Thần Thoại

Chương 24: Nhặt được của rơi tạm thời bỏ túi




Âm thanh vang rền, dội vào tai Tiểu Thần khiến sắc mặt hắn khẽ biến, tự lầm bầm.

- Tiếng động như có binh khí va chạm? Là có người đang chiến đấu! Hay là giống ta vào đây tự hành huấn luyện bản thân?

Ở khu rừng vốn dĩ yên tĩnh, lại từ đâu phát sinh xung đột làm cho Tiểu Thần không khỏi dấy lên nghi hoặc, đủ loại câu hỏi hiện ra trong đầu. Bất quá, ngờ vực không bằng tận mắt đến xem, lập tức hắn vận dụng đến diệu dụng của Đoán Thể Quyết, cả thân thể như hòa cùng với môi trường xung quanh, cẩn thận từng bước di chuyển tới nơi đó.

Không tốn bao nhiêu thời gian, trong chốc lát, sau những bụi cây um tùm, Tiểu Thần dõi mắt quan sát đến tràng cảnh ác liệt đang diễn ra.

Ngay phía trước, giữa khoảng đất trống, xung quanh cây cối ngã rạp, từng mảnh từng mảnh các loại vật liệu gì đó, như thể bị chấn nát, nổ tung rồi bắn vương vãi khắp nơi, có lẽ là do tác động chiến đấu của hai kẻ đang điên cuồng chém giết tàn nhẫn đằng kia.

Cả hai tên này đều mang một loại trang phục giống nhau, quần áo chỉ toàn màu đỏ, màu đỏ của máu huyết. Một trong hai kẻ tầm khoảng bốn mươi tuổi, tay cầm đoản đao đang không ngừng dồn dập công kích đến gã thanh niên trẻ hơn, ánh đao kéo ra từng chuỗi tàn ảnh cực kỳ yêu dị, nếu tinh tế hơn còn có thể ngửi ra trong không khí thoang thoảng vị tanh tưởi của huyết tinh.

Đối diện hắn, gã thanh niên chồng chất vết thương, bộ dáng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, trên tay y cầm một loại vũ khí kỳ lạ, loại vũ khí bình sinh rất hiếm thấy người sử dụng, chính là thiết phiến.

- Ha ha, sư đệ, ngươi đã cạn kiệt Nguyên Khí, pháp khí* cũng đã không còn lại gì, chống lại ta được sao? Mau giao vật đó ra đây!

(*Pháp khí: một dạng vũ khí có chứa pháp lực, về sau sẽ nói rõ hơn)

- Hừ! Sư huynh, mặc dù chúng ta là ma đạo, nhưng ngươi cũng đừng nên ép ta quá đáng. Ngươi không sợ sư phụ ta hỏi tội?

- Nhiều lời! Đã là ma đạo còn cần làm việc theo lẽ thường? Chết đi!

Thanh âm của tên trung niên gầm lên, ngay tức thì hắn bổ một đao thẳng xuống đầu gã thanh niên, đao phong rít lên lượn lờ huyết sắc kèm theo âm thanh như quỷ khiếu.

Thân thể đã vượt qua giới hạn chịu đựng, thanh niên cầm thiết phiến không còn chút sức để tránh thoát nhát đao đoạt mạng này, hắn chỉ còn cách cắn răng, vẹo đầu qua một bên nhằm tránh đi điểm trí mạng. Bất quá hắn quả thật không phải kẻ có thể nhắm mắt chờ chết, dù có chết cũng phải gặm lấy một miếng thịt của đối thủ.

Ngay lúc đao ảnh chém sượt qua đỉnh đầu, trảm lên vai cắt đứt một lỗ tai gã, chỉ nghe phập một tiếng, đột nhiên y cười như điên dại, từ trong lòng bàn tay không rõ từ đâu bỗng dưng một đoàn huyết ảnh âm u xuất hiện.

Đoàn huyết ảnh từ từ ngưng thực, như một đám máu đọng lại mà thành, bất ngờ thoát khỏi bàn tay tên thanh niên.

Ánh mắt vừa nhìn đến, tên trung niên rét lạnh toàn thân, hét toáng lên.

- Sinh Tử Huyết Ma Phù! Ngươi lại dám lén học phù cấm* bổn môn???

(*Phù cấm: một dạng thuật pháp dùng như phù lục, sau này sẽ giải thích ở trong truyện)

Hoảng sợ cực độ, tên trung niên bất chấp sống chết của kẻ đối diện, không kịp thu lại đoản đao đã vội vàng quay đầu bỏ chạy. Nhưng hắn cũng đã quá tự đề cao bản thân, còn tưởng rằng có thể thoát thân được, phù cấm không hỗ là phù cấm, ngay khi gã vừa lui lại thì đoàn huyết ảnh tựa như hóa thành ảo ảnh mặt quỷ đang nhe răng cười dữ tợn, lao vào rồi biến mất ngay trong thân thể y.

Chỉ kịp nghe gã nấc một tiếng trầm đục, cả cơ thể liền nhanh chóng hủ thực, hóa thành một bãi nước mủ, nguyên thần tan biến, tất cả chỉ còn lại bộ đồ cùng vài thứ phục sức nhao nhao rơi xuống.

Bên cạnh, tên thanh niên máu me bê bét ướt đẫm cả người, cả cơ thể xụi lơ không còn nhìn ra hình dáng con người, y phục lẫn lộn huyết tương chẳng thể nào phân biệt rõ. Mặc dù phút cuối gã phát động thành công Sinh Tử Huyết Ma Phù, nhưng rốt cuộc cũng là dầu cạn đèn tắt. Không còn chống đỡ được bao lâu, bất đắc dĩ gã ta ráng chút hơi còn lại, hai tay bấm quyết, ý định Nguyên Thần ly thể để quay về môn phái nhờ sư tôn giúp đỡ.

Lúc này đột nhiên dị biến nổi lên.

Bãi nước mủ lặng yên hôi thối đằng kia, bất chợt phập phồng rồi gợn lên từng khỏa bong bóng, nháy mắt đã ùng ục như nước đun sôi.

Bàn tay tên thanh niên chưa kịp hoàn thành pháp quyết, ánh mắt quét qua đã thất thanh la lớn.

- Không xong, huyết phù phản phệ!

Vèo...

Từ bên trong bãi nước mủ lần nữa xuất hiện gương mặt quỷ dị như ác ma đến từ địa ngục, rú lên từng tràng cười khằng khặc, rồi bay thẳng biến vào trong cơ thể gã.

Số phận như tên trung niên, hắn không kịp làm ra bất cứ động tác gì nữa, chớp mắt liền tiêu tán.

Gió rừng xào xạc, Tiểu Thần ngưng thần theo dõi mọi biến cố, cho đến lúc cả khoảng rừng lặng yên như tờ, hắn vẫn thu mình ở đó, nhất quyết không đi ra.

Chỉ cần nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng đã biết rõ hai kẻ này nếu ở trạng thái bình thường, một tát là đủ giết hắn vài lần. Cộng thêm thủ đoạn huyết ảnh tàn độc kia, hắn lại càng không dám đơn giản hiện thân.

Bởi vậy, rất lâu sau khi xác định bãi máu của tên thanh niên không hề có dấu hiệu như vừa rồi, Tiểu Thần mới nhẹ nhàng tiến tới.

- Hai kẻ này, trang phục rõ ràng là sư huynh đệ đồng môn...

Thở dài cảm khái, tựa hồ thấy được con đường của bản thân ngay phía trước. Tiểu Thần thầm nhủ chính mình vô luận như thế nào cũng phải nhất định vạn phần cẩn thận.

Bất quá hiện tại, Tiểu Thần đã không còn như xưa đến một chút chuyện cũng không nhận thức được, kinh nghiệm của lão già mặc dù chỉ truyền thụ cho hắn vỏn vẹn vài ba tháng, thế nhưng chỉ chừng đó thời gian, quá đủ để Tiểu Thần ý thức được việc giết người đoạt bảo, chỉ là việc xảy ra hằng ngày như cơm bữa trong cuộc sống của Đoạt Nguyên Giả. Huống hồ chi bản chất hắn cũng vào dạng khá cơ trí, cho dù không nhận được sự dạy dỗ của lão già, hắn nếu gặp sự tình tương tự cũng biết cách làm ra lợi ích lớn nhất cho mình.

Vì lẽ đó cho nên hình tượng như kẻ trộm của Tiểu Thần, đang thập thò bên cạnh hai bộ y phục kia cũng không có gì bất ngờ. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hắn ta lại đang mon men đem đồ người chết, với cái ý định cao thượng lưu giữ cho hậu nhân, nhét hết vào thủ trạc. Cười hắc hắc đoạn co giò chạy mất, tưởng chừng như sợ có ai đó trông thấy.

Đến gần chiều tối, sau khi loanh quanh Tiểu Thần tìm được một sơn động nhỏ, thẳng tay đá đít luôn đầu gấu xám đang ngủ bên trong văng thẳng ra ngoài, chiếm lấy chỗ ở của con vật đáng thương đang hậm hực chưa hiểu chuyện gì.

Tiện tay hắn nhấc tảng đá to bên cạnh, phong kín cửa động, trước đó còn cẩn thận lấy thêm rất nhiều cây cỏ khắp nơi phủ xung quanh, không để lộ ra dấu vết gì.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện, Tiểu Thần bước vào nơi sâu nhất, ngồi phịch xuống, bất chợt hắn phất tay, toàn bộ động quật bỗng nhiên sáng rực lên.

Từng tiếng vang thanh thúy ngân nga, như có bảo thạch va chạm với nền đá, mấy viên Dạ Minh Châu lăng long lóc khắp nơi, đang phát ra từng đạo quang mang nhu hòa.

Lúc này tại đây nếu như có người bình thường vô tình trông thấy, chắc chắn sẽ bất chấp lao vào quyết sống chết với cái thằng ôn con láo toét này một trận, Dạ Minh Châu đến hoàng đế còn xem như báu vật mà cái tên khốn kia lại coi như rác quăng tùm lum.

Ngồi yên lặng trong chốc lát, Tiểu Thần mới nhếch miệng, tạo ra dáng vẻ rất nghiêm trang.

- Để xem lần này lưu lại cho hậu thế bất ngờ gì?

Cũng như trước đây không lâu bên trong hang ổ của Dã Lang, vốn dĩ đã ăn quen ngon mồm, nên lần này không hề có chút gì lóng ngóng, bàn tay như nước chảy mây trôi, thò vào ngực lôi ra hai chiếc vòng không khác bao nhiêu so với chiếc Tiểu Thần đang đeo.

Bình thường trữ vật thủ trạc nếu ngươi vẫn còn sống, thì không ai có thể lấy được đồ bên trong ra, ngoại trừ chủ nhân, người khác tối đa cũng chỉ dùng lực lượng phá hủy mà thôi.

Nhưng nếu chủ nhân chết đi, sự liên kết đó cũng tự giải trừ, muốn lần nữa nhận chủ chỉ cần nhỏ một giọt máu lên là xong.

Hai giọt máu từ ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống, thủ trạc như tấm vải mềm hút lấy sạch sẽ, ngay lập tức Tiểu Thần cảm giác được tinh thần rung lên, một tia ý chí tương liên với chiếc vòng kết nối lại.

Không chần chờ quá lâu, hắn cầm một trong hai cái đưa ra trước mặt xem xét, đột nhiên từ trong đó ào ào rơi ra đủ thứ lỉnh kỉnh.

Một đống những viên đá nhỏ như ngón tay, tầm khoảng trăm mấy hai trăm viên. Hai quyển trục kiểu dáng cổ xưa cùng với vài loại thảo dược mà bản thân Tiểu Thần chưa thấy qua bao giờ.

Mấy viên đá nhỏ kia Tiểu Thần cũng đang có mười mấy khỏa, chính là một trong số những thứ ban đầu trong thủ trạc của hắn. Đây gọi là Nguyên Thạch, là một dạng tiền tệ dùng trong giới Đoạt Nguyên. Bất quá ngoài công dụng như thế, Nguyên Thạch còn dùng để Đoạt Nguyên Giả hấp thu Nguyên Khí bên trong, bổ sung cho việc tu luyện.

Bản thân tu luyện Tiêu Diêu Công có thể hấp nạp bất chấp mọi loại nguyên tố, nên kỳ thực mấy thứ này đối với Tiểu Thần cũng chưa vội đá động đến làm gì, vả lại hắn cũng chỉ mới là Đoạt Nguyên tứ cấp, dùng bây giờ sẽ rất hao phí.

Bỏ qua Nguyên Thạch, Tiểu Thần cầm hai quyển trục lên quan sát, sau hồi lâu ngắm nghĩa không thấy có gì khác thường, hắn mới mở ra xem thử.

Quyển thứ nhất ghi lại Pháp Môn tu luyện có tên Hóa Huyết Ma Công, lời lẽ bên trong đầy sự máu tanh kinh tởm, cần phải tế luyện người sống, rút lấy toàn bộ máu huyết để tu luyện. Đọc tới đây, Tiểu Thần lắc đầu, không thèm chú ý đến nữa.

Quyển thứ hai, rõ ràng là một loại Yếu Quyết đao pháp khá lợi hại, có tên Huyết Ảnh Thất Sát Đao, bất quá sau khi lướt qua vài dòng giới thiệu, Tiểu Thần cũng mất hứng thú, đồng dạng hắn vất luôn qua bên cạnh.

Đưa tay chộp tới chiếc vòng còn lại, miệng thì cứ lẩm bà lẩm bẩm như cầu khấn rơi ra thứ gì đó hữu dụng với mình. Không khác gì mấy tên lưu manh ở chợ, chôm được túi đồ là ước ao bên trong toàn vàng thỏi.

Sự thật thì không bao giờ như ý muốn, chiếc thủ trạc này sau khi hơi lóe lên, ngoài việc xuất hiện thêm một đống Nguyên Thạch, cùng vài ba thứ linh tinh như quyển trục, chai lọ các kiểu, thì còn có một cái nồi đất.

Không sai, là một cái nồi đất đường đường hoàng hoàng không thể lẫn vào đâu được.

Mấy quyển trục thì không cần nói tới, Tiểu Thần liếc mắt qua liền thấy mấy chữ không Ma Công thì cũng là yếu quyết ma đạo, hắn lười nhặt lên xem xét.

Về phần hơn mười mấy cái lọ nhỏ, sau khi mở ra, hầu như đều rỗng tuếch, chỉ duy nhất trong số đó còn lại hai viên đan dược toàn mùi máu. Cái thứ mùi vị lợm cả giọng khiến Tiểu Thần nhăn mày bịt mũi, đoạn nhanh chóng đậy nắp lại. Kiến thức về đan dược đối với hắn chính là con số không tròn trĩnh, nhưng cũng không vì thế mà hắn sẽ thẳng tay ném bỏ, đồ vật của Nguyên Giả, nói như thế nào cũng không phải hạng tầm thường có thể so sánh.

Bất quá, khi đảo nhãn mục tới đồ vật cuối cùng, thần trí Tiểu Thần không khỏi nổi lên sự nghi hoặc, với những tồn tại như hai tên kia, theo hắn đoán chừng cũng phải vượt qua tầng thứ Đoạt Nguyên, đã chạm đến Tinh Đấu. Vậy mà bên mình cầm theo cái nồi để làm gì, không lẻ để nấu cơm ăn.

Phải biết khi tu luyện Đoạt Nguyên, cơ thể đã không còn cần bổ sung những thứ như thực phẩm, những kẻ này lấy Thiên Địa Nguyên Tố làm chất dinh dưỡng, không ngừng làm lớn mạnh bản thân. Nếu muốn ăn hay uống, cũng chỉ ăn uống những loại có chứa Nguyên Khí đậm đặc bên trong.

Bởi vậy, cái nồi đất nhìn bình thường lại gợi lên sự hiếu kỳ của Tiểu Thần nhiều nhất.

Cầm nắm, lật tới lật lui xem xét từng chút một, đến gần nữa canh giờ Tiểu Thần chán nản đành buông bỏ. Không hề có gì bất thường cả, đây thủy chung là cái nồi tầm tầm thường thường mà bất cứ nhà bếp nào cũng có.

Thở dài một tiếng khá thất vọng, Tiểu Thần ngã người dựa vào vách đá sau lưng. Không rõ đang suy nghĩ tới điều gì. Đến gần giữa khuya, đột nhiên tinh quang lóe lên trong óc, Tiểu Thần chụp lấy cái nồi chăm chú quan sát, bất chợt hắn dơ lên cao đập mạnh xuống.

Bụp...

Không hề có âm thanh bị vỡ như tưởng tượng, với lực tay của Tiểu Thần nện xuống chỉ làm cái nồi lún vào bên trong mặt đất.

Dường như xác định điều mình nghĩ là đúng, Tiểu Thần vội vàng nhấc lên, tiếp tục thử lại. Lần này hắn tính toán tự thân xem sao. Lực lượng Đoán Thể Quyết được hắn vận dụng, cả cánh tay đỏ rực lấn át cả quang mang của Dạ Minh Châu.

Chầm chậm đưa quyền đầu lên cao, Tiểu Thần hít một hơi, rồi bất thình lình vung tay, đấm hết sức vào cái nồi.

Binh... Bang... Bang...

- Ai da... Con mẹ nó sao cứng dữ vầy???

Ôm lấy bàn tay đã sưng tấy lên vì chơi ngu, Tiểu Thần hằm hằm nhìn đến cái nồi vẫn không chút suy suyển. Không ai hiểu rõ nắm đấm của hắn mạnh bao nhiêu, bằng chính bản thân hắn.

Tiểu Thần có thể cam đoan với lực lượng ban nãy nếu hắn nện vào tảng đá xanh, thì cũng làm cho tảng đá đó nổ tung thành mảnh nhỏ. Hiện tại chỉ có thể chấn văng cái nồi ra xa, một vết trầy cũng chưa từng xuất hiện.

Điều này làm hắn vừa bực bội vừa vui mừng. Bực là vì hắn tưởng nắm đấm hắn đủ mạnh, rốt cuộc chỉ như hài tử ba tuổi so với cái nồi đất kia. Vui là vì hắn biết, bản thân lần này nhặt được bảo bối rồi, một cái nồi đất bình thường mà lại cứng rắn như vậy, nói không có ẩn tình hay bí mật bên trong, có cho thêm tiền Tiểu Thần cũng không tin.

Có điều, biết là bảo bối cùng với biết cách sử dụng bảo bối là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Sau giây lát đùa nghịch món đồ bí ẩn đó trên tay, Tiểu Thần gom hết tất cả không chừa lại bất cứ thứ gì, toàn bộ cất vào thủ trạc của mình.

Tạm thời để đó, có thời gian sẽ nghiên cứu tỉ mỉ sau. Hiện tại việc tu luyện nâng cao cảnh giới, cùng việc huấn luyện thực chiến mới là điều quan trọng hàng đầu.

Bản thân hắn không nhận ra, khi nãy trong lúc hốt sạch mớ đồ dưới đất nhét bừa vào thủ trạc, có vài viên Nguyên Thạch đã vô tình lọt vào chiếc nồi kỳ lạ kia.

Bên trong không gian lập phương rộng chừng căn phòng nhỏ, chiếc nối bí ẩn đang chuyển từ màu sắc xám đen thành hồng nhuận. Nếu có thể nhìn vào miệng nồi, lúc này sẽ thấy ba viên Nguyên Thạch đang không ngừng ảm đảm dần dần, từng dòng Nguyên Khí tinh thuần tràn ra lượn lờ, tạo thành vòng xoáy nhỏ.