Thần Thoại

Chương 12: Diệu Dụng Của Đoán Thể Quyết




Chân bước trong đêm, đáy lòng Tiểu Thần vẫn còn đang bàng hoàng, rất nhiều nghi hoặc mà hắn không tài nào thông suốt.

- Đoán Thể Quyết? Là do môn võ công phụ thân để lại cho ta làm ra uy lực bậc này sao? Yếu quyết này chỉ có năm phần, những rõ ràng ta cảm nhận được năm phần này chưa phải là cực hạn? Không lẽ... Đằng sau nó vẫn còn...

Thẫn thờ mông lung suy nghĩ dưới màn đêm, tâm trí Tiểu Thần như trôi về kỷ niệm mấy năm trước.

Những tháng ngày ấu thơ, hắn học đứng tấn, tập quyền cùng đại bá. Ăn đủ đau khổ, mình mẩy có lúc nào lành lặn đâu, không bầm tím thì tay chân cũng trầy trụa, nước mắt chan cơm là điều quá ư bình thường đối với một tên nhóc khi ấy, nhưng đại bá có nói qua, là nam nhi một chút đau đớn cũng không chịu được lấy gì ngẩng đầu với thiên hạ.

Cũng không rõ nguyên nhân gì, tiểu tử này lại vô cùng cố chấp, không hề bỏ ngang giữa chừng khi gặp những khó khăn đó, cộng thêm chuyện hắn rất có ngộ tính, không dám nói học một hiểu mười, nhưng đã học qua thì sẽ nhớ mãi.

Thời gian là minh chứng cho tất cả, vì câu nói của đại bá hay là do hắn khắc khổ tập luyện thì cũng chỉ bản thân hắn biết, kết quả chẳng mấy chốc vài năm sau, mấy vị thúc bá không còn gì để dạy hắn, lúc này mới quyết định giao lại những thứ cha hắn để lại, Đoán Thể Quyết chính là một trong số đó.

Khi hắn biết môn võ công có cái tên quê mùa này, là từ người cha mà hắn vô cùng hâm mộ đã từng một thời oai dũng không người địch lại năm xưa tu luyện. Điều này thực sự dấy lên tâm tính háo thắng của trẻ nhỏ, hắn vùi đầu nghiên cứu, kỳ lạ thay những thứ viết trong yếu quyết dường như sinh ra chỉ để cho hắn, mọi thứ suôn sẻ cực kỳ.

Trong vòng ba tháng hắn đã thành công bước qua Đoán Thể Quyết tầng thứ hai, lúc này hắn mới cảm nhận được khí lực cùng phản xạ của bản thân phát triển thần tốc, những kỷ xảo công phu hắn học từ mấy vị thúc thúc rất bình thường như quyền cước bỗng nhiên uy lực điệp tầng tăng lên. Có điều sống trên đảo an bình, quyền cước cũng không làm được gì, còn không bằng tiễn nghệ của nhị thúc Thiết Ưng, có thể săn bắn kiếm thêm thực phẩm. Cho nên mãi đến lúc Tiểu Thần học xong năm tầng Đoán Thể Quyết thì cũng không còn hứng thú gì nữa, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ mình so với người khác mạnh hơn bao nhiêu.

Bất quá cho dù tiễn nghệ của Tiểu Thần được chân truyền nhưng hắn lại không thích ngày ngày cõng trên lưng một thanh trường cung to tướng, vậy là trong lúc xảo hợp, cái trò “ném đá” của hắn hình thành. Hắn phát hiện, chỉ cần dùng nhãn lực phi phàm của nhị thúc dạy bảo khi dùng cũng tiễn, ứng dụng qua bàn tay, lấy tay làm dây, lấy đá vụn làm tiễn, vận chút công lực của Đoán Thể Quyết liền có thể dễ dàng kích hạ đám thú rừng ở Khứ Trần Đảo.

Đây là thủ đoạn có tính thiết thực nhất của Tiểu Thần trong suốt quá trình hắn lớn lên, bởi vậy trong lần hành động sắp tới hắn mới nghĩ đến chuyện làm ra ống trúc chứa đầy hạt sắt kia. Cũng chính là lần đầu hắn vận dụng toàn bộ khí lực của năm tầng Đoán Thể Quyết để kích phát, không ngờ uy lực lại quá mạnh mẽ làm hắn chấn kinh.

Luồng suy nghĩ vừa chấm dứt thì trước mặt Tiểu Thần cũng đã thấy bóng dáng căn khách sạn xiêu vẹo bên kia, lắc đầu cười khổ nhìn tấm biển hiệu rất có hơi hướm xạo chó như hắn vẫn thường nói, tiến vào đi thẳng về phòng, cũng không thèm để ý đến lão bản đang gật gà gật gù ngủ gục đứng đằng sau quầy.

- -o0o—

Sáng hôm nay, Thanh Thạch Thành bỗng dưng náo động lạ thường, người ngựa lao thẳng xuyên qua các con đường, nhắm hướng Ngô Phủ mà phóng nhanh.

Trước phủ, Ngô Tam Bảo thân khoác y giáp màu bạch ngân sáng chói, tay cầm chiến kích thoạt nhìn rất có phong thái đại tướng nhiều năm sa trường. Bên cạnh y hai thanh niên mặc khinh giáp* hông đeo bảo đao, yên lặng đảo mắt quan sát hàng trăm nhân sĩ võ lâm đang đứng loạn xạ trên sân rộng, hô bằng gọi hữu í ới. Một trong hai tên nhếch miệng khinh bỉ.

(*Khinh giáp: áo giáp nhẹ - đối lập là Trọng Giáp)

- Một đám ô hợp...

Mặc kệ tên đó, dường như Ngô Tam Bảo không chú ý, chỉ đưa ánh mắt nhìn xuống dưới, nhàn nhạt cất giọng.

- Chư vị bằng hữu giang hồ! Ngày hôm nay Ngô mỗ cảm tạ chư vị đã tới đây, giúp đỡ bá tánh Thanh Thạch Thành tiêu diệt đám thổ phỉ Hắc Phong Trại tội ác tày trời. Ngô mỗ đại diện toàn bộ bách tính tại đây, hướng các vị cúi đầu, khấu tạ ân tình này.

Nói đoạn Ngô Tam Bảo không hề chậm trễ, chắp tay khom lưng vái dài.

Bên dưới có tiếng ai đó vọng lên.

- Ngô tri phủ, ngài không cần làm như vậy, tiêu diệt đám cường đạo là trách nhiệm của mọi người, đâu nhất thiết phải làm lễ hạ mình.

Lại có tiếng nhao nhao.

- Đúng đó, Ngô tri phủ không cần làm vậy...

- Ngô tri phủ thật đúng là vị quan tốt...

Lời cảm thán hảo ý lao xao, nhưng cũng không ít tiếng xì xào, hừ lạnh hơi chút khinh thường không cho là vậy.

Lúc này trong một con hẻm nhỏ, Tiểu Thần vẫn giữ nguyên bộ dáng văn nhân lưng đeo ống trúc khẽ chau mày. Kỳ lạ nhìn tới vị phụ thân của Ngô Tú Thanh, đưa tay vân vê cằm tự nhủ.

- Thân là mệnh quan triều đình lại cúi đầu trước đám người giang hồ? Lần trước tưởng rằng hắn ngu ngốc có vẻ không đúng cho lắm...?

Nghĩ thoáng qua rồi cũng mặc kệ Ngô Tam Bảo làm cái trò gì, Tiểu Thần không chú ý đến hắn nữa, đảo ánh mắt quan sát khắp nơi, bỗng nhiên hắn thấy thập thò ở một góc sân mấy thân ảnh đang tập trung cười cười nói nói, trong đó lại xuất hiện bóng dáng ba người quen thuộc.

- Ba lão quỷ này cũng tới tham gia náo nhiệt? Chà chà, nói vậy thù lao của Ngô gia đưa ra cũng không phải ít...

Tiểu Thần nhàn nhạt nhếch mép, nhẹ nhàng tiến tới chỗ đám người đó. Đợi khi còn cách một khoảng đủ để nghe mấy tên này nói chuyện, hắn yên lặng dừng lại.

- Huynh đệ, ngươi nghĩ sao về chuyện này?

- Hừ! Các ngươi từ nơi khác đến nên có chỗ chưa biết, đám Hắc Phong Trại kia rất hung dữ, muốn tường tận hơn các ngươi hỏi vị bên cạnh ta đây liền biết...

- Quân huynh nói không sai, đám thổ phỉ Hắc Phong Trại thì cũng bình thường, có điều tam đại đương gia của chúng lại cực kỳ khó chơi. Không dám giấu giếm, kẻ bất tài ta đây từng là tiêu sư* áp tải một kiện hàng, đã bị chúng đánh cướp mấy tháng trước... Hầy...

(*Tiêu sư: nghề nghiệp như shipper bây giờ)

Thanh âm thở dài của một trong số mấy người kia vừa chui vào tai Tiểu Thần, thì trên bậc thềm trước cửa Ngô Phủ, Ngô Tam Bảo đã dõng dạc lớn tiếng.

- Chư vị bằng hữu, chuẩn bị xuất phát. Đại quân đã chờ ngoài cổng thành, chỉ còn đợi chúng ta...

Kèm theo là từng tràng tiếng la hét, hô hào...

- Xuất phát...

- San bằng Hắc Phong Trại...

Cả đám người nối đuôi nhau vọt tới hướng cổng thành, khí thế thật có chút như vũ bão. Có điều cái đám thập thò mấy người kia vẫn lừng chừng không dứt khoát, rõ ràng đang nhìn nhau xem ý tứ của đối phương. Đợi trong chốc lát, kẻ tự xưng là tiêu sư nhìn quanh rồi nói.

- Nếu mấy vị không quyết định nhanh, ta cùng Quân huynh liền đi, hẹn gặp lại.

Không chờ ba tên còn lại lên tiếng, hai người bọn họ đã hối hả rượt theo sau đám đông.

- Lão tứ, chúng ta có nên theo không? Tiền thưởng khá là cao đó nha...

Thì ra ba tên này chính là nhóm người Lê Hành cải trang lẫn vào, toan tính kiếm chén canh, nhưng mà sau khi tìm hiểu một số tin tức khiến bọn hắn nhất thời chưa đưa ra được quyết định.

Đôi mắt hơi nhíu lại, lão tứ đang định nói điều gì thì tiếng ho khan bên cạnh vang lên.

- Khụ! Mấy vị thúc thúc đại nhân, hại ta thật thảm...

Lườm lườm mấy tên này, Tiểu Thần bước đến.

Trông thấy ánh mắt không chút hảo ý, lại nghe được thanh âm quen thuộc, Lê Hành, Vô Diện cùng Lão Ngũ toát hết mồ hôi hột, đã biết kẻ này là ai, bất chấp liêm sĩ ha hả cười.

- Là Thần nhi sao? Ha ha ta nói các ngươi lại không tin, Thần nhi anh minh thần võ, thông minh đỉnh ngộ như vậy, trò đùa nhỏ của chúng ta sao có thể làm khó được hắn chứ...

- Đúng đúng, làm sao gây khó dễ được cho Thần nhi của chúng ta chứ, nhân vật phong lưu tiêu sái, người gặp người yêu như hắn không làm khó người ta thì thôi... - Vô Diện tiếp lời.

Lão ngũ không nói được, lúc này đây mồ hôi trên mặt rơi như mưa, cười toe toét gật gật đầu như gà mổ thóc.

Sau ót nổi gân xanh, Tiểu Thần hằm hằm bước đến gần mấy tên vô sĩ này, nhẹ nhàng xoa xoa hai bàn tay liên tục không ngừng, khiến ba tên hốt hoảng tính bỏ chạy.

- Không cần chạy, về đảo ta sẽ tính sổ với mấy lão quỷ các người sau. Còn hiện tại...

Tiểu Thần ngừng lại trong giây lát, thần tình thay đổi, không còn dáng vẻ vừa rồi. Nghiêm túc nói.

- Ba vị thúc thúc, tin tưởng ta không nên tham dự việc này...

Thấy Tiểu Thần không đùa nữa, vẻ mặt biến đổi nhanh chóng làm mấy lão quỷ nhìn nhau ngơ ngác, bất quá nghi hoặc thì nghi hoặc, bọn hắn hoàn toàn không có chút ý tứ gì xem thường lời vừa nói ra, chỉ nhè nhẹ gật đầu.

Kỳ thực mấy người này cũng giả làm ra cái trạng thái bỏ chạy mà thôi, tất cả chỉ là đùa cợt với nhau, xưa nay đều là như vậy, người ngoài nhìn vào có thể nói Tiểu Thần vô lễ, nhưng mấy vị thúc bá của hắn chưa bao giờ cho là như vậy, đối với họ tôn trọng bằng mồm miệng sau lưng lại đâm cho một nhát thì chi bằng, cứ ngươi một quyền ta một quyền, giữa nhau giữ lấy tấm lòng son là đủ.

Vả lại bọn họ quá rõ bản lĩnh của Tiểu Thần, tên tiểu tử này ranh ma như cáo, lại trơn tuột như lươn, hành sự thì cẩn thận rất khó để nắm thóp được hắn. Ngoài mấy cái đó thì cả đám còn sâu sắc biết Tiểu Thần không hề giống với đám thiếu niên mười mấy tuổi bình thường, giả sử như giờ có ném hắn ra giang hồ thì có lẽ chỉ vài tháng thôi tên này cũng gây ra động tĩnh không nhỏ, chắc chắc giang hồ chấn động, bở vì võ công của hắn đã thuộc vào hàng nhất lưu, thiên hạ vô địch không dám nói nhưng cũng đã có được bản lãnh một chín một mười với cha hắn Lạc Trường Phong năm xưa.

Đây cũng là nguyên nhân làm cho đám người Lê Hành không ngại ném hắn một mình, khi vừa đến Thanh Thạch Thành.

Sau giây lát, Lê Hành ẩn ẩn hiểu được, lên tiếng dò hỏi.

- Ngươi cản chúng ta đi theo, không lẽ đã biết chuyện gì?

Tiểu Thần lắc nhẹ đầu, nhìn về hướng cổng thành lúc này chỉ còn lại chút bụi bặm do đoàn người chạy đi cuốn lên, thấp giọng.

- Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá hai tên vừa rồi ở đây nhất định có vấn đề. Tên cao lớn kia, trên người của y mùi huyết tinh cùng sát khí rất nặng... Giống như vừa mới tham gia một tràng giết chóc cách đây không lâu... Có thể là đám sơn tặc trà trộn...

Vô Diện nhíu mày, khẽ hô.

- Người của Hắc Phong Trại?

Không ai đáp lại, nhưng mà trong lòng mọi người dường như ngầm đồng ý với lời nói đó, họ đồng ý vì không hề nghi ngờ tới khả năng nhận biết mùi vị này của Tiểu Thần. Từ khi tu luyện Đoán Thể Quyết, tất cả các giác quan của Tiểu Thần không giống người thường, hắn nghe được mùi máu tức là mùi máu, không thể sai.

Ngay lúc này, Lê Hành chợt cười lớn.

- Ha ha, mặc kệ chúng, cả nhà chúng ta quay về thôi, lần này kiếm được không ít đồ tốt nha, nhất định sẽ ủ được nhiều hảo tửu... Ha ha... Khụ... Khụ...

Vừa nhắc đến ủ được nhiều rượu ngon, giọng Lê Hành bất chợt nhỏ lại, liếc mắt lườm Tiểu Thần ho khan vài tiếng, như muốn dùng tiếng ho át đi mấy chữ rượu.

Vô Diện thấy vậy, cười khổ hiểu ý, trong lòng đang tưởng tượng đến cảnh lão tứ lại sắp đến thời điểm khóc rơi nước mắt, la hét om sòm. Đồng thời nhìn Lão Ngũ đang gật đầu rồi cất tiếng.

- Đúng vậy, chúng ta phủi đít quay về thôi, mặc kệ cái gì Ngô gia, cái gì sơn tặc. Cùng chúng ta không liên quan.

- Không được, ta lỡ nhận bạc rồi...

Tiểu Thần gãi đầu, ngại ngùng ấp úng như thú tội với cả đám. Sau đó hắn thuật lại chuyện gặp Ngô Tú Thanh sơ lược một lần, trước mặt là ba lão già đang há mồm lắng nghe.

- Xú tiểu tử, biết nguy hiểm còn nhúng tay vào... Ta... Ta... Tức chết mà...

- Hầy... Ngươi thật là... Quá ẩu tả rồi...

- ...!

Trách mắng đã đời, cả ba vị thúc thúc mới nhịn xuống được, bất ngờ cả ba tên cầm chặt bàn tay Tiểu Thần đôi mắt long lanh như ngấn lệ, đồng thanh lên tiếng.

- Thần nhi! Chúng ta già rồi... Cuộc sống khó khăn lắm... Ngươi cũng biết đó, ăn bữa nay lo bữa mai, ngươi xem số bạc còn dư đưa chúng ta bảo quản... Ngươi yên tâm...

- Cút!

Rống lên tức giận, Tiểu Thần nhún chân, nhảy ra khỏi mấy trượng, co giò một hơi chạy mất. Chỉ còn vọng lại giọng nói văng vẳng bên tai.

- Mấy lão già vô sĩ...

Ngay khi bóng dáng Tiểu Thần mất hút, Vô Diện quay sang Lê Hành mở miệng.

- Lão tứ, cứ để Thần nhi đi vậy sao?

- Yên tâm đi, ta không nghĩ trên giang hồ còn có kẻ có thể lưu lại được tên tiểu tử này...

- Nói cũng đúng...! Để cho hắn va chạm một chút...