Đứng ở đầu thạch kiều bên này, Triệu Thanh hết chắp tay sau lưng, lại xoa xoa lòng bàn tay với nhau, đi tới đi lui ánh mắt không ngừng nhìn vào bên trong Truyền Pháp Điện, tựa hồ đang sốt ruột lắm.
Thời gian Tiểu Thần vào đó tính đến lúc này cũng đã qua hơn ba canh giờ, nếu không có gì trở ngại thì hẳn là cũng đã đến lúc đi ra.
Thực sự ở đây đối với đệ tử mỗi lần tiến vào đều tiêu tốn một khoản điểm cống hiến nhất định, đệ tử bình thường không mấy ai nguyện ý khi không có việc lại vào làm gì để cho tốn kém. Điểm cống hiến đối với bọn hắn chính là thứ quan trọng nhất.
Đang lúc phân vân, không biết có nên bước vào hay tiếp tục ngồi chờ, thì bên cạnh Triệu Thanh bỗng dưng vang lên thanh âm ồm ồm già lão.
- Tiểu tử kia! Thập thò ở đây có chuyện gì sao?
Giật mình quay lại, thoáng trông thấy bóng dáng tròn mũm của người đứng từ lúc nào đằng sau mình, Triệu Thanh hết hồn cúi người cung kính đáp lời.
- Triệu Thanh ra mắt Phong trưởng lão! Đệ tử đang chờ Tiểu Thần sư đệ vào Truyền Pháp Điện nhận lãnh công pháp nhập môn...!
Dường như câu hỏi của vị Phong trưởng lão này chỉ là tùy ý, cũng không để ý đến câu trả lời của Triệu Thanh mà lẳng lặng gật đầu rồi bất chợt thân ảnh lão như sương khói, hòa vào gió biến mất vô tung vô ảnh.
Thấy như vậy, Triệu Thanh chỉ ngây người kính phục cùng sợ hãi than thầm.
- Phong trưởng lão không hỗ là một trong Tam đại trưởng lão của bản phái... Thật đúng là như ảnh tùy hình, đến đi đều không để lại dấu vết... Lão quái vật...
Trong lòng than thầm đang suýt xoa hâm mộ, thì đột ngột bả vai hắn bất chợt có bàn tay đập nhẹ, làm Triệu Thanh chút nữa là ngất xỉu, vội vội vàng vàng run lập cập lên tiếng.
- Hu hu... Phong sư tổ! Đệ tử là đang khen ngài mà... Đệ tử không dám nữa...
- Triệu sư huynh... Bộ... Bộ dáng ta trông giống vị Phong sư tổ nào đó lắm hay sao?
Tiểu Thần ngờ vực hỏi, đoạn hàm hồ nhìn xuống ngực rồi nhìn tay nhìn chân mình không ngừng đánh giá. Không để ý đến tên gầy gò trước mắt mồ hôi tuôn như mưa, đang thở phào nhẹ nhỏm nhìn đến mình.
- Tiểu tử khốn kiếp, ngươi hù ta xém tí nữa chết tại chỗ!
- Ha ha... Sư huynh có vẻ rất sợ hãi vị Phong sư tổ đó nhỉ? Chẳng lẽ người đó vừa từ chỗ này rời đi? – Tiểu Thần tùy ý nói.
Đưa tay bịt miệng Tiểu Thần lại, Triệu Thanh giáo dác nhìn quanh, rồi kéo hắn nhanh chóng rời đi, miệng thì thầm.
- Đi đi thôi, lúc khác nói...
Nhìn thấy sự khẩn trương của Triệu Thanh, Tiểu Thần cũng không hồ đồ nháo sự nữa, yên lặng cùng hắn quay ngược về hướng động phủ của mình.
Chốc lát sau, khi cả hai yên vị bên trong động phủ, Tiểu Thần mới cười cười lên tiếng.
- Được rồi, mọi chuyện của đệ coi như tạm thời ổn định. Giờ sư huynh có thể giới thiệu cho đệ biết về một vài nhân vật của bản phái được chứ? Tránh cho đệ sau này lỡ gặp phải cũng tiện xưng hô! Ừm... Đầu tiên là vị Phong sư tổ kia đi!
Triệu Thanh tựa hồ vẫn còn đang sợ hãi, quay ngang dọc một hồi mới mở miệng đáp.
- Phong sư tổ là một trong Tam đại trưởng lão, chính là Phong chủ của Vân Phong. Đồng dạng Hỏa Phong cùng Vũ Phong là do Liệt sư bá và Long sư bá đứng đầu Tam Phong của Hạo Dương Phái ta. Cảnh giới ba người này đều đã đạt tới Viên Nguyệt đại viên mãn, chỉ nữa bước nữa là có thể tấn cấp lên Liệt Nhật cảnh.
- Nhưng mà đệ thấy sư huynh dường như sợ hãi vị Phong sư tổ kia theo một cách khác thì phải! – Tiểu Thần nghi hoặc hỏi.
- Hầy...
Nuột ực một ngụm nước bọt, Triệu Thanh cười khổ, thở dài tiếp tục nói.
- Thật ra cũng không có gì, ba vị này ngày thường đều ít khi lộ diện, chỉ riêng Long trưởng lão nhận Hàn Thủy sư huynh làm thân truyền đệ tử thì thường hay xuất hiện một chút mà thôi. Có điều, vị Phong trưởng lão, Phong sư tổ kia... Ai da...
Nói tới đây, Triệu Thanh lại tiếp tục giáo dác nhìn quanh một lát mới đánh bạo, thì thầm vào tai Tiểu Thần.
- Lão này tính khí rất nhỏ mọn... Sau này đệ sẽ biết...!
- Ách...! Phong sư tổ... Nhỏ mọn??? – Tiểu Thần bất chợt la lớn.
Triệu Thanh hốt hoảng bụm ngay miệng Tiểu Thần lại, đoạn lớn tiếng át hết thanh âm của hắn.
- Câm mồm! Hu... Hu... Tiểu Thần đại ca, Tiểu Thần tổ tông! ta xin ngươi đừng nói bậy... Con mẹ ngươi muốn chịu khổ đừng lôi theo ta...
Gãi đầu tỏ vẻ hối hận, Tiểu Thần cười trừ rồi vỗ vỗ vai Triệu Thanh hàm ý yên tâm, rồi nhanh chóng nói lãng sang chuyện khác.
- Được rồi Triệu sư huynh! Hiện tại huynh nói đến việc hỗ trợ nhiệm vụ sắp tới là như thế nào? Không lẽ huynh lại coi trọng một tân tấn đệ tử như ta... Hắc hắc...
Lườm Tiểu Thần, Triệu Thanh bĩu môi không khách sáo trả lời.
- Không nói đến chuyện coi trọng hay không coi trọng, vấn đề là sư đệ ngươi lúc đầu đã là Đoạt Nguyên ngũ cấp, tạm có thể miễn cưỡng cùng ta làm việc... Khụ... Hơn nữa, nhiệm vụ này thời gian trước, ta cũng có đánh tiếng nhờ một vài sư huynh đệ khác rồi, ngặt nỗi...
Nói tới đây, Triệu Thanh chợt ngưng lại giây lát, nhìn tới gương mặt của Tiểu Thần có vẻ đỏ, biết bản thân nói hơi có chút thẳng thắn quá rồi.
- Khụ... Ta không có ý xem thường đệ, đừng hiểu lầm... Khụ!
Lúc này Tiểu Thần mới cười cười nhìn hắn, thực ra Triệu Thanh nói như vậy mới làm cho bản thân Tiểu Thần an tâm hơn. Nếu mà tên gầy như que cũi này mở mồm ra là cái gì mà thiếu niên phi phàm, vừa nhìn là biết anh minh thần võ thì chắc chắn Tiểu Thần một đạp, đá văng tên này ra ngoài không tiếp tục dong dài.
- Sư huynh cứ tiếp tục, ta đây tự hiểu bản thân...!
Nghe lời Tiểu Thần vừa đáp, Triệu Thanh gật đầu, tựa hồ đa tạ, đoạn nói tiếp.
- Nhiệm vụ này là đi hái Hồng Liệt Quả, nhưng sau khi tới nơi mới biết ở đó có một đầu tam cấp yêu thú Hắc Thủy Ngô Công* canh giữ. Hài... Cho nên mấy vị sư huynh đệ biết khó mà lui, bỏ qua nhiệm vụ...
(*Hắc Thủy Ngô Công: Hắc Thủy = nước đen. Ngô Công: Con rết)
- Tam cấp yêu thú? Triệu sư huynh thật tài cao gan lớn nha... Nên biết tam cấp yêu thú tương đương với Đoạt Nguyên lục cấp đến cửu cấp! Bằng hai người chúng ta đến không phải đưa đầu chịu chết sao? Chưa kể mấy loại yêu thú thuộc dạng độc trùng này càng khó chơi!
Tiểu Thần hít một ngụm khí lạnh, hoàn toàn hiểu được tâm lý của mấy vị sư huynh đệ kia. Nếu không có tu vi cửu cấp Đoạt Nguyên thì làm gì dám hành động lỗ mãng, đi chém giết với loại yêu trùng kia.
Bất quá tựa như đoán trước Tiểu Thần sẽ nói như vậy, Triệu Thanh lắc đầu, ý tứ tiếp tục giải thích.
- Sư đệ có chỗ không biết, ban đầu ta cũng đã dập tắt ý niệm đi tìm khổ đó! Nhưng mà gần đây, sau khi ta đạt tới bình cảnh Đoạt Nguyên thất tầng, ta cần một số điểm cống hiến không nhỏ dùng để đổi lấy đan dược đột phá, cho nên ta mới đánh bạo, âm thầm quay lại với chủ ý tìm chút may mắn. Sau khi tới nơi, ta phát hiện đầu Ngô Công đã bị trọng thương, không biết do ai làm, nhưng ta quan sát, nó nhất định đã trải qua một trận chiến thảm thiết.
- Đã trọng thương? - Tiểu Thần giật mình lên tiếng.
- Đúng vậy! Không hiểu nguyên nhân gì, nhưng yêu trùng đó đã bị thiếu đi một số chân, thân thể chằng chịt vết thương.
Triệu Thanh khẳng định nói.
Sau một hồi trầm ngâm, Tiểu Thần gật gật đầu, giọng nói hắn vang lên.
- Nói như vậy, chúng ta không phải hoàn toàn không có cơ hội. Bất quá, lời ngay nói trước, sau khi hoàn thành, phân chia thế nào?
- Sư huynh chỉ cần ba trái Liệt Hồng Quả đủ để đổi lấy một bình đan dược đột phá, về tất cả còn lại, ta không quan tâm!
- Thành giao!
Tiểu Thần hiểu được bản thân chiếm tiện nghi không nhỏ nếu nhiệm vụ này hoàn thành. Thực chất hắn càng hiểu được ý tứ muốn giao hảo của Triệu Thanh với mình nhiều hơn. Bất quá, bản tính hắn cũng không phải người có thể tùy ý làm việc mà không nắm chắc được chút nào. Bởi vậy, sau khi quyết định hợp tác với Triệu Thanh, Tiểu Thần lên tiếng.
- Ba ngày sau! Sư huynh thấy thế nào! Đệ vừa tấn cấp cũng cần chút thời gian để củng cố tu vi!
- Tốt! Ta cũng cần chuẩn bị vài thứ đề phòng bất trắc! Sáng sớm ba ngày sau, chúng ta gặp lại. Sư đệ, ta về trước, cáo từ!
- -o0o—
Một mình trong động phủ, Tiểu Thần khoanh chân nhập định, ổn định lại cơ thể. Qua thời gian chừng tàn hết nén hương, hắn mới từ từ lấy ra mảnh da nâu sậm để trước mặt.
Về những loại pháp môn hay công pháp bậc thấp được cất chứa ở Truyền Pháp Điện, đệ tử nhập môn đều có quyền tùy ý lựa chọn một lần, bất quá thời gian lưu giữ đến khi hoàn toàn nắm rõ, hoặc chuyển đổi sang một loại công pháp khác, liền phải đem trả lại về chỗ cũ.
Lúc này, Tiểu Thần không như khi ở Truyền Pháp Điện chỉ đọc qua loa, mà ngược lại hoàn toàn, hắn chú tâm suy nghĩ đọc từng từ từng chữ chậm rãi, như thể muốn ghi nhớ khắc sâu tất cả ý nghĩa bên trong Luân Tinh Quyết vào đầu.
Mặc dù chỉ có một nữa, nhưng Luân Tinh Quyết phần đầu tiên này được chia thành hai bộ phận khác nhau rõ rệt.
Phần đầu tiên ghi lại phương pháp tu luyện một thứ rất đặc biệt, gọi là Chuyển Tinh, trong đó có đề cập tới việc bố trí các loại sát trận dùng để đối địch. Nhưng mà theo như những gì nhắc tới thì phương pháp này có tổng cộng năm loại trận pháp, vấn đề là ở đây chỉ có hai trong số đó, ba loại cuối cùng có lẽ được viết ở bộ phận còn thiếu.
Trận pháp trong Luân Tinh Quyết không phải là loại trận pháp như những gì Tiểu Thần tưởng tượng, nó không giống với tiểu trận bố trí trong động phủ của hắn. Đặc biệt đây càng không phải là loại trận pháp cố định, mà nó là một loại chiến trận được người điều khiển tùy ý bố ráp ra bất kể ở đâu, chỉ cần có đủ điều kiện.
Sau khi đọc hết hai trận quyết đầu tiên, Tiểu Thần thở ra một hơi, ngẩng nhìn lên nóc động phủ, than thở không thôi.
- Lợi hại thật! Thức thứ nhất Tinh Quang Trận nếu như đúng theo lời mô tả thì không có gì ngoài việc vây khốn, nhưng còn Lưu Tinh Trận thì quá ghê gớm rồi, cùng cấp bậc liền có thể giết chết địch nhân một cách đơn giản!!!
Bất quá hiện tại Tiểu Thần đã hiểu rõ vì nguyên cớ gì khiến bộ Pháp Quyết lợi hại như vậy, đến hôm nay vẫn nằm phủ bụi ở trong góc không ai thèm đụng tới. Ngoài việc nó chỉ có một nữa, là tàn thiên công pháp cùng yêu cầu ban đầu quá ngặt nghèo cần có Nguyên lực tinh thuần ra, hầu như chẳng ai đủ điều kiện thì vấn đề chủ yếu chính là Pháp khí đi kèm để bố trận nghe qua thôi cũng dọa người khác phải bỏ chạy cách xa ngàn dặm. Cần có đủ ba ngàn sáu trăm thứ pháp khí đồng dạng, bất kể là kiếm đao, thương gậy... Nói chung không cần biết đó là thuộc hình dạng gì, nhưng nhất định phải giống nhau mới có thể bày trận.
Người bình thường một món đã quá khó, không phải ai cũng có thể sỡ hữu được một món pháp khí thuận tay, đào đâu ra một hơi ba ngàn sáu trăm món? Chưa kể còn phải thu vào cơ thể ân cần săn sóc để Pháp khí theo thời gian tạo thành mối tương liên với chủ nhân.
Nói thì nói như vậy, nhưng cũng không phải ngay lập tức người tu luyện có thể điều động số lượng pháp khí kinh người đó cùng lúc. Đùa sao! Dùng một món pháp khí đã cực kỳ hao tổn Nguyên lực, ba ngàn pháp khí cùng lúc không phải là chưa kịp đánh người đã tự chết vì kiệt sức?
Như thức thứ nhất Tinh Quang Trận chỉ cần có ba mươi sáu món pháp khí đồng dạng liền có thể bố trận, bất quá mặc dù ba mươi sáu so với ba ngàn sáu trăm có vẻ nhỏ nhoi, nhưng cũng không phải kẻ nào cũng có thể huy động.
Bởi vậy thì ra yêu cầu ban đầu khó khăn chính là vì nguyên nhân này. Nếu ngươi không có Nguyên lực tinh thuần tuyệt đối, vậy đừng hy vọng làm gì. Sự tinh thuần của Nguyên lực chính là hiển lộ rõ ràng nhất ở chuyện tiêu tốn khi thi pháp.
Nói cách khác, giả sử ngươi có Nguyên lực đạt một trăm điểm, pháp thuật ngươi sắp sửa thi triển tiêu tốn ba mươi điểm. Kẻ bình thường sau khi xuất ra thuật pháp đó liền chỉ còn bảy mươi điểm trong người, nhưng kẻ có Nguyên lực tinh thuần chỉ cần ba điểm liền đủ để thi triển. Điều này nói lên người có Nguyên lực tinh thuần khi chiến đấu đã nằm ở thế hoàn toàn có lợi khi chém giết thời gian lâu dài.
Bất quá đây chỉ là lý thuyết, bởi ở tu luyện giới của những kẻ Đoạt Nguyên này không hiếm những loại đan dược có thể lập tức bổ sung hồi phục điểm tiêu hao đó. Chưa tính tới chuyện Nguyên Thạch cũng là một trong những thứ có thể hồi phục Nguyên lực trong khi chiến đấu.
Sau khi đã có sự cân nhắc, Tiểu Thần nảy lên một ý nghĩ trong đầu, đoạn nhanh chóng đưa mắt tiếp tục quan sát phần còn lại của Luân Tinh Quyết.
Phần còn lại này ghi chép một yếu tố quan trọng không kém, nếu nói hai bộ trận quyết ban đầu là hai cánh tay lực lưỡng có khả năng đại sát tứ phương thì Luân Niệm ở phần này chính là bộ não điều khiển hai cánh tay đó.
Luân Niệm là cách thức tu luyện tinh thần lực, cái gọi là lực lượng của tinh thần này bao gồm ý chí, ý niệm... Liên quan trực tiếp tới nhiều mặt của não hải. Tựu chung đây là một dạng năng lực khác với Nguyên lực dựa vào yếu tố Nguyên Tố của thiên địa. Nếu tu luyện đạt tới đại thành, một luồng ý nghĩ cũng đủ để khiến người khác nhất nhất làm theo, thậm chí giết người trong vô hình.
Trong đó có viết, Luân Niệm chia thành mười hai tầng, ở đây chỉ để lại bốn tầng đầu tiên, bất quá càng viết rõ hơn là nên suy nghĩ thật kỹ trước khi tu luyện. Bởi vì tu tập Luân Niệm khác với Nguyên lực, tu luyện tinh thần lực nhất định phải trải qua sự đau đớn thống khổ vô cùng, nếu sai sót một chút nhẹ thì điên điên khùng khùng, nặng thì nổ tung thủ cấp chết tại chỗ.
Mới đọc tới đoạn này, Tiểu Thần nuốt ực một ngụm nước bọt, lạnh lẽo hết cả tấm lưng. Thì thầm trong miệng.
- Có cần phải nghiêm trọng vậy không???
Có điều cho dù là vậy cũng không khiến hắn ngưng lại hứng thú với trận pháp ở phần đầu tiên, cùng lắm đến khi chịu không được thì ngưng lại, không tu luyện tiếp là được chứ gì.
Nói gì đi nữa thì cứ có thêm một phần thủ đoạn để bảo vệ tính mạng mới là quan trọng, vã lại Tiểu Thần cảm nhận được bộ tàn thiên Luân Tinh Quyết này rất thích hợp với hắn về sau. Chưa kể hắn còn một ước hẹn với lão già trên Khứ Trần Đảo trăm năm sau nhất định phải đạt tới Viên Nguyệt đại viên mãn. Tạm thời Tiểu Thần vẫn chưa biết là gì, nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác chuyện này sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho nên nếu có thể thì cứ bằng mọi cách tăng lên thực lực bản thân, để đến lúc đó vẫn có khả năng xoay sở.
Hiện tại nói ra chuyện này còn quá sớm, Tiểu Thần cũng không nghĩ đến nữa, mà lẳng lặng trầm ngâm trong chốc lát, đoạn cất mảnh da vào thủ trạc. Chuyện quan trọng bây giờ là ba ngày sau cùng Triệu Thanh đi làm nhiệm vụ, mặc dù đầu Hắc Thủy Ngô Công kia theo lời Triệu Thanh nói đã bị trọng thương, nghe qua có vẻ rất thảm, nhưng Tiểu Thần không có chút ý tứ xem thường.
Lúc này cần phải tập trung tranh thủ tu luyện, cùng chuẩn bị đầy đủ những thủ đoạn bảo vệ tánh mạng.
Hiện tại Tiểu Thần còn một tấm Kim Chung Phù, cùng hai tấm trung cấp phù lục Nhất Tâm Lôi vô cùng uy lực, đây chính là vốn liếng để hắn tự tin khi thật sự chém giết với yêu trùng Ngô Công kia.
Sau khi sắp xếp mọi thứ cần thiết lại một lần, Tiểu Thần tiếp tục lấy chiếc nồi đất ra, đồng thời phất tay đem một đống Nguyên thạch cuối cùng để ở trước mặt.
Đây là tính luôn bảy trăm Nguyên Thạch mà hôm qua hắn bán đi thanh đoản đao pháp khí còn dư lại.
Nhìn đám Nguyên thạch, Tiểu Thần không khỏi thở dài.
- Ai da, thực sự tu luyện nhanh chính là phá của chân chính mà!!! Về sau phải bằng mọi giá kiếm thêm Nguyên thạch thôi... Hài...
- -o0o—