Thần Thoại

Chương 67: Tuyệt cảnh cùng hy vọng




Thật ra ngay từ ban đầu, khi Diệp Chúc bước chân vào vùng đất xanh lục, cảm nhận nơi đây tràn trề sinh khí, tương thích với công pháp bản thân chủ tu là Mộc nguyên tố, gã đã nảy sinh chủ ý tiềm phục bên trong thảo nguyên, toan tính ôm cây đợi thỏ, chờ đợi tên ất ơ nào vô tình đi ngang, y sẽ ra tay đánh lén bất ngờ cướp đoạt tài phú.

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, chẳng thể ngờ con mồi đầu tiên gã đụng phải là Thạch Thiên Phủ. Lại càng không rõ tên họ Thạch bằng vào thủ đoạn gì liền có thể phát hiện ra sự có mặt của y.

Tuy nhiên dù là gì đi chăng nữa, thì tên Diệp Chúc cũng không phải loại dài dòng thích khua môi múa mép, vừa hiện thân lập tức tiên hạ thủ vi cường, dứt khoát dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, lợi dụng ưu thế địa lợi, khắp nơi là cây cối, triệu hồi hàng trăm thụ căn tấn công chớp nhoáng, không để đối phương kịp thời trở tay.

Vấn đề ở chỗ, dù gã có tài cao gan lớn, tâm cơ đầy đủ, hay là chiếm tiện nghi không nhỏ từ ưu thế địa lợi, vẫn chẳng thể ngờ, sáng sớm ra đường kiếm ăn lại đạp phải miểng chai.

Sự tình tên họ Thạch đã đạt đến giai đoạn tụ tập Thiên Tuyệt Khí thì cũng thôi đi, Diệp Chúc hắn trong vòng vài tháng tới cũng có thể thu nạp được Mộc Khí rèn dũa cơ nhục cốt cách, cũng chẳng có gì to tát đến mức phải sợ hãi.

Thế nhưng đằng này Thạch Thiên Phủ nghiễm nhiên lại cùng lúc lộ ra hai loại khí tức chính là Huyết Khí cùng Địa Khí. Điều này nói rõ, bên trong cảnh giới Đoạt Nguyên thì hắn chân chính khó có đối thủ, nếu như không muốn nói đã gần như vô địch ở đồng cấp.

Sau khi nhận thức rõ ràng vấn đề, Diệp Chúc tất nhiên không đến mức ngu xuẩn tiếp tục ở lại để tìm thiệt thòi, đùa sao, biết đánh không lại không lẽ còn cắm đầu chịu chết, thế cho nên hắn ta vội vàng lẫn vào trong những đám cỏ rậm rạp, thân hình biến mất không lộ ra chút dấu vết gì giữa thảo nguyên bao la.

Sự tình tiếp diễn...

Hai gã trung niên hộ vệ thoáng thấy bóng dáng Diệp Chúc vừa mới đó đã tiêu thất đi chỗ nào, khuôn mặt nhăn lại, khu động Pháp khí trên tay tính toán dùng hỏa lực để ép buộc hắn ta hiện thân, thế nhưng lúc này Thạch Thiên Phủ bước đến, đưa tay ngăn trở, lắc đầu lên tiếng.

- Chậm rồi! Bỏ đi, chúng ta tiếp tục tìm hiểu nơi đây trước, ta có cảm giác bản thân sắp gặp được cơ duyên của mình! Đừng tốn thời gian vào những chuyện không đâu!

- ----o0o-----

Lại nói đến chuyện Tiểu Thần.

Hiện tại Tiểu Thần vẫn đang mê man, chưa tỉnh, thản nhiên ngáy o o trên lưng Triệu Thanh. Phía trước là Yến Nhất Phi đang thả chậm cước bộ, cố gắng từ trong màn đêm tăm tối, tìm kiếm lối thoát khỏi vùng đất quỷ quái này.

Không phải bọn hắn không muốn dùng Pháp khí phi hành để có thể nhẹ nhàng thoải mái, mà bởi vì mỗi lần leo lên Thụy Vân Phi, di chuyển ra ngoài bán kính vài dặm liền tức khắc bị chuyển dời về vị trí ban đầu.

Cổ quái là đây không phải cơ thể bọn hắn bị dịch chuyển như trong tưởng tượng, mà sự tình quỷ dị hơn rất nhiều.

Cảm tưởng không khác gì thời gian lùi về phía sau, chỉ chớp mắt ba thân hình liền quay trở lại vạch xuất phát, đáng sợ hơn là trong trí nhớ vẫn lưu giữ những hình ảnh trước đó từng trông thấy hoặc là cảm nhận qua, là chân chân chính chính mọi cử động thân thể được lặp lại theo chiều đảo ngược.

Tình trạng như thế cứ tiếp diễn liên tục, cho tới lúc cả hai người phát hiện, chính là phải dùng từng bước chân nhục thể phàm nhân, chạm vào mặt đất ở đây để tiến lên phía trước, mới an ổn đi được một chặng đường dài không bị lực lượng vô hình kia tác động.

Hết cách thôi, thì đành vậy, đi một bước tính một bước. Ít ra cũng xem như chưa hẳn là cùng đường tuyệt lộ.

Cứ như vậy luân phiên thay đổi, khi thì Triệu Thanh, lúc thì Yến Nhất Phi đổi chỗ cho nhau để cõng Tiểu Thần.

Rất lâu sau, đoạn đường dường như đã khá xa, Triệu Thanh mới buộc miệng lên tiếng.

- Yến sư huynh! Không lẽ chúng ta mắc kẹt lại đây cả đời...

Khuôn mặt nhăn nhó, một lúc sau Yến Nhất Phi mới thở dài, nói.

- Ta không hy vọng là vậy, thế nhưng...!

Cả hai bất giác cúi đầu im lặng, trong lòng kẻ nào cũng không muốn chấp nhận câu trả lời tiếp theo, chỉ lặng lẽ tiếp tục cất bước, bước từng bước nặng nề dẫm lên mặt đất, như muốn trút hết tâm tình vào đó.

Dù sao cũng không thể bỏ cuộc!

Ở chốn này không có khái niệm thời gian rõ ràng, dường như thời gian ở đây là vô cùng vô tận, lại giống như mãi mãi dừng tại một điểm.

Thời gian thủy chung vượt khỏi lý luận hay định nghĩa của bất kể là ai, nói đơn giản thì nó hình dung như sự biến hóa, sự thay đổi không ngừng của trạng thái vật chất để giải thích.

Nói cách khác, khi tất cả mọi thứ trên đời, bao gồm cả không gian đồng thời vận chuyển thì nó chính là thời gian. Tuy nhiên ở chốn tĩnh mịch này, có lẽ, đã không cùng với thế giới ngoài kia có chung sự thống nhất về mặt bản chất, mà như tách biệt hoàn toàn.

Chỉ còn lại...

Từng bước chân lặp đi lặp lại, nhấc chấn bước tới, dừng, nghỉ, lại nhấc chân... Mơ hồ thời gian ở đây được tính bằng những động tác này.

Bất quá, cứ như vậy thật khiến con người dù trầm tĩnh đến cỡ nào, sớm muộn cũng muốn phát điên.

Không rõ đã trải qua bao nhiêu lần, cho đến một thời khắc nào đó...

- Đã bao lâu rồi? - Yến Nhất Phi mở miệng, giọng nói run run.

- Có lẽ gọi là ba năm đi...! Ta đã không còn đếm được mình đã đi bao nhiêu bước! - Triệu Thanh cười khổ đáp lời.

- Đã ba năm rồi sao?... – Yến Nhất Phi thờ dài.

Ba năm đối với tu luyện giả như bọn hắn cũng bất quá như vài lần bế quan tu luyện, ngoài tâm tình có chút buồn bực xen lẫn nhàm chán thì vẫn còn tương đối nằm trong khả năng thừa nhận của bản thân.

Thế nhưng thời gian! Thời gian có thừa nhận bọn hắn hay không lại là chuyện khác.

...!

- Sáu năm rồi nhỉ? Ha ha! – Yến Nhất Phi cười dài, giọng cười thê lương chua chát.

- Có lẽ! – Triệu Thanh trả lời không chắc chắn, đoạn ngẩng mặt nhìn lên cao, đôi mắt thất thần, chỉ còn lại hai đoàn hỏa diễm bên trong sáng rực như hai vầng thái dương rọi vào màn đêm u ám.

- Tiểu Thần ngủ ngon thật! Đến giờ cũng không chịu tỉnh! – Yến Nhất Phi cười cười, ánh mắt ao ước mình cũng có thể nằm xuống, ngã lưng quên đi sự tra tấn dày vò thần trí như lúc này.

- Tiểu tử này bị cái gì không biết, rõ ràng tim đập, hơi thở đều đặn... Thật là... Đợi hắn tỉnh lại, huynh đệ chúng ta bắt hắn phải đãi một chầu rượu thật sướng!

- Ha ha! Đúng đúng!

Tĩnh mịch!

Nặng nề!

Hai thân ảnh trong bóng tối, lê từng bước chân mỏi mệt, đôi lúc dừng lại, chuyền qua nhau khối thân thể bất động trên lưng. Văng vẳng tiếng cười đùa với kẻ đó như thể muốn xoa dịu nổi sợ hãi đang ngày càng lớn lên tận sâu dưới đáy lòng.

- ----o0o-----

Trong cơn mơ, Tiểu Thần ngồi giữa vùng không gian mờ ảo, xung quanh là từng đoàn sương mù bảy màu lượn lờ trôi nỗi khắp nơi. Đôi mắt nhắm nghiền, hô hấp nhẹ nhàng như thể lão tăng đang tọa thiền nhập định.

Cách một đoạn thời gian, Tiểu Thần khẽ há miệng hút một ngụm thật lớn, từng đợt từng đợt sương như thể theo hô hấp của hắn kích thích, lập tức đua nhau chui vào cơ thể, nhanh chóng tràn ra khắp kỳ kinh bát mạch, nuôi dưỡng cải tạo hoàn toàn cốt nhục.

Bất tri bất giác, Thần Thể Quyết tự hành vận chuyển, tham lam hút lấy toàn bộ những đoàn năng lượng ấy.

Chẳng mấy chốc, khi tầng thứ hai đã tới bình cảnh, đột nhiên sương mù co cụm lại hóa thành mũi tên lao đến, đâm xuyên qua tấm màn ngăn cách.

Ầm!

Vẫn chưa dừng lại ở đó, tiếp theo ngay sau lần chấn động đầu tiên, cả thân thể Tiểu Thần run lên bần bật, không ngừng lắc lư, cả khuôn mặt ửng đỏ, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt, thế nhưng vẫn nhìn ra được bên trong lờ mờ phát ra kim quang sáng rực.

Làn da bắt đầu thay đổi màu sắc, từ hồng nhạt dần dần đậm hơn, cho tới khi hoàn toàn chuyển sang thành màu đỏ rực như liệt diễm mới bắt đầu dừng lại.

Từng khối cơ nhục căng cứng, mỗi thớ thịt như chứa đựng sức mạnh có thể đoạn kim phá thạch, khí tức khủng bố ào ào toát ra trên đỉnh đầu, thoạt nhìn lúc này Tiểu Thần chẳng khác gì một pho tượng chiến thần được đúc từ khối thép nung.

Đột nhiên.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tục là bốn lần âm thanh trầm đục vang lên.

Ngay sau đó tất cả bỗng nhiên lại lâm vào yên ắng, Tiểu Thần vẫn nhất mực không chịu mở mắt, như thể một ngày chưa hấp thụ hết toàn bộ đám sương bảy màu kia, hắn ta sẽ vẫn ngồi im tiếp tục tu luyện.

Thế nhưng, cái gì cũng có giới hạn, năng lượng đó cũng không phải vô cùng vô tận để Tiểu Thần có thể cả đời ngồi đây mài đít một chỗ.

Rốt cuộc thời điểm ngay khi nhúm sương cuối cùng theo cái há miệng của hắn biến mất hoàn toàn. Tiểu Thần bỗng nhiên mở bừng song nhãn. Ánh mắt rực sáng quang mang, xen kẽ trong đó rõ ràng nhìn ra được bảy loại màu sắc khác nhau.

Bất thình thình, đúng lúc này bên tai hắn đột nhiên có giọng nói già nua văng vẳng, thanh âm chất chứa đầy sự tang thương, tựa hồ vẫn ngồi ngay bên cạnh từ rất lâu, đợi chờ giây phút hắn tỉnh lại.

- Duyên phận của chúng ta đến đây thôi, cơ hội là tự ngươi nắm bắt. Hãy nhớ, nếu không có có tuyệt cảnh thì làm gì có hy vọng. Cơ duyên hay tuyệt vọng, vậy thì sau này phải nhìn xem bản thân ngươi!

- Tiền bối...! Người ở đâu...?

Tiểu Thần đứng bật dậy, đảo mắt nhìn quanh, nét mặt bàng hoàng. Giọng nói đó hắn vô cùng quen thuộc, chính là trong lúc tu luyện vẫn thường hay vang lên trong đầu, chỉ bảo hắn từng bước tránh khỏi những lúc đi sai đường.

Chưa kịp định thần, bỗng dưng đôi mắt Tiểu Thần nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến không báo trước, khiến hắn nhất thời ngã xuống, lặng lẽ tiến vào cơn mê.

Đến khi tỉnh lại, trước mặt hắn là một đám tóc đen lòa xòa rối tung, phần cổ béo núc đầy bụi đất, dơ dáy không sao tả xiết. Chớp chớp cặp mắt tựa như đang cố xác định xem mình đang bị con yêu thú nào bắt đi, thì bất thình lình bên cạnh có tiếng người hốt hoảng hét lên.

- Tiểu Thần! Con bà ngươi tỉnh lại hồi nào?

Thanh âm vừa vang lên, Tiểu Thần cảm nhận tựa hồ “con yêu thú” hình như nghe ra được điều gì đó, đột ngột dừng lại, đôi tay buông thõng, khiến hắn ta phải té ngã ngửa, đập mông xuống đất.

Đang lồm cồm ngồi dậy thì “yêu thú” đã quay ngoắt về phía sau, một tay chỉ thẳng vào khuôn mặt Tiểu Thần, run run mở miệng.

- Khốn kiếp, ngươi tỉnh lại còn không lên tiếng...

- Yến... Là Yến sư huynh sao? – Tiểu Thần gãi đầu gãi tai, đoạn nhìn sang Triệu Thanh cũng chẳng hơn gì y, lắp bắp nói tiếp.

- Hai vị mới chui từ quặng mỏ nào lên phải không?

- Chui cái con bà nhà ngươi...!

- Huynh đệ, tẩn hắn...

Phanh phanh...

Hự hự...

Chờ cho hai gã phát tiết một phen, Tiểu Thần mới hùng hổ trả đòn, ba tên lao vào như ba con trâu hừng hực khí thế, tay đấm chân đá. Mãi cho đến khi mặt mày gã nào gã nấy sưng húp mới nhìn nhau cười khổ. Đoạn ngồi phệt xuống, từ từ nói chuyện.

Cũng không tốn bao lâu, cuối cùng Tiểu Thần cũng nghe từ miệng hai tên này toàn bộ sự tình từ đâu đến cuối.

Bất quá, Tiểu Thần vẫn thản nhiên vô lo vô nghĩ, ngẩng mặt nhìn lên cao, đôi mắt ẩn hiện quang mang tựa như xuyên thủng không gian nơi này.

- Nè! Không phải ngươi biết chuyện liền hỏng não rồi phải không, hay là ngủ lâu quá đầu óc có bệnh? Trên đó có gì mà nhìn? - Triệu Thanh huơ huơ tay, tò mò ngước lên nhìn theo Tiểu Thần.

- Ha ha, hai người các ngươi làm trò gì đây? Nghỉ ngơi một chút còn đi tiếp.

Yến Nhất Phi lắc đầu, nhoài người nằm xuống, dường như trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

- Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định? - Triệu Thanh cười khan, ánh mắt buồn bã cất giọng.

- Bỏ sao? Ngươi từng nghe qua việc có kẻ nào ngủ một giấc sáu năm? Chuyện đời ai biết được tiếp theo sẽ ra cái dạng gì? Lấy gì chứng minh phía trước là tuyệt cảnh? Đi tiếp thì còn có cơ hội, có hy vọng, dừng lại là tự mình đánh mất chính mình! – Yến Nhất Phi bâng quơ nói.

- Yến sư huynh nói đúng! Tuy nhiên cũng không cần đi nữa, lối ra đệ biết.

- Cái gì?

- Nói mau! Tiên sư thằng trời đánh!

Cổ áo Tiểu Thần bị Triệu Thanh nắm lấy, nhấc bỗng lên, Yến Nhất Phi bên kia cùng nhảy dựng người, xông đến như thể ngươi mà giỡn mặt liền không khách khí.

- Được rồi, lối ra thì không khó, chỉ là ta đang nghĩ, chúng ta ở đây đã quá lâu, các ngươi nói đã sáu năm rồi sao? Bên ngoài liệu đã thay đổi như thế nào?

- Ài... Kệ đi, ra khỏi đây mới là quan trọng! – Triệu Thanh thở dài.

- Ta hiểu ý ngươi, thế nhưng hiện tại cũng không thể cứ ngồi đây! – Yến Nhất Phi lên tiếng.

- Tốt! Như vậy chúng ta rời khỏi thôi. Ha ha!

Tiểu Thần thủy chung không nói bằng cách nào, chỉ cười lên ha hả, đoạn nắm lấy cánh tay cả hai tên sư huynh đang thẩn thờ chờ đợi.

Bất chợt từ trong nhãn mục Tiểu Thần phóng lên cao bảy cột sáng phân biệt thành bảy màu sắc khác nhau, tạo thành một thông đạo nối liền xuống đỉnh đầu tất cả.

Bất thình lình, mi mắt tất cả chậm rãi khép lại, rồi đột nhiên mở bừng ra, ngay khi đó ba người xuất hiện ở một vùng đất lạnh lẽo tràn đầy băng tuyết.

Cố gắng ổn định lại thần trí, như thể vừa trải qua một cơn say, cả ba giáo giác nhìn quanh.

- Gì nữa đây? - Triệu Thanh ngơ ngác hỏi.

- Chịu thua! Ta nói rời khỏi được, nhưng không nói là sẽ đến được chỗ nào! – Tiểu Thần nhún vai cười khổ.

- Ài... Thôi xong! – Yến Nhất Phi vỗ đầu chán nản.

Đúng lúc này, dị biến chợt phát sinh, từ xa đột nhiên vang lên âm thanh mắng chửi om sòm, có vẻ như có người khác đang đuổi giết lẫn nhau.

Còn choáng váng hơn là rõ ràng những tiếng la hét đó đang lao về phía đám người Tiểu Thần.

- Ba tên kia tránh ra...

Phừng phừng!

Lần lượt hai hỏa cầu to lớn lao thẳng đến trước mặt, Yến Nhất Phi hừ lạnh, vung tay chớp nhoáng, chỉ kịp thời thấy hai đạo quanh ảnh bén ngót lướt qua, hỏa cầu liền bị cắt thành hàng trăm đốm sáng, sau đó hoàn toàn tắt rụi.

Chưa hết, tâm tình cảm xúc bị dồn nén bấy lâu, còn chưa kịp thời hít lấy không khí tươi mới, lại bị tên khốn nào vô duyên vô cớ công kích, nhất thời làm Yến Nhất Phi nổi máu chó, cười cười hờ hững lại pha lẫn nét dữ tợn. Đại sư huynh của Hạo Dương Phái cũng không phải danh tự nói chơi, lần này Triệu Thanh cùng Tiểu Thần mới là lần đầu tiên nhìn ra được chân diện thực sự của ngoại hiệu gọi là lãnh diện thư sinh Yến Nhất Phi.

Loạt soạt!

Gã thanh niên theo như cách ăn vận, đích thị là đệ tử Thiên Nguyệt Tông, ngay khi còn cách chừng mười trượng, vừa mới thấy hỏa cầu tắt ngúm còn chưa kịp hoàn hồn, thì ánh mắt đã thấy bóng lưng của bản thân tiến tới mấy bước ngay trước mắt. Lập tức khí tuyệt thân vong, đầu lìa khỏi cổ.