Thần Thoại

Chương 72: Sa mạc kịch chiến (3)




Hiên Viên Linh Nhất thoáng bất ngờ trước hành động của Yến Nhất Phi, trong lòng gã chưa bao giờ nghĩ tới việc một tên oắt con tu vi nhập nhèm, xem như mới đặt bước chân đầu tiên vào con đường tu luyện, thế nhưng ngang nhiên có thể bộc lộ ra cảnh giới của Nhân Kiếm Hợp Nhất.

Kỳ thực, hoàn toàn trái ngược với những gì gã suy đoán, bản thân Yến Nhất Phi ngay thời điểm hiện tại cũng chẳng hề hay biết mình đã chạm vào cảnh giới chỉ có trong truyền thuyết ấy. Hắn mặc nhiên hành động theo cảm tính, chỉ tập trung toàn bộ ý chí vào kiếm trên tay, tin vào kiếm, tin vào khả năng, tin vào đồng đội sẽ lập tức chạy đến giúp mình chống đỡ.

Mọi sự đều có nguyên nhân, chỉ là người trong cuộc thường thường không hiểu rõ.

Thế nhưng không phải vì vậy mà Hiên Viên Linh Nhất kinh sợ, gã ta cùng lắm cũng chỉ xem như ngạc nhiên, sau đó liền nhe răng khinh thường. Cùng lúc song thủ thọc sâu vào đám âm phong phía trước, liên tục khuấy đảo, tưởng chừng như gã đang nhào nắn một khối bột nhão nhẹt.

Chỉ chớp mắt, gã cười lên khằng khặc, âm u nói.

- Linh tộc Thần Thông! Tá Đao!

Ùng... Ùng ùng ùng!

Lập tức đoàn âm phong mau chóng tụ lại, sau đó không ngừng giãn nở thành một viên tráo* tối om, bao lấy phạm vi mấy chục trượng trên dưới quanh thân gã. Từ xa nhìn đến, chẳng khác gì giữa vùng hoang mạc đang lơ lửng một khỏa hắc cầu to lớn đang chậm rãi xoay tròn.

(*Viên tráo: cái lồng hình tròn)

Đồng thời khi ấy, cự đại kiếm ảnh từ trên cao cũng ầm ầm trảm xuống.

Kiếm quang sắc bén, ẩn chứa năng lượng tựa hồ có thể cắt phăng, phân chia một ngọn núi làm đôi, ngay lúc chạm vào viên tráo lại liên tục phát sinh thành từng tràng âm thanh cót két ma sát đinh tai nhức óc.

Thế nhưng, viên tráo lúc này như hóa thành chất lỏng sền sệt, thừa nhận toàn bộ lực lượng bổ xuống, nhất thời lún sâu, phình ra hai bên như hai quả cầu khí. Đột ngột, từ bên trong vùng âm u đen tối chính giữa, bỗng dưng gầm lên một tiếng như quỷ khiếu.

- Đoạt Mạng!

Âm thanh vừa phát ra, kiếm ảnh đang trên đà trảm xuống, đột nhiên như bị một cỗ xung lực kinh thiên phản chấn tác động. Hắc cầu như một trái bóng nén lại, thình lình căng lên, đánh bay kiếm ảnh bật về phía Yến Nhất Phi.

Cổ tay nổi gân xanh, Yến Nhất Phi cắn chặt hàm răng vận lực ghìm lại, khóe miệng bất giác rỉ máu, tuy nhiên hắn không thể liên tục đứng vững trên không trung, bởi vì hoàn toàn không có điểm tựa cho đôi chân đang loạng choạng. Thủy chung đấy chính là điểm yếu trí mạng hiện thời của hắn, cả thân thể tựa như lưu tinh bị ép cho rơi xuống, rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì trạng thái, hắn đành buông xuôi, giương ánh mắt nhìn về kiếm ảnh trên cao đang ào ào chém ngược về đỉnh đầu mình.

- Con mẹ nó chứ, đã bảo các ngươi nhanh lên rồi! Huynh đệ... Bảo trọng! – Yến Nhất Phi mĩm cười thì thào.

Đột nhiên, đúng lúc hắn khép đôi mắt lại.

Choang... Hự! Phụt...

Ầm ầm ầm

Triệu Thanh từ đâu không rõ, thình lình xuất hiện trước mặt Yến Nhất Phi, cơ thể căng cứng, cốt nhục cơ bắp phình lên xé toạc cả trang phục, nhe răng cười dữ tợn, nâng cao song chùy bắt chéo chặn đứng kiếm ảnh.

Cổ họng không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu, thân thể Triệu Thanh rung mạnh va vào Yến Nhất Phi, cả hai như diều đứt dây nện xuống ụ cát bên dưới, xuyên thủng, trượt dài kéo thành một rãnh cát mấy chục trượng.

Ngay thời điểm đó, phía trên cao, Tiểu Thần đột ngột xuất hiện bên cạnh hư ảnh kiếm quang, lúc này vẫn đang còn dư lực tiếp tục trảm xuống.

Mặc dù lo lắng cho đồng bọn, thế nhưng trước đó do có sự bàn bạc đối sách với Triệu Thanh, hắn cũng không thể vì nông nổi mà hành động lệch khỏi kế hoạch đã định.

Vội vàng thét lớn, hai cánh tay Tiểu Thần như bốc hỏa, làn da đỏ ửng, hai tay chụp dính vào chuôi kiếm ảnh, cơ thể bị kiếm ảnh kéo cong ngược về phía sau. Cuối cùng, dường như đã đến giới hạn lực phản chấn, kiếm ảnh rung lên bần bật, đã dừng lại, mũi kiếm cách mặt đất chưa đến mấy thước.

Cả khuôn mặt Tiểu Thần trong giây lát như biến ảo về chân diện của bản thân, miệng gầm vang, xương cốt răn rắc, lỗ mũi trào máu, hắn dồn tất cả lực lượng Thần Thể Quyết tầng thứ sáu đã hoàn thành trong Mộng Giới. Nắm lấy kiếm ảnh, một lần nữa đảo chiều, chém về phía hắc cầu.

Nói ra thì lâu, thực chất mọi diễn biến cơ hồ chưa qua khỏi mấy hô hấp, bên trong hắc cầu, Hiên Viên chứng kiến toàn bộ, đến khi thấy Tiểu Thần trảm về phía mình, gã ta mới hốt hoảng, miệng lẩm bẩm.

- Là người đó... Không thể nào... Hắn phải chết rồi mới phải? Đã mấy vạn năm... Tại sao... Hắn có thể lần nữa hiện thân ở nhân gian.

Tâm lý bất chợt như lung lay, sự sợ hãi đến “người nào đó” khiến Hiên Viên đình chỉ mọi hoạt động, ánh mắt không thể rời khỏi khuôn mặt thật đang lúc ẩn lúc hiện của Tiểu Thần.

Trạng thái của hắn còn chưa kịp thời hồi phục, thì kiếm ảnh đã rơi xuống bề mặt viên tráo.

Ầm... Loạt soạt!

Tình hình chẳng khác bao nhiêu so với ban nãy, hắc cầu phình ra, toan tính hất ngược kiếm ảnh.

Tuy nhiên, hiện tại Tiểu Thần không thể dễ dàng để chuyện đó xảy ra, mượn lực quán tính từ ngay khi kiếm ảnh bổ tới, thân thể lộn một vòng tung lên cao mấy chục trượng.

Cả thân thể phát ra hồng quang như thiên ngoại lưu tinh, rơi ầm xuống, đôi chân nặng nề đạp mạnh vào lưỡi kiếm lần nữa, tạo thêm lực lượng nghiền áp đến hắc cầu.

Ầm... Cọt kẹt...

Lần này thực sự có công hiệu, hắc cầu chưa kịp chấn cho kiếm ảnh bay ra, thì không ngừng vang thành những âm thanh nứt vỡ.

Vết nứt mở rộng dần dần, Hiên Viên thoáng giật mình, nghiến răng ken két.

- Hừ! Không ngờ... Thật không ngờ!

Nói đoạn, gã ta khu động đôi tay chớp nhoáng, lùi về phía sau một đoạn, tránh khỏi kiếm ảnh đang từ từ xâm nhập.

Lập tức, tấm chắn kim loại vốn dĩ vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng lượn xuống, xoay quanh cơ thể gã, tiếp theo lại đột nhiên biến mất, sau đó trên cơ thể Hiên Viên thình lình xuất hiện một bộ ngân giáp óng ánh ngân quang, ngay chính giữa phần ngực ẩn hiện đồ án mặt quỷ bốn sừng hai nanh mở to cặp mắt nhìn chằm chằm tới Tiểu Thần.

Bất chợt, mặt quỷ liếc xéo đến tầng viên tráo vẫn đang không ngừng rạn nứt, miệng như ngậm đầy máu khẽ nhích lên.

- Thu!

Ào ào!

Viên tráo đình chỉ, nổ tung hình thành từng đợt âm phong chui tọt vào miệng đồ án mặt quỷ.

Sự việc đột ngột diễn ra khiến kiếm ảnh mất đà, cắm phập đâm sâu xuống lớp cát dưới chân, sau đó tất cả dường như trở nên yên tĩnh.

Tiểu Thần thoáng thất thần, loạng choạng rơi xuống, nữa quỳ nữa ngồi, hắn ngước mặt nhìn về phía xa trên cao, nhìn đến thân ảnh mang trên người chiến giáp như một vị tướng quân uy nghiêm cao quý.

Bất giác, mặt quỷ mở miệng, thanh âm như thể bằng hữu lâu ngày không gặp, lại ẩn chứa mối thù không đội trời chung.

- Năm xưa mặc dù chúng ta hai bờ chiến tuyến, thế nhưng tận đáy lòng ta luôn luôn bội phục Thần Tộc các ngươi. Hôm nay gặp lại, ta chỉ là tàn hồn không nguyên vẹn, ngươi cũng có lẽ đang chuyển sang kiếp khác! Thủy chung cũng không khác nhau bao nhiêu. Ân oán cũng nên giải trừ! Ta tiễn ngươi về khởi nguyên? Hay là, ngươi tiễn ta một đoạn đường...

Còn đang tính nói ra điều gì, đột nhiên mặt quỷ im bặt. Lúc này Hiên Viên mới mở miệng cười, nụ cười thê lương, tiếp lời.

- Thuộc hạ nguyện theo ý của tướng quân, sinh làm Linh Tộc, chết cũng thuộc về Linh Tộc.

Nói đoạn, gã chậm rãi hạ xuống, đối diện với Tiểu Thần, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, ôm quyền thi lễ, thể hiện nữa phần cung kính, nữa phần oai nghiêm.

- Linh Tộc Bành Lỗi, thuộc hạ dưới trướng Đoạn Nguyên tướng quân, ra mắt Thần Tộc Lạc Tướng! Xin được chỉ giáo!

Lời dứt, gã phất tay, xung quanh phạm vi hai người dâng lên một vòng xoáy gió cát che phủ tầm mắt bất kể là ai.

Sự việc biến đổi quá nhanh, Tiểu Thần nhất thời ngơ ngác, đứng dậy ôm quyền đáp lễ, cặp mắt nhíu lại, rất lâu sau hắn mới chậm rãi bước tới, nói.

- Ta không rõ Lạc Tướng ngươi nói là ai, ta gọi Lạc Tiểu Thần, ngươi không phải đệ tử Thiên Nguyệt Tông?

Ánh mắt vẫn chăm chú nhất cử nhất động của Tiểu Thần, Hiên Viên nghe được Tiểu Thần không ngần ngại báo rõ danh tánh, gã ngẩng mặt lên cao, cười ha hả.

- Lạc Tiểu Thần? Không sai! Ha ha! Một vị Thần nho nhỏ!

Dừng lại, gã nói tiếp.

- Thiên Nguyệt Tông là cái thứ gì ta không rõ, tuy nhiên khối thân thể này đã chết rồi, là ta mượn xác hoàn hồn... Không nói nhiều nữa, ý nguyện của Đoạn tướng quân ta không làm trái, tôn trọng oai nghiêm Thần Tộc, ta sẽ đường đường chính chính giao đấu với ngươi, là tướng lãnh, có cách động thủ của tướng lãnh, ra tay đi...!

Tiểu Thần trợn mắt, mặc dù đã ẩn ẩn đoán ra lai lịch tên trước mắt, thế nhưng không nghĩ đến tên Linh Tộc Bành Lỗi kia, cư nhiên khác với những gì lão Lam từng kể.

Linh Tộc độc ác gian xảo, ti tiện bỉ ổi? Chỗ nào ti tiện? Chỗ nào bỉ ổi? Từ việc không cần tiếp tục phi hành, ẩn hiện ý tứ muốn công bằng đối chiến, đã đủ thấy rõ bên ngoài đám này còn tốt đẹp hơn những kẻ tự nhận danh môn chính phái.

Điển hình chính là đám Bách Thư Môn hay Thiên Nguyệt Tông ngày đó vây công Ngô Thi Âm.

- Được! – Tiểu Thần ôm quyền lần nữa đáp lời.

Nói xong, Tiểu Thần lui lại, hai tay buông thõng, thân thể đột nhiên sáng lên, toàn bộ tinh thần tập trung, mỗi thớ thịt căng lên, ẩn chứa năng lượng chuẩn bị bạo phát.

Bên kia, Bành Lỗi nhẹ gật đầu, trên tay đột nhiên xuất hiện thanh trường thương đen tuyền như mực. Khẽ vuốt nhẹ, dọc theo thân thương, gã cười lớn.

- Lâu lắm mới dùng đến ngươi! Tiếp tục rong ruổi thôi...

Chưa nói hết lời, mũi thương đã hóa thành một điểm đen đến ngay trước mắt Tiểu Thần.

Thế nhưng, từ đầu đến cuối Tiểu Thần cũng chưa hề có chút lơ là mất đi cảnh giác, ngay khi bước chân Bành Lỗi vừa động, hắn đã vọt sang bên trái, giữa các kẽ tay lấp lánh mấy điểm ngân quang.

Đinh... Đinh... Đinh

Thân ảnh Tiểu Thần lướt đến đâu, ở đó bắn ra hàng loạt ngân đạn, bao phủ khắp nơi trên trời dưới đất. Nếu chỉ nhìn bề ngoài mỗi điểm ngân quang chỉ như hạt đậu, tuy nhiên không thể xem thường, bởi vì mỗi điểm sáng đó lại mang theo lực lượng như mãnh tượng dẫm đạp, hàng trăm mãnh tượng tống thẳng về phía Bành Lỗi không chút nhân từ.

Chẳng dám coi nhẹ đám “đậu” nhìn như vô hại, Bành Lỗi liên tục đạp lui, xoay thân thương như cánh quạt cản lại, bảo vệ cơ thể trên dưới trong ngoài nghiêm mật.

Tất cả chỉ xảy ra trong thoáng chốc, ra tay thăm dò đã xong, song phương tách khỏi, âm thầm đảo mắt quan sát đối thủ, tìm kẽ hở để tiếp tục.

- Ngươi không bay lên cao mà tấn công? – Tiểu Thần không mặn không nhạt, thử dò hỏi.

- Hừ! Bớt xàm ngôn, ta đây nói được làm được! – Bành Lỗi tức giận đáp lời.

- Tốt! Thế ta lên!

Chữ tốt vừa thoát ra khỏi cửa miệng, Tiểu Thần dậm mạnh chân xuống đất, mặt cát bên dưới chân hắn nổ tung, thân hình Tiểu Thần như đạn bắn lên mấy chục trượng, từ trên cao, đôi tay vung ra, phạm vi ba trượng quanh Bành Lỗi, đột ngột xuất hiện hàng trăm lỗ thủng.

Ngân đạn lấy một tốc độ kinh khủng, xé rách không khí bắn đến, lực ma sát khi đạn cắm vào nền cát khiến lỗ thủng rực đỏ chảy thành chất lỏng như thủy tinh nóng chảy.

Thời điểm khi Tiểu Thần động thủ, ngân giáp trên người Bành Lỗi cũng nhấp nháy, tạo thành một bức màn bao phủ lấy hắn vào trong, an an ổn ổn trở thành tiểu kết giới phòng thủ.

Cảng... Cảng... Cảng

Ngân đạn va chạm với quang tráo tóe thành tia lửa, mặc dù không ảnh hưởng đến cơ thể, thế nhưng lực lượng như có hàng chục ngọn núi thi nhau đè xuống, khiến cho đôi chân Bành Lỗi không tự chủ được phải liên tục đạp đạp về phía sau, hòng hóa giải chấn động khiếp đảm ấy.

Theo mỗi bước chân cắm ngập vào nền cát, hắn hét lớn, đẩy trường thương ra phía trước.

Vút...

Mũi thương hóa thành vụ xà, nhắm phần bụng Tiểu Thần phóng đến. Nhìn khí thế không gì cản trở nổi, Tiểu Thần mới nhất thời tỉnh ngộ.

Vì muốn tạo được khoảng cách cũng như điều kiện tốt nhất cho Ngân Tinh Đạn phát huy tối đa hiệu quả, hắn nhảy lên cao dựa vào trọng lực tăng thêm sức mạnh cho mưa đạn rãi xuống, mà hồ đồ quên đi bản thân trong nháy mắt lâm vào việc tiến thoái lưỡng nan khi gặp công kích.

Không có điểm tựa để chân chạm vào mượn lực, thân người chỉ có thể tự do rơi xuống, đúng lúc hắc thương lao lên.

Cắn chặt răng, Tiểu Thần vặn thân thể thành hình dáng khó tưởng tượng, thoạt nhìn, chẳng khác gì từ phần lưng của hắn bị bẽ cong, trong đường tơ kẽ tóc tránh khỏi mũi thương như ác xà táp đến.

Tuy nhiên, bên hông Tiểu Thần lại bị thân thương ma sát, kéo toạc một mảng thịt cháy thành than, lẩn quẩn mang theo mùi vị khét lẹt gay cả mũi.

Lịch bịch...

Cả thân thể rơi ầm xuống cát, Tiểu Thần lăn trònn cố gắng giảm đi chấn thương đến mức tối thiểu, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, tay ôm lấy vết thương ngay hông, đến lúc dừng lại được, hắn cười dữ tợn bật ngược đứng lên.

Trong khi thương ảnh phóng đi, Bành Lỗi chưa kịp thu hồi, ở phía xa, Tiểu Thần gằn giọng, quát.

- Quy tụ!

Hàng trăm lỗ thủng gần sát bên cạnh Bành Lỗi bất chợt xao động, bên dưới nhao nhao phóng lên đám ngân đạn chôn sâu ẩn nấp từ trước, như đám côn trùng từ lòng đất bay ra, xoay tròn quanh cơ thể Bành Lỗi.

- Chất liệu chế tạo từ Tử Mẫu thạch! – Bành Lỗi kinh ngạc bật thốt.

Tất nhiên lúc này Tiểu Thần không muốn chần chờ, tay trái đưa lên cao, bàn tay xòe ra vỗ mạnh xuống.

Hàng trăm điểm ngân quang trên đầu Bành Lỗi như nhận được mệnh lệnh, tất cả cùng lúc đồ dồn về phía gã như mưa sa chớp giật.

Đồng thời tay phải Tiểu Thần khẽ lật, từ đó vung tới.

Vút... Vút... Vút...

Tiếp tục là những ngân đạn cuối cùng của hắn còn lại trong tay, cũng đua nhau lao đến, nhằm vào chính giữa ngực bộ giáp, hay nói chính xác hơn là nhắm vào khuôn mặt quỷ dữ ở đó.

- Rất thông minh! Thế nhưng ngươi không thể công phá được Ngân Quang Kết Giới của ta!

Bành Lỗi nhàn nhạt mở miệng, cùng lúc ngân mang chớp động đón đỡ toàn bộ loạt đạn do Tiểu Thần công đến.

Hai tay gã gấp rút điều khiển hắc thương mau chóng quay lại.

Đinh đinh đinh!

- Ngươi sai rồi! – Tiểu Thần cười tươi cất giọng thản nhiên.

Còn chưa kịp hiểu ra mình sai điều gì, mà gã cũng chẳng thèm quan tâm, sự tin tưởng đối với kết giới quanh thân đã hầu như là tuyệt đối. Đừng nói một tên tiểu tử như Tiểu Thần có thể phá vỡ, thậm chí mười tên, trăm tên, cũng đừng hòng động được vào dù chỉ là cọng lông trên người gã ta.

Chẳng ai hay ai biết, loạt đạn cuối cùng Tiểu Thần ra tay, không ngờ ẩn giấu bên trong đó xen lẫn cùng đám ngân tinh, là một điểm hắc quang ù ù chậm rãi theo sau.