Ngự kiếm phi hành, đằng vân giá vụ, cho dù là gì thì cũng là niềm ước ao của hầu hết tất cả những người bình thường.
Những kẻ đó, vì đạt được mục đích đơn giản nhất của Đoạt Nguyên Giả, cố gắng tu luyện ngày đêm, có ai không muốn một ngày được bay lượn trên không trung?
Bất quá, lần đầu tiên của Tiểu Thần thật không như hắn mong đợi, hắn đang bị Lâm sư thúc xách cổ, như xách một con gà đang vô lực chống cự bay tới đỉnh ngọn núi phía trước.
Sau một hồi hứng lấy gió mạnh táp thẳng vào mặt, nước mắt nước mũi mặc sức tung hoành, lúc này bọn hắn đã đáp xuống, Lâm sư thúc cười hắc hắc tựa như chẳng quan tâm đến nét mặt tức giận hằm hằm của tên thiếu niên bên cạnh.
- Vào thôi, đây là Tân Tinh Điện nơi báo danh của đệ tử mới của bổn môn! Đi theo ta.
Hơi đảo mắt thoáng nhìn qua khối kiến trúc có tên Tân Tinh Điện không có gì nổi bật, chỉ đơn giản xây dựng bằng đá xanh, điểm xuyến bằng những khung cửa gỗ nâu đỏ bình thường. Tiểu Thần gật gật đầu nhấc chân đi theo vào bên trong.
Xuyên qua cánh cửa, chỉ mấy bước, cả hai đã đứng trước một mặt bàn bày la liệt, đủ loại dụng cụ loạn thất bát tao*. Đặc biệt lại có người nào đó đang gục mặt xuống, ngáy khò khò, dường như đang ngủ rất ngon.
(*Loạn thất bát tao: tùm lum tùm la)
Khẽ hắng giọng, Lâm sư thúc lên tiếng.
- Vũ sư huynh! Ta đem đệ tử mới đến, sư huynh...!
Có lẽ đang còn hồn du thiên ngoại chưa kịp tỉnh táo, vị gọi là Vũ sư huynh chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên, ngáp dài một tiếng, đưa hai tay dụi dụi mắt.
- Cái gì đệ mới, tử mới...! Ai chết à!
Lâm sư thúc cười lạnh, lớn giọng như sắp không nhịn nổi cái tên mê ngủ trước mắt, gằn từng tiếng.
- Sư huynh! Là ta đưa đệ tử mới gia nhập bổn phái, huynh nhanh chóng sắp xếp cùng giao những thứ cần thiết cho hắn!
- Ừ! Biết rồi, đệ tử mới? Tên tuổi? Xuất thân ở đâu...? Khoan đã...! Ngươi lặp lại coi!
Như thói quen hắn hỏi một hồi, rối bất giác như thể không dám tin vào tai mình, hỏi ngược lại lần nữa.
Lần này thực đã làm cho vị bạch y Lâm sư thúc nổi cáu, quát to.
- Con bà ngươi nghe cho rõ đây Vũ Văn Chính, ta dẫn đệ tử mới, là đệ tử mới, ngươi banh cái lỗ tai trâu ra mà nghe!!!
Tiểu Thần chịu thua rồi, hắn giờ đang hối hận, hối hận chui đầu vào một cái tông môn chưa gì trên dưới toàn kẻ quái đản. Cái này là tông môn tu luyện như tiên nhân mà người đời hay nói sao? Hay là từ trước đến nay đều là như vậy, chỉ là tất cả mọi người đều lầm lẫn.
Nhưng giờ làm sao, quay đầu bỏ chạy liệu có thể. Một tên như bạch y nam tử kia đã có thể khống chế bản thân Tiểu Thần không có chút cựa quậy, giờ lại thêm một vị Vũ sư huynh, nói như thế nào cũng nhất định tương đương gã đó.
Tâm tình đang cự kỳ bất ổn, Tiểu Thần toát hết mồ hồi hột, không dám tưởng tượng đến tương lai của mình, ở cạnh mấy tên như thế này thật có chút quá sức chịu đựng.
Suy tư còn chưa dứt, hai tên trước mặt Tiểu Thần đã hùng hùng hổ hổ, có chút như thêm một lời không hợp liền động thủ.
- Ngươi quát cái gì mà quát... Ta không có điếc.
- Con bà ngươi Vũ Văn Chính, mau mau đưa tất cả đồ dùng tân thủ cho tiểu tử kia, xong rồi theo ta đi Luyện Võ Trường đại chiến ba trăm hiệp...
- Ta lại sợ tên mặt trắng như ngươi... Đi... Tên nào không dám đi làm chó...
Tiện tay vị gọi là Vũ Văn Chính quẳng luôn đến chỗ Tiểu Thần một túi đồ, rồi không thèm để ý đến bất cứ điều gì, nhanh chân phóng luôn ra khỏi Tân Tinh Điện, còn không quên ngoái lại kêu réo.
- Con bà ngươi tên mặt trắng, lão tử sẽ đập ngươi thanh đầu heo...!
- Tổ cha ngươi họ Vũ kia, để xem ai mới là heo!
Vút... Vút...
Toàn bộ Tân Tinh Điện lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại thân thể Tiểu Thần như phủ đầy mạng nhện, ngơ ngác nhìn hai kẻ hâm hâm dở dở kia biến mất, để lại mình hắn như tượng gỗ đứng đó không biết phải làm sao.
Sau giây lát, cố gắng nén lại tâm tình chết lặng, Tiểu Thần dở khóc dở cười, thở dài cũng từ từ rời khỏi nơi đây. Sau khi ra đến bên ngoài, hắn men theo con đường đi xuống bên dưới, hai bên là mảng rừng do con người kiến tạo thành, chỉ duy nhất một loại cây thân gỗ thẳng tắp, lá đỏ hình thù như ngọn lửa, dọc đoạn đường này chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, vắng vẻ. Đúng vậy, là rất vắng vẻ, không hề có chút gì giống với một đại môn đại phái có ngàn vạn đệ tử như trong lời đồn.
Bất quá Tiểu Thần cũng không hành động như suy nghĩ trốn khỏi đây tìm nơi khác dung thân, đơn giản với hắn thì ở đâu cũng vậy, chỉ cần một chỗ yên tâm hảo hảo tu luyện, trước mắt giải quyết triệt để hậu hoạn của tia Mộc khí trong đan điền, còn chuyện trăm năm sau đạt tới Viên Nguyệt hậu kỳ, hoàn thành lời hứa với lão già thì còn phải xem vận khí ra sao.
Đang làu bàu chưa biết phải đi đâu, ít nhất chính là cần phải có chỗ để dừng chân trú ngụ như một căn phòng chẳng hạn, chẳng lẽ cứ như u hồn lang thang mãi ở loanh quanh Hạo Dương Phái thì thật không ổn chút nào. Tiểu Thần toan tính kiếm đại ai đó để hỏi thăm, cũng như biết thêm chút ít về những hoạt động ở đây.
Bất chợt khi Tiểu Thần còn đang nhìn đông ngó tây, thì bên trong mảng rừng bên trái có tiếng nói vang lên, mang theo ý tứ đề phòng cùng nghi hoặc.
- Vị sư đệ kia dừng bước! Không biết ngươi là đệ tử của Phong nào?
Nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ Tiểu Thần dừng chân ngoái đầu nhìn qua hướng phát ra thanh âm.
Từ phía sau mấy thân cây, nhanh chóng đi ra một thanh niên vận phục sức không khác gì hai tên quét lá ban nãy ở ngoài sơn môn, có điều tên này thoạt nhìn có chút đứng đắn hơn rất nhiều, gương mặt trầm ổn, cặp mắt như điện phối thêm hai hàng lông mày như song kiếm, thần thái toát lên sự chính trực nghiêm minh, chẳng khác gì mấy vị đại hiệp mà thưở nhỏ Tiểu Thần được nghe kể chuyện từ thúc bá.
Không nhanh không chậm, Tiểu Thần từ tốn chắp tay, chào hỏi.
- Sư đệ Tiểu Thần ra mắt sư huynh! Sư đệ vừa nhập môn, Lâm sư thúc cùng Vũ sư thúc có việc riêng nên...!
Chưa dứt lời, thanh niên kia đã cười lớn sảng khoái, đáp lễ.
- Hóa ra là sự đệ mới, ha ha! Ta là Yến Nhất Phi, gọi một tiếng Yến sư huynh là được. Hai vị kia gặp nhau là có chuyện thôi, chuyện thường ngày của bọn họ, ngươi đừng quan tâm. Bất quá, nói như vậy sư đệ vẫn chưa được thông báo thường thức cơ bản của đệ tử mới phải làm gì rồi!
Buồn ngủ gặp chiếu manh, đúng là Tiểu Thần ù ù cạc cạc không biết tiếp theo nên làm cái gì cho phải, lại vô tình gặp được người này, khiến hắn như mở cờ trong bụng.
- Ra là Yến sư huynh! Thật đúng như huynh nói, đệ thực sự chưa được thông báo bất cứ điều gì. Hy vọng sư huynh có thể chỉ dạy!
Gật gật đầu đầy vui vẻ, Yến Nhất Phi liếc mắt qua bọc đồ trên tay Tiểu Thần, rồi hồ hởi đi đến trước mặt hắn, không còn chút gì nghi ngờ như ban đầu.
- Chỉ dạy thì không dám, ta không nói thì lát nữa cũng có vị sư huynh sư đệ khác thông báo cho đệ thôi. Đi, theo ta, ta dẫn đệ tới nơi ở của đệ tử, trên đường sẽ nói tiếp!
Hai người sóng vai chuyện trò, người hỏi ta đáp dường như rất hòa hợp. Sau khi vòng vèo qua vài nơi khác nhau, tiện tay Yến Nhất Phi chỉ trỏ giới thiệu sơ lược về địa hình Hạo Dương Phái, tầm thời gian độ chừng hơn canh giờ, hai người đã đứng trước một động phủ mọc đầy cây cỏ xung quanh.
Cười cười hơi xấu hổ, Yến Nhất Phi gãi đầu gãi tai áy náy lên tiếng.
- Ngày trước thì đệ tử mới phải ở chung trong mấy căn nhà dưới chân núi, nhưng mấy năm gần đây đệ tử bổn môn không còn đông đúc, nên ai cũng có cơ hội sỡ hữu động phủ của riêng mình. Có điều lâu quá không ai dọn dẹp nên hơi... Bừa bộn chút ít.
Tiểu Thần thoáng nhìn đến, đôi mắt hắn sáng rực rất thích thú, như vậy mới hợp với tâm nguyện được yên tĩnh của bản thân. Vội vàng đáp lời.
- Không sao... Không sao! Như vậy là tốt lắm rồi, đa tạ Yến sư huynh đã dẫn đường!
Cảm thấy Tiểu Thần rất phấn chấn vui vẻ, Yến Nhất Phi mới thở phào, không khỏi có chút đánh giá tên thiếu niên bên cạnh lại lần nữa. Bởi thực chất nói đây là động phủ, không bằng nói là một nơi ở của dã thú, bẩn không thể tả, bụi bặm, cây cỏ lá khô phủ dày, mùi ẩm mốc bốc lên gay cả mũi, không giống với nơi con người có thể trú ngụ.
- Tốt! Theo ta vào đây, ta sẽ hướng dẫn đệ vài chuyện.
Nói đoạn Yến Nhất Phi nhanh chân bước vào động phủ trước, đưa tay hươ hươ kéo mấy lớp màng nhện giăng kín xung quanh, cười cười ngồi phịch xuống một tảng đá.
Tiểu Thần cũng không chần chờ, nối bước ngay theo phía sau, bước vào.
- Trong bọc đồ của sư đệ có vài thứ, mở ra xem trước đi!
Nghe Yến Nhất Phi nói, Tiểu Thần cũng khá là hiếu kỳ, liền nhất nhất làm theo. Sau khi túi đồ được mở ra toàn bộ, bên trong thật có vài món Tiểu Thần lần đầu nhìn thấy.
Ngoài một bộ trang phục đệ tử nội môn màu xám, một chiếc thủ trạc trữ vật, ba khỏa Nguyên Thạch lấp lánh quang mang, còn có một tấm lệnh bài màu đỏ, bên trên có đồ án hình thái dương rực lửa, một miếng ngọc mỏng dài chừng chưa đến gang tay.
Lúc này Yến Nhất Phi mới lên tiếng.
- Ta thấy sư đệ cũng là Đoạt Nguyên ngũ cấp rồi, trữ vật thủ trạc cùng những thứ kia chắc đệ đã biết cách dùng. Riêng tấm lệnh bài chính là thân phận bài của đệ tử bổn môn, nhất quyết phải giữ thật kỹ. Chỉ cần nhỏ một giọt máu lên rồi tự nghĩ đến danh tự của bản thân là được.
Tiểu Thần cầm lấy tấm lệnh bài nhìn ngắm hồi lâu, nhưng mà hắn vẫn chưa làm theo như những gì Yến Nhất Phi nói, lại tiếp tục nắm lấy miếng ngọc lên quan sát.
Chưa kịp hỏi thì Yến Nhất Phi đã mở lời.
- Miếng ngọc này là trận cơ của động phủ, sử dụng rất đơn giản không có gì phức tạp. Chỉ cần đệ áp nó vào vách tường đằng kia, lập tức những tiểu trận bố trí sẵn trong động phủ sẽ kích hoạt.
Nhãn thần Tiểu Thần sáng lên, tất nhiên hắn không phải là chưa nghe qua kỳ danh trận pháp bao giờ, nhưng cho đến tận hôm nay hắn vẫn chưa từng có cơ hội trải nghiệm. Lúc này Tiểu Thần dường như không muốn chờ thêm nữa, thần tình nôn nóng muốn thử ngay lập tức.
Khẽ cười, Yến Nhất Phi đột nhiên đứng lên, lên tiếng.
- Được rồi, sư đệ cứ từ từ tìm hiểu, ta không quấy rầy nữa. Sau này còn có điều gì cần hỏi, cứ đến gặp ta. Ta là đại đệ tử của Hỏa Phong, tới đó báo tên ta là được.
Không dong dài thêm, Yến Nhất Phi đã đi ra khỏi bên ngoài, phất phất tay ra hiệu Tiểu Thần không cần tiễn.
- Đa tạ Yến sư huynh, nhất định đệ sẽ ghé qua Hỏa Phong!
Tiểu Thần cất giọng, nhìn theo bóng lưng Yến Nhất Phi đã đi xa, hắn thật có chút biết ơn thanh niên này.
- Có thời gian sẽ mời huynh ấy uống rượu!
Tự nghĩ trong đầu, cười cười đoạn Tiểu Thần nhanh chóng cầm lấy miếng ngọc, dán luôn vào ngay cửa động.
Ùng... Ùng...
Cả động phủ rung lên vài đợt, cửa động đột nhiên đóng lại, ẩn ẩn xung quanh Tiểu Thần còn thấy được như thể đang có một bức từng vô hình đang gợn lên từng đợt sóng trong suốt. Tò mò hắn khẽ chạm vào thì cảm giác bức tường này như mặt nước lăn tăn, sau đó lập tức phục hồi về trạng thái cũ. Không thể dằn lòng, Tiểu Thần dùng hai phần sức đấm thẳng vào, bất chợt mặt nước này ù ù lên vài đợt rồi trở nên yên tĩnh, tựa hồ chưa có điều gì xảy ra.
Tâm tình hoan hỉ, hiện tại Tiểu Thần đã hiểu rõ một phần nhỏ của cái gọi là trận pháp, lý thuyết là một chuyện, tự thân trải nghiệm lại là một chuyện. Như trời với đất, cảm giác còn hơn học qua trăm quyển sách.
Nén lại tâm tính của thiếu niên, Tiểu Thần cầm lấy lệnh bài, hơi trầm ngâm giây lát, rốt cuộc hắn quyết định nhỏ một giọt máu lên rồi lẩm bẩm tên của mình.
Chớp mắt khi tấm lệnh bài hấp thụ lấy giọt huyết tương, bỗng dưng như ngọn lửa đỏ rực lên trong bàn tay hắn, đồ án thái dương vang lên tiếng lách tách, mặt sau dần dần hiện rõ hai chữ Tiểu Thần.
Bây giờ Tiểu Thần chính thức là đệ tử của Hạo Dương Phái!
Sau khi mọi thứ tạm thời ổn định, trong đầu Tiểu Thần bất chợt suy nghĩ đến điều gì đó, hắn cầm lấy chiếc thủ trạc mà môn phái ban cho đệ tử. Cũng nhỏ máu nhận chủ như bình thường, rồi quan sát vào bên trong, không gian lập phương tương đối rộng rãi, lớn gần gấp đôi thủ trạc của hắn.
- Đoán không sai! Đồ của môn phái lớn có khác, tốt hơn của hai tên kia rất nhiều, có lẽ hai tên ngày đó cũng không phải đi ra từ đại phải nào cả, như vậy phải nghĩ biện pháp xử lý từ từ những thứ kia...!
Tên thanh niên khi trước Tiểu Thần giết, thật đúng là vậy, hắn chỉ xuất thân từ một gia tộc tu luyện.
Nhưng cho dù là vậy, ở thời điểm khi lão già dạy dỗ Tiểu Thần, đã đề tỉnh hắn một việc quan trọng rằng, đừng vì hạ sát được Đoạt Nguyên Giả mà xem thường, cùng cảnh giới thì những kẻ đi ra từ danh môn đại phái cường đại gấp mấy lần tên đó.
Bởi vậy lão vì an nguy của Tiểu Thần nên không cho phép hắn lộ ra chút gì sơ hở, cũng không được xem thường những thế lực như gia tộc tu luyện, ai biết đằng sau họ có tồn tại Tông Môn chống lưng hay không.
Ngày đó khi Lê Hành gom tất cả trên người hai tên kia, có vài thứ đến bây giờ Tiểu Thần còn chưa lấy ra xem xét, một trong số đó chính là phiến lá kim ngân lưỡng sắc, pháp bảo phi hành chân chân chính chính.
Trên thực tế, chỉ cần đạt tới Đoạt Nguyên ngũ cấp đã có thể sử dụng, nhưng Tiểu Thần vẫn cẩn thận, tận lực bảo đảm mọi chuyện không phát sinh sự tình vạn nhất, sợ sẽ dẫn tới những rắc rối không cần thiết.
Hiện tại là lúc thích hợp để Tiểu Thần lấy ra mọi thứ, kiểm kê sắp xếp lại.
Nếu so ra, đối với cùng tầng thứ, lúc này Tiểu Thần đã thuộc vào dạng khá giả. Có thể nói là phú ông trong Đoạt Nguyên giai.
Không tính đến số lượng Nguyên Thạch gần ngàn khỏa từ hai kẻ trong rừng chém giết nhau để hắn ngư ông hưởng lợi, thì pháp bảo chúng bỏ lại gồm thiết phiến hay đoản đao kia đều là báu vật vô cùng giá trị.
Bất quá, giá trị thì giá trị, Tiểu Thần có thêm mười lá gan cũng không dám khoe khoang, hiện tại vẫn nên nằm im trong thủ trạc là tốt nhất. Cứ để đó, có cơ hội sẽ giải quyết sau.
Có điều sau khi tính toán, hắn quyết định đi một vòng quan sát động phủ này đã. Tâm lý ở một chỗ mới mà bản thân chưa nắm rõ, hắn cũng thật chưa yên tâm lắm.
Động phủ tuyệt nhiên không giống như sơn động chỉ duy nhất một hai cái hang nối thông với nhau. Kỳ thực là được thiết kế thành nơi ở, có đầy đủ các dạng phòng ốc cần thiết. Động phủ là lối kiến trúc của hầu hết những kẻ tu luyện, có rất nhiều nguyên nhân. Đầu tiên phải kể đến chính là sự yên tĩnh, ở sâu trong lòng núi thì tránh được rất nhiều ồn ào, thứ nữa chính là gần gũi với môi trường thiên nhiên, dễ dàng hấp thu được thiên địa nguyên tố...