Ba ngày sau, trên dãy Bất Hối Sơn, bên trong động phủ Tiểu Thần.
Hiện tại Tiểu Thần sau khi quay trở lại Hạo Dương Phái, tính từ thời điểm dị tượng Thiên Phạt Lâm phát sinh thì mọi chuyện cũng đã tương đối bình lặng, vẫn chưa nghe được chút phong thanh gì của mấy thế lực bên kia.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Thần ngoài việc kiểm kê lại thu hoạch, một lần nữa sắp xếp ổn thõa nhưng thứ mình chiếm được từ chỗ tên Quang sư huynh, đồng thời cân nhắc những vấn đề liên quan tới tình hình tu luyện của bản thân ở đoạn thời gian kế tiếp, thì hầu như tất cả tâm trí hắn đều dành trọn cho chuyện dùng chiếc nối đất để hấp nạp Nguyên lực, tận lực đề cao cảnh giới.
Đêm xuống, khi ánh trăng đã treo trên cao!
Tiểu Thần vẫn đang một mực dồn hết tâm trí vào việc tu luyện, thì bất chợt bên tai như có thanh âm ai đó thở dài, như thể tận sâu thẳm từ trong hư vô kéo hắn bừng tỉnh, đôi mắt đang khép hờ bất giác phải chậm rãi mở ra, cắt đứt trạng thái nhập định.
Mặc dù có hơi chút kinh nghi, thế nhưng Tiểu Thần hoàn toàn không lấy đó làm khó chịu, chuyện tu hành thường hay nảy sinh những dấu hiệu khi cơ thể đạt tới giới hạn, không ai là ngoại lệ, tất cả chỉ khác nhau ở mức độ thừa nhận mà thôi.
Hắn khẽ vươn vai thở ra một ngụm trọc khí đục ngầu, đứng bật dậy, sau đó uốn lưng qua lại vài lần, mĩm cười dò xét cơ thể, rốt cuộc cũng đã đạt đến lục tầng Đoạt Nguyên đỉnh, chỉ cách tầng thứ bảy một hàng ranh mỏng như sợi tơ, muộn nhất trong vài ngày kế tiếp hắn sẽ chân chính bước vào cảnh giới thất tầng, đã có thể tu luyện yếu quyết công kích hàng thật giá thật.
Chẳng biết là do vô ý hay bản thân có chủ định từ trước, sau khi cảm nhận thân thể một lượt, Tiểu Thần lửng thừng bước ra khỏi động phủ, tung người về phía đỉnh núi gần đó, một mình chậm rãi tản bộ trong đêm, hít lấy cái không khí se se lạnh của những làn sương khuya như bàn tay mềm mại, vuốt nhẹ nơi hai gò má.
Hai tay bắt chéo sau đầu, ánh mắt thủy chung nhìn về hướng trăng sáng, cứ như vậy cũng không biết bản thân đã lên tới điểm cao nhất của ngọn núi tự khi nào.
Trong lúc tâm tình như thể hòa vào khung cảnh yên tĩnh đó chưa được bao lâu, thình lình bên cạnh hắn lại có giọng nói vang lên, làm Tiểu Thần giật mình cảnh giác ngó sang.
- Ngươi cũng có hứng thú ngắm trăng?
Đứng ngay bên cạnh Tiểu Thần chính là thân ảnh dong dỏng cao của Nguyễn Tề, hay tay chắp sau lưng, chẳng biết đã xuất hiện ở đây bao giờ.
Dưới ánh trăng sáng, Tiểu Thần ngơ ngác nhìn bóng dáng vị nam tử trước mặt, cả thân người thẳng tắp như một thanh bảo kiếm, bất quá là một thanh kiếm lâu ngày chưa ra khỏi vỏ bọc, sát khí hay sự sắc bén thủy chung như ẩn giấu vào bên trong.
Hàn phong thổi ngang, tà áo phất phơ tung bay. Trên đỉnh núi hai thân ảnh đứng đó dưới ánh trăng như thể hai vị lữ khách, lữ khách đi ngang chốn hồng trần, không vương chút bụi.
- Tham kiếm chưởng môn! – Tiểu Thần khom người.
- Không cần đa lễ! Như thế nào rồi? - Nguyễn Tề nhẹ nhàng hỏi.
- Ý chưởng môn là...? – Tiểu Thần ngơ ngác hơi nghiêng đầu hỏi lại.
- Ha ha! Hai đứa nhỏ các ngươi...! - Nguyễn Tề cười to, liếc mắt nhìn Tiểu Thần đầy ẩn ý, đoạn nói tiếp.
- Còn gì khác ngoài chuyện ở Thiên Phạt Lâm nữa? Chậc... Bên ngoài giờ hai vị danh tiếng chấn động rồi! Nguyễn Tề ta thật khâm phục... Ha ha!
- Chưởng môn...!
- Ngoài kia đồn, bên trong Thiên Phạt Lâm có hai tên tặc tử đã giết mấy tên tộc nhân Phạm gia, qua mặt Thạch Thiên Phủ, trảm sát Hắc Thủy Ngô Công, hạ thủ Thiên Nguyệt Tông đệ tử... Chưa kể một trong hai kẻ đó nhiều tháng trước còn giết Diệp gia tộc nhân, sau đó tiếp tục tàn nhẫn dùng độc kế mưu hại hai vị chấp sự Tinh Đấu của Huyết Ma Môn... Ngươi nói xem, hai tên đó là ai đây? – Nguyễn Tề cười cười nhìn Tiểu Thần.
- Á... Cái này... Có chút không đúng rồi! Rõ ràng gắp lửa bỏ tay người! Chưởng môn... Ngài không phải... Không phải tin vào mấy lời đồn bậy đó chứ? – Tiểu Thần gãi đầu vô tội lên tiếng.
- Tin! Tin chứ, ta còn sướng quá luôn mà! Ha ha...
Khuôn mặt đậm nét vui vẻ, Nguyễn Tề nheo mắt quan sát từ đầu đến chân gã thiếu niên nhìn như vô hại đối diện, cảm giác vô cùng thuận mắt. Mãi lâu sau, hắn mới tiếp tục cất giọng trấn an.
- Được rồi, ngươi không cần lo lắng, chỉ là ta thấy nếu thực là ngươi làm ra những chuyện đó, vậy thì rất tốt! Rất tốt!
Nói đoạn, Nguyễn Tề thoải mái vung tay vung chân huơ huơ nắm đấm về phía xa, như thể lâu lắm rồi hắn ta chưa nếm qua cảm giác tràn trề hưng phấn như vậy. Đợi đến lúc như đã chán chê, mới đưa tay phủi phủi mớ đất bụi trên phiến đá gần đó, không khách khí cũng chẳng giữ hình tượng một vị chưởng môn cao quý, mà như mấy ông chú gần nhà cười ha hả kê mông ngồi phệt xuống. Hất hất đầu bảo Tiểu Thần cứ tự nhiên, rồi bỗng lên tiếng.
- Ngươi có rượu ở đó đúng không? Cho ta một bình!
Đến lúc này, Tiểu Thần mới lần nữa đánh giá được con người vị chưởng môn ngày thường luôn sâu sắc trong bất kỳ lời nói cử chỉ, thì ra còn có một mặt dễ gần như vậy. Không tiếp tục làm ra vẻ trưởng bối uy nghiêm, hậu bối khom mình, Tiểu Thần cười hắc hắc chọn lấy cho mình một chỗ không xa không gần, đồng dạng ngồi xuống, ngay tức thì tay hắn lật nhẹ, hai vò rượu hôm trước vẫn còn, nhanh chóng ném sang cho Nguyễn Tề.
Bắt lấy vò rượu trên tay, Nguyễn Tề ngửa cổ dốc một hơi thật dài, bên kia Tiểu Thần cũng tương tự. Cả hai không nói câu nào, người nào người nấy sảng khoái uống, uống đến cạn, uống cho khoảng cách mông lung của cái gọi là bối phận trong bất tri bất giác dần thu hẹp.
Đối với bản thân họ, đừng nói là Liệt Nhật cảnh, thậm chí một Đoạt Nguyên như Tiểu Thần nếu muốn say thì những thứ như Liệt Hỏa Tửu không bao giờ đủ cân lượng để khiến họ choáng váng, thế nhưng hiện tại lúc này, chẳng hiểu vì sao cả hai dường như tự phong bế Nguyên lực, dùng chính thân xác phàm nhân để thoải mái một lần.
- Khà... Đã thật... Tiểu tử! Còn nữa không? – Nguyễn Tề quẹt tay qua khóe miệng, chép chép hỏi.
- Ài! Còn ít thôi, không đủ để vãn bối uống đâu!
- Hẹp hòi!
Nhìn bộ dáng vị chưởng môn đang hậm hực, Tiểu Thần bất đắc dĩ cười khan rốt cục cũng phải lấy ra vò rượu cuối cùng ném qua, còn không quên nói với theo.
- Chưởng môn... Ngài lại đại nhân, uống ít thôi, còn chừa cho vãn bối...
- Quên đi! Cặn cũng không còn!
- Á! Hự... Vãn bối hình như bị nội thương...
- Ha ha...!
Đêm khuya dần, sương lạnh phủ xuống, cái lạnh như làm cho hai người tỉnh táo hơn, hơi men cũng đã chẳng còn chút nào đọng lại. Lúc này Nguyễn Tề bất giác hỏi.
- Tiểu tử! Ngày đó nếu là ngươi, ngươi làm cách nào để thoát khỏi tay ta, hoặc là kẻ bày ra cục diện khi đó phải làm như thế nào?
Hơi trầm mặc, Tiểu Thần sửa soạn lại những lời lẽ trong đầu, đoạn đáp.
- Vãn bối đã từng nghĩ đến, có điều vẫn không hình dung được kẻ đó sẽ làm tiếp hành động gì để có thể thoát thân! Tuy nhiên có hai điểm mấu chốt...
- Điểm mấu chốt? Nói nghe thử xem!
- Thứ nhất, chính là người bày ra cục diện ẩn giấu thực lực, kẻ đó có khả năng chống lại, hoặc vượt qua chưởng môn! Thế nhưng nếu điều đó xảy ra, vậy thì hắn ta cần gì rườm rà mất công như vậy, cứ xông thẳng lên Hạo Dương Phái chẳng phải là nhanh gọn hơn sao?
- Còn điểm thứ hai? - Nguyễn Tề gật đầu, đồng ý với cách nhìn của Tiểu Thần.
- Vãn bối cho rằng điểm thứ hai mới là khả năng cao nhất! Kẻ bày cục là người ngoài cục, nói cách khác, hắn ta không phải một trong số mấy gã đứng đầu những thế lực đó! Và tên này chắc chắn quyết đoán, vạn bất đắc dĩ liền chấp nhận hy sinh tế sống luôn toàn bộ mấy vị chưởng môn cùng gia chủ kia, để hoàn thành âm mưu...
- Cái gì? Ngươi chắc...?
Nghe Tiểu Thần phân tích, Nguyễn Tề bất chợt hốt hoảng, nếu khả năng này là suy đoán đúng, vậy thì cái tên khốn kia cũng đủ nhẫn tâm, độc ác.
- Còn nữa, vãn bối nghi ngờ! À không! Là mười phần chắc chắn, hắn ta thậm chí mới là Tinh Đấu cảnh mà thôi!
Vừa tiếp tục nghe những lời phía sau của Tiểu Thần, càng khiến cho Nguyễn Tề âm trầm nhiều hơn, không nhịn được hỏi dồn!
- Vì sao ngươi dám chắc chắn? Một tên Tinh Đấu giai làm cách nào có thể sai khiến cường giả Liệt Nhật tự đâm đầu vào chỗ chết!
- Khụ!... Là quan sát, ngày đó vãn bối thấy vị phu nhân gọi là Tử Nguyệt ra sức bảo vệ một gã thanh niên? Hành động đó có chút quá mức đối với một đệ tử bình thường... Là do ánh mắt, đúng vậy, ánh mắt đó cực kỳ quái lạ! Ừm... Cái này đệ tử không biết giải thích làm sao... Chuyện này chưởng môn đi hỏi Ngô gia chủ, với kiến thức cùng kinh nghiệm, có lẽ kiến giải của Ngô tiền bối sẽ đầy đủ hơn...!
- Còn có chuyện như thế? Ài! Thi Âm thật là... Lại không nói cho ta biết!
Nguyễn Tề lúc này thật đang rất buồn bực, nếu ban đầu Ngô Thi Âm kịp thời kể rõ ra tất cả từ khi giao thủ ngay lần đầu tiên với Tử Nguyệt, với tâm tư của hắn nhất định sẽ phần nào suy đoán ra được những biến hóa bên trong.
Tuy nhiên, chuyện đã lỡ rồi cũng không thể quay lại, hiện tại hắn chỉ âm thầm cảm khái khả năng suy luận cùng sự nhạy bén trong ánh mắt của Tiểu Thần, rất lâu sau hắn mới mở miệng nói tiếp.
- Tốt rồi! Bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn muốn cho ngươi biết.
- Tiểu Thần xin lắng nghe!
Nhìn thái độ có vẻ trịnh trọng của gã, Tiểu Thần ẩn ẩn cảm thấy có điều gì đó thực sự rất lớn, rất quan trọng sắp xảy ra, cho nên không rề rà, mau chóng hướng đến Nguyễn Tề khom người chờ đợi.
- Sự tình vừa rồi coi như vô duyên với chúng ta! Nói như thế nào thì ta cũng không tiếp tục mạo hiểm rời khỏi bản phái! Thế nhưng nữa năm sau, Bá Địa khai mở thì khác, khi đó ta và vài vị trưởng lão phải tiến vào, đồng thời những ai chưa tiến cấp Tinh Đấu sẽ là một lần kỳ ngộ rất lớn... Ta nghĩ vấn đề Thiên Tuyệt Khí cùng năm loại cao nhất gọi là Ngũ Tuyệt Khí ngươi cũng đã biết?
- Vãn bối có biết, nhưng không nhiều lắm! – Tiểu Thần cẩn thận lên tiếng, kỳ thực hắn cũng không nói dối, khi trước lão già ở Khứ Trần Đảo đã giải thích vài phần, còn nhắc hắn nhớ chú ý tìm kiếm tung tích Thiên Tuyệt Khí.
Nghe Tiểu Thần thừa nhận, Nguyễn Tề tựa như đã có chuẩn bị sẵn, lập tức lôi ra một quyển sách được ghép lại hoàn chỉnh bằng nhiều miếng da mỏng, bên ngoài vẽ chằng chịt cơ man các ký hiệu cùng chữ viết, không chần chừ liền đưa cho Tiểu Thần đồng thời cất giọng.
- Trong đây ghi chép các loại Thiên Tuyệt Khí từ cơ bản đến cấp độ cao nhất, cũng mô tả rõ cách phân biệt nhận biết từng loại. Hiện tại ta giao cho ngươi!
- Cái này... Cái này thực quá quý trọng...!
- Yên tâm! Ta đã sao thành nhiều bản, cứ cầm lấy coi như trả tiền rượu vừa rồi!
- Vậy... Đa tạ chưởng môn!
Gật đầu hài lòng, Nguyễn Tề trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó mới tiếp tục.
- Lần Bá Địa tiếp theo, hy vọng ngươi phải đạt tới Đoạt Nguyên đại viên mãn cùng các vị sư huynh đệ tiến vào! Hạo Dương Phái chúng ta lần tới đây, ngoài ta cùng ba vị Phong chủ thì nhóm người các ngươi chính là chủ chốt! Sau lần này, nhất định Hạo Dương Phái sẽ lấy lại tất cả...
- Lỡ như khi đó bọn chúng lại tập kích...!
Tiểu Thần nhíu mày nghi hoặc, có chút lo lắng lên tiếng.
- Ha ha! Ngươi yên tâm, Bá Địa rất đặc trưng, mỗi khi nơi đó xuất hiện sẽ do hai vị Tử Thanh Song Thánh hiện thân chủ trì tất cả, thời điểm đó mọi ân oán đều phải ngưng lại, nếu ai trái lời đồng nghĩa phải chết!
- Lợi hại như vậy! – Tiểu Thần hoảng hồn thốt lên.
- Còn lợi hại hơn những gì ngươi có thể tưởng tượng, cái gì là Liệt Nhật hậu kỳ, cái gì là Liệt Nhật viên mãn chứ? Trước mắt hai vị sứ giả rắm cũng không tính!
...!
Nghe qua mấy lời khủng bố nói đến chuyện Bá Địa từ miệng Nguyễn Tề, rốt cuộc Tiểu Thần cũng mơ hồ có cái nhìn rõ hơn về khái niệm cơ bản của những kẻ tu luyện.
Lúc trước mặc dù lão già đã diễn giải cho hắn, tuy nhiên lúc đó trong đầu Tiểu Thần thủy chung chỉ nghĩ đơn giản, tu luyện là hấp nạp, cướp đoạt Nguyên tố bên ngoài Thiên Địa, rồi cứ như vậy từng bước tiến lên.
Không ngờ để tấn cấp còn rất nhiều điều kiện ngặt nghèo đi kèm, lại còn phân chia cường giả nhất phẩm đến tam phẩm. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để cho Tiểu Thần muốn úng não, đành lưu tâm lại đó từ từ nghiền ngẫm sau, nhiều tin tức cùng một lúc như thế này thực tình làm cho hắn có chút muốn bội thực.
Bóng đêm cũng trôi qua, Nguyễn Tề vỗ vai tạm biệt Tiểu Thần, sau đó cả hai yên lặng rời khỏi đỉnh núi, quay trở lại với cuộc sống hằng ngày. Tựa như cuộc gặp gỡ này là có bàn tay trong chốn u minh sắp đặt, mọi duyên phận trên đời, tựu chung đều không ngoài hai chữ nhân quả. Ngày hôm nay, Nguyễn Tề gieo nhân...
Trời gần sáng, sắc xanh đã tỏ.
Tiểu Thần ngồi nhập định bên trong động phủ, bất quá không phải hắn tu luyện mà là suy nghĩ đến chuyện ban nãy.
Kỳ thực cái gọi là nhất phẩm đến tam phẩm chính là dựa vào số lượng Thiên Tuyệt Khí mà bản thân tu luyện giả có thể dung nạp vào bên trong cơ thể.
Nếu từ cảnh giới Đoạt Nguyên đến Tinh Đấu, ngươi dung hòa vào thể nội một đoàn Thiên Tuyệt Khí để tiến cấp, thì ngươi là Nhất Phẩm Tinh Đấu Giai sơ kỳ. Đồng nghĩa, ngươi hấp nạp bao nhiêu thì theo đó mà phân cấp, tối đa là Tam Phẩm.
Tuy nhiên trong đó lại chia thành nhiều yếu tố tương xung tương khắc, từ đó mới có chuyện dù là đồng cấp vẫn có thể phân chia mạnh yếu thắng bại.
Lấy ví dụ cụ thể, ngươi là Nhất Phẩm Tinh Đấu, tu luyện Hỏa Tuyệt Khí khi giao đấu với đồng cấp tu luyện Thủy Tuyệt Khí hoặc các dạng hàn băng chi khí, chắc chắn ngươi sẽ thua kém nữa trù. Nói như thế không có nghĩa là ngươi hoàn toàn sẽ bại, bởi vì rõ ràng khi đối chiến sinh tử có rất nhiều vấn đề phát sinh không giống như lý thuyết. Pháp khí Pháp bảo, phù lục, yếu quyết công pháp... Rất nhiều thứ cũng trọng yếu không kém.
Ngoài ra, trong Thiên Tuyệt Khí có năm loại Thần, Thánh, Tiên, Bá, Vương. Xưng là Ngũ Tuyệt Khí là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm để cường giả dễ dàng thăng cấp đề cao sức mạnh đến mức tối đa. Nếu ngươi có đủ cơ duyên sỡ hữu những loại đó, dù là một loại thì trong đồng cấp hầu như vô địch.
Bá Địa chính là nơi có Bá Khí xuất hiện.
Sau khi những kiến thức mà Nguyễn Tề truyền thụ, được Tiểu Thần nhồi hết vào trong đầu, thì lúc này mặt trời cũng đã đứng bóng. Thân thể khi này vô cùng mệt mỏi, không giống như lúc tu luyện có thể được Nguyên lực ân cần săn sóc tứ chi bách hải, Tiểu Thần bất giác than.
- Trước đây nghe đại bá nói mấy tên thư sinh ngày đêm dùi mài kinh sử rất cực khổ, hiện tại ta đã tin rồi... Mệt chết được!
Lắc lắc cổ mấy cái, Tiểu Thần toan tính đứng dậy hoạt động gân cốt, thì bất chợt bên cạnh hắn có tiếng cười quỷ dị vang lên.