Thần Thoại

Chương 10: Sơn Tặc Hắc Phong Trại (1)




Tiểu Thần chán nản ngồi phệt xuống góc nhà, cười khổ không biết phải làm sao, có điều với bản tính như hắn chẳng mấy chốc lại bình thường trở lại, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cũng không khiến hắn phải suy nghĩ nhiều cho nhức óc.

Nữa đêm, khi tất cả con phố bên trong Thanh Thạch Thành đã yên tĩnh, đâu đó cũng chỉ còn ánh đèn mờ nhạt cùng thanh âm ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ, xuất hiện từ chỗ vài căn nhà nhỏ rải rác nằm đâu đó trong thành, nơi có các sĩ tử vùi đầu vào mớ sách chữ nghĩa dùi mài kinh sử mong có một ngày nở mày nở mặt áo gấm vinh quy.

Bỗng nhiên từ một góc hẻo lánh sâu nhất con hẻm, cách không xa khách sạn Tiểu Thần đang trú ngụ, tiếng chó sủa ăng ẳng, tiếng chan chát của nồi niêu gõ loạn vào nhau, tiếng người la hét í ới hô hào bắt trộm làm náo động một khoảng phố vắng. Ầm ĩ chừng không đến nữa canh giờ, không gian lại trở về tĩnh lặng vốn có của ban đêm, chỉ còn loáng thoáng nghe được vài tiếng chửi rủa, hậm hực vì không bắt được tên trộm khốn kiếp kia.

Một đêm cứ thế trôi qua nhanh chóng, khi ánh sáng bình minh đầu tiên bắt đầu ló dạng, người đầu tiên đã bắt đầu công việc ngày mới, kéo theo các con đường cũng vang lên thanh âm như thường lệ, phố xá lại nhộn nhịp tất bật. Dưới mái hiên xiêu vẹo trước Đệ Nhất Thanh Thạch Khách Sạn, thân ảnh nam tử thoạt trông có vẻ lười biếng, hai tay đan lại ôm sau đầu đang giương ánh mắt có đôi chút u buồn nhìn ngắm dòng người hối hả trước mặt, khoác trên thân mình là bộ đồ đơn giản màu xám tro, hình ảnh này có nét ra vẻ là trung niên văn nhân thân đầy kinh thư, nhưng mà là văn nhân nghèo kiết xác, bất quá cho dù vẫn chưa vừa ý lắm nhưng trong lòng kẻ này đang tự nhủ.

- Tốt rồi, bộ dáng hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều...

Chính là Tiểu Thần, kẻ khốn đêm qua làm náo động om sòm, bộ đồ này không biết hắn trộm của tên đáng thương nào, có lẽ hiện tại tên đó vẫn đang chửi thầm cũng nên.

- Ách xì!...

Quẹt quẹt cái mũi, Tiểu Thần cười hắc hắc bước chân xuống đường rảo bước đi về phía trước. Hai mắt đảo tới lui không ngừng quan sát tất cả, miệng trầm trồ chậc chậc không ngớt, đúng kiểu nhà quê mới ra tỉnh nhìn điều gì cũng mới lạ. Hắn hết nhìn đông lại ngó tây, thấy bất cứ gian hàng, sạp to sạp bé nào cũng ghé lại nhìn ngắm, tới mức mấy chủ hàng ngứa mắt đuổi mãi mới chịu rời đi, còn không quên kèm thêm câu nói bực bội.

- Mẹ! Mới sáng gặp tên quỷ nghèo...

Cũng không ít vài sạp nhỏ, lôi ra mớ giấy vàng đốt lên huơ huơ về phía hắn, khiến Tiểu Thần dù có mặt dày đến đâu cũng chỉ còn có thể liếc liếc rồi bỉu môi ngượng ngùng co chân chạy khỏi.

- Hầy! Ở những chỗ này không có tiền, thật đúng chuẩn một bước khó đi...

Xoa xoa lòng ngực, ấn nhẹ lên thỏi bạc nhỏ xíu, Tiểu Thần ngẫm nghĩ.

- Mấy lão quỷ chơi ác thật, thỏi bạc này bảo ta sao có thể sống được mấy ngày...

Lòng thì đang rối, nhưng bước chân lại vô thức tiến vào một quán rượu gần đó. Từ đêm qua đến giờ còn chưa có gì bỏ vào bụng, hắn kỳ thực đói lắm rồi.

Gót chân còn chưa kịp vào bên trong, âm thanh chào mời đã nhanh nhảu vang lên.

- Khách quan! Mời vào mời vào, khách quan đi một mình hay sao? Tiểu nhân đưa ngài đến phòng hảo hạng nhé...

- E hèm! Không cần... Ta thích thoáng đãng chút, ngồi kia là được...

Hơi ngượng ngùng, Tiểu Thần không để ý đến tên tiểu nhị đang lôi kéo, cất bước tới một chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra đường phố. Đoạn hắn kéo ghế ngồi phịch xuống, lúc này tên tiểu nhị mới theo sau, đon đả nói.

- Khách quan dùng gì ạ? Ở đây chúng ta có đủ các loại món ăn như là...

Khoát tay, chặn họng tên tiểu nhị lại, không để hắn kịp thời múa miệng. Làm ra vẻ không quan tâm, Tiểu Thần lên tiếng.

- Cho ta một đĩa rau xào... Ờm, ta đây thích thanh đạm... Lại thêm hai vò rượu... Ờm cũng là loại bình thường thôi... Ta đây cũng không thích rượu lắm... Ờm... Cứ vậy đi...

Chờ nghe tên bộ tướng văn nhân nói xong, cặp mắt tiểu nhị chau lại, khuôn mặt không còn biểu lộ chào đón như trước, nhàn nhạt lên tiếng.

- Chờ một lát...!

Không dài dòng hơn, hắn quay ngoắt người bước nhanh, trong lòng rủa thầm.

- Chó gì mà thanh đạm, lại còn không thích rượu... Hai vò là bốn cân rượu lận, nghe thôi đủ biết tửu quỷ... Không có tiền cũng bày đặt...

Dường như hiểu được tên tiểu nhị đang nghĩ điều gì, Tiểu Thần day day trán, cười khổ. Rồi lập tức gạt phăng suy nghĩ vẫn vơ, lúc này mới kịp đưa mắt nhìn quanh, chỗ hắn ngồi ở cạnh lối đi kề bên cửa sổ, phía bên kia đối diện cách ba bốn chiếc bàn trống là một bàn bốn người, nhìn thấy liền biết chính là nhân sĩ giang hồ, đao kiếm lành lạnh còn dựa vào cạnh bàn, như thể có lời không hợp liền rút ra động thủ. Bên phải hắn hiện giờ khách nhân ngồi đó cũng không ít, nhưng cũng chỉ là người bình thường, có văn nhân giống hắn, có thương buôn, có người ăn mặc bình thường có lẽ là dân bản địa ở đây.

Âm thanh bàn tán, nói chuyện trên trời dưới đất lộn xộn cùng một chỗ, tiếng cụng chén bang bang vọng ra càng khiến cho không khí rất náo nhiệt.

Như phản xạ vô điều kiện, sau khi lướt qua đám người kia, hắn quay đầu nhìn về phía đằng sau, nơi có hai ba bàn trống duy chỉ một kẻ dáng dấp thư sinh trắng trẻo đang ngồi cúi đầu uống rượu, cảm giác được ánh mắt Tiểu Thần, thư sinh ngẩng lên khẽ mĩm cười với hắn. Khá bất ngờ, Tiểu Thần vội vàng gật đầu chào lại, đoạn quay mặt cười cười thì thào khó hiểu.

- Có chút môn đạo...

Ngay lúc này tiểu nhị đã đem những thứ Tiểu Thần gọi ban nãy lên, nhanh nhẹn đặt xuống bàn cho hắn, rồi không nói không năng quay mình đi thẳng.

Bất chấp thái độ không tốt của tên này, Tiểu Thần không quan tâm cho lắm, vội vội vàng vàng dốc vò rượu rót ra chén lớn liền đổ thẳng vào họng.

- Khà... Đã thật, mặc dù không bằng rượu của tứ lão quỷ nhưng có còn hơn không...

Chép chép miệng như chưa được sảng khoái hắn lại rót đầy chén khác, cứ như vậy qua vài đợt. Đột nhiên ở chỗ bên kia thanh âm từ bốn kẻ trước mắt lọt vào tai hắn.

- Thật đó... Các ngươi lại không tin?

- Như thế nào? Ngươi nói rõ hơn xem...

- Là như vầy, ta có vị đại huynh bà con xa, nhiều năm trước chính hắn có mặt trong tràng đại chiến đó...

Kẻ vừa nói, khoan thai đưa chén rượu lên miệng từ tốn nhấp lấy, khóe mắt toát ra ý cao thâm nhìn mấy tên hảo hữu đang trố mắt chờ đợi hắn nói tiếp. Không để chúng đợi lâu, gã cười lớn.

- Chính miệng đại huynh đó nói cho ta nghe, tên hỗn đản Lạc Trường Phong cấu kết Tống Quốc nên bị triều đình truy nã bấy lâu... Chạy trốn đến nay như chó nhà có tang...

Gật gật đầu có vẻ am hiểu sự đời, đám còn lại than thở. Kẻ vừa nói chuyện lại lắc lắc đầu, cố gắng tạo cho bản thân phong thái cao nhân, cao giọng.

- Uổng phí tên tuổi Lạc gia mấy đời, lại sinh ra thứ cặn bã súc sinh đó...

Choang...!

Tiếng chén vỡ văng vẳng, đánh tan bầu không khí náo nhiệt, khiến khách nhân cả tửu lầu giáo giác ngó về hướng phát ra âm thanh.

Cầm mấy mảnh vỡ trên tay, Tiểu Thần giương ánh mắt lăng lệ, sát khí tràn ngập nhìn kẻ vừa nói chuyện kia. Trông thấy cái nhìn đó, tên vừa rồi nuốt nước bọt nhưng rồi liếc đồng bọn gã bên cạnh, tinh thần phảng phất ổn định hơn, hạ giọng nói.

- Như thế nào, vị tiểu huynh đệ này có ý kiến gì sao?... Ta nghĩ...

Xoẹt... Á...! Đinh...

Tiếng thét chói tai kèm theo vòi máu vấy lên, bắn tung tóe lên khuôn mặt mấy tên khác. Bất cứ ai cũng chưa kịp định thần, lời nói của Tiểu Thần đã lanh lảnh như chui vào màng nhĩ của mọi người.

- Một kẻ rác rưởi như ngươi, không có tư cách bàn tới người của Lạc Thị...

Tiếng nói lạnh lẽo như ngạ quỷ từ địa ngục kéo đám người trở lại giữa cơn bàng hoàng. Phút chốc hoàn hồn, mấy kẻ còn lại mới chứng kiến được cảnh tưởng máu me trước mặt. Chỉ thấy tên ban nãy nói chuyện, lúc này ngã ra sau, từ khóe miệng bị vật gì đó sắc bén cắt phăng qua xé toạc đến mang tai.

Nói gì thì nói, đám này cũng không phải hạng người lương thiện, thấy tình trạng của bằng hữu nằm đó, chúng giận dữ hét lên.

- Khốn kiếp, ngươi muốn chết...

Chang... Chang...

Tiếng đao kiếm rút khỏi vỏ vừa vang lên, bất thình lình ba vệt sáng mờ nhoáng qua cắm phập vào hồ khẩu của cả bọn, nhìn kỹ mới rõ chính là ba chiếc đũa ăn bình thường ở bất cứa bàn nào cũng sẵn có. Binh khí chưa kịp nắm chặt đã nhao nhao loảng xoảng rơi hết xuống đất.

Bên kia, Tiểu Thần dùng ánh mắt như lang như sói, gằn giọng.

- Cút!

Đến mức này đám mấy tên kia còn dám nói gì nữa, bây giờ có điên mới dám chọc giận vị nam tử văn nhân có chút gầy gò đó. Vội vàng ôm lấy cánh tay đang còn rỉ máu, đỡ lấy tên nhiều chuyện đang nằm ngửa trong vũng máu rên rĩ đau đớn, ba chân bốn cẳng chuồn mất dép.

Bất quá sau sự việc, đám khách nhân bình thường mồ hôi như mưa cũng không dám ở lại, hè nhau lẩn luôn, khiến tên tiểu nhị cũng chưởng quầy ở đây ú ớ xanh mặt nói vọng ra.

- Các vị khách quan... Các vị còn chưa trả tiền... Lần này thẩm rồi...

Ấm ức thì ấm ức, tức giận thì tức giận nhưng có cho hai kẻ này thêm mười lá gan cũng không dám tìm đến chủ nhân việc rồi là Tiểu Thần để oán thán. Chỉ đành đứng từ xa thầm cầu khấn cho hung thần này mau mau đi khỏi, thì đã là điều may mắn nhất trên đời rồi.

Sát khí trên người Tiểu Thần vẫn còn ẩn hiện trong đôi mắt, khi nãy hắn đã có chủ ý giết sạch mấy kẻ nọ, có điều dù như thế nào hắn vẫn chỉ mới mười mấy tuổi, tiểu đả tiếu nháo* với mấy vị thúc thúc, cùng lắm vào rừng săn mấy con nai con thỏ chứ đến tận hôm nay cũng chưa cùng ai động thủ. Bởi vậy dù muốn dù không Tiểu Thần không thể xuống tay được.

(*Tiểu đả tiểu nháo: nôm na như chuyện con nít ba tuổi xung đột, không đáng chú ý)

Bản chất con người muốn thay đổi không phải là chuyện dễ dàng, có thể kìm nén xuống đã là người giỏi, muốn thay đổi phải nhìn xem cuộc đời họ có biến cố gì to lớn ảnh hưởng hay không. Tiểu Thần lúc này cũng vậy, hắn kìm nén được sát ý muốn giết người, giết cái kẻ dám miệt thị cha hắn, đã là vô cùng khó khăn.

Cuộc đời là vậy, có người như Tiểu Thần lại không ít người như gã kia, thích ra vẻ cao thâm nói những chuyện ngu dốt để lãnh lấy hậu quả nặng nề, không kịp hối hận.

Cố gắng hít vào mấy hơi, khiến tâm tình bình tĩnh lại. Tiểu Thần ngã người dựa vào ghế, mãi một lúc lâu sau mới cất tiếng.

- Tiểu nhị tính tiền!

Tên tiểu nhị nghe gọi, hết hồn run run đôi chân đi đến, cung kính không dám có chút chậm trễ.

- Vị đại gia này... Tiền của ngài đã được vị công tử bên kia thanh toán...

Vừa nói hắn vừa ngoái đầu nhìn về thư sinh trắng trẻo ngay phía sau Tiểu Thần.

Có chút bất ngờ, Tiểu Thần đứng lên đưa ánh mắt về hướng tiểu nhị đang ngó tới, thoáng thấy thư sinh kia nhã nhặn cười, đang bước đến bàn của mình. Tiểu Thần chắp tay.

- Đa tạ...

- Vị huynh đài này, tại hạ Ngô Diệc Thành có thể ngồi cùng bàn được chứ?

Khá kỳ lạ với hành động của người này, nhưng Tiểu Thần cũng không có chút vô lễ. Đưa tay mời.

- Ngô huynh, mời ngồi!

Chờ cho cả hai cùng yên vị, tên tiểu nhị cũng hiểu ý lui ra. Tiểu Thần mới mĩm cười nhẹ nhàng, bất quá trong cái nhẹ nhàng đó lại ẩn chứa chút tiếu ý.

- Không biết Ngô huynh đây có gì chỉ giáo?

Đưa tay cầm lấy vò rượu, Tiểu Thần dốc ra hai chén, chầm chậm mở lời.

Vị thư sinh kia nhìn thấy tiếu ý trong mắt Tiểu Thần, lòng nhảy lên, cảm giác như thể bị Tiểu Thần nhìn ra điều gì. Mặt thoáng đỏ, trả lời.

- Không biết huynh đệ xưng hô như thế nào?

- Gọi ta là Tiểu Thần được rồi.

Ánh mắt vẫn chăm chú quét tới quét lui trên gương mặt gã dường như đang đánh giá gì đó, khiến vị thư sinh trắng trẻo này không khỏi càng ngượng ngùng hơn. Tằng hắng một tiếng, giả ngơ nhìn chỗ khác đoạn nói tiếp.

- Thần huynh không cần khách sáo! Chỉ giáo thì tiểu đệ đây thực không dám. Vừa rồi tiểu đệ nhìn thấy thân thủ của huynh, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng. Muốn kết giao với bằng hữu như huynh mà thôi.

Một ngụm nuốt hết số rượu trong chén, Tiểu Thần cười cười, lấy tay xoa xoa khuôn mặt hai tay chống cằm kê xuống bàn nhìn thẳng đến người đối diện.

- Nói thật đi, không cần loanh quanh làm gì. Một vị cô nương nữ cải nam trang tiếp cận ta, không lẽ ngươi nhìn thấy ta ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, lớn lên lại càng anh dũng phong độ nên đã động lòng...

Ụa...

Âm thanh như muốn mửa từ người đối diện phát ra, mặt mày xanh lét run giọng.

- Ngươi... Ngươi nhận ra...

- Có gì khó đâu, thủ đoạn của ngươi lừa người khác thì được, trong mắt ta cũng chỉ là trò hề... Nào, hiện tại có rắm thì phóng, không có ta liền về, dù sao đa tạ bữa nay người mời.

Thấy Tiểu Thần toan tính đứng lên, lúc này nàng mới hối hả cất giọng, bất quá bây giờ đã không còn là thanh âm hơi ồm ồm nữa, mà thực chất đúng là âm thanh nhẹ nhàng từ một cô gái.

- Thần huynh chậm đã! Ta thực có chuyện muốn nói.

Nhận ra cô gái này hơi khẩn trương, Tiểu Thần chau mày đứng lại, quay người nhìn đến, động tác chính là chờ nàng nói tiếp, nếu không hợp hắn sẽ đi ngay lập tức.

- Chuyện này nói ra ở đây không tiện...

Vừa nghe chữ không tiện, Tiểu Thần xoay người bước đi, mặc cho nàng gọi vọng theo sau như thế nào cũng không quan tâm. Hai người một trước một sau đi hết đoạn đường, Tiểu Thần cũng không để ý đến bất cứ điều gì, tựa như những lời nàng nói không phải với mình.

- Thù lao là một ngàn lạng bạc...

Véo...

- Nào nào, nhà của vị tiểu thư này đi hướng nào nhỉ, nhanh lên chứ, thiết nghĩ chuyện của tiểu thư rất quan trọng đúng không? Ta lo hết, bao trên người ta là được. Không dám giấu diếm, ta đây được người đời phong tặng danh hiệu đệ nhất đại hiệp dũng mãnh vô song...

- ...!

- -o0o--