Hai ngày sau, dưới chân Bái Hạ Nhai về hướng đông khoảng chừng ba mươi dặm, cạnh bến đò nhỏ thấp thoáng bóng dáng sáu bảy người đang tụ tập, cách đó không xa cỗ xe song mã đang dừng lại bên ven đường.
Lại gần thì chẳng có ai xa lạ chính là nhóm sáu huynh đệ Trần Quốc, cùng với Lạc Trường Phong lúc này đang ẵm lấy hài tử bụ bẫm đang không ngừng nhìn đông ngó tây, đôi mắt to tròn lấp lánh như thể vừa phát hiện điều gì đó vô cùng mới mẻ.
- Phong đệ, thật sự phải làm ra hạ sách này sao? Từ lúc đệ muội (em dâu) mất tích, ngươi hình như luôn có biểu hiện cực kỳ khó hiểu.
Ánh mắt dõi về phía xa xăm, Lạc Trường Phong lắc đầu cười khổ.
- Đại ca, không phải như ngươi nghĩ đâu, có những chuyện ngươi không biết, càng là không nên biết. Đệ đây cũng là bất đắc dĩ hy vọng đại ca cùng chư vị chăm sóc Tiểu Thần giúp ta.
Nói rồi hắn lưu luyến giao hài tử trên tay sang cho Trần Quốc đỡ lấy.
Đôi tay rắn chắc của Trần Quốc khẽ nâng đứa bé, lúng ta lúng túng không biết phải làm tiếp như thế nào, hắn đang sợ lỡ tay làm đau hài tử nhỏ nhắn này. Mắt to trợn trừng, bộ râu rậm dựng lên hung hăng liếc Lạc Trường Phong rồi oăng oẳng.
- Tên khốn ngươi, bao nhiêu năm vẫn cứng đầu như vậy. Hại ta thật thảm, ta thật không biết làm sao...cái này hình như tên tiểu tử đang tè ra, tay ta cảm thấy âm ấm... Con mẹ ngươi.
Miệng thì ồm ồm mắng Lạc Trường Phong nhưng tay Trần Quốc lại khẽ đung đưa như mẹ hiền đang ru con ngủ. Động tác này thật sự quá tương phản với ngoại hình hung dữ như một đầu hắc hùng ( gấu đen), khiến đám huynh đệ phía sau bụm miệng phì cười đến rơi nước mắt.
Tiếng cười ha hả của cả đám làm không khí bớt đi chút nặng nề, qua hồi lâu Trần Quốc khẽ hắng giọng nghiêm túc nhìn Lạc Trường Phong.
- Phong đệ, ta sẽ chăm sóc Tiểu Thần chu đáo, hứa với ta nhất định phải đến Khứ Trần Đảo gặp mặt, huynh đệ chúng ta lại say sưa một trận, không say không về.
Hít một hơi thật sâu sốc lại tinh thần, khóe miệng Lạc Trường Phong nở nụ cười muôn thuở lớn tiếng.
- Được, đệ sẽ đến! Nhất định là vậy, nhất định không say không về.
- Haha, tốt! Một lời đã định.
Nói rồi, cả đám người đồng thời gật mạnh, Trần Quốc dẫn đầu quay lưng nhảy lên chiếc thuyền gỗ đang neo sẵn gần đó. Thủy chung đám người này đều là hào kiệt một thời, vào sinh ra tử ở chiến trường không biết bao nhiêu năm tháng nên cũng chẳng có kiểu ủy mị như phận nữ lưu. Có đôi khi nam nhân như bọn hắn, chỉ một câu nói cũng đã chứa đựng trong đó rất nhiều tình cảm, không nhất thiết phải bộc lộ ra bên ngoài.
Lạc Trường Phong dõi theo bóng dáng chiếc mộc thuyền đang dần trôi xa, đột nhiên như thể hắn nhớ tới điều gì vội vàng gọi lớn.
- Đại ca, cầm theo vật này. Huynh đệ ta tuy bất tài không hiểu được, nhưng chưa chắc con ta cũng như vậy haha...
Vút...
Đưa tay đón lấy túi vải từ hướng Lạc Trường Phong ném tới, mặt Trần Quốc hơi đỏ rống lớn.
- Hỗn đản, người dám nói ta bất tài, con mẹ ngươi họ Lạc kia... Nhớ lấy phải bảo trọng, ta để dành rượu chờ ngươi cùng nhau đại chiến ba trăm hiệp.
Tiếng hét văng vẳng nhỏ dần không khác gì hình ảnh mộc thuyền trong đôi mắt Lạc Trường Phong từ từ khuất xa.
- -o0o—
Một lát sau.
Đại điện trên Bái Hạ Nhai.
Dưới ánh đèn dầu.
Lạc Trường Phong đứng đó nhìn ra phía cửa, ánh mắt sâu thẳm giờ đây đã nhuốm chút hơi sương, tay phải cầm lấy bức thư đã lấm tấm từng vết loang lỗ ngã sang màu vàng nhạt, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve.
“ Phong!
Tuyết phải rời khỏi đây.
Tất cả hãy xem như một giấc mộng, chàng không cần tìm thiếp làm gì, bởi vì có tìm cũng không được. Thiếp vì chàng lưu lại một giọt máu cho Lạc Gia cũng vì tình thế của thiếp buộc phải như vậy, ở thế giới của thiếp có những tồn tại chàng không thể tưởng tượng. Họ an bài, thiếp phải theo bởi vì... Có nói ra chàng cũng không hiểu.
Xác thực lúc ban đầu đến bên chàng cũng không có suy nghĩ gì ngoài việc hạ sanh cho chàng một hài tử, lưu lại hậu nhân cho Lạc Gia theo sự sắp đặt. Nhưng trải qua những ngày tháng ngắn ngủi đó, tâm thiếp đã bị tình cảm của chàng hằn lên. Bất quá, Tiên và Phàm vốn cách biệt...
Phong lay sắc ý bao dư vị
Tuyết trắng phủ đầy chân núi xa”
(Hai câu thơ trích trong bài Phong Hoa Tuyết Nguyệt)
Gấp phong thư lại, Lạc Trường Phong thẫn thờ nhắm mắt, nhoài người vô lực tựa lưng vào chiếc ghế, không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu hắn đọc lại bức thư này, mỗi lần như vậy tâm khảm hắn như có trăm ngàn mũi dao thọc sâu vào rồi ngoáy thật mạnh.
Đôi lúc hắn chỉ muốn làm một người bình bình thường thường, không phải lo lắng những chuyện quốc gia đại sự, ân ân oán oán.
Được làm người bình thường thật tốt, cưới vợ sinh con, lâu lâu uống rượu cùng đám bằng hữu. Hiện tại thì sao?
Thê tử bị người khác thao túng lại không biết đang ở chân trời góc bể nào, hài tử còn chưa biết nói, vẫn còn chưa dứt sữa mẹ. Giờ thì hay rồi, phải đưa đi nơi khác để tránh né cơn sóng ngầm sắp tới. Tất cả là vì nguyên nhân gì? Còn không phải do hắn họ Lạc hay sao?
Có ai hiểu được di huấn tự ngàn năm nay của tổ tông Lạc Thị Gia Tộc để con cháu Lạc Gia đời đời đều gồng mình gánh chịu nỗi đau chia cắt. Nó như lời nguyền bám vào xương tủy, phảng phất như không tồn tại nhưng lại hoàn toàn là sự thật để cho từng thế hệ Lạc Gia sau này có vùng vẫy như thế nào cũng không tránh khỏi.
Vang vọng đâu đó ở chốn xa xăm ngoài kia ai đó đang cất tiếng bi ca réo rắt, u oán như xoáy vào tim mỗi con người, như than thân trách phận, như mặc nhiên chấp nhận, khiến người nghe tựa như hối hận luyến tiếc vì đã bỏ lỡ rất nhiều giá trị của cuộc đời.
“Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”!
Khi bóng đêm bao trùm toàn bộ mọi nơi, không gian như chợt lặng lẽ, đâu đó chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào từ hải dương vọng lại. Lạc Trường Phong cô đơn nhấc từng bước chân nặng nề đi ra khỏi đại điện, sau thời gian cạn chung trà lòng vòng trên Bái Hạ Nhai, hắn dừng lại trước căn nhà gỗ bao phủ chỉ một màu đen u ám, màu đen chìm trong đêm tối càng làm nổi lên sự thê lương của cảnh sắc nơi này. Trước thềm nhà, hắn khẽ cúi đầu cung kính rồi mới tiếp tục đi vào.
Qua khỏi cảnh cửa khoảng độ chưa đến hai trượng ( 1trượng =3,33m) xung quanh không có gì cả, trước mặt ngay phía dưới chỉ duy nhất chiếc bồ đoàn cũ kĩ đã nhuộm màu tuế nguyệt, tiến thêm vài bước là cự đỉnh ( hình dáng như cái lư hương nhưng rất to) được đúc từ đồng xanh đang yên lặng nằm đó. Nhìn lên cao bao quanh cả căn phòng là từng hàng kệ gỗ được sắp đầy bài vị. Đây chính là nơi thờ phụng các đời liệt tổ liệt tông Lạc Gia.
Cách sắp đặt bài vị ở đây tương đối kỳ lạ, trên cao nhất hai bài vị lại để cách xa nhau khoảng cách chừng vòng tay người trưởng thành đang giang rộng.
Bài vị bên trái ánh lên kim sắc đề chữ Lạc, bên phải là bài vị màu bạch ngân đề chữ Cơ.
Kệ gỗ thứ hai bên dưới được sắp đặt gần nhau hơn, có điều tất cả bài vị ở đây chỉ duy nhất một chữ Hùng, nếu dụng tâm đếm thử thì thấy có đúng một trăm bài vị giống nhau như đúc, tất cả đều chế tác từ huyền thiết.
Phía dưới nữa thì không có gì khác lạ, cũng chỉ lần lượt là mười tám bài vị của các đời Lạc Gia sau này. Điều đáng chú ý nhất chính là trong tất cả bài vị ở đây có bốn bài vị kèm theo Phong Hào Vị ( tấm bảng đề danh xưng) đặt kế bên. Ở nơi nhang khói cũng bái tổ tông như vậy chắc cũng không ai để ý đến, bất quá đối với con cháu Lạc Gia đời sau như Lạc Trường Phong thì những Phong Hào Vị đó lại là niềm kiêu hãnh cùng tự hào không gì có thể so sánh được.
Lạc Minh Kiếp! Phong hào Phục Long Chiến Sĩ, Lạc Thị Gia Tộc! Gia chủ đời thứ nhất.
Lạc Hồng Bân! Phong hào Phá Tinh Chiến Sĩ, Lạc Thị Gia Tộc! Gia chủ đời thứ hai.
Lạc Toàn! Phong hào Hộ Quốc Chiến Sĩ, Lạc Thị Gia Tộc! Gia chủ đời thứ ba.
Lạc Thiên Hành! Phong hào Bất Diệt Chiến Sĩ, Lạc Thị Gia Tộc! Gia chủ đời thứ tư.
Phong hào chỉ đến đời thứ tư thì liền ngừng lại, dường như có bức tường vô hình ngăn lại truyền thừa hào hùng của Lạc gia trong suốt nhiều ngàn năm qua.
Tiện tay thắp mấy nén nhang, Lạc Trường Phong cắm vào cự đỉnh, trong khi đó miệng lại cứ thì thào khẽ làu bàu, cái tên này từ nhỏ tới lớn đều là bộ dáng như vậy. Mặc dù trong lòng nhất mực kính phục các vị tổ tông, nhưng hành vi của hắn luôn tùy tiện rất ư gợi đòn.
- Ăn cơm thôi các vị tổ tông, còn chưa biết sau này ta còn có thể tới đưa cơm cho các vị nữa hay không. Ăn nhiều một chút!
Ngưng lại trong chốc lát, hắn lại thầm than.
- Mấy vị thì hay rồi, đi hết liền một chút tài sản cũng không để lại, vẻn vẹn năm tầng đầu Đoán Thể Quyết. Giờ khắp nơi khói lửa người người làm loạn, mà có phải a miêu a cẩu gì cho cam, lần này còn xuất hiện tu giả Đoạt Nguyên đó chứ phải chơi à? Lại không để lại ghi chép gì về Đoạt Nguyên Giả làm sao ta đối phó đây...
Rồi đột nhiên hắn nhìn lên trên cao, ánh mắt dán lên từng tấm bài vị, tròng mắt đảo quanh thoạt nhìn vô cùng láu cá cười hắc hắc.
- Hay là mấy vị tha cho ta đi, ta chạy trốn nhé...
Nếu như những tấm bài vị này mà là người sống, với lòng kiêu ngạo của huyết thống Lạc gia chắc chắn tên này không biến thành đầu heo bầm tím mới là lạ.
Đêm khuya, sương lạnh ướt sũng từng phiến lá, đám sâu cũng cuộn mình nép lại bên trong vỏ kén.
Tiếng thở dài sâu lắng nhưng vọng khắp sơn nhai, trên đỉnh cao nhất gió lạnh thổi tung tà áo, thân ảnh cô độc lặng lẽ đứng đó mắt nhìn khắp sơn hà quốc thổ.
Âu cũng là vì một chữ Trung, một chữ Hiếu.
Tráng sĩ ly biệt, bi ca cùng nhân thế, nếu chỉ sống cho mình thì đã không gọi là đời người. Chung quy mọi chuyện trên đời đều có người mở đầu, nhưng ai sẽ là người kết thúc...
Tiếng gió của hải dương bao la cũng trở nên dịu dàng, văng vẳng ngân nga như khúc nhạc ai oán.
- -o0o—
Mùa thu năm 214 Triều Lý, Mộc Hàn Cung phất cờ dấy binh tạo phản. Binh chia năm lộ tiến về Vương Thành, thế quân như ba đào hãi lãng.
Bất ngờ phát hiện Thống soái ngũ kỳ Đinh Cung, phó soái Đinh Bộ đều là con cháu của Đinh Triều trước kia.
Mộc Hàn Cung đạt thành hiệp nghị cùng Tống Quốc, nội dung là gì không ai biết, chỉ biết hai cánh quân nội ứng ngoại hợp, tùy thời khai chiến. Tống Quốc Hoàng Đế Triệu Nhật Đông ban chỉ, phong Dương Đường làm Nguyên Soái, thống lĩnh ba mươi vạn binh mã ngày đi đêm nghỉ tiến đến biên giới.
- -o0o--
Cấm cung Vương Thành, phía sau hậu hoa viên bên trong gian phòng sâu dưới mặt đất.
Lý Thiền hoàng đế đang lặng yên đứng cúi đầu ngay sau lưng phụ hoàng hắn.
Bỗng chốc tiếng nói đầy uy nghiêm vang lên.
- Đã tới lúc thu lưới, hiện tại Lạc gia nhất mạch cũng nên hành động.
- -o0o—
Dưới chân Bách Phong Sơn, nơi giáp nhau giữa hai quốc thổ, hai triều đại, Tống quốc cùng Hùng quốc được nối liền bằng một rãnh núi dài liên miên. Nếu có thể bay lên không trung nhìn xuống, lúc này đây có thể thấy rãnh núi kia không khác gì hình ảnh dãy sơn mạch bị ai đó nhất đao lưỡng đoạn. ( một dao chém làm hai).
Bên kia dãy núi, binh doanh san sát cờ xí rợp trời. Từng đạo quân kỷ luật nghiêm minh ngay hàng thẳng lối sát khí trùng thiên.
Bên này đại quân Hùng Quốc cũng không hề kém cạnh, từng âm thanh “thùng thùng” như sấm động, tiếng trống như thôi thúc nhiệt huyết sâu nhất trong lòng mỗi người lính. Có điều binh lực phải chia đôi, nữa phần còn lại tập kết tại Ngưu Đầu Giác nhằm kháng cự với phản tặc Mộc Hàn Cung, nên so ra có phần mỏng yếu hơn ba mươi vạn đại quân Tống quốc.
Cách nơi đóng quân binh doanh Tống Quốc không xa, Lạc Trường Phong cưỡi trên thớt chiến mã, đang nheo mắt nhìn bức địa đồ trên tay. Sau hồi lâu ngẫm nghỉ, bất chợt hắn phất tay ra hiệu, mười hai hắc y nhân từ phía sau nhảy xuống ngựa bước đến quanh hắn, vòng tay cúi đầu chờ nghe phân phó. Mười hai người này chính là cầm đầu của một trăm hai mươi Thiên Long Kỵ, cũng chính là nỗi ám ảnh của Tống Quốc nhiều năm qua.
Không kẻ nào biết nhóm người này là ai, hay từ đâu tới, thậm chí ngay cả Lạc Trường Phong đến hôm nay cũng không nhận ra gương mặt thật của họ. Chỉ khẳng định rằng, Thiên Long Kỵ chính là cánh tay đắc lực và tận tâm nhất của Lạc Gia trong suốt ngàn năm. Nếu một ai đó trong đội Thiên Long Kỵ bất hạnh bỏ mình, lần tập kết tiếp theo giống như từ không khí đi ra một người khác thay vào.
Bàn tay khẽ động Lạc Trường Phong lấy từ trong ngực ra mười hai mảnh giấy nhỏ đã chuẩn bị từ trước, lần lượt giao cho mươi hai vị đội trưởng, đồng thời lên tiếng.
- Các vị hành động theo kế hoạch ghi rõ trong đó, riêng Ngũ đội trưởng giao thêm mật hàm này cho Vệ nguyên soái, bảo hắn làm theo chỉ thị của ta.
Nói đoạn Lạc Trường Phong đưa phong thư khác vào tay vị được gọi là Ngũ đội trưởng.
- Tuân lệnh
Liền lập tức, mười hai Thiên Long Kỵ đội trưởng tung mình lên ngựa, phóng nước đại đi xa, phía sau chỉ còn lại bụi mù do vó ngựa cuốn theo.
Lúc này Lạc Trường Phong bỗng thở mạnh lẩm bẩm.
- Mỗi lần đứng cạnh đám này thật khó thở...
Trong chốc lát, Ngũ đội trưởng xuất hiện trong binh doanh Hùng Quốc, giao mật hàm tận tay cho Vệ nguyên soái. Sau khi xem qua mật hàm, họ Vệ chau mày suy nghĩ hồi lâu, như thể làm ra quyết định khó khăn, cắn răng gật mạnh đầu lên tiếng.
- Ngươi quay về báo cho Hộ Quốc Nhân ta sẽ làm theo chỉ thị. (xem lại chương 1 - Lạc gia được người Hùng Quốc gọi là Hộ Quốc Nhân)
- -o0o—
Chiến tranh đối với nhiều người đó là nỗi đau mất mát, là nỗi đau ly tán, là sự sợ hãi sâu sắc nhất, nhưng với một vài con người thì chiến tranh chính là kiến công lập nghiệp, là mở mang bờ cõi, là danh lưu sử sách.
Là đúng là sai ai có thể nói rõ.
Tất cả cũng chỉ vì lý niệm khác nhau dẫn đến con đường khác nhau.
- -o0o—