Nghe thấy tiếng thét chói tai, hai huynh đệ giật mình nhìn tới, từ bên trong bóng tối ngay đằng sau cửa động, thân ảnh Độc Xà đang tột cùng hoảng sợ ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa té lộn nhào, lao ra bên ngoài.
Thoáng thấy con mồi vừa rời hang, mặc dù dấy lên chút hồ nghi, nhưng cả hai bất chấp sự tình gì đang xảy ra, việc quan trọng chính là phải truy sát tên Độc Xà, nhổ cỏ tận gốc.
Tài cao gan lớn, không cố kỵ điều gì, Ngô Sơn Ngô Tạo nhảy khỏi nơi ẩn nấp cười gằn phóng tới, dùng khinh công lợi hại luân phiên đổi chỗ cho nhau, tạo thành ảo ảnh mắt xích, lại liên tục thay đổi phương hướng, tả hữu giáp công, khóa chặt con đường đào tẩu của Độc Xà.
Thần tình dường như vừa gặp phải thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, lúc này lại bị hai thằng ranh ỷ có chút thực lực chặn đường, khiến Độc Xà tức muốn nổ phổi, mặt mày xanh lét, mồm há to không ngừng mắng chửi.
- Con mẹ các ngươi... Con mẹ các ngươi...
Càng lớn giọng chửi bới, Độc Xà càng phải đón nhận từng đợt công kích nặng nề, các chiêu thức tấn công dồn dập, kèm theo đủ thứ hương phấn thơm ngát bay mù xung quanh, lúc này hắn chỉ còn nước câm miệng, nín thở mà ứng chiến.
Giao thủ chưa được mấy chiêu, bỗng nhiên có tiếng chân người lịch bịch từ trong động chậm rãi đi ra, tiếng khò khè như cô hồn dã quỷ trong chốn u minh văng vẳng, khiến Độc Xà tuôn trào một trận mồ hôi lạnh, miệng run cầm cập.
- Xong rồi!... Xong rồi!...
Lưng vẫn quay về cửa động, nhếch miệng khinh bỉ tên nhát gan, Ngô Sơn nhái giọng châm biếm.
- Hắc hắc! Lại có chuyện khiến đường đường nhị gia Hắc Phong Trại sợ hãi như vậy sao... Ha ha, thật mở rộng tầm...
Phụt...!
Nói chưa hết câu, đột nhiên hắn ngây người nhìn trước ngực nhị đệ Ngô Tạo bỗng nhô ra một thứ trông giống lưỡi của loại dã thú nào đó, bên trên lại bám đầy gai móc. Thân hình cao lớn của Ngô Tạo tái nhợt, đang không ngừng teo tóp lại, chớp mắt chỉ còn da bọc xương rồi ngã ầm xuống trước mặt hắn. Vô luận thân là mệnh quan triều đình hay giang hồ đại danh giết người như ngóe, đến bây giờ Ngô Sơn còn chưa bao giờ chứng kiến tình cảnh kinh khủng bậc này, người bình thường giết thì một đao lưỡng đoạn, ác hơn thì ngũ mã phanh thây, máu me có thể làm người khác lợm giọng nôn ọe, nhưng đương trường từ một thanh niên cao lớn chỉ nhoáng cái thành thây khô mới chính là điều khiến người chứng kiến sởn hết gai óc. Thủy chung con người vẫn luôn sợ hãi với những thứ bản thân không thể giải thích, Ngô Sơn cũng không ngoại lệ.
- Nhị đệ... A...
Tiếng thét điên cuồng như từ tâm phế Ngô Sơn trào ra, hét khản cả giọng thì hắn cũng không quên nhanh chóng dùng đôi mắt đỏ ngầu, long lên quay về phía sau, mặc kệ tên Độc Xà đang không ngừng run rẩy, đôi chân vô lực ngồi phệt xuống đất.
- Súc sinh trả mạng cho nhị đệ ta...
Bùng...
Gào lên, Ngô Sơn vung tay ném ra hàng chục chiếc bình nhỏ lên không trung, từng chiếc bình va vào nhau ầm ầm vỡ vụn, trong đó vung vãi hàng loạt đợt bụi màu tím rơi xuống.
Cách đó không xa, Tiểu Thần nín thở, kinh hãi thu hết cảnh tượng vào mắt.
Lúc huynh đệ họ Ngô liên thủ đánh giết Độc Xà, từ bên trong sơn động đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn quấn quanh người bằng da báo, gương mặt già nua, đầy vết nhăn nheo, chỉ một màu xám xịt không hề có chút dấu hiệu nào của sự sống. Đôi mắt trắng dã trợn trừng đang ẩn ẩn chảy ra máu đen, hai cánh tay y treo lủng lẳng cả mớ ấu trùng lúc nhúc đen xì, đang dùng cái vòi nhỏ bám vào từ phần vai trở xuống, chốc lát lại thấy mỗi ấu trùng trương phình lên, tựa như đang không ngừng hút lấy huyết tương trên người lão.
Ngay trên bộ ngực lực lưỡng nhầy nhụa dịch vàng nhớp nháp, đồng dạng cũng có loại ấu trùng đó đang bám vào, nhưng lớn hơn rất nhiều, thân thể không phải màu đen tuyền nữa, mà là xuất hiện bốn năm cái bớt xanh thẫm. Đại ấu trùng này thoạt nhìn rất giống với con đĩa được phóng to lên, dính chặt vào cơ thể vật chủ, cái đầu không hề có mắt mũi gì, chỉ duy nhất là một lỗ tròn như cái miệng rộng, bên trong lởm chởm từng chiếc răng sắc bén.
Từ trong cái miệng rộng đó, phun thẳng tới hướng ba người đang chiến đấu, chính là cái lưỡi đầy gai móc đâm xuyên thủng từ lưng tới ngực Ngô Tạo, rồi liên tục phình lên, hút sạch sinh khí của tên xấu số kia.
Đầu lưỡi vừa thu về, cũng chính là lúc mấy bình nhỏ nổ tung, bột phấn nhao nhao rơi xuống trùm lấy cơ thể lão già, phát ra hàng loạt âm thanh xèo xèo. Một mùi hôi thối sốc lên khiến người hít phải không khỏi nôn mửa.
Bất quá không hết vài hơi thở, Ngô Sơn còn chưa kịp phát động tấn công lần thứ hai, chiếc lưỡi quỷ dị lần nữa vút đến.
Phọt...
Lần này không phải xuyên qua ngực mà là từ trên cao, tạo thành vòng cung cắm thẳng xuống não Ngô Sơn, hai mắt gã trợn ngược không hiểu chuyện gì, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc bình độc dược đang trong tư thế chuẩn bị ném ra, từ từ buông thỏng lăn xuống mặt đất.
Sụt sịt!
Thủ cấp Ngô Sơn nháy mắt quắt lại, thân thể cũng từ từ mất dần sinh cơ, gân xanh căng phồng rồi như quả bóng xì hơi, chỉ còn lại áo quần đang bao phủ lớp da người.
Nói ra thì lâu, nhưng mà chuyện xảy ra quá nhanh, Độc Xà vẫn còn ngồi run rẫy trên mặt đất chưa đủ sức đứng dậy, hai chân chòi mạnh liên tục lui ra sau, miệng lảm nhảm.
- Đại ca... Là ta... Là ta Độc Xà đây...
Vèo... Á...
Hắn cũng không tránh khỏi số mạng như Song Sát, Độc Xà hung danh cứ như vậy trở thành thây khô, phơi thân nơi hoang dã.
Đằng sau phiến cự thạch, Tiểu Thần dựa lưng vào đó nín thở, mặt mày xanh mét nghe Độc Xà kêu la thảm thiết, rốt cuộc cũng lờ mờ đoán được, chuyện tên Dã Lang không có ở Hắc Phong Trại thì ra chính là ở đây, lại chơi cái trò yêu ma gì đó với quái vật ấu trùng kinh tởm. Có điều hình như xảy ra vấn đề sai lầm nghiêm trọng, nên chắc chắn giờ đây không còn là Dã Lang nữa, mọi hành động của hắn chính xác do đầu ấu trùng gớm ghiếc kia điều khiển.
Dòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Tiểu Thần hiện tại có chút sợ hãi rồi, tự oán hận bản thân chơi ngu, theo hai tên kia tới đây làm gì để bây giờ lâm vào hoàn cảnh muốn đi cũng không xong.
- Tình hình xem ra không ổn, trốn ở đây được rồi... không thấy ta... không thấy ta...
Ầm...
Phiến đá sau lưng nổ tung, chấn động làm thân mình Tiểu Thần văng tới phía trước, lảo đảo vài bước hắn mới trụ vững. Không dám quay đầu lại nhìn xem thử cái tên quái dị kia có đuổi theo hay không, ba chân bốn cẳng co giò chạy thật nhanh.
Nhưng rồi đâu chỉ dừng lại ở đó, ngay khi âm thanh cự thạch bị phá hủy, trong đám đất đá mù mịt, lưỡi của đại ấu trùng đã véo một phát, nhắm ngay mông Tiểu Thần bắn tới, thủy chung như hình với bóng theo sát không buông tha. Đợi đến lúc hết đà, chiếc lưỡi đã căng thành một đường thẳng tắp, như một cây kích dài hơn bốn trượng mới đột ngột thu về.
Chưa kịp thở phào thì bất thình lình “lão già” phía sau vung tay lên, hàng trăm tiểu ấu trùng đang đu bám trên đó, không khác gì bách hoa tề phát* phóng lên cao, đan thành hình lưới dùng một tốc độ như điện rớt xuống chắn lấy lối đi của Tiểu Thần. Từng đầu ấu trùng la liệt khắp nơi trên mặt đất đang không ngừng ngọ nguậy, thi nhau đưa cái mồm đầy răng nhọn lại thập thò cái lưỡi nhỏ xíu, nhắm về hắn đe dọa.
(*Bách hoa tề phát: trăm hoa cùng nở)
Mặc dù không uy hiếp nhiều như đại ấu trùng, nhưng Tiểu Thần không dám khinh thường, vô luận thế nào cũng chẳng để bất cứ con nào tiếp cận mình. Chung quy cứ cẩn thận vẫn hơn, đại khái một chút lại ôm hận không kịp thì đúng là quá xui xẻo.
Hai chân Tiểu Thần đạp mạnh, tung lên lùi nhanh về phía sau, bất quá hành động này lại khiến hắn vô tình lọt vào sự giáp công từ hai hướng. Chỉ còn có thể cười khổ tự than vãn.
- Phụ thân ơi, hy vọng Đoán Thể Quyết ngài để lại có tác dụng... Ta đẹp trai vậy mà trở thành xác khô thật không có thiên lý...
Trong giây phút nguy hiểm cận kề, Tiểu Thần cũng không quên tự sướng một câu buồn nôn.
Bất quá “lão già” không để hắn mở miệng phun lời xàm xí, thanh âm khặc khặc như tiếng răng gõ vào nhau kèm theo là chuỗi tiếng hú quái dị từ đại ấu trùng, liền lập tức cái lưỡi phóng ra nhằm cần cổ Tiểu Thần đâm tới. Đã nhận thức được cách tấn công này, Tiểu Thần nhanh chóng tập trung đôi mắt, tinh thần căng lên, Đoán Thể Quyết vận dụng tối đa làm cho làn da hắn biến đỏ, như tinh thiết vào lò. Đôi chân xoay nhẹ trong đường tơ kẽ tóc tránh khỏi lớp gai móc trên chiếc lưỡi vừa xẹt qua.
Cùng lúc thì hàng trăm tiểu trùng ồ ạt lao lên.
Đối với Tiểu Thần, nguy hiểm kỳ thực chính là cái lưỡi kia mà thôi, số lượng tiểu trùng tuy nhiều, nhưng hắn cảm giác nếu không để đám này bám vào người thì mũi chân hắn chà chà cũng nghiền nát được, mức độ đáng sợ còn không bằng một phần ngàn đại ấu trùng.
Nói thì nói vậy, Tiểu Thần cũng chưa hề lơi lỏng chú ý, bàn tay khẽ đảo vuốt lấy ống trúc bên cạnh, nắm lấy hơn mười hạt sắt trong tay. Thân mình vừa tránh khỏi đòn tấn công của chiếc lưỡi, hắn đã tung người xoay một vòng trên không, đồng thời vung mạnh đến những cái mồm nhỏ xíu đang nhe nanh lao tới. Đạn sắt vút lên, kéo theo chuỗi dài quang ảnh trong bóng tối, chập chờn như lưu tinh phi vũ*.
(*Lưu tinh phi vũ: đại loại như mưa sao băng)
Bụp... Bụp...
Tiếng vỡ tan vang lên, từng đầu ấu trùng như gặp phải chấn động kinh khủng, đua nhau nổ bùm tan xác. Máu huyết tanh tưởi vương vãi khắp nền đất, sắc mặt Tiểu Thần thoáng đổi ngờ vực, nhìn bàn tay mình lầm bầm.
- Dễ... Dễ dàng như vậy sao?
Hắn cũng chỉ tưởng rằng khi mình ném những hạt sắt kia, cùng lắm chỉ xuyên thấu được thân thể ấu trùng, mỗi hạt sắt kích sát một con là đủ thời gian cho hắn lui lại một bên, tránh khỏi tình trạng bị vây công. Nhưng không ngờ, hạt sắt như lực lượng vô hình, xuyên thẳng liên tục thành hàng, trên đường đi bất cứ ấu trùng nào chạm phải liền tan thanh mảnh nhỏ.
Lại giống như Tiểu Thần đang nghi hoặc, đại ấu trùng toan tính kích phát lượt công kế tiếp, thoáng nhìn tới phen vừa rồi bất chợt hơi khựng lại, phát ra thanh âm xì xì có chút sợ hãi.
Lòng tin tăng mạnh, đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời Tiểu Thần thực sự vận dụng toàn bộ sức mạnh. Từ trước đến nay hắn không biết mình so với người khác hơn kém ra sao, thủy chung cũng chỉ cảm giác là mạnh hơn chút, nhanh hơn chút. Trong mắt hắn, qua lời kể chuyện hành tẩu giang hồ của mấy vị thúc bá thì hình như ai cũng lợi hại, ai cũng ghê gớm.
Sau chuyện này, đến hôm nay chưa dám nói nhất thanh nhị sở* nhưng Tiểu Thần đã đại khái ước lượng được thực lực của bản thân. Hai tên Song Sát hay kể cả Độc Xà đều không phải hạng người bình thường, nhưng trước mặt đại ấu trùng nhất chiêu cũng không trụ nổi, còn Tiểu Thần không những tránh né đơn giản, lại thành công kích sát đám “con cháu” của đại trùng này. Như vậy đủ biết, nhất lưu cao thủ đối với hắn cũng tương tự không chịu nổi một kích.
(*Nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch)
Chưa hết, hiện tại xem ra đầu đại trùng này còn ẩn ẩn xuất hiện sự sợ hãi, chỉ biết gầm gừ mà không dám tấn công, còn chủ động điều khiển cơ thể lão già lui về sau vài bước. Làm nét mặt Tiểu Thần từ từ hiện rõ nét cười, chống nạnh oang oang nói.
- Yêu quái, còn không biết sợ bổn công tử sao?... Hắc hắc...
Đột nhiên, đại trùng như bị tiếng cười của Tiểu Thần chọc giận, điên cuồng vùng vẫy, ré lên rồi tuột khỏi thân thể đang ký sinh, phóng thẳng đến gương mặt nham nhở của tên khốn trước mắt, tính toán dùng chất dịch vàng trên bụng, bám lấy hắn. Cùng lúc thì số lượng tiểu ấu trùng còn lại cũng không nhàn rỗi, ngọ nguậy thân mình rồi rào rạt lao tới tựa như muốn phân tán chú ý, mục đích để cho đại trùng đắc thủ.
Song nhãn lóe lên tinh quang, bàn tay chống nạnh thực chất đang nằm trên ống trúc, dường như đang chờ đại trùng tấn công. Chỉ thấy Tiểu Thần hạ thấp trọng tâm thân thể, cả người trầm xuống, đôi chân như lò xo co lại, rồi đột ngột quanh bàn chân hắn, đất sỏi lao xao.
Bùng...
Cả thân hình Tiểu Thần búng mạnh lên cao, vượt khỏi qua đầu đại trùng ba bốn trượng. Từ không trung, chẳng hề có chút trì trệ, động tác như nước chảy thành sông, hai tay đã nắm đầy đạn sắt thành hai quyền đầu. Toàn bộ lực lượng Đoán Thể Quyết hội tụ đến, trong bóng đêm tay Tiểu Thần như hai đốm liệt hỏa rực sáng cả một khoảng đất trống. Nhiệt lượng tăng cao, những hạt sắt đang từ từ nóng đỏ, thanh âm Tiểu Thần phát ra, chấn động màng nhĩ.
- Chết!...
Bụp... Bụp...
Bùm... Bùm...
Những hạt sắt mang theo hỏa nhiệt, đỏ lòm như than hồng, kéo ra từng vệt sáng phô thiên cái địa* bắn xuyên thủng tất cả ấu trùng bên dưới, vẫn sẵn đà lực lượng rơi ầm ầm trên mặt đất đầy loạn thạch, khiến mặt đất nổ tung, đá sỏi văng khắp bốn phía.
Mặc dù Đoán Thể Quyết giúp sức bật của Tiểu Thần tăng lên kinh người, nhưng cũng không thể khiến hắn lơ lửng được, đôi chân vừa chạm đất, bụi mù chưa tán hắn đã vận lực vọt lui khỏi chiến trường, ở một khoảng cách tương đối an toàn, lúc bấy giờ Tiểu Thần mới thở ra ngụm trọc khí, dõi ánh mắt quan sát hàng trăm cái hố nhỏ như lòng chảo hắn mới vừa tạo thành.
Không gian yên tĩnh, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn dưới ánh trăng, lúc này dấu vết còn lại chỉ là những vệt máu đen tanh tưởi, bên kia đại trùng như bị xé thành hàng chục mảnh nhỏ, nằm trong bãi dịch nhầy không nhúc nhích.
- Đã chết?
Như thể không tin vào chuyện này, Tiểu Thần run run đưa bàn tay lên trước mặt, thở gấp thì thào.
- Đoán Thể Quyết...!