Sau sự việc vừa phát sinh, Dương Thanh cùng tên nọ nhanh chóng lui lại, dưới sự che chắn bảo vệ của đồng bọn, họ Dương ngồi phịch xuống đất, ra hiệu tất cả bình tĩnh không nên vọng động.
- Dương huynh, huynh không sao chứ?
- Yên tâm, chút vết thương này không làm khó được ta! Ha ha! Đã nhận lời với tỷ tỷ ngươi, ta không để ngươi chịu bất kỳ tổn hại nào! Ở chỗ này, đừng rời xa ta quá năm bước!
- Đệ rõ rồi! - Thiếu niên mặt mày xám ngoét gật đầu lia lịa, việc ban nãy đã để lại trong lòng gã một bóng mờ khó phai.
Đang lúc cả hai nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên có người xen vào, giọng nói ẩn ẩn có chút ý tứ bất mãn.
- Hoàng Thạch Sơn! Ngươi còn xưng hô với Dương đại ca khách sáo như thế? Hừ! Không phải vì tỷ tỷ ngươi nhờ vả, làm gì có chuyện khiến Dương đại ca chịu nguy hiểm? Dù đệ tử danh môn đại phái thì thế nào, một đối một, đại ca sao có thể ăn thiệt thòi đơn giản như vậy? Thế nhưng một tiếng đại ca, ngươi cũng không nói được, thật chẳng ra làm sao!
- Ta... Ta... - Thiếu niên gọi là Hoàng Thạch Sơn ấp úng nói không thành lời.
- Được rồi, không quan trọng! Đề cao cảnh giác một chút, xem chừng chuyện này chưa xong đâu, ta nghĩ bọn chúng chuẩn bị tiếp tục ra tay! - Dương Thanh lắc đầu, phất tay, đoạn lấy ra một lọ nhỏ chứa đầy dịch lỏng màu xanh nhạt, dốc hết vào miệng, mau chóng nhắm mắt vận chuyển Nguyên lực chữa thương.
Ngoài ba người vừa đối thoại, xung quanh đội ngũ tán tu do Dương Thanh cầm đầu còn trên dưới bảy tám tên khác. Kẻ nào cũng hiểu được vấn đề họ Dương nhắc nhở, cho nên toàn bộ lập tức kéo căng tinh thần, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của những thế lực gần đó, tận lực làm ra phòng bị, phù lục Pháp khí ẩn hiện trong tay.
Thực ra mà nói, nhóm này chỉ là một trong những đội ngũ không mấy nổi bật, ngoại trừ gã vừa lớn tiếng chỉ trích họ Hoàng là có tu vi Đoạt Nguyên bát tầng đỉnh, còn lại hầu hết cũng chỉ như Hoàng Thạch Sơn, cao nhất là bảy tầng mà thôi.
Tuy nhiên, dù là lực lượng tổng thể chẳng có gì đáng kể, nhưng Dương Thanh thì chưa hẳn, trong tầng lớp Đoạt Nguyên giả, hắn ta có thanh danh không hề nhỏ chút nào, mặc dù lớn tuổi, đời này vô duyên bước vào cảnh giới Tinh Đấu, thế nhưng một thân tu vi lâu năm, đã ngưng tụ đến mức cực mạnh, lại tụ tập hai loại Thiên Tuyệt Khí là Trọng Lực Khí cùng Địa Khí. Hai loại này tương hỗ cho nhau càng khiến hắn trở nên nguy hiển, thậm chí Vũ Yến cũng không nguyện ý dễ dàng đối đầu cùng hắn ta.
Đúng như lời Dương Thanh dự đoán, ngay khi hắn còn đang tranh thủ thời gian để khôi phục thương thế, ở phía bên kia, Vũ Yến tiếp tục tránh nặng tìm nhẹ, ra tay bắt lấy một gã tán tu khác. Quả thực tên này quá mức xui xẻo, lại không có người nào vì gã mà dám xuất đầu lộ diện ngăn cản độc thủ của nàng, rốt cuộc tên đó như đòn bánh tét bị sợi dây thừng trong tay Vũ Yến trói chặt, ném lên một chiếc bè gỗ sơ sài.
Rất nhanh!
Chiếc bè thuận nước trôi ra xa, tất cả ánh mắt những kẻ trên bờ lặng lẽ chú mục, nín thở theo dõi, thậm chí vài tên tán tu lúc ban đầu còn thể hiện ra mặt, sự giận dữ bất cam, hiện tại, cũng trở nên bình thản, không còn mấy quan tâm đến chuyện có hay không tên kia đang cận kề cái chết.
Con người luôn luôn thực dụng là vậy, khi an toàn thì hồ bằng cẩu hữu, lúc nguy cơ, mặc bay sống chết.
Nhân tâm là gì?
Thế thái tình người, thực có mấy ai?
Đối diện với lợi ích, người nào vì ngươi nói lời công đạo?
Gã tán tu kia đến tận thời điểm lúc này, mới sâu sắc nhận thức được lòng dạ của những kẻ ngày thường hồ hởi khoác vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ. Thuỷ chung đến khi hoạn nạn lâm đầu mới nhìn ra được, tình nghĩa bằng hữu rốt cuộc cũng không ngoài mấy chữ...
"Vạn người quen, có mấy người là bạn? Trăm loại bạn có mấy người là thân? Chục người thân có mấy người là tốt? Vài người tốt liệu có được bền lâu?"
Miệng cười chua chát, gã thê lương ngân lên tiếng ai oán, ánh mắt từ từ nhắm lại, tựa như đã chấp nhận, lại tựa như không cam lòng.
Ngay khi chiếc bè gỗ ra đến giữa dòng, mặt sông vốn dĩ bình lặng, đột ngột xuất hiện từng gợn nước lăn tăn sủi bọt, nháy mắt, mỗi một gợn sóng nhỏ thoạt nhìn hiền hoà vô hại, bất chợt xao động, mỗi lúc mỗi nhanh hơn, tất cả dường như lấy chiếc bè, hay chính xác hơn là người trên chiếc bè làm trung tâm, khắp bốn phương tám hướng tụ tập lại như hàng ngàn hàng vạn con côn trùng ngọ nguậy tiến đến.
Phút chốc, mặt nước sôi lên ùng ục, liên tục xoay tròn, tạo thành từng đợt xoáy nước, cảm tưởng như muốn thôn phệ nhấn chìm hết thảy những gì gần đó. Nếu dụng tâm đếm kỹ, rõ ràng có đúng chín dòng thuỷ lưu kỳ lạ đang diễn ra, như chín cái miệng của loại thuỷ quái nào đó đang há to, chực chờ táp lấy chiếc bè gỗ đang chậm rãi phiêu đãng bên trên.
Tức khắc, Vũ Yến nắm lấy một đầu dây thừng từ Nguyên lực hình thành, từ đầu vẫn cột chặt vào cơ thể gã kia, chỉ thấy tay nàng rung nhẹ, cả thân hình tên tán tu như con rối nẩy cao, lơ lửng cách bề mặt bè gỗ chừng ba thước.
Từng cột xoáy bên dưới tựa hồ trong thoáng chốc mất đi "đối tượng" để nuốt chửng, đột nhiên lâm vào yên tĩnh, sau đó biến mất hoàn toàn, không còn quan tâm đến chiếc bè đang lặng lẽ trôi nổi phía trên.
Trong nhất thời cặp mắt của một số kẻ sáng lên, ẩn ẩn đã hiểu được vấn đề.
Vũ Yến không nhanh không chậm, tiếp tục rung tay, cơ thể gã tán tu một lần nữa rơi xuống bề mặt bè gỗ.
Ào... Ào...
Chín dòng thuỷ lưu đột nhiên hiện ra, vọt lên cao như chín đầu thuỷ giao há miệng.
Ngay tức thì...
Vút... Vút...
Phanh...
Sau âm thanh vun vút của sợi dây Nguyên lực, cơ thể gã tán tu bật mạnh, chín cột nước vừa phóng đến, bang một tiếng vỡ thành bọt trắng, lần nữa biến mất vô tung vô ảnh.
Gã tán tu chưa kịp thở phào, tưởng chừng thí nghiệm đã xong, còn hy vọng lượm lại được cái mạng nhỏ, đột nhiên, Vũ Yến cuời nhàn nhạt, bàn tay như ngó sen trắng ngần vung mạnh, thân hình gã như diều đón gió bay thẳng lên cao, vượt qua độ cao ba trượng thì bầu trời vốn yên tĩnh, thình lình từ trong hư vô xuất hiện mấy đạo điện lưu tử sắc nện thẳng vào đầu.
Oanh... Oanh
Lả tả...
Tất cả còn lại là những bụi than đen ngòm theo gió tung bay khắp nơi.
Vẫn chưa dừng lại, khi những bụi than đó tan biến, sợi dây thừng vốn dĩ cột chặt gã kia, hạ thấp xuống, cách mặt nước trên dưới hai thước, Vũ Yến tính toán thu hồi thì bất chợt xung quanh, không khí xao động, thình lình xuất hiện tiếp tục mấy đạo điện lôi công kích.
Đoàng đoàng...
Một làn khói xanh bay lên cao, sợi dây tan biến.
Vũ Yến cau mày, trên tay trái đột nhiên xuất hiện lần nữa sợi thừng Nguyên lực, bên kia, tay phải đột ngột hiện ra một mảnh vải dài, thoạt nhìn từ màu sắc, dễ dàng nhận thấy thứ này có cùng chất liệu với y phục trên người nàng.
Vút vút...
Hai tay vung tới, sợi thừng cùng dây vải song song lao đến.
Đoàng...
Sợi thừng hoá hư vô, dây vải bình yên du động như thanh xà.
Khẽ gật đầu, Vũ Yến mĩm cười quay lại, phượng nhãn nhìn đến mấy vị trí mà nàng để vào mắt.
Ngoại trừ vài kẻ có cùng tâm tư với Vũ Yến, hay là vài người tự tin vào năng lực bản thân, cơ hồ tám phần còn lại không khỏi hít mạnh, cột sống lạnh lẽo bất an.
Sự kinh sợ này không phải từ cái chết của gã tán tu kia, mà là nhìn chằm chằm vào đoạn dây thừng trên tay Vũ Yến đang chớp động thanh quang nhàn nhạt, dường như nàng tiếp tục xuất ra thứ này để cảnh cáo vài kẻ đang mang tâm tư muốn rục rịch.
Ban đầu do ai cũng chỉ chú ý đến việc trước mắt, mà quên đi phân tích tình huống phát sinh đang diễn ra.
Sợi thừng như độc xà cuốn lấy con mồi, dường như có khả năng khoá chặt, phong toả hết thảy Nguyên lực trong cơ thể, không để con mồi có bất cứ cơ may phản kháng nào cả. Bằng chứng là tên kia tu vi cũng xem như không cạn, tuy nhiên chẳng thể nào vùng vẫy được.
Chưa hết! Đáng sợ hơn tất cả, là thứ này không phải vật chất thực, mà là do Nguyên lực ngưng hình, nói cách khác, để làm được điều đó Vũ Yến đã đạt gần đến trình độ thượng thừa của Đoạt Nguyên giả, cũng tức là nàng ta có một thân Nguyên lực cực kỳ tinh thuần đến mức cô đọng, từ hư hoá thực, chuyển nguyên thành tinh*.
(*Tinh: trong tinh thể)
Từ đầu đến cuối chỉ có Đặng Long là ra tay hỗ trợ Vũ Yến, riêng tên Cuồng Ma vẫn nhất mực ngó lơ, thế nhưng lúc này đây gã ta cũng đã bắt đầu nghiêm trọng hơn trong những tính toán về sau. Chuyện bực này bày ra trước mắt, cho dù gã có cuồng cũng không thể xem thường được nữa.
Toàn trường còn đang chìm trong yên tĩnh, đột nhiên Vũ Yến cười khúc khích, thanh âm ngọt ngào truyền đến, nhẹ nhàng như gió xuân.
- Đã khiến mấy vị chê cười, hiện tại xem như các vị cũng đã đại khái nắm rõ quy tắc?
Câu nói không đầu không đuôi vang lên, thế nhưng ai ai cũng thầm hiểu ý nàng ta đang nói quy tắc ở đây là gì.
Đặng Long cố giương đôi mi, mở to nhãn mục, đáp lời.
- Cực nhọc Vũ cô nương rồi! Đặng mỗ cảm tạ rất nhiều!
Ngay sau lời hắn ta vừa thốt lên, lập tức có giọng nói khác vang theo, có thứ hai, liền có thứ ba, cứ như vậy rộn thành một loạt âm thanh nhao nhao những lời đa tạ, bợ đít buồn nôn không thể tả.
Chung quy đến cuối cùng, cái chết của tên xui xẻo kia đã không còn trong ký ức của người nào, âu đó cũng xem như số mạng của gã không tốt. Bất quá, ít nhiều đến phút cuối cũng coi như gã đã thấy rõ bộ mặt thật của nhân tâm lòng người của thế giới này vốn vô tình bạc bẽo, hy vọng kiếp sau, làm một người phàm...
Vũ Yến mĩm cười, còn chưa kịp nói lời khách khí, đột nhiên từ xa vọng lại giọng cười ha hả.
- Đa ta Vũ cô nương! Phạm mỗ đi trước... Ha ha!
Cùng với âm thanh là thân ảnh hai người một trước một sau nối đuôi nhau lướt đến, một trong hai kẻ đi trước, vung tay ném tới hàng loạt thân gỗ tựa hồ bị vật sắc bén cắt phăng, vết cắt trơn nhẵn bóng loáng.
Lập tức cả hai như chuồn chuồn điểm nước, chân vừa chạm vào đoạn gỗ, bên dưới, chín cột sóng chưa kịp hình thành thì thân ảnh hai tên này đã vọt lên tầm một trượng, cứ thế luân phiên, trong phút chốc đã dần khuất xa khỏi tầm mắt tất cả.
- Phạm Kiếm Tuệ? Phạm Kiếm Thông? Vạn Kiếm Trang đến đây từ lúc nào? - Đặng Long hơi sững sờ lẩm bẩm.
Đồng thời khi đó, bất thình lình lại tiếp tục có tiếng thét dài từ xa.
- Phạm chó chết! Đứng lại cho ta!
Lần nữa xuất hiện thêm hai thân ảnh đằng đằng sát khí, đuổi theo bóng dáng hai gã ban nãy. Không thấy hai kẻ này làm ra động tác gì, chỉ nương vào những đoạn gỗ còn lại trên mặt nước, đôi chân như phiêu linh du đãng, nhẹ nhàng tăng tốc, chớp mắt cũng mất dạng.
Vũ Yến dường như nhận ra kẻ đến sau, bất giác gương mặt hơi đỏ, có chút nóng lòng.
Liếc nhìn đến nàng, Cuồng Ma cười hắc hắc lên tiếng châm chọc.
- Vũ cô nương thấy Diệp Khí, Diệp công tử liền muốn đuổi theo ngay sao?
- Hừ! Liên quan tới ngươi? - Vũ Yến cất giọng đầy ý lạnh, đôi mắt ẩn hiện quang mang như độc xà thổ tín nhìn đến Cuồng Ma.
Tuy nhiên nàng cũng không muốn rỗi hơi hơn thua, mau chóng nhún người tung lên, thân ảnh như hồ điệp vờn hoa, lao đến dòng nước trước mặt.
Phanh phanh...
Những đoạn gỗ đã trôi đi gần hết theo dòng nước, số còn lại chỉ lác đác không còn bao nhiêu, thế nhưng theo mỗi cái dậm nhẹ của Vũ Yến, liên tục vang thành những âm thanh vỡ vụn, cố tình không chừa lại cho kẻ khác theo đuôi, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
- Hừ! Đúng là lòng dạ nữ nhân rắn rết! - Cuồng Ma cười gằn thì thào.
Bên phía đám người Dương Thanh.
Hiện tại thương thế của hắn cũng đã tương đối không còn gì đáng ngại, nhất trảo của Đặng Long thuỷ chung cũng chỉ tước đi một phần da thịt, cũng chỉ là ngoại thương bình thường.
- Dương huynh! Vì sao ả Vũ Yến kia bỗng dưng có vẻ gấp gáp quá như thế? - Hoàng Thạch Sơn nghi hoặc lên tiếng. Cô gái này đã để lại ấn tượng quá mức sợ hãi đối với hắn, thế nên bất cứ lúc nào hắn cũng để ý đến mọi động tác, sợ nàng ta lại bất ngờ tập kích.
- Hừ! - Âm thanh không vừa ý lạnh lẽo vang lên.
Liếc nhìn đến gã to cao bặm trợn bên cạnh, Hoàng Thạch Sơn Hơi rụt đầu. Lúc này, Dương Thanh mới nói.
- Là do huynh đệ Diệp gia xuất hiện! Diệp Khí cùng Diệp Chúc! Diệp Chúc thì ta không biết, tuy nhiên có lời đồn bên ngoài, tên Diệp Khí có chỉ phúc vi hôn* cùng với Vũ Yến, về sau tên này lại vì nguyên nhân gì đó một mực lãng tránh... ừm! Ta chỉ biết bấy nhiêu...
(*Chỉ phúc vi hôn: thời xưa có tục lệ khi hai gia đình có con đang trong bụng, lại hứa gã cho nhau nếu là trai gái)
Hơi dừng lại dường như không muốn nói đến những vấn đề này, Dương Thanh ho khan, đoạn đánh sang chuyện khác.
- Bỏ đi, quan tâm làm gì, chúng ta cũng nên chuẩn bị, đốn hạ thật nhiều thân gỗ chứa vào trong thủ trạc, càng nhiều càng tốt... cẩn tắc vô ưu!
Đôi mắt Dương Thanh ẩn hiện sự lo lắng, thế nhưng, chỉ có hắn rõ, bên cạnh lo lắng thì hiện tại hắn đang vô cùng hưng phấn.
Hưng phấn vì sắp được cạnh tranh công bình cùng những đệ tử đại môn đại phái, là những tồn tại mà tán tu bọn hắn luôn ngưỡng mộ.
Hắn một thân một mình gần bốn mươi năm lăn lộn, dùng chính đôi tay mở ra con đường của bản thân, mặc dù đã không còn cơ hội thăng tiến, không phải bởi vì hắn tư chất ngu muội hay là cơ duyên ít ỏi.
Ngược lại, Dương Thanh hắn hai mươi chín tuổi mới chập chững bước vào thế giới này, trai qua vô số sống chết, có thể tồn tại đến bây giờ, hắn có thể ngu muội hay sao? Bản thân sỡ hữu hai loại Thiên Tuyệt Khí, trong đó Trọng Lực Khí xem như là một loại cực kỳ hiếm có, như vậy còn chưa đủ cơ duyên?
Cái hắn ta thua kém chính là thời gian khởi đầu, hắn đã bỏ lỡ đi thời cơ tốt nhất để tu luyện.
Bất quá, Dương Thanh chưa bao giờ cho thấy là hắn chấp nhận bỏ cuộc, hắn vẫn quyết tâm, vẫn tự tin vào con đường, tự tin vào cánh cửa tương lai phía trước chưa bao giờ khép lại.
Đó là lý do hắn đã dùng một số Nguyên thạch cực lớn mua được thông tin Thiên Phạt Lâm phát sinh biến cố, tất nhiên tin tức này từ Thanh Vân Trai mà ra.
Tất cả chỉ với lý do duy nhất! Cơ duyên!
Mọi chuyện lúc này chẳng khác bao nhiêu so với những gì Dương Thanh phân phó đội ngũ, đó là tận lực đốn hạ cây cối, tạo thành những lóng cây dài chừng nữa thước, đủ để bàn chân đạp vào mượn lực.