Lúc này ở bên ngoài Chánh Điện.
- Yến sư huynh, ngươi có thấy chưởng môn thiên vị hay không? - Triệu Thanh có chút hằn học lên tiếng, ánh mắt không khỏi liếc sang Tiểu Thần, mang theo cái nhìn bất bình giùm hắn.
Đứng cạnh đó, Yến Nhất Phi thở dài, cảm giác áy náy hiện rõ trên khuôn mặt, nhất thời cũng chẳng biết lên tiếng thế nào cho phải.
Nhìn hai tên Triệu - Yến làm ra biểu tình như đưa đám, Tiểu Thần nhịn không nổi, há miệng cười to, phất phất tay biểu lộ không có gì đáng bận tâm, hắn cất cao giọng, âm thanh sang sảng tựa hồ muốn để người nào đó nghe thấy.
- Rõ ràng tin tức lần này chúng ta mang về có tác dụng rất lớn đối với chưởng môn, thế cho nên các ngươi mới được ban thưởng... Riêng bản thân ta có thì tốt, không thì cũng chẳng sao, vốn dĩ ta không trông đợi nhiều cho lắm. Nhưng tin chắc chưởng môn có ẩn ý của ngài ấy! Tin ta đi, không thiếu phần của ta đâu... Hắc hắc!
- Ngươi nghĩ được như vậy ta đây cũng an tâm! - Yến Nhất Phi cười khổ, đưa tay vỗ vai Tiểu Thần. Bất quá, hắn cũng chỉ xem như Tiểu Thần đang tự an ủi bản thân, thực tình không nghĩ tới chuyện chưởng môn có sự sắp xếp khác.
- Ít ra cũng nên để Tiểu Thần vào Tàng Thư lâu cùng ta lựa chọn Pháp quyết tốt hơn... Đằng này... lão quá keo kiệt... Ta quay lại nói lý lẽ...
Không đợi cho Triệu Thanh nói hết, Tiểu Thần hết hồn nhảy dựng lên, bịt ngay mồm con hàng này lại, trợn mắt hung hăng kẹp chặt đầu gã xuống, ánh mắt ngó nghiêng xung quanh, miệng lắp bắp.
- Bà mẹ ngươi, người ta là cường giả Liệt Nhật cảnh đó, nói năng linh tinh muốn tìm đau khổ cũng nên chờ ta rời khỏi đã! Yến sư huynh nói ngươi miệng thối thật không sai chút nào!
Đột nhiên Tiểu Thần thì thầm gì đó vào tai Triệu Thanh...!
Rất nhanh, chẳng còn ai quan tâm đến chuyện tình ban nãy, chỉ chốc lát, ba tên lại tính nào tật nấy, nhao nhao cười nói đùa giỡn, đạp trên Thuỵ Vân Phi đưa nhau rời khỏi.
Từ xa văng vẳng thanh âm, lọt vào tai vị chưởng môn vẫn đang im lặng bên trong Chính Điện.
- Ba người chúng ta, nữa năm sau tiếp tục làm hiệp đạo... Bá Địa là thứ gì? Ghê gớm lắm sao? Oai phong hơn Tam Tinh hay sao? Ha ha...
Bất giác khoé miệng Nguyễn Tề run run, vỗ trán đánh bộp một tiếng, lẩm bẩm.
- Mấy tên tiểu quỷ này...!
- ----o0o-----
Đêm xuống, khi bóng tối bao trùm toàn bộ, sâu trong động phủ, Tiểu Thần bình tâm nhập định, âm thầm phân bố chi tiết những công việc quan trọng sắp tới, sắp xếp những thứ mà bản thân nhất định phải gấp rút thực hiện.
Đầu tiên chính là tận lực cố gắng đề cao cảnh giới, sớm ngày đạt tới Đoạt Nguyên viên mãn, tranh thủ một danh ngạch tiến vào Bá Địa.
Có lẽ vài người sẽ thắc mắc, vì sao ban đầu bản tính Tiểu Thần vốn chỉ là một thiếu niên luôn truy cầu sự tự do tự tại, không muốn có điều gì ràng buộc, càng không thích để những cái gọi là phiền toái quấn lấy bản thân, thế nhưng hiện tại, ngược với những mong muốn đó, hắn lại quan tâm đến sự kiện kia, còn cố ý vì chuyện này mà hạ quyết tâm tu luyện.
Thật ra mọi thay đổi trong tính cách đã nhen nhóm khi Tiểu Thần bị tên tộc nhân Diệp gia chặn đường bên bờ biển, lần đó xém chút vứt đi cái mạng nhỏ, hắn đã hiểu được con người không phải cứ bình lặng sống thì sóng gió sẽ nhẹ nhàng lướt qua.
Có rất nhiều vấn đề phát sinh, có thể bất ngờ, có thể định sẵn, dù là gì đi chăng nữa thuỷ chung bất cứ lúc nào chuyện vượt ngoài kiểm soát, cũng sẵn sàng xen vào cuộc đời của ngươi.
Chưa kể đến!
Thời gian gần đây, liên tiếp gặp gỡ với những tồn tại như Ngô Thi Âm, Nguyễn Tề, lão Lam... thậm chí sáu năm trong Mộng giới cũng góp phần không nhỏ vào sự trưởng thành trong tính cách. Rốt cuộc Tiểu Thần đã thông suốt hơn một việc, một việc mà khiến hắn bắt đầu thay đổi cách nhìn nhận vào nhân sinh đời người.
Nhìn đến những tồn tại đó, tưởng chừng đã đứng ở đỉnh cao, tưởng chừng như đời này không còn gì để ưu tư lo nghĩ, tưởng chừng như muốn làm gì thì làm... Thực chất, những tồn tại đó, có ai dám nhận mình đã sỡ hữu hai chữ tự do chân chính?
Bởi vậy Tiểu Thần hắn hiển nhiên tự biết, trước khi đạt được tự do tự tại thực sự, vậy thì, dù muốn dù không, trước mắt đều không tránh khỏi một hồi tranh đoạt! Tranh đoạt cái lý niệm tự do thuộc về mình! Là tự do chân chính không ai đủ tư cách xen vào!
Bá Địa chính là bước đầu tiên!
Tuy nhiên để có thể tranh đoạt cùng thiên hạ, ngươi phải có đủ cơ sở!
Cơ sở từ đâu ra? Đương nhiên xem vào năng lực cùng sự nổ lực của người mà tính!
Để đảm bảo vào Bá Địa có đủ cơ sở ngẩng đầu cùng người khác khoa tay múa chân, thì việc kế tiếp chính là Tiểu Thần bằng mọi giá phải tu luyện thành công yếu quyết công kích của Tiêu Diêu Công có tên Tiêu Diêu Cửu Thức. Ít nhất trước khi sự kiện Bá Địa khai mở, phải thuần thục thức thứ nhất Ngư Tế Chỉ*.
(*Ngư tế: đây là một huyệt đạo vị trí đầu tiên giữa xương lòng bàn tay, dưới ngón tay cái)
Bộ yếu quyết này chia làm chín thức, ở cảnh giới hiện tại Tiểu Thần ngoài Ngư Tế Chỉ còn có thể tu luyện đến quyết thứ hai là Bát Tà Quyền*.
(*Bát tà: là các huyệt đạo nằm giữa các kẽ ngón tay)
Theo như những gì lão già trên Khứ Trần Đảo diễn giải, cửu thức này bao hàm toàn bộ tinh hoa của Tiêu Diêu Công, mỗi một thức ngoại trừ có sức phá huỷ kinh khủng, thì bản chất trong đó đều mang theo hiệu quả khác biệt khi tác động vào cơ thể địch nhân.
Để cho dễ hiểu, lấy một ví dụ làm dẫn chứng, khi ngươi dùng Ngư Tế Chỉ đánh trúng thân người đối phương, ngoại trừ Nguyên lực tinh thuần khiến kẻ đó khó lòng làm ra phòng bị tương xứng, tuy nhiên dù có làm ra sự phòng ngự cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Bởi vì sự nguy hiểm lớn nhất của thứ chỉ pháp này chính là phong bế hô hấp của kẻ địch.
Nói là phong bế hô hấp nghe có vẻ đơn giản, kỳ thực nó không phải là bịt mũi người ta lại không cho họ thở, mà Ngư Tế Chỉ trong vô hình đánh vào một trong ngũ tạng, chính xác là phế tạng* của đối phương.
(*Phế tạng: lá phổi)
Một người tu luyện có lợi hại bao nhiêu, có tu thành thân thể kim cang đao thương bất nhập, nhưng lục phủ ngũ tạng vẫn cực kỳ yếu ớt dưới tác động của ngoại lực. Rất hiếm người có thể luyện nội tạng trở nên cứng rắn như kim chúc thạch bàn, bởi vậy, chỉ cần trúng chiêu, phế tạng tan vỡ, hô hấp đứt đoạn dẫn đến tử vong.
Tương tự như Ngư Tế Chỉ pháp, Bát Tà Quyền cũng có tác dụng riêng, bất quá điểm đáng sợ của Bát Tà Quyền không phải xâm nhập vào bên trong, không có sự âm nhu quỷ dị như môn chỉ pháp kia, ngược lại quyền pháp này mang theo sự cương mãnh bá đạo.
Bát Tà khu động mang theo uy áp khôn cùng, nhất quyền phá sơn, nhất quyền liệt địa, người đối diện như cảm nhận được sự áp bách nặng nề khiến tay chân bủn rũn không rét tự run, trong nhất thời mười phần lực lượng chỉ dùng được sáu, lực phòng ngự tự thân cũng giảm xuống đồng dạng như thế.
Vấn đề ở chỗ, vạn vật trên đời đều có được có mất, thập toàn thập mỹ là điều không bao giờ xảy ra, bởi lẽ nếu đơn giản có thể thoải mái như những gì Tiêu Diêu Cửu Thức miêu tả, còn không phải Tiểu Thần dễ dàng trở thành vô địch ở đồng cấp hay sao?
Để có thể khu sử, Tiểu Thần phải không ngừng đả toạ, vận dụng Tiêu Diêu Công ngưng tụ Nguyên khí tinh thuần trong cơ thể hoá thành chín đoạn Nguyên lực cất chứa ở đan điền, mỗi một đoạn Nguyên lực tương ứng với một lần thi triển.
Ngặt nghèo hơn là chỉ khi có trăng tròn mới có thể thực hiện việc đả toạ, và tối đa không vượt khỏi số lượng chín đoạn Nguyên lực tồn tại.
Có nghĩa, mỗi tháng không cần biết Tiểu Thần dùng thức nào trong Cửu Thức, cũng chỉ liên tục dùng chín lần là hết! Muốn dùng tiếp phải chờ tháng tiếp theo đến khi có trăng tròn!
Cũng chính vì nguyên nhân ác ôn đó, cho nên hiện tại pho pháp quyết tàn thiên có tên Luân Tinh Quyết* được Tiểu Thần đặt tâm tư vào không ít, con bài tẩy càng nhiều càng tốt, không thể quá ỷ lại ở một môn Pháp quyết được. Vả lại, ngay lúc này Tiểu Thần đang manh nha một loại suy đoán khá to gan, chỉ cần được chứng minh bằng việc thực nghiệm nhiều lần, hắn có thể cam đoan lần Bá Địa sắp tới, hắn sẽ không phải lo sợ bất cứ nguy cơ gì.
(*Xem lại chương 33).
Từ ngày nhập môn đến giờ liên tục chạy xuôi chạy ngược, vẫn chưa có thời gian tìm hiểu những thứ đang có trong tay, hiện tại mọi sự tình xung quanh đã có thể xem như tạm thời chẳng còn gì vướng bận. Tiểu Thần quyết định đóng cửa, tự phong bế với bên ngoài, tiến vào giai đoạn tiềm tu, sớm ngày thực hiện lời hứa với lão già, hắn không muốn thực sự phải chờ tới trăm năm sau!
- -----o0o-----
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi đi, ngày thứ nhất, ngày thứ hai...
Tiểu Thần phân chia rõ ràng lịch biểu cho bản thân, cứ như một cái máy lặp đi lặp lại những trạng thái nhàm chán, từ ngày này sang ngày khác.
Ban đêm yên tĩnh Tiểu Thần dùng chiếc nồi để tu luyện hấp nạp Nguyên khí, tu vi tăng lên nhanh chóng đồng nghĩa với số lượng Nguyên thạch tiêu hao đã là một con số khổng lồ. Cặn bã tro bụi thừa lại từ trước đến nay cũng đã chất đầy bên trong mấy cái thủ trạc.
Ban ngày, có lúc hắn đắm chìm trong những dòng chữ của Luân Tinh Quyết, tay chân vô thức múa may dường như đang cảm nhận bản thân đang tự thi triển trận pháp Tinh Quang Trận. Đôi lúc lại như kẻ ngờ nghệch đi tới đi lui thì thào lẩm bẩm gì đó nơi miệng không ngớt.
Chớp mắt, tháng thứ nhất tính từ lúc Tiểu Thần đóng cửa bế quan đã nhẹ nhàng qua mau.
Vào buổi tối hôm ấy, bên trong động phủ bất chợt vang lên một tiếng trầm bổng như tiếng trống, kèm theo là tiếng cười đầy hưng phấn, ngay sau lại lâm vào yên tĩnh như thường lệ.
Rốt cuộc Tiểu Thần đã thành công đặt chân vào bát tầng cảnh giới, hắn tạm thời ngưng lại việc hấp nạp Nguyên khí từ chiếc nồi, để cho cơ thể từ từ thích ứng với cảnh giới, hiện tại còn cần ít nhất vài ngày củng cố lại trạng thái mới xem như hoàn toàn ổn định.
Trong thời gian này, Tiểu Thần cũng không nhàn rỗi, thay vì tu luyện hắn chuyển sang nghiên cứu thần thông Ẩn Hình cùng Tâm Nhãn.
Hiện tại với Thần Thể Quyết đệ lục tầng, Tiểu Thần đã có thể duy trì thời gian của Ẩn Hình lên đến hơn mười hô hấp, khoảng cách so với lúc ban đầu đã có sự chuyển biến rõ rệt. Mười hô hấp nói lên hắn ta có thể trong tức khắc lẫn trốn nếu có nguy hiểm, hoặc làm ra tấn công ngay khi địch nhân còn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra. Nhìn chung đây là một lá bài cực kỳ quan trọng dùng để bảo vệ tánh mạng trong giây phút nguy cấp.
Tuy nhiên đối với Tâm Nhãn, cho đến hiện tại Tiểu Thần vẫn không cách nào nhập môn nổi, mỗi lần cố gắng làm theo phương pháp bên trong Giáp Cốt Văn hướng dẫn, nhãn mục của hắn lại xuất hiện hoa văn bảy màu xung đột với môn thần thông ấy, khiến Tiểu Thần lâm vào thống khổ vô cùng, hai mắt đau nhức, thân thể thoát lực. Cũng chính vì vậy, cho nên tạm thời Tiểu Thần bỏ qua, không ngu ngốc chơi dại tiếp tục cố đấm ăn xôi nữa, ai biết lỡ như ảnh hưởng trực tiếp đến cặp mắt thì cái được chẳng bù cái mất.
Tháng thứ hai, mặc dù vẫn chỉ là Đoạt Nguyên bát tầng, thế nhưng lúc này nếu có người cố ý cảm ứng, nhất định sẽ nhận ra trong cơ thể Tiểu Thần đã khác xa khi trước như trời với biển.
Nguyên khí tinh thuần đến mức đã từ Nguyên hoá Tinh, từng dòng khí lưu trong kinh mạch đã chuyển dần sang trạng thái đặc quánh, ẩn ẩn có dấu hiệu muốn cô đọng thành thực chất.
Hiện tại trước mắt Tiểu Thần đang lơ lửng ba mươi sáu viên Hắc Châu được hắn ngưng tụ từ đám tro bụi còn thừa.
Khuôn mặt Tiểu Thần chăm chú nhìn đến, bàn tay vô thức lần lượt gõ nhẹ lên đùi, dường như trong đầu đang suy nghĩ đến một chuyện gì đó rất cổ quái.
Cả tháng nay, hắn dẹp qua tất cả, không hấp nạp Nguyên khí, không nghiên cứu thần thông, cũng không tập luyện Tiêu Diêu Cửu Thức. Tất cả tâm trí chỉ chú định vào việc tu luyện Luân Niệm của Luân Tinh Quyết. Phải thành công nắm bắt Luân Niệm mới có thể điều động được Pháp khí từ xa, dùng để bố trí thành Tinh Quang Trận.
Theo mô tả, Tinh Quang Trận buộc phải tập hợp ba mươi sáu món Pháp khí tương đồng mới có thể tạo thành. Hiện tại dùng ba mươi sáu món Pháp khi giống nhau như đúc là cả một vấn đề nan giải đối với kẻ khác, riêng Tiểu Thần thì lại đơn giản, với thân gia giàu sụ của hắn bây giờ, việc nhờ người luyện chế cũng không có bao nhiêu khó khăn.
Chỉ là, có ngu ngốc mới đi lộ ra tài phú của bản thân, Tiểu Thần đương nhiên không phải người như vậy. Ngược lại, từ đầu hắn đã có dự tính thay thế ba mươi sáu món Pháp khí bằng ba mươi sáu khoả Hắc Châu.
Kỳ thực mà nói, đối với Tiểu Thần hắn ta, việc dùng Pháp khí là gì không mấy quan trọng, với hắn không phải Pháp khí càng mạnh càng tốt, mà là Pháp khí càng thích hợp mới là ưu tiên!
Tuy nhiên, trên thực tế có thay thế được hay không, còn cần chứng thực.
Sau một hồi thử dùng Luân Niệm điều động Hắc Châu lơ lửng, rốt cuộc Tiểu Thần cũng quyết định kiểm nghiệm suy đoán.
Song thủ nhoáng lên, Tiểu Thần liên tục thay đổi vài loại ấn quyết, mỗi một lần thủ ấn biến đổi, ba mươi sáu Hắc Châu cũng nhao nhao chuyển dời vị trí.
Đột nhiên Tiểu Thần khẽ hô.
- Khởi!
Ba mươi sáu Hắc Châu như nhận được mệnh lệnh, không ngừng xoay tít trên không trung, phát ra hàng loạt âm thanh ù ù khó chịu.
Bất thình lình, tất cả bỗng di động tách xa nhau ra, tạo thành sáu nhóm nhỏ khác nhau, mỗi nhóm sáu khoả xếp thành vị trí tương đồng, cứ năm khoả tạo thành hình dáng ngũ giác, một khoả cuối cùng lọt vào chính giữa. Vẫn chưa hết, năm nhóm nhỏ lại tạo thành một đồ án ngũ giác lớn hơn, lấy một nhóm cuối cùng làm trung tâm.
Tiểu Thần thoáng nhìn đến, ý cười đã lộ rõ, hai tay lại lập tức gấp rút huy động, động tác càng lúc càng nhanh, sáu nhóm Hắc Châu cũng theo bàn tay hắn mà liên tục rung lên bần bật, mỗi một nhóm nhỏ không ngừng thay đổi phương vị cho nhau, tốc độ xoay tròn đột ngột trở nên kinh khủng.
Ngay lúc ấy, khoả hắc châu nằm chính giữa bỗng nhiên phát sáng, ánh sáng ngân bạch lấp lánh như sao trời xạ thẳng tới năm điểm xung quanh. Đồng dạng các nhóm nhỏ còn lại cũng lập tức phát sinh biến hoá, trong nhất thời động phủ của Tiểu Thần sáng rực lên như ban ngày.
Diện tích gian thạch động tương đối nhỏ, không đủ chỗ để Tinh Quang Trận hoàn toàn phát ra uy năng vốn có, thế nhưng chỉ cần như vậy Tiểu Thần có thể chắc chắn trận pháp này đã được hắn nắm giữ trong tay.
Tiểu Thần hài lòng đưa tay phất nhẹ, đồ án ngũ giác trên cao cũng trở nên yên tĩnh, ngân quang cũng không còn chói loà như trước, sau đó tất cả biến mất vô tung vô ảnh. Lúc này, bên trong đan điền Tiểu Thần bỗng nhiên xuất hiện ba mươi sáu điểm sáng lờ mờ, đang lặng lẽ lơ lửng bên cạnh năm tinh trụ như thuỷ tinh.