Đời người có một chân lý, đó là: Người đều có lúc còn trẻ, bao gồm cả Bạch Trầm Hương, bởi vì ông ta cũng là người mà!
Mà người lúc còn trẻ, hoóc-môn bài tiết rất nhiều, tình yêu rất dễ nảy
mầm, cho nên con người rất dễ yêu loạn, không phải, là yêu đương, định
luật này cũng bao gồm cả Bạch Trầm Hương. Bởi vì như đã nêu ở trên, ông
ta từng là trai trẻ, từng yêu qua nữ nhân, còn có thể là yêu rất sâu
đậm.
Thân là vua tám chuyện bậc nhất Tiên đạo, trò Diêu Trùng
Trùng – một trong đệ tử bát kiếm – đã có một lần trông thấy sư phụ có nề có nếp của mình đứng dưới tán cây đào, trong mắt lóe lên ánh nhìn mê
mang, sau đó đỡ lấy một đóa hoa đào, thở dài một tiếng.
Một màn này, khiến nàng nghiêm trọng nghi ngờ đồng chí già Bạch Trầm Hương có
chuyện quá khứ đau lòng, có một mối tình khắc cốt ghi tâm gì đó. Thế là
nàng phấn khởi đến tột đỉnh, cảm thấy mỗi một tế bào trên người mình đều đang reo vui.
Hừ, không cho Tiên Ma yêu nhau? Trông dáng vẻ u
sầu bi thương, than ngắn thở dài của ông ta, nói không chừng phái Thiên
Môn là bị ông ta làm hư, là ông ta dẫn đầu làm một mối tình Tiên Ma đấy
chứ.
Thế là, Trùng Trùng không ngại khổ cực đi tiến hành cuộc
tra xét trên quy mô lớn, từ bốn đại sư thúc cho đến một chú “Tiểu Cường” (gián) qua đường dưới chân núi Vân Mộng cũng không thoát khỏi độc thủ
của nàng. Nàng áp dụng hàng loạt thủ đoạn như vừa đánh vừa xoa, tra tấn
ép cung, đe dọa bắt ép vân vân, cuối cùng nghe ngóng được một tin mật
động trời ―― nàng có một sư nương, nói chính xác là nàng từng có một sư
nương. Có nghĩa là Bạch Trầm Hương có thê tử, ông ta từng có một nữ
nhân!
Mặc dù không biết về sau vì cớ gì mà chia lìa, nhưng quả
thật ông ta từng thành thân, song không có ly hôn, chỉ chia xa nhau bởi
chút ít nguyên do bí mật nào đó thôi.
Tin này làm Trùng Trùng sửng sốt mất ba ngày.
Bạch Trầm Hương nghiêm túc, ngay thẳng, ngang ngạnh như vậy mà cũng có
người chịu yêu? Còn chịu gả cho ông ta? Ấy chà, nàng quả là khâm phục vị sư nương chưa từng gặp mặt này đấy, bà ấy đúng là một thiên sứ, là do
trời cao cử xuống để cứu vớt cho nam nhân đáng yêu (tác giả: nghĩa là
đáng thương không ai yêu) nhất trên đời này.
Còn về chi tiết
của mối tình này, bởi do đương sự Bạch Trầm Hương dựa thế hiểm chống
cự[*], suýt nữa dùng quyền tư lợi nhốt Trùng Trùng vào động Côn Ngô Liên Thiên chịu phạt, nên Trùng Trùng chưa nghe ngóng được gì.
[*] Dựa thế hiểm chống cự: chỉ việc dựa vào ưu thế yểm trợ nào đó mà ngoan cố chống đối.
Thật ra Trùng Trùng là động lòng trắc ẩn, bởi vì khi nàng nhắc đến sư
nương, Bạch Trầm Hương đã lộ vẻ kích động mà trước nay chưa từng có,
trông như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy, cũng có thể nói là con chó bị
động trúng vết thương, làm nàng cảm thấy sư phụ như có chuyện giấu trong lòng, rất đáng thương.
Haiz, không ngờ sư phụ cũng là kẻ
thương tâm. Mà nhìn kỹ lại, nếu Bạch Trầm Hương cạo hết râu, sửa sang
lại đầu tóc thì gương mặt vẫn đúng là không tệ. Lúc trẻ là một chàng
trai xinh xắn, bây giờ cũng là một lão bạch kiểm anh tuấn. (BB: “Lão
bạch kiểm” đã được chú thích ở chương 85)
Nhưng không nghe ngóng được tinh tiết của mối tình, ít nhất nàng cũng thăm dò được về hôn lễ làm xao động thiên hạ đó.
Long long ago ―― cũng tức là ngày xửa ngày xưa, rất xưa rồi, nghe nói
chưởng môn tương lai của phái Thiên Môn – cũng chính là đại đệ tử Bạch
Trầm Hương của chưởng môn phái Thiên Môn đạo hiệu Tuyệt Thế Thông Minh
đời trước – sắp thành thân rồi.
Thân là môn phái lớn nhất Tiên
đạo, tất nhiên có rất nhiều người nịnh bợ giao thiệp với phái Thiên Môn, cho nên ngày diễn ra hôn lễ vô cùng tưng bừng, Tuyệt Thế Thông Minh rất yêu chiều đại đệ tử này, ông thông minh cả đời, đương nhiên không thể
hồ đồ trong chuyện này, bởi thế ông phát thiếp mời rất nhiều khách khứa
từ khắp mọi nơi.
Phải nói rằng hôm ấy đúng thật là rực rỡ gấm
hoa, nhạc tiên phiêu phiêu, bầu trời trong xanh xuất hiện cầu vồng, tiên điểu lượn quanh, phượng hạc cùng hót, người biết thì là Bạch Trầm Hương cưới thê tử, không biết còn tưởng là Ngọc Hoàng Đại Đế giá lâm đại
điện.
(Nói nhỏ: Thật ra thì Tuyệt Thế Thông Minh vì muốn cho
đại đệ tử nở mặt mà đã tiêu sạch tất cả những gì phái Thiên Môn tích góp được, kiêm cho tặng vô số pháp bảo mới đổi được cảnh tượng tưng bừng
của hôm nay, càng khỏi phải nói hơn là ông ta đã hao tổn pháp lực của
mình cùng với pháp lực của rất nhiều trưởng lão mới tạo ra được tiên
cảnh đẹp đẽ như vậy. Nghe nói phái Thiên Môn trở nên nghèo khó chính là
bắt đầu từ lúc này, bởi mới nói làm lớn chuyện cưới xin đúng là không
nên. Hơn nữa, cũng chính vì cả đời thông minh, một phút hồ đồ tổn hao
hết pháp lực vào việc tạo ra tiên cảnh, nên mới dẫn đến việc không biết
có kẻ địch đã lẻn vào, cuối cùng ――)
Dù sao thì hôn lễ ngày hôm ấy rất là gây chấn động, nhưng yếu tố tạo nên sự chấn động không phải
bởi sự xa xỉ đẹp mắt của hôn lễ, mà là hôn lễ chưa cử hành xong thì đã
có kẻ đến cướp hôn.
Có người hỏi, kẻ nào cả gan cướp thê tử của Bạch Trầm Hương. Nhưng thực ra ―― người bị cướp là ―― Bạch Trầm Hương.
Theo tin mà nhân chứng tiết lộ (tên người bị giấu đi để bảo vệ cho nhân chứng), hôm ấy Bạch Trầm Hương không hề có chút vui mừng nên có nào của một tân lang, ngược lại là rầu rĩ không vui, người ngoài chỉ biết là
ông ta đang giả lạnh lùng, nhưng nhân chứng nhờ vậy mới biết ông ta có
tâm sự, áo cưới đỏ thẫm trên người cũng không nhuộm đỏ được gượng mặt
của ông ta.
Thật ra hôn nhân của ông ta được rất nhiều người
ngưỡng mộ, bởi đối phương chính là nữ nhi của Nhân đạo chi Vương (Vương
của Nhân đạo), là công chúa của mười châu ba đảo, có một lần gặp nguy
hiểm trên núi, được Bạch Trầm Hương cứu giúp, từ đó đã đem lòng yêu mến
người đạo sĩ anh tuấn này, bằng lòng vì ông ta mà từ bỏ cuộc sống giàu
sang phú quý, bằng lòng vì ông ta mà ẩn cư nơi núi sâu.
Nghe
bảo, vị công chúa này nết na dịu dàng, không hề có thói kiêu căng do
được nuông chiều, quả thật là một người thê tử hiếm có, một giai nhân
tuyệt đại hoàn mỹ không tì vết, càng huống chi, cha của nàng, cũng chính là Vương của Nhân đạo đã dùng cả Phụng Lân châu để làm của hồi môn.
(Từ điểm này có thể thấy, nói nhỏ, chưởng môn Tuyệt Thế Thông Minh dám
tiêu xài hoang phí như vậy, hoàn toàn là bởi vì sắp nhận được một số
tiền tài cưc lớn nhờ vào hôn nhân của đệ tử. Đương nhiên ông ta không hề đoán trước được biến cố ở phía sau.)
Ở đây lại có nhân chứng
tiết lộ (bởi vì lần này có rất nhiều nhân chứng, cho nên sẽ không che
giấu nữa, dù sao mọi người có đoán cũng đoán được rồi.)
Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! Phu thê giao ――
Dưới con mắt của đủ các tân khách, chữ bái trong giao bái còn chưa nói ra thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra ――
Tình tiết một: Nóc đại sảnh đột nhiên vỡ vụn, một con rồng khổng lồ
bỗng chốc xuất hiện. Chưa từng có ai trông thấy qua con rồng này, mà nó
cũng không phải là loài khủng long trong truyền thuyết mà là mắt to,
miệng nhỏ, dáng người lại đẹp. Sau khi con rồng này xuất hiện, liền ra
tay muốn giết chết công chúa nhu mì đáng yêu, bị Bạch Trầm Hương anh
dũng cản lại, chiến đấu ác liệt mấy trăm hiệp, cuối cùng bởi thực lực
yếu kém mà thảm bại, bị cưỡng chế bắt đi. Còn về chuyện về sau gặp phải, cũng giống như một thư sinh rơi vào tay của sắc ma, Bạch Trầm Hương của một năm sau quay về đã tâm tĩnh tựa nước, từ bỏ mọi ham muốn, chắc chắn là ―― bị ép hại rất không rõ, đã trở thành tàn hoa bại liễu rồi (Lúc
nói những lời này, nhớ phải mang vẻ mặt mờ ám, hếch mũi nháy mắt, nhất
định phải có bao nhiêu dung tục thì làm bấy nhiêu dung tục, như vậy mới
trải nghiệm được thâm ý trong lời nói này). Người như vậy, công chúa sẽ
còn cần sao? Tất nhiên là thoái hôn rồi.
Tình tiết hai: Hôn lễ
đang tiến hành, một tiên nữ yêu kiều quyến rũ động lòng người bay vào,
chỉ tiếc là vẻ mặt xanh xao, tay vốc lấy ngực, mày ngài nhíu lại, quả
thực là như gió thổi cũng ngã, làm tân khách có mặt nhìn thấy đều mềm
hết nửa người. Trông thấy Bạch Trầm Hương đứng ở một bên đang dìu lấy
tân nương, nàng ngơ ngẩn rơi lệ, nói một câu: Nhị ca ca, huynh rất ――
huynh rất ―― rồi bay mất, sau đó Bạch Trầm Hương thì như bị ngốc mất
vậy, hôn lễ không còn tiến hành được nữa. Công chúa sẽ chịu gả cho kẻ
ngốc sao? Ly hôn.
Tình tiết ba: Lúc ấy Bạch Trầm Hương đang u
sầu mà tiến hành nghi thức thì một cô nương xinh đẹp từ ngoài cửa đi
vào. Cô nương này không giống những nữ tử bình thường khác, ngược lại
như là người ngoại quốc vậy. Trông thấy Bạch Trầm Hương, nàng cũng không nói gì, chỉ cười hì hì, nhưng trong nụ cười ấy chứa đựng sự thương mến
và chua xót, nàng nhẹ giọng nói: Trầm Hương ca ca, huynh từng hứa với
muội rằng sẽ làm ba việc giúp muội, việc đầu tiên, chính là ngày hôm nay huynh không được thành thân.
Vẻ mặt Bạch Trầm Hương kỳ lạ,
người có kinh nghiệm đều nhận ra ông ta có tình ý với cô nương này,
nhưng ngại rằng lấy công chúa đã là chuyện không thể tránh khỏi, nên cắn răng nói: “Trúc Tử cô nương, cô nương là lá ngọc cành vàng, ta chỉ là
thôn phu sơn dã, cô nương vẫn là quên ta đi thôi.” Những câu nói này,
đúng là nghe thấy thì đau lòng, trông thấy thì rơi lệ mà.
Bạch Trầm Hương và Trúc Tử cô nương này có thể thấy là vừa nhìn đã biết tất thảy tình cảm giữa họ là thế nào.
Cô nương ấy cười một cách tang thương: “Trầm Hương ca ca, muội không ép huynh, nhưng muội cho huynh xem một món này, nếu huynh không cần nó,
muội sẽ không dây dưa với huynh nữa.”
Mọi người suy nghĩ thấy
không có chỗ nào là không được, Bạch Trầm Hương tu luyện ngàn năm, có gì mà chưa thấy qua, vậy cứ cho Bạch Trầm Hương xem sơ qua đi, xem xong
rồi thì mau chóng cử hành nghi thức, sau đó thì nhập tiệc, mọi người
cũng nhin đói lâu rồi, chỉ chờ buổi tiên yến này thôi.
Bạch
Trầm Hương chần chừ đi lên trước, sau khi xem xong món đồ của Trúc Tử cô nương thì vẻ mặt lập tức biến dạng, kéo tay Trúc Tử nói: “Cô nương lấy
món đồ này từ đâu?”
Trúc Tử cười không trả lời, quay người bỏ
đi, Bạch Trầm Hương nghĩ cũng không nghĩ đã lập tức đuổi theo. Công chúa thấy tân lang bị người khác cướp đi ngay tại trận thì phẫn nộ gầm lên,
một chum trà bị ném qua, rất chuẩn xác mà trúng vào trán Bạch Trầm
Hương.
Bạch Trầm Hương do dự một lúc, không màng đến sự cản trở của sư phụ, cũng không màng đến những lời chửi rủa của tân nương, kiên
quyết bỏ đi. Về sau người người đều nói Trúc Tử cô nương là hồ ly tinh
hóa thành, bằng không thì một đạo sĩ có tu vi sao lại hủy đi hôn nhân
tốt đẹp chỉ vì mỹ sắc được.
Về sau nghe nói, công chúa bởi ghen mà sinh hận, sinh thời đã ép cho đại phái đứng đầu Tiên đạo trở nên
nghèo rớt mồng tơi, cho nên mới có được phái Thiên Môn mà Trùng Trùng
thấy ngày hôm nay.
Rất nhiều người đoán rằng, rốt cuộc Trúc Tử đã cho Bạch Trầm Hương xem cái gì?
Chỉ có Bạch Trầm Hương biết rõ, Trúc Tử là một mỹ nữ du học sinh ở Pháp xuyên không đến đây, lúc đến, cô gái này mang theo một chiếc máy tính
bảng, mà tên nhãi Bạch Trầm Hương này rất mê chơi trò chơi, đây là
chuyện người cả thiên hạ đều biết.
Haiz, sau này muốn hẹn trai đẹp, nhất định phải nhắm vào sở thích của người đó, chỉ có sắc đẹp và tiền tài là không đủ đâu.
Còn về câu chuyện của Bạch Trầm Hương và Trúc Tử, xin chờ lần tới sẽ làm rõ.