“Vương, vì sao muốn cứu nữ đệ tử phái Thiên Môn?” Trong đụn mây màu
xám trân châu, một nam tử trẻ tuổi cúi người hỏi. Người này
thân hình hạng trung, đôi mắt tinh quang xán lạn, nhìn qua trông
rất có tài, là hữu đạo thủ[*] Mã Tiểu Giáp của ma đạo.
[*] Đạo thủ: chức vụ của người chỉ dưới trướng thủ lĩnh của phe tà (trong cổ đại) và phe phản động (trong hiện đại).
Hoa Tứ Hải không lên tiếng, lặng lẽ nhìn ba người nọ cuối
cùng cũng vượt được Biển Chết, đặt chân lên bờ, nha đầu cả
cái đầu tóc ngắn màu đỏ sẫm kia thả mông ngồi bệt dưới đất,
vô lại không chịu đứng lên, mà nam đệ tử với kiếm pháp vẫn có chút bình thường nọ cũng chỉ đành để mặc nàng.
Vì sao muốn cứu nàng? Hắn nói không rõ lý do, có lẽ là do
không muốn thấy trên đời này mất đi một kẻ ngốc hiếm có chăng, đều là người thông minh thì cuộc đời này còn có gì thú vị
nữa. Ngoài ra, nàng ba lần bảy lượt gây ảnh hưởng đến pháp
bảo của hắn, hắn lại muốn xem xem nàng là loại người gì.
Là do trời cao cử tới phá hoại sao?
Hừ. Hắn hừ lạnh, trời là cái gì chứ?
Hắn không biết mình là ai, đến từ đâu, nhưng hắn biết bản
thân hắn chính là trời của mình, không có gì có thể cản trở
hắn!
Cái gọi là tiên đạo chính phái, hắn chẳng màng tới, ngay cả tên Tây Bối Liễu Ty ngốc để lạc hành tung của ba đệ tử Thiên
Môn hắn cũng không để tâm, hắn chỉ không ngờ lại gặp bọn họ
trên đường về tổng đàn ma đạo.
Bọn họ đến Tụ Quật Châu làm gì? Để thăm dò tổng đàn ma đạo, hay là còn có chuyện khác?
Biển Chết là rãnh trời của Tụ Quật Châu, chỉ có cao thủ
đứng đầu mới có thể bay trên cao bằng vũ khí của mình, chưa ai dám đi thuyền qua Biển Chết bao giờ, mà phái Thiên Môn ỷ vào
việc có Kinh Nghê Kiếm, dám mạo hiểm đi thử, điều này đã nói
rõ bọn họ đến Tụ Quật Châu chắc chắn là có chuyện gì đó vô
cùng quan trọng, nhưng nếu đã quan trọng, vì sao lại cử đệ tử
trẻ tuổi đi chứ? Trong đó còn có một người là đồ vô dụng
nữa, trừ biến đá ra thì cái gì cũng không biết.
Nhưng thần kiếm của phái Thiên Môn vẫn có chút thú vị, thảo
nào Bạch Trầm Hương lúc nào cũng mang vẻ đáng ghét trời ban.
Hắn đứng trên đụn mây xem hồi lâu, thấy ba người này lại có
thể vượt biển, còn có thể đối phó với đám chim hung ác trong
tình huống nguy hiểm như vậy, thật sự không đơn giản, mặc dù
phương pháp dụ đám chim bay xuống có hơi điên khùng một chút,
chắc hẳn là do nha đầu không giống người bình thường đó nghĩ
ra.
Nhìn bọn họ mạo hiểm hết lần này đến lần khác, hắn chưa
lần nào nghĩ sẽ ra tay cứu giúp, chỉ là khi nha đầu kia sắp
rơi xuống biển, từ nay không còn tung tích, hắn mới ra tay điều
khiển thân thể của nàng, để tên nam đệ tử kia có cơ hội đỡ
nàng. Bây giờ Mã Tiểu Giáp hỏi hắn vì sao lại cứu, tự hắn
cũng rất ngờ vực, bởi vì lúc ấy gần như là hắn chưa nghĩ đã làm rồi.
“Vương, có thể nào chúng ta ―― bị bọn họ phát hiện không.”
“Phát hiện rồi thì sao?” Hắn thản nhiên nói, trên thực tế
dựa vào công lực của hắn, được một tầng khí mây bao bọc, đừng nói chỉ là ba đệ tử trẻ tuổi, cho dù là bản thân Bạch Trầm
Hương cũng chưa chắc phát hiện ra.
“Phải đi theo bọn họ sao?” Mã Tiểu Giáp hỏi tiếp.
Hoa Tứ Hải trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Để ta. Ngươi mau
chóng quay về tổng đàn, mang đá Liệt Địa đến núi Vô Cùng, ta
sẽ đến sau.” Bốn đệ tử phái Thiên Môn thiếu đi một, chắc là
quay về báo tin. Cũng có nghĩa là hành động của họ sẽ bị
phái Thiên Môn ngăn cản, phải sớm chuẩn bị mới được. Mã Tiểu
Giáp làm việc luôn nhanh nhẹn, không gì thích hợp hơn là cử
hắn đi.
Hắn tuy đã quen đến đi một thân một mình, nhưng nếu hắn đã
thống nhất hơn nửa ma đạo, muốn hoàn thành chuyện cất giữ
trong lòng kia, thì bắt buộc phải xây dựng mức thâm nghiêm bậc
cao, trật tự đạo phái có trước có sau, những chuyện này cần
có người làm thay hắn, cho nên hắn có hai đại tả hữu đạo thủ
và cặp đại quân sư nam nữ.
Mã Tiểu Giáp vâng một tiếng, biết xưa nay Ma Vương ma đạo luôn
kiệm lời, đã nói ra thì không để ai phản bác, nên dứt khoát
không nhiều lời.
…
Vừa tới Tụ Quật Châu, Trùng Trùng suýt nữa quỳ xuống rơi
lệ, cảm tạ Thượng Đế trời cao đã ném nàng xuống Phụng Lân
Châu chứ không phải Tụ Quật Châu. Chẳng qua chỉ cách nhau một
bờ biển mà thôi, nhưng Phụng Lân Châu và Tụ Quật Châu khác nhau
một trời một vực, thảo nào người của ma đạo muốn chiếm giang
sơn hoa lệ của Phụng Lân Châu, bởi vì bên này thật sự là quá
hoang vu cằn cỗi.
Đi từ bờ Biển Chết vào trong hết mấy ngày liền mà không
thấy chút hơi người nào, thậm chí cả chó hoang cũng không. Hơn
nữa khí hậu thay đổi vô cùng bất thường, luôn làm nàng nghi
ngờ mình đã đến cái nơi “sáng tết áo bông chiều tết vải, ôm
lấy bếp lò ăn dưa hấu” như Tân Cương[2], không chỉ là
nhiệt độ thất thường mà thỉnh thoảng còn có mưa, tuyết, thậm
chí là mưa đá, có lúc thì cả ba loại tới cùng lúc.
[2] Tân Cương là tên một địa danh ở Trung Quốc, nơi đó nhiệt
độ rất khác thường, người ta hay ví von bằng hai câu “sáng tết
áo bông chiều tết vải, ôm lấy bếp lò ăn dưa hấu”, tức lúc
lạnh lúc nóng.
Tụ Quật Châu là địa bàn của ma đạo, bọn họ lại lén lút
đến đào bảo bối, tất nhiên là phải thu kiếm khí, giả thành
nhà buôn đến Tụ Quật Châu làm ăn, đi xe căng hải, ngủ màn trời
chiếu đất làm Trùng Trùng bỗng cảm thấy như mình lần nữa tham gia huấn luyện quân sự.
Sư huynh và sư tỷ đều có đạo thuật, pháp thuật, đến lúc đó
có kiếm khí hộ thể, đáng thương cho tiểu bạch nàng, chỉ đành
nhăn nhở quá giang người ta, mới qua chưa lâu mà làn da vừa
trắng vừa mịn của nàng đã sưng đỏ lên, còn lột da nữa, làm
nàng không dám soi gương, cả ngày tự thôi miên mình ―― mình có
một bí mật, mình rất đẹp, ai nhìn cũng thích mình.
Khó khăn lắm mới thấy phía trước xuất hiện một khu rừng, tuy là rừng đá, nhưng tốt xấu gì trong đó cũng có một quán trọ,
Trùng Trùng gần như là reo vui lao vào đó. Hiện giờ yêu cầu
vật chất của nàng đã rất rất thấp rồi, từ ăn thịt ngủ
giường nệm giảm thành chỉ cần có một mái hiên trú mưa, có
chút đồ ấm ăn, có chút trà nguội uống là được.
Thật ra nàng đã đói một ngày trời rồi, bởi vì đồ của nàng đều ném cả xuống Biển Chết, nếu không phải xâu thịt xiên nàng cắm trên thắt lưng còn dùng được thì nói không chừng bây giờ
nàng đã chết đói rồi.
Nàng là người, còn lâu mới thành kiếm tiên, ở chung với người không cùng cấp bậc thật là đau khổ.
“Chưởng quầy, chưởng quầy, mau mang đồ ăn thức uống ra đây. Gì cũng được, miễn là nhanh.” Nàng rất không giữ hình tượng mà
gõ lên bàn. Lại nhìn Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc, ở
tình huống này mà vẫn giữ nếp chỉnh tề, cử chỉ tao nhã, quả nhiên là có phong phạm của kiếm tiên, tiếc là đẹp thì rất
đẹp, nhưng dễ gây sự chú ý, đặc biệt là khó lẫn vào trong
đám người, xem ra làm kẻ đầu đường xó chợ chỉ có thể để
loại tiểu bạch như nàng đi diễn.
May mà bây giờ trong tiệm không có nhiều người là bao, trừ ông chủ tiệm thì chỉ có một người mập mạp, bộ dáng như tên khuân vác thuê ngồi nhai điên cuồng một thố bánh bao to.
“Xin hỏi quý danh khách quan?” Một lão đầu bộ dáng khủng
khiếp đi tới, tay cầm quyển sổ và bút lông, chính là chưởng
quầy kiêm tiểu nhị.
“Sao? Xét hộ khẩu à?” Trùng Trùng khi mệt mỏi thì lửa giận cũng to hơn, nói một cách khiêu khích.
Đưa mắt nhìn xung quanh mới phát hiện tiệm này tuy to, nhưng
cũ đến không thể hình dung, mới nãy ở ngoài chỉ cảm thấy lung lay sắp đổ, không ngờ bên trong càng đáng sợ hơn.
Trong tiệm đặt rải rác ghế bàn, không cái nào không tu sửa
qua, miễn cưỡng có thể đứng mà không đổ; quầy tính tiền chả
hiểu sao mà mất đi nửa bên, nóc nhà với góc tường toàn là
mạng nhện; cầu thang lên lầu trông như món đồ chơi trưng bày
bằng gỗ, sẽ sập bất cứ lúc nào; dưới đất và mặt bàn toàn
bụi là bụi, bức rèm che giữa sảnh và nhà bếp nói xám không
xám, nói trắng không trắng, có một mảng vá cực to trên đó;
chiếc ghế dưới mông nàng cứ kêu kẽo kẹt, làm nàng sợ là không biết con gián hay con chuột nào dám đi ra tản bộ giữa thanh
thiên bạch nhật.
Nhưng, bánh bao trong thố của tên khuân vác thuê kia lại trắng
trẻo đáng yêu, khói bốc nghi ngút khiến người khác phải thèm
thuồng.
Nhìn chưởng quầy đi từng bước một lại đây, đôi mắt lúc cười
thì ảm đạm mù mờ như cá chết, Trùng Trùng bỗng nghi ngờ đây
là một hắc điếm, chuyên gia bán bánh bao nhân thịt người, nửa
đêm thổi khói thuốc mê đại loại vậy.
Nàng bất giác lén nhìn Yến Tiểu Ất, thấy hắn giữ thái độ
đoan chính, ngồi vững vàng ở đó, gan nàng lại to lên.
Nàng có vệ sĩ là kiếm tiên, sợ gì chứ!
“Xin lỗi khách quan.” Ông chủ tiệm nhe hàm răng thiếu mất vài
chiếc, cười nịnh nọt: “Tiểu điếm là nơi nghỉ chân đầu tiên cho
người ngoại châu đến Tụ Quật Châu, quan phủ quy định phải đăng
ký.” Hắn vừa nói vừa đặt sổ, mực và bút lên bàn.
Trùng Trùng vỗ bàn, “Biết lão tử không biết chữ, cố ý chọc giận ta phải không hả. Có tin ta dỡ tiệm của ngươi hay không?”
Rầm một tiếng, chiếc bàn sập đổ. Hành động giả ác bá của Trùng Trùng làm nàng đau đến suýt nhảy dựng.
Cái bàn nát này làm bằng gỗ gì vậy hả, nặng như vậy! Xương chân của nàng e là sắp gãy mất rồi.