Dưới trời tuyết trắng, kiếm quang lưu!
Ngay khi thân hình tên đệ tử Thiên Nguyệt Tông đổ sấp xuống, cách đó không xa, từ phía sau đột nhiên xuất hiện thêm bốn nhân ảnh đằng đằng sát khí, từ trang phục thoạt nhìn có lẽ là đệ tử Bách Thư Môn.
Tuy nhiên, có thể do bọn chúng đã nhận ra được sự đáng sợ của Yến Nhất Phi, cho nên nhất thời không dám khinh suất lại gần, mà chỉ đứng từ xa quan sát, âm thầm trao đổi điều gì đó với nhau. Chốc lát sau, một trong số những gã kia mới rời đi, để lại ba tên không ngừng giương đôi mắt nhìn chằm chằm đến nhóm người Tiểu Thần.
- Quái lạ! Như thế nào ở đây lại có người Thiên Nguyệt Tông cùng Bách Thư Môn? Nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta đã trở lại cảnh nội Việt Châu!?
Triệu Thanh rờ cằm, có chút không chắc chắn lên tiếng.
Bên cạnh, Tiểu Thần cũng gật gù một chặp, đoạn nói.
- Sáu năm trôi qua, không lẽ đám người kia đã trở mặt thành thù? Còn địa phương tràn ngập băng truyết này chính xác thuộc khu vực nào?
Nghe hai con hàng đằng sau đang thảo luận, Yến Nhất Phi bĩu môi quay lại, hiển nhiên đối với hắn, việc xuất thủ vừa rồi chỉ là chuyện vặt vãnh, mặc kệ ánh mắt như cú vọ của đám Bách Thư Môn vẫn luôn theo sát, hắn cất giọng.
- Hỏi ngươi mới đúng! Là ngươi đem chúng ta rời khỏi địa phương kia đến đây! Hắc hắc, bất quá ta cũng không quan tâm ngươi là bằng cách nào, ngươi không nói ta cũng sẽ không hỏi tiếp. Thế nhưng, ngươi để chúng ta sáu năm làm trâu bò vác ngươi đi khắp, ta tạm tính sáu vạn vò rượu! Thế nào?
- Chuyện rời khỏi thì đơn giản, địa phương lúc trước gọi là Mộng Giới, ta từ bên trong lãnh ngộ được một chút ý cảnh, tất nhiên là da lông thôi, tuy nhiên vẫn có thể đưa các ngươi trở ra. Nhưng mà... Sáu vạn? Yến sư huynh... Ngươi giỡn mặt hay gì? – Tiểu Thần rụt cổ lại, cười khan.
- Không được! – Triệu Thanh lắc đầu lên tiếng phản đối.
- Đấy, chỉ có Triệu sư huynh là nói lý lẽ, huynh xem...
Tiểu Thần chưa kịp dứt lời, thì Triệu Thanh phẩy tay cắt ngang, đoạn tiếp tục.
- Ý ta là, tối thiểu mỗi người sáu vạn vò! Vị chi mười hai vạn! Vậy mới đúng!
- Con bà nó! Chúng ta tuyệt giao! Sư tử cũng không có miệng rộng như hai tên các ngươi!
Tiểu Thần lồng lộn nhảy lên, hằm hằm bước lùi lại, tay ôm ngực dường như muốn ngừng thở.
Phía bên kia, ba gã Bách Thư Môn đệ tử, thủy chung từ đầu đến cuối vẫn không ngừng quan sát nhất cử nhất động của mấy người Tiểu Thần.
Từ động tác lẫn vẻ bên ngoài của đám người tơi tả như ăn mày bên đó, tựa hồ không coi bọn chúng vào đâu, cảm nhận được sự tùy ý của đối phương, khiến mấy tên Bách Thư Môn vừa tức giận, vừa xấu hổ, gương mặt chợt trắng chợt xanh, lỗ mũi muốn xì khói.
Tức giận là vì ngang nhiên không để người của đại phái vào mắt, xấu hổ vì bản thân lại không thể lập tức lao tới cho mỗi tên mỗi tát vẹo luôn cần cổ.
Dù gì thì bọn chúng cũng là đệ tử của Bách Thư Môn, một trong những cự đầu ở đất Việt Châu, hôm nay dĩ nhiên để ba tên, rõ ràng là tán tu bất nhập lưu xem thường, thực khó có thể chấp nhận.
Thế nhưng nhìn nhận vào lực lượng chưa rõ của đối phương, ẩn ẩn có gì đó không đơn giản, khiến bọn chúng chỉ có thể nuốt hận vào lòng, chỉ thầm mong viện binh mau mau chạy tới.
Nho gia có câu nói, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu*. Từ ngày bắt đầu tu luyện, bọn chúng đã thấm nhuần bài học này.
(*Việc nhỏ không nhịn được, việc lớn sẽ hỏng).
Tưởng chừng có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian ngắn, nhưng rốt cuộc ngay khi, thoáng thấy tình hình đối phương có chút thay đổi kỳ lạ, nhãn mục cả ba không khỏi nhíu chặt, tập trung tinh thần cảnh giác cao độ, trong ánh mắt, cư nhiên ba gã tán tu kia đột nhiên chụm đầu lại, lâu lâu còn liếc sang mang theo cái nhìn cổ quái, dường như đang có ý định không tốt.
- Giờ sao? Rõ ràng chúng ta đều cảm thấy ở đây vẫn còn trong di tích Quỷ Bảo, nhưng còn chuyện thời gian sáu năm vừa qua? – Triệu Thanh nhếch miệng thì thầm, nghi hoặc nói.
- Bắt lại vài tên hỏi thăm không phải rõ ràng? – Yến Nhất Phi khinh khỉnh trả lời!
- Ừm! Cũng tốt! Nhưng Yến sư huynh đã ra tay, hiện tại ta hay Triệu sư huynh xuất thủ? – Tiểu Thần nhún vai, biểu tình bình thản.
Không đợi cho Triệu Thanh kịp trả lời, Yến Nhất Phi hậm hực đi tới phía trước, cất giọng lạnh lùng.
- Để ta! Mấy năm nay tiến bộ không nhỏ, hiện tại giãn gân cốt một chút! Nhìn đám này ngứa mắt không chịu nổi!
- Ài! Thật không nói lý lẽ, thật hiếu chiến, thật vô sĩ... – Triệu Thanh với tay chụp vào không khí, lắc đầu nguây nguẩy.
Lời còn chưa dứt, cả cơ thể Yến Nhất Phi như hóa thành ảo ảnh lướt đi trên tuyết trắng, trường kiếm lạnh lẽo nơi tay biến đổi thành đoàn đoàn bóng mờ, tựa hồ xung quanh cơ thể hắn ta xuất hiện hàng trăm kiếm quang sắc lẹm không ngừng nhảy múa.
Khung cảnh xung quanh hòa nhập một thể với hắn, bông tuyết rơi lả tả, kiếm khí tung hoành, ngợp trời ngợp đất, đường đường chính chính, trở thành một bức tranh cực kỳ bắt mắt. Bất quá, cũng chỉ là bắt mắt mà thôi, bởi vì nếu như Yến Nhất Phi lúc này lấy chân diện thực của bản thân thì mới được nói là hoàn hảo, hiện tại hình ảnh một tên người ngợm như tấm giẻ rách đã phá nát toàn bộ ý cảnh bên trong.
Thoáng thấy Yến Nhất Phi bất ngờ như mũi tên vạch mặt tuyết thành một rãnh dài, vù vù như một khối thịt tròn trịa, lại mọc ra đầy rẫy những mũi kiếm nhọn hoắt, như lưu tinh lao đến, nhất thời ba gã đệ tử Bách Thư Môn mặt mày kinh hoảng đan xen, hét lớn.
- Tặc tử ngông cuồng, không coi Bách Thư Môn ra gì sao? Huynh đệ bố trận! Cầm chân hắn, chờ sư tỷ đến!
Mặc dù không thể nhìn rõ tu vi của đối phương, chỉ cảm nhận được cảnh giới của hắn sâu không lường, song ở Thiên Phạt Lâm cao nhất cũng chỉ là Đoạt Nguyên viên mãn. Nếu so sánh với hai gã bát tầng cùng một gã thất tầng đỉnh phong bên phía mình. Chuyện cầm chân trong nhất thời nữa khắc chờ viện binh chạy tới, chưa hẳn là không khả thi.
Thế cho nên cả ba tên nhanh chóng tản ra, mỗi tên chiếm một phương vị nhất định. Ẩn ẩn tạo thành dáng dấp của một loại trận pháp lợi hại.
- Tam Anh Khốn Ma Trận! Khởi!
- Khởi!
- Khởi!
Thời điểm tiếng chú ngữ vang lên, chỉ trong thoáng chốc bọn chúng liên tục kéo giãn phạm vi chính giữa, tạo thành một hình dáng tam giác cân. Ngay sau đó chẳng những không lui lại trước kiếm khí dữ dội của Yến Nhất Phi, mà ngược lại, chủ động lao đến đón đỡ.
Trên tay bọn chúng lập tức xuất hiện lần lượt một tấm lụa mỏng óng ánh như tơ tằm, một viên châu đen như mực, một đoạn xích lập lòe kim quang, ngay lập tức ném lên cao, lơ lửng trên đỉnh đầu, không ngừng phát ra từng đợt quang mang chói mắt. Rõ ràng ba kiện đồ vật đều là Pháp khí hàng thật giá thật.
Nháy mắt, viên châu biến mất, mọi thứ ánh sáng dường như bị cắn nuốt theo nó, tất cả bọn chúng, trong phạm vi bao phủ của hắc châu đều chìm vào bóng đêm u ám, dãi lụa hóa thành một bức màn mờ ảo xoay quanh bao vây toàn bộ khu vực kiếm khí của Yến Nhất Phi, cùng lúc đoạn xích tựa hồ như kéo dài thành một sợi xích mấy chục trượng, lượn lờ trên cao đang chực chờ phóng xuống trói chặt đối phương.
- Hóa ra am hiểu thuật hợp kích! – Yến Nhất Phi cười dữ tợn.
Nói ra thì dài dòng, tuy nhiên từ lúc Yến Nhất Phi lao đến, cho đến hiện tại bất quá cũng chưa qua mấy lần hô hấp, chỉ thấy bên trong nhãn mục hắn, đột ngột bừng lên hai ngọn lửa, cái gì màn đêm hay huyễn thuật đều không tránh khỏi, tất cả hoàn toàn chẳng còn chút tác dụng.
Thanh kiếm trên tay bỗng nhiên xoay tròn, hóa thành một cơn lốc kiếm khí, ánh kiếm nhoáng lên, lăng lệ kích thẳng đến một điểm bên trong màn đêm.
- Hự!
Chỉ nghe được âm thanh nặng nề, sau đó là thanh âm hốt hoảng thét lớn.
- Khốn kiếp! Tại sao hắn nhìn ra được phương vị của chúng ta?
- Huynh đệ ra tay, không nên chần chờ, đối phương có điểm quỷ dị!
Dứt lời, từ trên cao, sợi xích nhoáng lên, nhắm về hướng Yến Nhất Phi lao thẳng xuống, âm thanh xé gió rít từng hồi, không khác gì từ bầu trời đang phóng đến một đầu kim xà cực kỳ khủng khiếp.
Yến Nhất Phi liếc nhìn, không lạnh không nóng, tay trái vung lên, đột nhiên từ đó bay ra một tấm thuẫn bài cổ xưa, tạo hình như thể một tấm khiên chắn của quân đội.
Nháy mắt, thuẫn bài đón gió bất chợt lóe lên, phóng to ra vô hạn, cùng lúc kim xích vọt đến va chạm.
Ầm... Ầm...
Âm thanh chấn động kèm theo là từng tia lửa bắn ra khét lẹt.
Chưa dừng lại, Yến Nhất Phi thuận thế của kiếm quang, như ảnh tùy hình xâm nhập vào bên trong màn đêm của Pháp khí hắc châu. Như một trận lốc xoáy cuốn tung, xoắn nát bất kể mọi thứ chạm phải.
Ngay tức khắc, từ nơi đó liên tục không ngớt vang lên từng tiếng hét thảm, rồi đột nhiên im ắng lạ thường.
Ở phía xa, nhãn mục Triệu Thanh đồng dạng lập lòe ánh lửa, khóe miệng run run, thì thào!
- Xong rồi! Ài... Yến sư huynh thật không hổ danh lãnh diện! Máu me quá đi mất...!
Liếc đến khuôn mặt gã, Tiểu Thần hứng thú nhìn thẳng vào đôi mắt, cười nhạt.
- Hừ hừ! Hai tên các ngươi có thu hoạch không nhỏ nhỉ?
Bóng đêm tan biến, dãi lụa chưa kịp phát huy tác dụng, đoạn xích lảo đảo rơi lên nền tuyết. Yến Nhất Phi thản nhiên bước ra, tay xách lấy cổ một tên Bách Thư Môn, sau lưng là một đám bầy nhầy máu thịt lẫn lộn trong mớ quần áo bị kiếm khí cắt nát thành mảnh vụn.
Thẳng tay ném gã chúi nhủi đầu, cắm vào đống tuyết trắng trước mặt, Yến Nhất Phi gác mũi kiếm ngay sau gáy y, đoạn hỏi.
- Nói, hiện tại từ khi sự kiện Thiên Phạt Lâm xuất hiện di tích, đã trôi qua bao lâu?
Không có cái gì gọi là tra khảo tra tấn, cũng chẳng hề nhắc đến chuyện giết người đoạt bảo như trong tưởng tượng, chỉ đơn giản hỏi một câu ngớ ngẩn, còn không phải tất cả mới vào nơi đây chưa đến nữa ngày hay sao?
Mặc dù đầu óc bỗng nhiên cứng đờ, chẳng thể hiểu mấy tên ôn thần này từ đâu xuất hiện lại hỏi những câu ngu xuẩn tới mức độ này, thế nhưng, có cho thêm trăm lá gan, gã Bách Thư Môn đệ tử cũng chẳng dám chậm trễ, lắp bắp lên tiếng đáp lời.
- Từ lúc xuất hiện dị tượng, hình như đã qua mấy ngày, còn tiến vào đây... Khoảng chừng hơn sáu canh giờ!...
Xoẹt...
Tên kia chưa kịp trả lời hết, bất ngờ cảm thấy ở cổ lành lạnh, há miệng ngáp ngáp được hai hơi liền tức thì tắt thở.
Triệu Thanh nhìn cảnh tượng đó, có chút buồn nôn, tuy nhiên vẫn không tỏ vẻ gì bất mãn, chuyện Hạo Dương Phái cùng những thế lực khác chính là ngươi không chết là ta chết. Cho nên việc nhẫn tâm xuống tay diệt trừ tận gốc, là điều không thể tránh khỏi.
Tiểu Thần hơi cau mày, không nói không năng, chỉ thầm thở dài, mãi lâu sau mới thì thào trong miệng.
- Cuối cùng là vì cái gì?
Yến Nhất Phi nhìn đến gương mặt Tiểu Thần, tiến lại gần, gác tay lên vai hắn, giọng nói vang lên nhẹ nhàng, chất chứa trong đó thật nhiều cố sự.
- Tiểu Thần! Ngày sau ngươi phải học cách tàn nhẫn một chút, bớt dông dài một chút, bớt tin người một chút... Dù ít tiếp xúc, nhưng ta thấy con người của ngươi vốn dĩ lương thiện, khi xưa ta cũng là như thế thôi... Nhưng nếu vì lương thiện, để thân nhân của ngươi bất hạnh bị kẻ khác xuống tay, ngươi sẽ như thế nào?
- Ta hiểu! Đa ta Yến sư huynh! – Tiểu Thần nhìn thẳng vào nhãn mục Yến Nhất Phi, ôm quyền nói.
- Được rồi! Nhìn hai tên các ngươi buồn ói thật! Đối với mấy môn phái khác, đã có mối thù với Hạo Dương Phái chúng ta, vậy thì giết sạch...
Triệu Thanh lên tiếng, sau đó cười ha hả tiếp tục.
- Ha ha! Vấn đề rõ rồi! Mới sáu canh giờ, ha ha sáu canh giờ là sáu năm! Tin nổi không? Lão tử cư nhiên mới sáu canh giờ lớn thêm sáu tuổi, con bà nó, sau này đi xem mắt các cô nương, phải giới thiệu làm sao đây?
Tiểu Thần nhếch miệng, tay chân cứng đờ, liếc đến Yến Nhất Phi cũng đang xoa trán, chẳng thể ngờ tới lúc này tên khốn Triệu Thanh lại đang nghĩ đến chuyện đi xem mắt các cô nương.
Bỗng chốc cả đám ngẩng mặt lên cao, cười dài, tâm tình thoải mái, mọi thứ khúc mắc gánh nặng trong lòng rốt cục đã biến mất.
- Khụ! Khụ!
Bất thình lình Tiểu Thần ho khan, cắt đứt bầu không khí, chờ cho hai gã kia nhìn đến mới lên tiếng.
- Khụ! Hai vị, ta đây có chuyện muốn nói, nhưng mà... Khụ! Nói ra ta thật ngại quá! Thật ngại lắm...
Triệu Thanh nhíu mày, nhìn đến cặp mắt Tiểu Thần chớp chớp, biểu hiện chẳng giống gì với việc ngại ngùng, ngờ vực hỏi lại.
- Ngại cái gì? Chúng ta hà tất phải ngại ngùng!
- Đúng vậy, ngươi nói xem! – Yến Nhất Phi một bộ nghi hoặc xen vào.
Gãi đầu, Tiểu Thần làm ra dáng vẻ ngây thơ, cất giọng tỉnh bơ.
- Hai huynh muốn làm thổ phỉ hay không? Hắc hắc!
- Thổ phỉ?
- Nói rõ hơn xem?
Dường như không có chút ý tứ khó chịu đối với những lời vừa rồi của Tiểu Thần, hai tên còn tò mò hỏi dồn.
Hất đầu ra hiệu, ánh mắt liếc tới thủ trạc trên tay những thi thể bên cạnh, Tiểu Thần thì thầm vào tai hai gã.
Rất lâu sau, từ nơi đó lại phát ra từng tràng âm thanh hưng phấn, chấn rung nhưng bông tuyết bám dày đặc trên mấy chạc cây, rơi rụng lả tả.
- Ta rút lại những lời ban nãy!
- Lời gì?
- Con mẹ nó chứ! Ngươi dĩ nhiên không phải hạng lương thiện!
- Ài... Ta đã nói là chuyện này nói ra thật có chút ngại ngùng rồi, giờ để sư huynh hiểu lầm... Thật ngại hết sức... Ta trên có trưởng bối già lão, dưới còn đàn gà vịt chưa chăm... Nói sao huynh cũng không nên nghĩ ta xấu xa như thế...
...!
- -----o0o------
Nữa canh giờ sau, tại nơi đám người Tiểu Thần vừa rời khỏi.
- Ngươi nhắc lại toàn bộ diễn biến cho ta nghe!
Lãnh Sương âm trầm quét mắt nhìn đến những ụ tuyết vun cao như nấm mồ, từng thi thể được vùi sâu bên dưới ngay ngắn. Tuy nhiên hành động đem người chết chôn cất càng làm nàng thêm nhiều nghi hoặc.
Trên đời không lẽ còn có người nhẫn tâm cắt người khác thành thịt vụn, sau đó động lòng trắc ẩn, muốn chôn cất tử tế?
Nghĩ như thế nào cũng khó thông.
Bất quá, kẻ này không để lại một dấu vết nào khả nghi, cho thấy chuyện ra tay giết người không phải lần đầu, ngược lại, càng giống như là thường xuyên làm, làm đến quen tay quen việc.
Rốt cuộc, gã sư đệ bên cạnh, mặt mày trắng bệch đã thuật lại hoàn toàn câu chuyện trước đó.
Tất cả phát sinh từ kiện cổ bảo xuất hiện cách đây hơn trăm dặm mà ra, gọi là cổ bảo bởi vì bọn chúng đến tận bây giờ, mặc dù đã chiếm được không ít món, thế nhưng rõ ràng những bảo vật nơi đây không chút gì giống với Pháp khí, nhưng so với Pháp bảo thì lại không bằng. Bởi vậy, hiện tại toàn bộ những kẻ có mặt, hầu như dùng danh tự Cổ bảo để dễ dàng nói đến bảo vật có xuất xứ từ di tích này.