúng ta không được để hắn lừa.”

Lam Lam không lên tiếng, nhưng thật ra nàng đang dùng tâm ngữ để nói với Trùng Trùng rằng chiếc đèn này quả thật thuộc sở hữu của Lễ Phật tự, hơn nữa cũng không mang theo hơi thở tà ác nào.

   Trùng Trùng đã biết được đáp án bèn đi từ từ đến gần vách tường, nhìn ngắm hồi lâu cũng thấy chiếc đèn đó chẳng qua cũng chỉ là một bức bích họa thôi, cho dù có vẽ sống động đến đâu đi nữa thì cũng không thể nào khẩy nó xuống được. Hay là phải dùng kiếm nạo xuống?

Vừa nghĩ nàng vừa giơ thanh kiếm xanh ngắn trong Khước Tà Song Kiếm lên, nàng còn chưa có xem thần kiếm là đao khắc thì chiếc đèn đã gào thét lên: “Không cần phí công sức như vậy, cô chỉ cần vặn chiếc nút trên đế đèn là được rồi.”

Trùng Trùng không nén nổi tính tò mò đã xem thanh kiếm xanh như nến mà soi, đến gần nhìn kĩ rồi mới thấy quả nhiên dưới cùng của bức bích họa có một nút nhỏ lồi lên. Trong hang động tối đen như mực này, không dán sát lại gần vách đá thì sẽ không thể tìm thấy được nó.

   ”Chẳng phải là ngươi nói tự ngươi phong ấn mình sao? Vì sao không tự mình xuống được?” Nàng bỗng lóe lên suy nghĩ này, bàn tay đã sờ thấy nút vặn bèn ngừng lại.

”À —— cái này —— khụ khụ —— cô có nghe qua câu nói này không, có lúc tự mình có thể nhốt chết chính mình? Đai cô nương cô đây chẳng thiện lương chút nào, lúc nào cũng phải hỏi cho người khác phải ngượng ngập mới thôi! Nhưng cô phải hiểu điều này, cô cứu ta rồi, cô sẽ không bị thiệt đâu. Cô nghĩ xem, tiểu tử Nam Minh kia không điều khiển được ta, ta sẽ là một chiếc đèn tự do, nếu cô giúp ta rồi thì ta sẽ có thể làm pháp bảo của cô. Đến lúc ấy chẳng phải cô muốn ta làm gì thì ta đều phải nghe theo sao? Cô muốn cho Nam Minh biết chuyện cũng được, nhưng với điều kiện là cô phải cho ta và Lam Lam ở bên nhau.”

   Có chuyện tốt như vậy sao? Chui hang động cũng có được pháp bảo! Nhưng chiếc đèn nát này thì có ích được gì chứ, thà thay bằng chiếc đèn pin năng lượng mặt trời còn có ích hơn.

Nhưng, hắn biết chuyện của đại ma đầu chứ?

   Trùng Trùng thừ người mất vài giây, cho đến khi Lam Lam nói một cách chắc chắn với nàng rằng chiếc đèn này hoàn toàn không nói dối, nàng mới quả quyết vặn mạnh chiếc nút ấy mà không hề nghĩ rằng nàng không có tư cách quyết định mọi chuyện của Lam Lam, bởi vì Lam Lam thuộc sở hữu của phái Thiên Môn chứ không thuộc về nàng.

Vách đá trước mặt trở nên mờ ảo, đi kèm với âm thanh kẽo kẹt, kế đó một chiếc đèn thật trồi ra khỏi vách đá.

_____

   Lời của tác giả: Tin tức về Tiểu Hoa sẽ xuất hiện trong vòng 3 chương sắp tới, nhưng đó sẽ trở thành trung tâm của mâu thuẫn, mọi người nhớ yêu Tiểu Hoa như nữ chính đã yêu nhé!