Thần Thoại

Chương 40: Ác đấu (1)




Chuyện bất ngờ xảy đến khiến hai tên đang tiềm phục cạnh hồ nước một phen luống cuống tay chân, bất quá cả hai đều không phải loại người dễ dàng phạm phải sai lầm, chớp mắt đã hiểu được vấn đề đang phát sinh, lập thức thi pháp.

Bốn cánh tay nhịp nhàng huy động từng ấn quyết ăn khớp với nhau như thể đã diễn luyện qua hàng trăm lần, mấy tấm trận kỳ ẩn nấp lúc trước bất thình lình lóe lên ánh sáng chói lòa, từng cột sáng xông thẳng lên cao, ù ù chấn động không khí, thanh thế quả thực xứng với cái tên Tứ Tượng Tỏa Vân Trận.

Ngay khi pháp quyết vừa chấm dứt, hai tên đồng dạng lộ rõ vẻ mệt mỏi, tái nhợt cả khuôn mặt, nghiến răng ra hiệu cho gã còn lại chuẩn bị hành động.

Cùng lúc đó, ngay phía dưới mặt nước, bỗng dưng có tiếng động như hai thanh kim loại gõ vào nhau, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh gào rú chói tai vô cùng. Cái thứ âm thanh này mỗi lúc mỗi lớn, còn kèm theo mùi hôi thối tanh tưởi lợm giọng đang tràn ra.

Cong... Cong...

Ào... Ào...

Bất ngờ từ dưới thủy đàm từ từ ngoi lên vật thể như cái đầu rết đen kịt, kỳ dị chính là cái đầu này vô cùng kinh khủng, đang không ngừng ngúc ngoắc đung đưa hai sợi râu xanh thẫm như hai đoạn dây xích, nhìn xuống dưới một chút là cặp nanh đầy răng cưa bén ngót như hai gọng kìm. Âm thanh của tiếng kim loại va chạm ban nãy khả năng chính là do cặp nanh này gây ra, chỉ thoạt nhìn cũng đủ biết nó nguy hiểm đến cỡ nào.

Đôi mắt đỏ lòm vừa đảo tới tên nhân loại lơ lửng ở đằng xa, chiếc đầu đen kịt bỗng gào lên một tiếng giận dữ, đồng thời như một thân cây trồi lên khỏi mặt nước, kéo theo không biết bao nhiêu đợt sóng, phóng thẳng về phía gã như một mũi tên.

- Ra tay!

Thanh âm chưa dứt, đột nhiên trên bầu trời ánh sáng chói lòa, bốn màu sắc khác nhau nổ tung, từ những cột sáng hóa thành hàng ngàn sợi quang tuyến chằng chịt đan thành tấm lưới, tựa như thiên la địa võng bao trùm lấy toàn bộ phạm vi thủy đàm.

Lúc này đã có thể nhìn rõ được yêu vật vừa phóng lên, rõ ràng chính là Hắc Thủy Ngô Công hàng thật giá thật. Con rết này dài độ chừng chưa đến một trượng*, toàn thân đen tuyền sáng bóng, từng phiến lân giáp xếp chồng lên nhau như những tấm sắt thép, tạo thành lớp giáp dày phủ kín bảo vệ cơ thể. Cứ mỗi đoạn giáp như vậy, ở hai bên mọc ra từng đôi chân vàng nhạt liên tục ngọ nguậy, có điều nếu như quan sát thật kỹ, sẽ nhận ra một nữa trong số đó đã bị đoạn mất từ khi nào.

(*một trượng: tương đương 3,33mét)

Tên đệ tử Thiên Nguyệt Tông đang ở trên cao nhếch mép, thần tình có chút khinh thường. Vung tay phát ra mấy loại thuật pháp cấp thấp táng thẳng vào mặt Hắc Thủy Ngô Công.

Điều này tưởng chừng vô ích, vì thuật pháp kiểu như vậy hoàn toàn không có tác dụng gây ra thương tích cho yêu trùng, nhưng mà, cái hắn muốn bây giờ là kích thích bản chất hung tợn của yêu vật đó, khiến nó không chú ý đến cảnh tượng xung quanh.

Mọi hành động nối tiếp của đám người như nước chảy mây trôi, không có chút sơ hở, Hắc Thủy Ngô Công bởi vì hung tính bạo phát, bất giác điên cuồng lao thẳng vào tấm lưới đang chực chờ sẵn trên đầu.

Xoẹt...

Gào... Gào...!

Mọi chuyện như dự tính của ba tên kia, yêu trùng đã lọt vào phạm vi của Tứ Tượng Tỏa Vân Trận, trận pháp trong phút chốc từ rộng lớn đến mấy chục trượng, bất ngờ thu nhỏ lại, bao phủ xung quanh cơ thể ngô công, mặc cho ngô công điên loạn gào thét như thế nào, cũng không mảy may thoát khỏi sự trói buộc của quang võng bốn màu.

Lúc này tên sư huynh mới ung dung rút từ thủ trạc ra một thanh trủy thủ* tựa hồ được làm từ loại ngọc thạch cổ quái, cảm giác lạnh lẽo khôn cùng, còn liên tục lóe lên mấy tia tử điện mờ nhạt. Đưa ánh mắt đầy tham lam nhìn đến ngô công đang vùng vẫy trước mặt, hắn khẽ liếm môi từ từ tiếp cận.

(*Trủy thủ: dao găm)

- Sư huynh, mau nhanh ra tay, bọn đệ không cầm cự được lâu nữa!...

- Hừ!...

Thanh âm hừ lạnh vang lên, hắn liếc qua hai tên sư đệ khiến cả hai âm thầm nuốt ực một ngụm sợ hãi.

Bước chân vẫn nhẹ nhàng, ngay khi đạt tới khoảng cách nhất định, gã mới nhanh chóng giơ thanh trủy thủ lên cao, miệng lẩm bẩm mấy câu chú ngữ.

Cứ mỗi câu chú ngữ vang lên trong miệng y, thanh trủy thủ lại như có thêm linh tính, không ngừng ngân nga dường như muốn thoát khỏi tay hắn mà lao ra ngoài, từng tia điện như tiểu xà liên tục xoay quanh, âm thanh lẹt xẹt mỗi lúc mỗi nhiều.

Bình bịch... Bình bịch...

Tiếng tim đập của hai tên sư đệ cũng đồng dạng nhảy lên trong lồng ngực, thời gian chậm rãi kéo dài, làm cả hai bây giờ gần như đã sắp sức tàn lực kiệt, nếu lúc này không cầm cự nổi, để Hắc Thủy Ngô Công thoát khốn thì tất cả cố gắng nãy giờ lập tức trở thành công cốc. Thậm chí còn bị ngô công quay cầu cắn trả, một ngụm liền đi đời ngay.

Loại yêu trùng này bởi vì có lớp giáp xác cứng rắn vô cùng, cho nên thủ đoạn bình thường hầu như đều vô dụng. Ngoại trừ pháp khí đặc thù trên tay tên sư huynh còn có khả năng xuyên thủng được, thì với cảnh giới như bọn hắn, thủy chung không có cách nào gây ra tổn thương đáng kể.

Có điều, loại pháp khí này có điểm yếu chí mạng, đó chính là để khu động phải tốn thời gian niệm chú, cùng tích xúc lực lượng rất lâu.

Gào...!

Xoẹt...

Hắc Thủy Ngô Công bị quang võng trói chặt, bất ngờ duỗi thẳng cơ thể, hàng trăm cái chân căng ra như những thanh đao, cứa vào tấm lưới. Quang võng rung lên, cảm giác tùy thời có thể bị xé toạc toàn bộ.

- Nhanh, thêm chút sức!...

Đang lúc cả hai tên lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, mồ hôi đầm đìa, bên khóe miệng đã chảy dài vệt máu.

Đột nhiên, đôi mắt gã sư huynh mở bừng, thanh trủy thủ tự hành lơ lửng bay lên xoay tít giữa không trung.

- Diệt!

Chữ diệt vừa ra, trủy thủ bất thình lình thay đổi phương hướng, mũi nhọn nhắm thẳng đỉnh đầu ngô công lao tới, kéo thành một vệt như điện xà, lại liên tục phóng xuất hàn khí trắng tinh.

Vèo...

Phập!

Tiếng động bén ngót như dao sắc cắm thẳng vào khối đậu hũ.

Tiếng rít chói tai khiến người nghe nổi gai óc của ngô công gào lên thảm thiết.

Hai thứ âm thanh quyện vào nhau vang vọng khắp nơi trong khu vực dãy núi hoang lương, đồng thời quang võng chấn động lung lay theo cơ thể yêu trùng đang vùng vẫy. Cơn đau khiến nó như phát ra toàn bộ sự điên cuồng, muốn phá nát tấm lưới đang trói buộc.

Bất quá, chỉ qua mấy lần hô hấp, tiếng rít gào đau đớn nhỏ dần rồi im bặt, trả lại sự yên tĩnh vốn có nơi đây.

Trên mặt đất giờ chỉ còn lại thi thể ngô công nằm cuộn lại, huyết dịch đen ngòm chảy ra tựa hồ có chứa kích độc, mỗi tảng đá bị những giọt máu dính phải, vang lên từng âm thành xèo xèo, không ngừng ăn mòn rồi bốc lên từng đợt khói xanh cay xè.

Hai tên điều khiển trận pháp thở mạnh, một trong số đó phun thẳng ra ngụm huyết tinh, ngã ngoài trên mặt đất, khuôn mặt xanh mét thở dốc đứt đoạn. Cố gắng lắm mới lấy ra được mấy hạt đan dược từ thủ trạc bỏ vào miệng. Tên còn lại cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mặt mày trắng bợt, tay chân run rẩy, chậm chạp lê thân mình cố gắng dựa vào vách đá sau lưng, lập tức nhắm mắt vận công điều tức.

Tình trạng của tên sư huynh ngược lại vẫn còn rất tốt, ngoài việc tiêu hao chút Nguyên khí thì hầu như chẳng có gì khác lạ. Hiện tại hắn cũng không quan tâm đến hai kẻ đang mệt muốn chết bên dưới, chỉ lẳng lặng tiến đến bên cạnh thi thể ngô công, cười dài thốt lên.

- Ha ha! Rốt cuộc cũng thành công! Chỉ cần lấy được tinh huyết của con rết, Ngũ Độc Quyết của ta liền có thể tiến thêm một bước!

Cách đó không xa, trong khe hẹp Triệu Thanh trợn trừng đôi mắt nhìn tràng cảnh vừa rồi thầm hô may mắn, hắn không nghĩ tới kể cả Tứ Tượng Tỏa Vân Trận lợi hại như vậy xém chút nữa cũng không giữ được đầu ngô công, vậy thì Tam Tài Trận của hắn chỉ có một người bố trận, làm sao chịu nổi yêu trùng vùng vẫy, lại nhìn tình cảnh của hai tên kia đang dở sống dở chết. Bỗng dưng mồ hôi ướt đẫm, sợ hãi liếc qua, nhìn tới Tiểu Thần tràn đầy sự áy náy, bởi lẽ rõ ràng nếu ba tên bên kia không xuất hiện, có lẽ hành động lần này của Triệu Thanh sẽ thất bại trong gang tấc.

- Ta đã quá xem thường tam cấp yêu thú rồi! - Triệu Thanh tự nhủ.

Hiện tại Tiểu Thần cũng không có tâm tình quan tâm tới việc mình có hay không sẽ gặp nguy hiểm, chỉ nhíu mày tựa hồ đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

- Mục đích của chúng không phải Liệt Hồng Quả! Hoặc Liệt Hồng Quả chỉ là phụ, cái chính của mấy tên này là Hắc Thủy Ngô Công!

Giật mình khi nghe lời Tiểu Thần nói, Triệu Thanh dõi mắt tiếp tục quan sát động tĩnh. Thực sự lúc này hắn cũng đang tự cầu mong mấy tên kia tốt nhất đừng đánh chủ ý lên Liệt Hồng Quả là tốt nhất, nếu không dù như thế nào hắn cũng sẽ không thể ngồi yên cứ như vậy tay không quay về.

Sự thật như Tiểu Thần phán đoán, tên sư huynh Thiên Nguyệt Tông không đánh chủ ý lên Liệt Hồng Quả, mà hiện tại gã đang ngồi xổm bên cạnh thi thể Hắc Thủy Ngô Công, trên tay đang cầm lấy một chiếc bình ngọc, tay còn lại dùng thanh trủy thủ dễ dàng cắt bỏ một đoạn răng nanh yêu trùng.

Nếu như ở bên cạnh gã lúc này đây sẽ thấy rõ, từ vết cắt bóng loáng, dần dần thẩm thấu ra mấy giọt tinh huyết đậm đặc, kỳ lạ chính là tinh huyết không những không có mùi xú uế như máu rết bình thường, ngược lại đang phát ra hương thơm nhè nhẹ, quan sát kỹ còn có thể thấy bên trong mấy giọt tinh huyết này đang có quang ảnh một đầu tiểu ngô công đang lượn lờ tới lui.

Sau khi hứng lấy giọt huyết dịch cuối cùng vào trong bình, gã mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt toát lên sự mong chờ cùng phấn khích không giấu được.

Khẽ liếc quá hai tên sư đệ đang ngồi yên, chậm rãi khôi phục sức lực. Gã lên tiếng.

- Đa ta hai vị sư đệ! Lần này quay về, ta nhất định hồi báo xứng đáng!

Một trong hai tên đang nhắm mắt, nghe được sư huynh nói chuyện, hắn mới từ từ hé ra, đoạn đáp lời.

- Sư huynh khách sáo rồi! Chỉ cần sau này nhớ tới tụi đệ là sư đệ đây còn cầu gì hơn nữa! Vả lại đệ cùng Ôn sư huynh còn cần tới mấy trái Liệt Hồng Quả kia!

- Tốt! Ha ha, ta cũng cần khôi phục Nguyên khí, chờ hai đệ ổn định, hái lấy Liệt Hồng Quả rồi nói ta một tiếng!

Nói xong, gã im lặng xếp bằng nhắm mắt, bắt đầu vận công khôi phục, không để ý gì đến việc khác.

Thời gian cứ trôi dần, mọi thứ trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi, đâu đó tiếng lăn tăn của gợn nước bên thủy đàm.

Âm thanh thình thịch của tim đập, trong khé đá, Triệu Thanh cắn răng đề khí chuẩn bị, nếu như mấy tên kia chỉ cần có dị động tiến tới chỗ Liệt Hồng Quả sinh trưởng, hắn sẽ bất chấp xông ra. Giết người đoạt bảo cũng được, đánh cướp cũng tốt, lúc này không thể nói tới chuyện liêm sĩ hay là lý luận phàm nhân nữa rồi, thế giới quan của những kẻ Đoạt Nguyên là vậy, Thiên Địa bọn hắn còn dám đoạt lấy, xá gì của con người. Đó là chưa kể, đệ tử Hạo Dương Phái trên danh nghĩa cũng đủ để sống chết với đối phương mà không cần lý do gì khác.

Nữa canh giờ sau, hai gã sư đệ dường như đã khá hơn, liếc mắt với nhau đồng thời gật đầu. Một kẻ gọi là Ôn sư huynh đi lên, cẩn thận từng bước tiến tới gần gốc cây sinh trưởng Liệt Hồng Quả.

Thoáng thấy tình hình như vậy, Triệu Thanh mặc dù không có nhãn quang biến thái như Tiểu Thần, nhưng cũng đã đoán ra được điều gì sắp đến. Đang tính gầm lên xông ra cướp đoạt trước, bỗng nhiên Tiểu Thần đưa tay ngăn cản, thấp giọng.

- Sư huynh chậm đã! Điều đệ nói ban nãy giờ mới bắt đầu! Ngồi xem kịch hay đi.

- Còn xem cái rắm! Con bà ngươi Tiểu Thần, buông ra, bằng không ta trở mặt đó!

- Sư huynh, cứ tin ta!

- Tin ngươi mới là điên!

Ầm!... Ầm!!!

Vẫn còn đang bị Tiểu Thần cản trở chưa lao ra được, bất thình lình từ phía xa âm thanh ầm ầm vang lên làm Triệu Thanh giật bắn mình, đảo mắt nhíu mày nhìn về hướng đó.

Tên họ Ôn trong lúc vừa tiếp cận mấy trái Liệt Hồng Quả, còn chưa kịp đưa tay vặt lấy thì đột ngột ngay bên dưới thủy đàm, tiếng gầm rú như có quái vật giận dữ thét lên.

Sự việc nảy sinh bất ngờ làm tất cả không một ai có đủ thời gian chuẩn bị ứng phó, sau tiếng rít dài đó, mặt nước trên hồ nổ tung, ào ào từ phía dưới ngoi lên một cái đầu rết to gấp đôi Hắc Thủy Ngô Công ban nãy.

Kinh hoàng trông thấy cảnh đó, họ Ôn chưa kịp định thần thì con cự đại ngô công này đã nhe cặp nanh như hai thanh liêm đao, nhắm giữa bụng hắn chộp tới.

Cả thân thể như trái mít rụng bị chấn bay, đập thẳng vào vách đá, đầu mình tay chân cắm phập vào, dính chặt lên, tuyệt khí bỏ mình. Tất cả chỉ còn lại máu huyết vương vãi, ổ bụng bị khoét sâu, nội tạng trào cả ra ngoài. Đương trường thê thảm khó có thể dùng lời lẽ để hình dung miêu tả.

Chưa dừng lại ở đó, đại ngô công lập tức xoay mình, hàng trăm cái chân di động cào xuống nền đất, xới tung mọi thứ đất đá bay toán loạn khắp nơi. Như một mũi tên lao về phía gã sư huynh đang há mồm sững sờ.

Có điều, hắn ta cũng không phải kẻ ăn chay, ngay tức khắc đã ổn định tâm thần, phóng vọt lên cao, dưới chân liền xuất hiện dãi lụa màu bạch ngân, còn liên tục tỏa ra hào quang như ánh trăng chiếu rọi.

Phụt...

Tâm lý vừa ổn định, toan tính ngự khí bay đi thì từ cái miệng tanh tưởi của ngô công cách đó không xa, phóng thẳng vào dãi lụa một ngụm độc dịch. Chất độc kỳ dị nhanh chóng lan ra, dãi lụa vốn dĩ từ màu bạch ngân sáng bóng liền tức thì hủ hóa dần dần, chỉ chớp mắt không khác gì một tấm giẻ rách.

Mất đi linh tính, không thể phi hành làm hắn té thẳng xuống bên dưới, xảo hợp lại đúng ngay trước mắt tên sư đệ cuối cùng đang còn luống cuống niệm chú. Dưới chân hắn đồng dạng cũng là một dãi lụa như gã sư huynh, nhưng có lẽ vì quá sợ hãi mà liên tục niệm sai chú ngữ, hoặc cũng có thể chưa kịp thời khôi phục Nguyên khí trong cơ thể, cho nên mới chậm chạp như vậy.