Nhân ngay lúc Xích Diện Liên Minh đang trong tâm thái uể oải muốn quay về, Hiên Viên lập tức thống lĩnh nhân mã, dùng Thiên Nhãn Xa Bàn khống chế sương mù quỷ vụ bao vây chặn đường, đồng thời ồ ạt tập kích, khí thế cuồn cuộn, cuốn phăng mọi thứ trên đường.
Cuộc chém giết lần nữa nổ ra, bởi vì bất ngờ cộng thêm chiến ý đã vơi đi rất nhiều, đại quân phe Lạc nhất thời lâm vào thế bị động, chỉ đành rút dần, xuôi về phía Nam.
Sau khi tạm thời dừng chân ở nơi an toàn, củng cố lại được chút ít sĩ khí, Khắc lập tức an bày binh lực dựng lên thế trận phòng thủ, kiên quyết không quay đầu tiếp tục chạy nữa. Muốn cùng địch nhân chiến đến hơi thở cuối cùng.
Lạc cùng Âu dù cảm thấy tình hình không ổn, nhưng vẫn chia quân hai cánh hỗ trợ, âm thầm mai phục chờ phe Hiên Viên đánh tới.
Thế nhưng, bại sự đã thành, mọi cố gắng cuối cùng cũng không thể ngờ oai lực của Thiên Nhãn Xa Bàn quá mức lợi hại, Xa Bàn ngoài khả năng điều khiển được vụ khí che mắt, còn liên tục tạo ra lôi điện cực kỳ kinh khủng, đánh cho trận thế của Khắc tan rã.
Không ngoài dự liệu, Khắc mặc nhiên chiến đến hơi thở sau cùng, bất hạnh tử trận, Lạc cùng Âu thống lĩnh hai cánh quân do trăm người con chia ra, đào thoát về biên giới Xích Quỷ Tộc.
Dưới sự truy sát không bỏ, Lạc cắn răng dẫn năm mươi người con cản đường, bằng mọi giá cầm cự hỗ trợ Âu có thêm thời gian để lui binh, đồng thời vừa đánh vừa lùi về phía Đông Hải Địa Vực, kéo chủ lực bên phía Hiên Viên chếch khỏi phương hướng Xích Quỷ Tộc.
Không may trên đường tháo chạy, bởi vì khó khăn chồng chất khó khăn, lại dưới áp lực của quân Hiên Viên nghiền áp, một người con trong nháy mắt bị đánh trọng thương, rớt thẳng vào khoảng không hư vô vô tận, mất tung mất tích. Lạc xót thương chỉ kịp hét lớn, âm thanh chấn động như thể khắc vào dòng máu của tất cả.
“Trọn đời trọn kiếp chỉ cần trong mình còn máu huyết của Lạc Thị, cho dù là tương lai vạn vạn năm sau này, mãi mãi bảo vệ quê hương, gia đình, mỗi ngọn cây tất đất của Xích Quỷ không để rơi vào tay giặc”.
Nói đoạn cả Lạc cùng bốn mươi chín người con còn lại, nhất thời hóa thành ảo ảnh, hoàn toàn tan biến vào Đông Hải Địa Vực.
Về phần Âu, nhờ có Lạc ra sức ngăn cản, rốt cuộc cũng dẫn năm mươi con kịp thời lui về tới lãnh địa, ở sâu tận vùng đất đó, trên đỉnh núi chọc trời, Âu dùng tất cả sức mạnh, sinh mệnh kiến tạo thành kết giới bảo vệ, ngay khi hoàn thành vì quá hao tổn đành lâm vào ngủ say.
Hiên Viên mặc dù có Xa Bàn trợ giúp, tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể xông phá tấm màn ngăn cách do Âu bố trí, sau cùng đành hậm hực quay lại Xích Thần Tộc, thu lấy tất cả mọi thứ ở đây, cho dù là năng lượng vô hình, hay là vật chất hữu hình, kẻ ấy đều dựa vào sự cắn nuốt dung nạp khủng bố của bản thân, mọi thứ đều đồng hóa vào thân thể.
Rất nhiều năm sau, khởi đầu chỉ từ những tộc đàn bé nhỏ, nhờ hấp thụ được tinh hoa của Xích Thần Tộc, Hiên Viên đã lập nên một thời đại rực rỡ của Thiên Tộc mà hắn tự xưng Hoàng Thiên Đế, danh tự được những bộ tộc khác cộng đồng tôn thành gọi là Công Tôn mà lưu truyền đời đời.
Hiên Viên Công Tôn!
Thời đại đó được hắn gọi là kỷ nguyên của Thiên Tiên!
Tuế nguyệt trôi qua, năm tháng xóa nhòa, có một ngày, dường như cảm giác được sự nguy hiểm sắp đến với Âu cùng những người con năm ấy.
Lạc bất chấp khoảng cách hiện thân quay lại, tuy nhiên đó không phải là bản thể, mà chỉ là hư ảnh mơ mơ hồ hồ, giọng Lạc ngân lên vọng khắp nơi lọt vào tai tất cả.
“Âu! Nàng cũng ta chỉ nhất thời chia cắt, nhất định sẽ có ngày đoàn tụ, hiện thời hãy cố gắng cùng các con duy trì tộc ta, phân cho các con quản lý, truyền về sau muôn đời muôn kiếp, nhất quyết không thể cắt đứt huyết mạch Lạc Thị trong người. Hãy cẩn trọng, Thiên Tộc lại đang rục rịch, ta không thể quay lại cùng nàng sóng vai! Nhớ lấy, hãy cẩn trọng”.
Nói đoạn, Lạc liền biến mất.
Sau khi chuyện Lạc hiện thân trôi qua, chẳng bao lâu sau, Âu liền theo đó mà làm.
Tất nhiên lời cảnh báo của Lạc đã thành sự thật, Hoàng Thiên Đế cũng tức là Hiên Viên Công Tôn dã tâm chưa dứt, có lẽ vì sợ hãi đối với Thần Tộc ngày nào đó sẽ nổi dậy, cũng có thể vì sự tham lam muốn nuốt trọn, dung hợp luôn tất cả tinh hoa của Xích Quỷ Thần Tộc, liền triệu tập binh mã, lên đường thảo phạt.
Lần này hắn đã có kinh nghiệm, không muốn tổn hao hơi sức phá bỏ kết giới, mà dùng toàn bộ đại quân liên tục công kích với ý định mài mòn, tiêu hao hết tất cả năng lượng từ tấm màn mỏng manh, ngăn cách nhóm Thần tộc cuối cùng trong thiên địa.
Thần! Không ai là kẻ hèn kém, họ muốn sống bình lặng không có nghĩa họ yếu đuối, bản chất không thể đánh đồng với vẻ bề ngoài. Bản chất của Thần tựu chung không ngoài hai chữ, bảo vệ!
Bảo vệ, cũng chính là không tiếc tính mạng để đối kháng với bất kể kẻ nào dám ngang nhiên động vào gia hương của họ. Cho dù đó có là Thiên đi chăng nữa, cũng không ngoại lệ!
Trong nhất thời tiếng bước chân dồn dập như tiếng trống trận, rầm rập ngân lên đều đặn khiến cho trái tim cháy bỏng của bất kỳ ai cũng không khỏi thổn thức, chiến ý dâng trào, tỏa ngút trời tựa hồ muốn hóa thành thực chất.
Tiếng tù và vang dội kéo theo từng tràn thanh âm quyết chiến, tiếng Thần Thú ngày thường lười biếng nằm dài bên bếp lửa cũng đồng dạng ngửa đầu rống lên.
Âm thanh xé nát không gian.
Từng đợt ánh sáng quy tụ từ lòng nhiệt huyết của bản thân mỗi vị Thần bên trong Xích Quỷ Tộc bắn thẳng lên cao, ngưng thực rồi quyện vào nhau thành bảy luồng sáng như cầu vồng, như ánh sáng của hy vọng, của sự sống, của tất cả lý niệm bảo vệ thân nhân.
Tuy nhiên, Hiên Viên Công Tôn lần này đã khác xa khi trước, không hề muốn trực tiếp giáp mặt đối đầu, mà dùng sức mạnh to lớn như thiên địa dung hợp với bản thân, từ xa liên tục không ngớt rót công kích vào tầng kết giới. Lại điều động các lộ như Man Tộc cùng Linh Tộc tạo thành những thế trận kỳ lạ, dùng những thứ năng lực chưa bao giờ thấy qua, có ảo ảnh huyễn thuật, có băng phong vạn lý, có liệt hỏa hung bạo... Đủ loại sức mạnh, dồn dập tấn công ngày đêm không ngừng nghỉ.
Cho đến lúc, Xích Quỷ Tộc đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, nhắm chừng không thể tiếp tục chống cự được bao lâu. Lúc này, vì lo lắng an nguy, Âu đã dùng tất cả sức mạnh có hạn, hy sinh tổn hại thân thể thậm chí có thể khiến bản thân tan biến thành khói bụi, cuốn lấy cả thần dân biến mất vào hư không, chấp nhận bỏ mặc những kỷ niệm ở đây, chỉ mong bảo toàn được mạng sống mọi người.
Hiển nhiên sự việc khiến bản thân mất đi nơi sinh thành, đã chạm vào điểm giới hạn mấu chốt, cho dù bản tính thiện lương không có ý định cứ mãi mãi sống trong cảnh chém giết, thế nhưng mối thù này há có thể quên, há có thể nuốt trôi hay sao?
Thế cuộc liên miên dai dẳng là ngày tháng đấu tranh, Thần Tộc đối kháng Thiên Tộc. Thần cũng vì thế mà dần dần ngã xuống, số lượng cũng ngày càng ít đi, chẳng còn lại bao nhiêu sức lực...
Thần Thoại! Câu chuyện của những vị Thần đã chôn vùi vào năm tháng, bi ai, thương cảm, hay là gì đi chăng nữa thì cũng phải công nhân sự thật. Thần đã là quá khứ! Quá khứ của thời cổ đại.
Ở một nơi gọi là Thần Nam Đại Lục, rất nhiều năm về trước, không nhớ rõ là bao nhiêu lâu, giữa vùng núi non trùng điệp, rừng rậm bao la đã từng có tòa bảo lâu vô cùng nguy nga hiện hữu.
Xích Quỷ Bảo! Nghe người sinh sống bên trong tự xưng là thế.
Người đứng đầu Xích Quỷ Bảo là hậu nhân rất nhiều đời của dòng máu mang danh Lạc Thị!
Ở đây khung cảnh như thế ngoại, không chút vướng vào khói bụi nhân gian, người bên trong lại toàn là cường giả có năng lực như những vị Thần trong sử sách hay nói tới, xung quanh thì tràn ngập linh thú, thậm chí không ít loài linh thú có được huyết thống của Thần thú cổ đại.
Cuộc sống của họ vốn dĩ rất an bình, không tranh chấp với đời, cứ thầm lặng qua đi, đôi lúc xuất hiện cứu giúp những ai gặp nạn, hay là thiên nhiên khắc nghiệt khiến phàm nhân lâm vào khổ cực.
Thế nhưng, đến một ngày, từ thiên không đột nhiên nứt ra, mở thành một lối đi như thông đạo ánh sáng, lượn lờ tường vân đủ mọi màu sắc, từ trên đó tràn xuống thiên binh thiên tướng nhiều vô số kể, tấn công thẳng vào Xích Quỷ Bảo.
Mặc dù đã cố gắng đến hơi thở cuối cùng, thế nhưng hầu như chỉ chưa đến một ngày, tất cả Xích Quỷ Bảo trên dưới vạn người cùng hàng ngàn linh thú đột nhiên biến mất, là hoàn toàn biến mất. Mọi thứ còn lại chỉ là đống đổ nát hoang tàn thê lương, cùng rất nhiều máu huyết nhuộm đỏ khắp nơi trên mặt đất.
Tòa bảo lâu, nơi sinh thành lớn lên của bao nhiêu thế hệ, cũng dần chìm xuống lòng đất, từ đó, Xích Quỷ Bảo theo năm tháng dài đăng đẵng trôi vào quên lãng trong trí nhớ con người.
Bất quá!
Nhiều năm sau, có người nói một số vị bên trong Xích Quỷ Bảo đào thoát được trận tai nạn ngày ấy, tản ra khắp nơi ngoài thế giới, dùng sức mạnh như Quỷ như Thần của bản thân, giúp bá tánh được mưa thuận gió hòa, đời đời an hưởng ấm no.
Lại có người kể, có những vị ngày đêm âm thầm phù hộ loài người tránh khỏi thiên tai dịch bệnh, được dân gian phong làm Thần Núi, Thần Biển.
Thủy chung, rất nhiều, rất rất nhiều giai thoại được truyền lưu rộng rãi đến tận hôm nay.
- ----o0o-----
Tiểu Thần yên lặng đem toàn bộ câu chuyện xưa lưu vào trí nhớ, có là sự thật hay không thì hắn không biết, cũng chẳng có ý quan tâm, nhưng lúc này, chẳng hiểu vì sao trên khóe mắt lại đọng thành lớp sương, tròng trắng cũng đã ửng hồng thấy rõ những sợi tơ máu hằn lên.
Rất lâu sau, Tiểu Thần mới khẽ lên tiếng.
- Câu chuyện thật khiến người khác cảm khái, nhưng có liên quan gì đến vãn bối?
Lắc đầu, lão nhún vai biểu lộ không có gì quan trọng, nói.
- Được rồi! Chuyện xưa ta đã kể, tin hay không tùy ngươi. Lần này ta gặp ngươi vì muốn làm giao dịch! Thế nào, có hứng thú hay không?
- Lão nói xem!
Tiểu Thần gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thản, thế nhưng sâu trong thâm tâm dường như có gì đó đang không ngừng dấy lên, thôi thúc bản thân hắn làm những việc kỳ quái, cảm giác như muốn hắn chỉ lên trời mắng thật to. Từng tia huyết quản mang theo dòng máu nóng chảy về trái tim, lại bất chợt khiến lồng ngực Tiểu Thần co lại. Đau, hắn đang cảm thấy cơ thể có chút đau đớn.
Nhìn gã, bất giác lão Lam thở dài, sau đó mới cất giọng, nhất thời không nói đến chuyện giao dịch gì nữa.
- Ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe, để ngươi hiểu được chút ít về căn nguyên nguồn cội. Tuy nhiên đừng nảy sinh ý muốn báo thù... Kẻ đó không phải là con người như ngươi có thể đối kháng...!
Nói đoạn, bất chợt như vô ý, lão Lam sợ hãi liếc liếc lên cao.
- Báo thù? Lão đang nghĩ chuyện gì đây? Báo thù ai? Chỉ là ta cảm thông đến những nhân vật trong lời kể mà thôi! Những người sẵn sàng hy sinh thân mình bảo vệ gia hương! Không lẽ ta không thể kính trọng họ?
- Ngươi nghĩ vậy là tốt nhất! Được rồi! Không dông dài nữa, ta muốn nhờ ngươi xâm nhập Thiên Phạt Lâm tiến vào Xích Quỷ Bảo, giúp ta lấy một kiện đồ vật!
- Ừm! Vào Xích Quỷ Bảo! Ừm!... Khoan! Lão nhắc lại... Cái gì nhỉ... Là Xích Quỷ Bảo...?
Tiểu Thần giật bắn người, hai mắt trợn tròn, miệng há ra không kịp khép.
- Đúng vậy! Có chuyện gì sao? Xích Quỷ Bảo ngươi thấy rồi mà, bên trong Thiên Phạt Lâm ấy thôi! Lời nguyền không cho phép tu vi trên Đoạt Nguyên tiến vào, nếu không ta sao có thể hạ mình đi nhờ cậy tên nhóc như ngươi?
- Là... Là... Nãy giờ câu chuyện kia có thật?
- Ta nói nó không có thật hồi nào, chỉ nói ngươi tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao?
- Lão quỷ đùa sao? Cho dù là thật, lão xem ta có mấy cái mạng... Bên đó đừng nói một đám Liệt Nhật cảnh đang rình như mèo rình chuột, chỉ cần Đoạt Nguyên đại viên mãn không một ngàn cũng tám trăm... Ha ha, đừng giỡn chơi!
Tiểu Thần lắc đầu nguây nguẩy, khoanh tay không thể nào đồng ý với chuyện nguy hiểm như thế này.
- Hừ! Tiểu tử nhát chết, mất mặt Lạc Thị, không phải ngươi có khả năng hóa trang đó sao, trong mắt ta thì... Khụ như phân... Thế nhưng qua mắt mấy kẻ đó cũng không khó!
- Quên đi! Đừng dài dòng... Ta không rãnh liều mạng... Ta đây trên còn mẹ già, dưới còn em nhỏ... Khụ... Lại đẹp trai ngời ngợi, phong lưu tiêu sái, không thể... Lão xem... Khụ... Chưa đủ... Nói thật lão Lam chứ vầy thì ngại quá... Ta sinh ra mới mười mấy tuổi còn chưa được nắm tay cô nương nào... Khụ... Khụ... Ấy! vầy ta ngại lắm luôn... Chậc... Thật là, lão làm ta ngượng đỏ cả mặt rồi này... Chậc chậc... Ngại ghê luôn!...
Đinh đinh... Rào rào rào!
Liên tục là từng khối từng khối Nguyên thạch lớn nhỏ chất thành đống trước mặt Tiểu Thần, mỗi lần Nguyên thạch rơi xuống phát thành âm thanh đinh đang làm cho hai mắt hắn cứ long lanh lên, lời nói cũng dần ngắt quãng, hơi thở cũng gấp rút chẳng rõ ràng.
Cho đến lúc, trước người Tiểu Thần đã chất thành một tòa núi nhỏ lấp lánh đủ mọi màu sắc, hắn mới ngồi bệt xuống, thở phì phò như trâu, miệng ngoác ra đến tận mang tai, ha hả cười.
- Nào nói xem, lão muốn vật gì, bao trên người Tiểu Thần ta đây! Hắc hắc, không giấu diếm lão, ta đây hành hiệp trượng nghĩa, chuyện Xích Quỷ Bảo ta không thể khoanh tay được, cứ giao cho Tiểu Thần là xong! Há há há...
Cho dù cũng đã đoán trước được thằng ranh này không thấy lợi không mở mắt, nhưng không ngờ lại đến mức muốn ăn đạp như thế. Khiến lão Lam như già đi thêm mấy tuổi, đưa tay vỗ trán cái bốp, lắc đầu còn tưởng kẻ trước mặt không phải họ Lạc.
- Ngươi đồng ý là tốt rồi! Xích Quỷ Bảo còn bốn này nữa mới có thể lắng lại, hiện giờ cũng không thể tiến vào!
- Còn bốn ngày? Tức là đến giờ vẫn chưa có ai vào đó?
- Đúng vậy! Đưa tay đây, ta xem ngươi học được những gì rồi!?
Lão Lam chán nản chẳng buồn nói, chỉ ngoắc Tiểu Thần lại gần, đoạn lão nắm lấy cánh tay hắn, âm thầm dò xét.
Qua chừng thời gian vài cái hô hấp, lão bất chợt trợn mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngơ ngác của Tiểu Thần, đồng thời nắm luôn tay còn lại của hắn lên, lập tức nhắm mắt lại, xung quanh người lão đột ngột dâng lên hư ảnh Lam Nhãn Báo ngay trên đầu, đang nhe nanh múa vuốt, thoạt trông vô cùng dữ tợn.
Lại tiếp tục trôi qua gần nữa canh giờ, mồ hôi đã toát ra ướt đầm đìa tấm áo hoa lệ trên người lão, lúc này lão mới tỉnh lại, mở mắt đoạn nghi hoặc nói.
- Cổ quái! Quá cổ quái! Rõ ràng trong cơ thể ngươi có tận năm loại căn nguyên Ngũ Tuyệt Khí, làm sao có thể. Trời đất sinh thành, Cổ Thần khai thiên thì Thần chỉ có duy nhất Thần Khí bên trong cơ thể... Ngươi họ Lạc cơ mà?... Tuy có máu huyết mỏng manh của ai đó... nhưng không thể nào xuất hiện loại chuyện như vậy được...? Không lẽ...!
- Lão đang lẩm bẩm gì vậy chứ? Cái gì mà Ngũ Tuyệt Khí, ta mới Đoạt Nguyên lục tầng thôi, còn chưa hấp thụ loại nào để tấn cấp, đào đâu ra năm loại...
- Hừ! Nói là năm thứ, nhưng chỉ là căn nguyên mà thôi, ngoài trừ chút xíu Thần Khí tồn tại giúp ngươi tu luyện Thần Thể Quyết thì mấy cái kia tạm thời chẳng có tác dụng gì...
- Thần Thể Quyết? Ý lão là Đoán Thể Quyết?
- Cái gì Đoán Thể Quyết ta chưa nghe... À! Ra là vậy, chắc chắn thời gian trôi qua, tổ tiên ngươi truyền lưu có chút thay đổi!
- Lão nói nhăng nói cuội gì đây? Ta nghe không hiểu gì cả?
Không quan tâm đến Tiểu Thần đang nhíu mày hỏi han, lão Lam mặc nhiên chỉ ngẩng đầu nhìn lên nóc động phủ, trong đầu đủ thứ chuyện đang hình thành rồi sắp xếp lại, sau đó lão mới tiếp tục cất giọng.
- Nghe đây! Về sau bằng mọi giá không thể tiết lộ ngươi có Thần Khí trong người, thứ đến càng không thể tiết lộ ngươi có năm loại Ngũ Tuyệt Khí, cho dù là thân nhân cũng không ngoại lệ.
- Vì sao...
- Im mồm, nghe ta nói hết! Chuyện này hết sức quan trọng, hãy nhớ, sau này ngươi chỉ được hấp thụ bốn loại, bỏ đi Tiên Khí, có chết cũng không được thu nó vào người! Nghe ta, ta chỉ muốn ngươi thật tốt! Một lát ta sẽ truyền cho ngươi đầy đủ phần đầu của Thần Thể Quyết! Tức là mười hai tầng cơ bản, cũng đủ để ngươi đi ngang Nhân Giới rồi... Về sau thì phải xem cơ duyên của ngươi đến đâu.
Nghe lão Lam nói một tràng, Tiểu Thần chữ hiểu chữ không, tuy nhiên hắn cũng cảm nhận, đây là thực sự lo lắng cho mình, từ đầu đến cuối cho dù nhìn có vẻ rất bá đạo, nhưng hầu như người được lợi hoàn toàn là bản thân. Thế cho nên, Tiểu Thần cũng đành gật đầu để lão vui, về sau có gặp được Tiên Khí gì đó hay không thì còn chưa biết, vả lại nghe qua chữ Thần Thể Quyết đầy đủ, càng khiến tâm tình Tiểu Thần dậy sóng.
Đoán Thể Quyết hắn học là từ Lạc Trường Phong cha hắn để lại, vẻn vẹn chỉ năm tầng, vậy mà đã giúp hắn thành công tìm đường sống trong bao lần gặp nguy hiểm. Giờ nghe được bản đầy đủ, lại có cái tên thật khí phách, làm cho tâm tư trẻ con của hắn bất chợt nổi lên.
- Chà... Thần Thể... Sau này mỗi lần biểu diễn phải làm ra tư thế thật phong cách mới được... Khà khà...