Trông cây trượng Vô Song có vẻ rất nặng, nhưng trong tay Bạch Trầm Hương lại trông nhẹ như cành cây, được hắn múa may mạnh mẽ vun vút, đoạn trước của thiền trượng tản ra ánh sáng trắng và phát ra âm thanh xì xèo. Kèm theo với tiếng phá vỡ bầu trời này, những dòng chú văn khổng lồ trên núi cát bắt đầu lung lay, phảng phất chúng là vật sống, làm mặt đất cũng rung theo, nhìn giống như sắp động đất vậy.
Trên bầu trời, âm thanh vù vù cứ vang lên liên tiếp, như có xe lửa chạy qua, lại như là tiếng quay của cánh máy bay trực thăng, nhưng ngoại trừ đám mây hình nấm đang cuồn cuộn kia thì không còn gì khác, ngay cả mây cũng không có thêm một đụn.
“Sư huynh, sư phụ gọi thiên lôi để làm gì?” Trùng Trùng lặng lẽ hỏi Yến Tiểu Ất, lúc này mọi người đang căng thẳng quan sát bầu trời, không ai chú ý tới nàng.
“Thiên lôi sẽ dẫn gọi địa hỏa.” Yến Tiểu Ất không quay đầu, đáp ngắn gọn.
Nói kiểu như vậy thì Trùng Trùng có nghe qua, nhưng nàng cứ luôn tưởng nó tương tự như tình cảm nam nữ bộc phát, sau đó đã bộc phát rồi thì không thể cứu vãn, ví dụ như nàng và Hoa Tứ Hải ――
Hả, sao lại nghĩ tới hắn? Không được nghĩ! Không được nghĩ! Nàng với hắn căn bản chính là kẻ thù ngươi chết thì ta sống, con sâu nhỏ nàng đây bị đánh chết còn đúng hơn. Cấu kết? Không phải, là dẫn gọi[*], đó là chuyện không thể xảy ra!
[*] Cấu kết và dẫn gọi phát âm tương tự nhau.
Ngay vào lúc nàng mất tập trung, tiếng vù vù đã biến thành ầm ầm, bầu trời màu đỏ máu chớp lên từng tia sét bạc tuy nhỏ mà cực kỳ chói mắt, chúng chớp khắp bầu trời, từ từ tập trung lại ở chính giữa, dần dần trùm lên trên đám mây lửa kia.
Vốn hươ hươ múa múa như tập thể dục buổi sáng, Bạch Trầm Hương bỗng ngừng động tác, ném trượng Vô Song trên tay ra xa, vừa đúng lướt qua đỉnh đầu Mặc Vũ, cắm vào trong bãi đất cát, Cửu Liên Hoàn ở đoạn trước cây trượng phát ra tiếng vù vù, hô ứng cùng với chú văn trên núi cát, như là đang chỉ dẫn phương hướng cho thiên lôi.
Chỉ trong chốc lát, trên bầu trời như được mở ra một cái vung, tuy vẫn quang đãng, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như trời sắp sập đất sắp nứt ra, cho đến khi vang lên một tiếng sét đinh tai nhức óc, một tia chớp dữ dội quét qua đường chân trời, lập tức đánh chiếc bàn thờ và ly hương vụn thành tro bụi.
“Trượt rồi!” Cũng không biết là ai nói lên câu này, lời chưa dứt thì tiếng sét thứ hai đã vang lên.
Dưới chân rỗng tuếch, Trùng Trùng suốt nữa lăn xuống núi cát, may mà Yến Tiểu Ất kịp kéo lại nàng. Thấy tia chớp thứ hai bổ xuống từ trên không, xuyên qua đụn mây hình nấm kia, xuyên cả qua cột sáng đã thẳng như bút, xẹt thẳng tới phía trên lẵng Băng Hàn mới ngừng lại, chia cả ngọn lửa to thành hai phần.
Đây chẳng qua chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng những đoạn kiếm gãy vẫn luôn bay tới bay lui trong cột sáng như bị một năng lượng khổng lồ nào đó đè ép, bất chợt bị cuốn vào trong đám mây lửa, không còn thấy bóng dáng nữa.
Bạch Trầm Hương thấy thế thì không còn chậm trễ nữa, vội vàng thu trượng Vô Song về, chú văn trên núi cát không còn lung lay, tiếng sét trên bầu trời như đã hoàn thành nhiệm vụ vậy càng vang càng xa, mà tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía đám mây hình nấm.
Trùng Trùng có chút cận thị, ngoài nhìn thấy hơi lửa càng cháy càng cuồn cuộn thì cái gì cũng không thấy rõ. Lại nhìn xung quanh, những đệ tử trẻ tuổi đa số đều mang vẻ mặt mờ mịt, chỉ có sắc mặt Bạch Trầm Hương và các sư thúc sư bá là biến đổi phong phú.
“Đã tới tâm ngọn lửa, sao còn chưa chảy?” Một vị sư thúc nói.
Bạch Trầm Hương không trả lời, mày chau thành một đống, nỗi lo âu sốt vó và phiền não trong lòng đã thể hiện rõ ra ngoài.
“Huynh nghe nói phàm là muốn đúc thành thần kiếm, đều cần có máu thịt của kiếm chủ, Khước Tà Kiếm có phải cũng ――” Cái tên Dương sư bá đáng ghét lại lên tiếng rồi, chưa nói hết câu mà Trùng Trùng đã cảm thấy vô số ánh sáng lạnh lẽo quét qua người mình, tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt không tốt đẹp gì!
Toàn thân nàng lạnh run, cả người đều rơi vào trạng thái hóa gỗ.
Máu thịt của kiếm chủ? Không phải là muốn mang nàng đi tế chứ?! Làm gì có chuyện như thế, qua cầu rút ván, niệm kinh xong thì bỏ hòa thượng! Phải chạy, mau chạy! Nhưng mà vì sao chân không động đậy được? Chỉ có thể nhìn chằm chằm Bạch Trầm Hương, sợ chỉ cần hắn gật đầu một cái thôi, nàng sẽ lập tức bị ném vào trong đám lửa đó, xương cốt cũng không còn.
Bạch Trầm Hương khôi phục sắc mặt nhìn Trùng Trùng, trong ánh mắt lẫn lộn rất nhiều thứ, thật ra chẳng qua chỉ chậm trễ vài giây thôi, nhưng Trùng Trùng lại cảm giác như đã qua vài tiếng đồng hồ, cái cảm giác đợi tuyên án đó khó chịu đến chết, may mà Bạch Trầm Hương vẫn xem như là có lương tâm, hơi lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
“Ây da, Mặc Vũ sư thúc!” Ngay lúc Trùng Trùng thầm thở ra một hơi, bỗng có người sợ hãi kêu lên.
Mọi người quay đầu nhìn, thấy Mặc Vũ sư thúc hình như sắp chống đỡ không nổi nữa, hai tay run rẩy, tuy đã liều mạng kiên trì, nhưng lẵng Băng Hàn trên không đã nghiêng qua một bên, cơn mưa nhỏ do nóng chảy đã chuyển thành mưa vừa, đám mây lửa trên trời càng là tới gần hướng mảnh đất to!
“Lùi về sau!” Bạch Trầm Hương trầm giọng quát, hai tay cùng vẫy, chân khí trong tay chuyển qua cho Mặc Vũ, giúp cho Mặc Vũ lần nữa đứng lên, nhưng ai cũng nhìn ra, ba vị sư thúc cộng thêm một chiếc lẵng Băng Hàn đã là sa cơ lỡ vận, duy trì thế cuộc này vô cùng miễn cưỡng.
Trùng Trùng chỉ mong sao có thể lui về sau, cho nên chạy nhanh hơn bất kỳ một ai, đứng ở sau lưng mọi người, lòng thấy tình cảnh của nàng vô cùng nguy hiểm, nếu người khác thật sự xem nàng là một khâu quan trọng trong quá trình đúc kiếm, vậy thì đừng nghĩ lúc nãy Bạch Trầm Hương còn có chút lương tâm, nói không chừng chút nữa hắn sẽ dùng chiêu thí tốt giữ xe, đem nàng đi tế luôn, sau đó cả đám người mang theo Khước Tà Kiếm đã đúc thành vui mừng hớn hở đi về, sau này đến tiết Thanh Minh hay tiết Tháng Bảy, mùng một mười lăm rơi đại vài giọt nước mắt cá sấu, đốt vài tờ giấy nát, an ủi trái tim áy náy của họ.
Nàng không làm! Dựa vào gì chứ! Nàng thậm chí chẳng phải là người của thế giới này, chẳng qua chỉ là đâm đại, đáng để nàng hy sinh lớn lao như vậy không? Nàng vẫn còn là xử nữ, nếu phải chết, cũng phải đợi nàng ôm Hoa Tứ Hải đã rồi nói, ít nhất cũng phải lưu lại một nhân tài còn sót lại mới được chứ!
Mà dù sao nàng với người ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, cũng phải chịu một chút trách nhiệm!
Nhưng mà chạy thì hình như khả năng không lớn, bởi vì tuy nàng có thể điều khiển vòng sáng màu vàng kim đó vọt lên cao chút đỉnh, nhưng đó không phải là bay, hơn nữa sa mạc này bao la bát ngát, trừ phi nàng là sao băng, chứ không thì chạy sẽ bị người khác phát hiện ngay, mục tiêu quá to, chẳng thà ngồi đây nghĩ cách, hay là, dùng phép Chướng Nhãn đi!
Bởi vì nỗi lo này liên quan tới tính mạng, trong đầu Trùng Trùng không rõ lắm, lại bởi vì nàng chỉ biết biến mỗi tảng đá, cho nên nàng nghĩ sao làm vậy, bụp một tiếng biến thành đá. Nàng phủ phục dưới đất không động đậy, nhưng tay chân nàng giấu dưới bụng thì không rãnh rỗi, liều mạng đào bới cát vàng nóng hổi, bởi nàng cảm thấy làm một tảng đá vùi dưới cát càng an toàn hơn.
Ta đào! Ta đào!
Đang cố gắng đào thì thấy một đôi chân của nam nhân đi tới trước mặt nàng, khẽ khàng chạm chạm vào nàng: “Sư muội! Sư muội! Mau đứng lên, quá lộ liễu rồi, chẳng che mắt được ai cả!” Yến Tiểu Ất đứng chắn trước tảng đá, nhìn sư phụ đang cúi đầu trầm tư một cái.
Ai, nhị sư huynh đúng là người tốt, xem ra không lừa được Bạch Trầm Hương rồi. Cũng phải, bãi cát vàng rực mà có một tảng đá to màu đen thì khá là chói mắt, hay là dứt khoát đổi màu, tốt nhất là biến nhỏ thêm chút nữa!
Nàng chưa học đổi màu, cũng chưa học biến nhỏ, nhưng dưới tình thế nguy cấp, suy nghĩ lại tập trung ngoài sức tưởng tượng, tuy rằng đã thành công, nàng cứ tưởng tất cả mọi chuyện chỉ có nàng và Yến Tiểu Ất biết, nhưng thật ra mỗi một động tác đều không thoát khỏi tầm mắt của Bạch Trầm Hương.
Nàng là thiên tài hay là đồ bỏ? Nếu như là thiên tài, vì sao đi làm nhiệm vụ lại thương tật đầy mình, một chút lòng cầu tiến cũng không có? Còn nếu là đồ bỏ, vậy sao nàng có thể học được phép Chướng Nhãn trong khoảng thời gian ngắn như vậy? Còn biết tự mở rộng pháp thuật, tiến hành biến đổi, luồng chân khí màu vàng kim quanh thân thể kia càng sáng chói linh động, nhìn phi phàm như vậy?
Thấy tảng đá cùng màu với cát vàng kia đang giãy dụa vùi vào trong cát, muốn lấp luôn cả mình, Bạch Trầm Hương bỗng giận dữ lên, vươn tay túm vào khoảng không!
Nha đầu này sao chỉ biết bỏ chạy thế này! Không có tới nửa điểm giác ngộ của đệ tử Thiên Môn!
Người Yến Tiểu Ất bị đẩy sang một bên, mà Trùng Trùng ở phía sau đang đào rất nhiệt tình, nhưng bỗng bị một lực hút siêu cường bắt lấy, mà vừa đúng là nàng lại biến thành đá tròn, cho nên nàng không điều khiển được mà bị hút lăn qua.
Bạch Trầm Hương phủ lên tảng đá, vươn hai ngón tay ra sức chấm một cái, sau đó nghe thấy một tiếng “ối”, con kiến nhỏ Diêu Trùng Trùng xếp thứ bảy trong đệ tử bát kiếm hiện hình trước mặt tất cả mọi người, cổ áo sau còn bị sư phụ túm chặt.