Thần Thoại

Chương 49: Ngô Thi Âm




Trong khi Triệu Thanh còn đang lải nhải ca thán đến việc bản thân quá mức nghèo nàn, thì ở phía xa, đội ngũ mười mấy hai mươi người đang từ trên cao nhảy xuống, từng thân ảnh thi nhau lần lượt đáp lên bãi đất trống, cách khu vực Huyết Ma Môn cùng hai gia tộc Diệp Phạm chiếm đóng chưa đến trăm trượng.

Nếu như đúng với danh xưng mà mấy kẻ trước khi rời khỏi đây đề cập qua, thi từ vị trí cùng tư thái của từng người trong nhóm mới đến, hoàn toàn có thể nhận ra do một nữ tử lãnh ngạo dẫn đầu, cũng tức là La Sát Nữ Ngô Thi Âm!

Không thể nhìn rõ được dung mạo của nàng, bởi vì trên khuôn mặt che một tấm lụa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm. Điều đặc biệt ở đây chính là y phục nàng ta đang khoác, tựa hồ chẳng khác biệt bao nhiêu so với tang phục, loại trang phục dành riêng cho quả phụ.

Theo sau là hai lão già râu tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào, nhãn mục lấp lánh tinh quang, lại còn đồng dạng vận bạch y may theo lối Giao Lĩnh vạt dài phủ gối. Lúc này nếu như trên tay có thêm phất trần nữa thì nhìn thế nào cũng ra dáng tiên nhân trong những điển tích dân gian.

Thế nhưng ngoại trừ dáng dấp khá tương đồng với cái gọi là hình tượng thần thánh đó ra, thì gương mặt lại không hề có chút gì của kẻ lương thiện.

Một trong hai lão già không có lông mày, đúng vậy là hoàn toàn trơn nhẵn láng bóng, trên khóe mũi còn xiên qua một viên hoàn* ánh lên sắc tím. Đôi mắt đỏ lòm dữ tợn nhìn ngó láo liên, răng nanh nhọn hoắt thò ra khỏi khóe miệng, cứ chốc lát lại thè lưỡi liếm liếm môi, một mực nhìn về đám người xung quanh có vẻ rất thòm thèm.

Về phần lão già đang đứng kế bên, thủy chung chỉ có thể dùng một từ Quỷ để hình dung, cả khuôn mặt chằng chịt những khối thịt dư, mắt miệng coi như cũng là bình thường, nhưng không hề có mũi, ở chỗ đó bị khoét vào sâu lộ cả xương trắng.

(*viên hoàn: vòng tròn, ở đây là cái khoen xỏ mũi)

Cuối cùng là nhóm mười bốn người, đa số đều là thanh thiếu niên có nam có nữ, ngay ngắn xếp thành hai hàng thẳng tắp, gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ lạnh nhạt, mắt mở to nhìn vào người phía trước. Trên tay mười bốn kẻ này đều cầm giống nhau gồm một chiếc chày gỗ cùng một chiếc cối gỗ, liên tục không ngừng gõ vào nhau tạo thành một nhịp điệu đồng nhất.

Cốc... Cốc... Cốc...

Tục truyền từ rất xa xưa, khi trong nhà có người qua đời, con cháu sẽ giã cối báo tin buồn cho mọi người trong làng biết chuyện.

Cũng từ cái truyền thống ấy mà mỗi lần xuất hiện, bên cạnh Ngô Thi Âm luôn luôn có những kẻ làm ra hành động khó hiểu như thế.

(*Tục giã cối xin xem tục lệ thời Hùng Vương)

Việc này mặc nhiên đã trở thành chiêu bài của nàng ta sau bao năm lăn lộn, khiến cho đồng đạo Việt Châu thấy nhiều thành quen, chẳng muốn bận tâm truy tìm nguyên do, chỉ ngầm đồng ý đến việc có đôi khi tâm lý con người luôn thích thú những sự tình cổ quái.

Xét về bối phận thì Ngô Thi Âm là gia chủ một đại gia tộc, có thể tương giao ngang hàng với tông chủ, chưởng môn các đại môn đại phái ở Việt Châu, nói về cảnh giới lại càng là Liệt Nhật giai tồn tại đỉnh phong ở đây. Chưa kể danh xưng La Sát Nữ kia cũng không phải tùy tiện gọi cho vui.

Chính bởi điều này, hiện tại làm cho mấy tên đại diện của thế lực khác cảm thấy khó xử, bất quá không thể không bước lên bái kiến chào hỏi, dù gì chuyện lễ tiết nói là nhỏ thì là nhỏ, nhưng nói lớn cũng không ai chối cãi được, hơi sơ sót để cho đối phương mượn cớ bắt lỗi thì càng không tốt chút nào.

Lão già họ Ung cắn chặt hàm răng liếc đến Diệp Thiên Hào cùng Phạm Duy ra hiệu, rồi bất đắc dĩ đi tới, thủy chung bộ dáng như chuột thấy mèo.

- Huyết Ma Môn Ung Chánh ra mắt Ngô gia chủ! - họ Ung chắp tay cúi người, cẩn thận từng lời nói.

- Diệp Gia, Phạm Gia tộc nhân ra mắt Ngô gia chủ! – Diệp Thiên Hào cùng Phạm Duy đồng thanh cất tiếng.

- Hừ! Ta còn tưởng là ai, hóa ra... Nói! Chuyện gì vừa phát sinh?

Ngô Thi Âm chán ghét chẳng buồn nhìn lại, chỉ lạnh lùng hỏi đến sự việc chính.

Ung Chánh cùng Phạm Duy đưa mắt nhìn nhau, còn âm thầm lui nhẹ người về phía sau một chút, ngụ ý để kẻ mau mồm mau miệng là Diệp Thiên Hào trả lời, điều này khiến gã âm thầm muốn bới tổ tông mười tám đời hai tên khốn không nói nghĩa khí kia một hồi. Bất quá, y cũng chẳng thể chần chờ, đành mở miệng.

- Hồi bẩm tiền bối! Chuyện bắt đầu từ lúc...!

...!

Sau thời gian tàn hết nén nhang, Diệp Thiên Hào đã hoàn toàn thuật lại quá trình từ khi phái người truy đuổi nghi phạm mà Diệp gia tầm nã, cho tới lúc cùng mọi người tập trung bên ngoài Thiên Phạt Lâm rồi phát sinh sự tình quỷ dị.

Chuyện thì cũng đã nói xong nhưng vẫn chưa thấy Ngô Thi Âm lên tiếng, tựu chung chỉ một mực giữ lấy sự im lặng, dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó quan trọng khiến nàng lo lắng bất an. Điều này làm cho Diệp Thiên Hào không khỏi tuôn hết mồ hôi, cảm giác còn nặng nề hơn ban nãy đối kháng với quỷ âm bên kia.

Mãi lâu sau, Ngô Thi Âm mới chợt gật nhẹ đầu, lên tiếng.

- Được rồi, ba người các ngươi lui đi...

- Vãn bối cáo từ!

Như được đại xá, ba tên không hẹn mà cùng cất giọng, chắp tay rồi nhanh chóng lui về phía sau, đợi ra ngoài mấy trượng mới dám quay lưng phóng về đội ngũ của mình.

Tình trạng hiện thời cũng không thể gấp gáp được, cao tầng của những thế lực quanh đây còn chưa thấy bóng dáng ai, nhưng chắc chắn không lâu sau sẽ xuất hiện, bởi vậy ngoài việc chăm chú theo dõi biến cố bên trong Thiên Phạt Lâm thì chỉ có cách ngồi yên chờ đợi, không dám hành động thiếu suy nghĩ khiến người Ngô gia nổi giận.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, bất thình lình tên Ung Chánh như nghĩ tới vấn đề khác, quét ánh mắt cú vọ đến chỗ đám người Tiểu Thần đang tụ tập. Bỗng nhiên mở miệng lẩm bẩm.

- Mấy người các ngươi qua đây!

Thanh âm mang theo Nguyên lực chui tọt vào tai tất cả, làm cho cả đám giật mình ngẩng đầu ngơ ngác nhìn quanh, kể cả Tiểu Thần đang còn ngây ngốc ở đó cũng tỉnh lại, giương ánh mắt đỏ hoe về phía lão già.

- Tiền bối gọi chúng ta? - Một tên tán tu nghi hoặc nhìn đến Ung Chánh, có chút không chắc chắn dò hỏi.

- Hừ! Nhanh lên!

Ung Chánh âm trầm gằn từng tiếng, giọng nói mang theo sát khí ẩn hiện.

Nuốt ực một ngụm nước bọt, tên mới vừa rồi không dám mở miệng lần nữa, xung quanh dường như cũng đã nhận thức, về phần Triệu Thanh cùng Tiểu Thần liếc qua nhau nhẹ gật đầu, đoạn cả đám nhấc chân đi về phía Huyết Ma Môn.

Ngay khi đám người vừa di chuyển được mấy bước, thủy chung sự chú ý của Diệp Thiên Hào chưa bao giờ lơi lỏng khỏi lão già, ánh mắt nhíu nhíu lại, khóe miệng nhếch lên, vội vàng la lớn.

- Mấy tên kia, đi đâu? Ai cho phép các ngươi tự tiện rời khỏi!

Thoạt nghe qua tiếng nói của họ Diệp thì cảm giác rất bình thường, nhưng bên trong rõ ràng ẩn dấu một tia nguyên khí mỏng manh, làm cho âm thanh rung động khắp nơi, điều này khiến cho toàn trường lục đục quay sang xem thử có chuyện gì.

- Con mẹ ngươi Diệp Thiên Hào! – Ung Chánh oán hận mắng trong lòng.

Bất quá cho dù là tức muốn nổ phổi, nhưng Ung Chánh không hổ là lão già thành tinh, lập tức lớn giọng.

- Hừ! Mấy tên kia có chút môn đạo, sau biến cố vẫn còn đứng vững tại đây, nhất định một thân tu vi không kém, ta rất thưởng thức, muốn thu nhận đệ tử! Thế nào! Họ Diệp kia, ngươi... Muốn tranh với lão phu!

Tuyệt nhiên Diệp Thiên Hào không ngờ rằng lão già này lại vô sĩ đến mức này, ở thời điểm hiện tại lại có thể không xấu hổ muốn thu đồ đệ. Không phải chuyện cười sao, ai không biết lão này cả đời không thu nhận ai ngoài một tên đệ tử trên thực tế là con trai lão.

Thế nhưng, Diệp Thiên Hào không hàm hồ đối chọi, mà chỉ lên tiếng bâng quơ.

- Vãn bối làm sao dám tranh với tiền bối chứ! Có điều... Trong số đó... Khả năng có nghi phạm của Diệp gia cùng Phạm gia chúng ta. Không biết Phạm huynh nghĩ sao?

Một câu nói, bất giác lôi kéo Phạm gia về phía mình trên một chiến tuyến. Lại nói, tên Phạm Duy sau khi nghe như vậy, cũng âm thầm cho là phải, gật gật đầu hét lớn.

- Đúng vậy! Huyết Ma Môn thì Phạm gia ta chọc không nổi, nhưng nếu như có Bách Thư Môn thì cũng chưa hẳn...

- Ngươi!... – Ung Chánh há mồm không thể phản bác.

- Được rồi, chúng ta cũng không có ý tứ tranh đệ tử với tiền bối, nhưng kẻ giết tộc nhân của hai nhà chúng ta thì nhất định phải ở lại!

Diệp Thiên Hào xoa nhẹ vầng thái dương, nhún vai hàm ý không thể khác.

- Nói thì hay! Ngươi nói xem có cách gì lôi kẻ đó ra ánh sáng! – giọng nói khinh thường của Ung Chánh vang lên.

- Thú thực vãn bối không cách gì vạch trần được thủ đoạn cải trang của gã!...

Diệp Thiên Hào lắc đầu, bộ dáng nhất thời đúng là không thể làm gì hơn.

Bất quá, cũng không đợi cho lão già họ Ung kia kịp thời đắc ý, hắn lại tiếp tục.

- Như vậy đi, mấy tên các ngươi...

Diệp Thiên Hào hướng ánh mắt tới nhóm người Tiểu Thần đang lộn xộn đứng ở phía xa, ai ấy đều một bộ dáng lúng ta lúng túng không biết tiếp tục nên đi hay là ở lại. Cười nhạt hắn cất tiếng.

- Về phần Ung tiền bối có nhận các ngươi làm đệ tử hay không thì ta không biết! Nhưng... Ta lấy danh nghĩa phó gia chủ Diệp gia, Diệp Thiên Hào ta cam đoan, kẻ nào đến chỗ ta, ta sẽ đề bạt với Thiên Nguyệt Tông làm ký danh đệ tử! Ngược lại, nếu các ngươi không muốn, xem như ta chưa từng đề cập.

- Con mẹ ngươi, đây là muốn công khai đối đầu với ta?! – Ung Chánh tức đến đỏ mang tai, gầm lên.

Tức giận thì tức giận, nhưng lão cũng không chịu thua thiệt, gằn giọng.

- Bất kể ai là ai, đứng đó hay qua đây gì cũng được, trong số các ngươi ai đồng ý làm đệ tử lão phu, lập tức la lên.

Thấy hai bên đang cự cãi, tưởng chừng sắp xung đột đến nơi, nhưng trong đầu mấy tên tán tu xung quanh Tiểu Thần lúc này lại như nghe được tiên âm tiên nhạc, đời chúng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại được nể mặt tới mức này. Càng tưởng tượng đến sau này mà ngồi với đám hồ bằng cẩu hữu tha hồ có chuyện để bốc phét.

Bởi vậy, sau mấy hơi thở, dường như mang tâm lý cầu may, một tên trong số đó đánh bạo mở miệng lên tiếng.

- Ta muốn... làm đệ tử Huyết Ma Môn...

Có người thứ nhất, liền có người thứ hai, thủy chung không hoàn toàn giống nhau, nhưng thâm tâm chúng đều muốn có được một nơi an ổn tu luyện, chấm dứt tình cảnh tán tu khổ không sao tả như hiện tại.

Chỉ chưa đến mấy phút sau, rốt cuộc toàn bộ đã đứng thành song phương, có chút nhích dần về nơi bản thân muốn gia nhập. Ngoại trừ bốn kẻ đứng tại chỗ cũ, chính là hai huynh đệ song sinh cùng với Tiểu Thần, Triệu Thanh đang ngây người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tưởng chừng sự việc đơn giản như vậy qua đi, thế nhưng ngoài dự liệu của tất cả kẻ bàng quang đang xem náo nhiệt. Diệp Thiên Hào bỗng nhiên cười cười nói.

- Chậc, vẫn còn tận bốn người? Ha ha ngươi rất cẩn thận, lại một lòng trung thành, đúng là đệ tử Hạo Dương Phái dù là trong ý nghĩ cũng không muốn phản bội tông môn! Ta nói đúng chứ Triệu Thanh!

Vừa nói Diệp Thiên Hào vừa quét mắt nhìn qua nét mặt từng người trong số bốn kẻ phía xa, âm thầm đánh giá biểu lộ từ đó có thể nhận biết chính xác Triệu Thanh là ai đang cải trang.

Bất thình lình, gã nhoáng người lên, nhấp nhô hai lần đã đứng trước mặt một trong số bốn kẻ, cười dài đưa tay toan núm lấy cổ áo tên đó, đột nhiên thanh âm hừ lạnh từ trong không gian văng vẳng, chấn cho đầu óc Diệp Thiên Hào một trận quay cuồng, không thể tự chủ được quỵ xuống đất bất tỉnh.

- Ngô tiền bối! Ngài...! – Ung Chánh chứng kiến chuyện vừa rồi đích thị cho Ngô Thi Âm ra tay, hốt hoảng lên tiếng.

Kỳ thực toàn bộ từ đầu là do hắn được Diệp Thiên Hào truyền âm thương lượng, dựng ra một vở kịch hài hước, chủ yếu đơn giản muốn thu hẹp phạm vi đối tượng cần tìm. Bởi vì nếu như suy đoán ban đầu của họ Diệp là chính xác, thì đối phương là đệ tự Hạo Dương Phái, mà chính là đệ tử Hạo Dương Phái thì hết chín phần đều không ai muốn rời bỏ tông môn. Chưa tính đến chuyện, bản thân có tật giật mình không kẻ nào trong phút chốc có thể đưa ra phán đoán sự tình bên trong để có thể ứng phó kịp thời.

Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán, nhưng chẳng thể nào nghĩ đến việc một Liệt Nhật cường giả lại không thèm để ý mặt mũi, phút cuối chen vào chuyện của tiểu bối, còn ra tay đánh bất tỉnh Diệp Thiên Hào làm phát sinh vấn đề ra ngoài kế hoạch, khiến Ung Chánh nhất thời chưa biết phải làm sao.

- Thì thế nào? Ta đã bao giờ nói chuyện lý lẽ? – Ngô Thi Âm ngáp dài mở miệng nhả ra vài từ, đoạn nhìn đến Tiểu Thần cùng Triệu Thanh chậc chậc cảm thán, tiếp tục nói.

- Hạo Dương Phái có hai tên tiểu tử thối này từ bao giờ, thật hết sức nói nổi, cả gan chọc đến người lưỡng tộc, cùng Huyết Ma Môn! Bất quá, rất hợp khẩu vị ta! Ha ha, chọc tốt lắm, nên... Rất nên!

Nói đoạn, nàng nhẹ nhàng phất tay, liền tức thì dưới chân Tiểu Thần cùng Triệu Thanh xuất hiện một ngọn gió nhẹ nhu hòa, nâng cả hai bồng bềnh trôi về phía Ngô gia.

Hiện tại có ngu ngốc hơn thì lão già Ung Chánh cũng biết lời vừa rồi của Ngô Thi Âm chính là nói đến hai tên vừa bị nàng mang đi, có điều tặng thêm cho lão mười là gan cũng không dám xông lên cướp đoạt, chỉ đành âm thầm chú mục chờ về sau tìm biện pháp ra tay.

Ẩn phía sau một vài tán cây, cách không xa nơi nhóm người Huyết Ma Môn đang đứng, Thạch Thiên Phủ tặc lưỡi khen ngợi không dứt.

- Thì ra là hai tên đó! Ha ha, đúng thật ta quá ngu ngốc... Mà thôi... Chẳng cần quan tâm, lần này sư phụ phái ta ra ngoài có nói nên chờ ở đây để nhận cơ duyên! Không lẽ ngài đoán được chuyện gì? Liên quan tới vấn đề khủng khiếp ban nãy sao?