Xế chiều trung tuần tháng tám, năm thứ 204 niên đại Lý Triều – Hùng Quốc, phía nam Thái Bình Trấn. Sở dĩ gọi là Thái Bình Trấn vì trấn nhỏ này nằm liền kề chạy dọc theo ven biển Thái Bình Hải.
Từng đàn Hải Âu réo rắt gọi nhau vang vọng khắp nơi, gió biển lồng lộng từ xa khơi thổi vào đất liền, khiến từng tấm đại kỳ cắm trên đài cao xung quanh trấn tung lên phần phật. Thái Bình Trấn chỉ là một tiểu trấn thuộc dạng nhỏ nhất trong tất cả lãnh thổ của Hùng Quốc, hiện tại nằm dưới sự cai trị của triều đình họ Lý. Bởi vậy trong Thái Bình Trấn chỉ duy nhất một con đường chính, nối dài từ cửa Đông đến cửa Tây.
Phía ngoài trấn về phía Đông xuyên qua khu rừng là đến Kim Thành, về phía tây chừng hai dặm là liên miên các ngọn núi nằm gần nhau gọi là Bách Phong Sơn, qua khỏi đây sẽ giáp với Tống Quốc. Phía Nam của trấn là biển cả bao la, về phía Bắc thì vẫn chỉ là một khu rừng nhỏ, bên cạnh cách đó không xa lại là một tiểu trấn khác.
Chiều tàn nắng nhẹ, bầu trời gợn chút mây trông giống những đóa hoa gòn ánh lên chút vàng nhạt như bờ cát ven biển. Dọc quan lộ (con đường) nối dài đông tây tiểu trấn, những gian hàng, cửa hiệu vẫn đang tấp nập người tới lui giao dịch mua bán, thoạt nhìn có vẻ rất sầm uất. Chính giữa trấn tọa lạc một tòa kiến trúc hai tầng với phong cách mái ngói uốn cong, cột trụ lẫn xà nhà được chạm trỗ cầu kỳ, phía trước treo một bảng hiệu viền đỏ nền đen, nổi bật ba chữ Hải Thiện Cư ánh kim vô cùng tinh tế.
Hải Thiện Cư, tên như ý nghĩa. Trù nghệ (nghề nấu ăn) của lão bản (ông chủ) nơi này được dân trong vùng tôn thành Tiên Thủ, ý nói bàn tay của lão làm ra món ăn thì như mỹ vị của Tiên Nhân. Bất quá, đó cũng chỉ là lời nói đùa vui trong lúc vui cùng chén rượu, sự thật cho dù không đến mức như vậy thì đến nay vẫn chưa ai có thể chê bai được các món ăn ở Hải Thiện Cư.
Hiện tại tầm giờ này, vẫn chưa đến bữa tối của người dân, trong tiệm cũng chỉ có lác đác vài ba khách nhân đang ngồi đối ẩm nói chuyện trời trăng mây gió. Tiểu nhị ngồi ngoài cửa, phe phẩy chiếc khăn mà ngày thường hay vắt trên vai, đưa ánh mắt nhìn về nơi xa, trong đầu đang nghĩ đến Tiểu Mai, nha hoàn của nhà Trưởng Trấn mà ngày hôm trước có ghé qua cùng phu nhân dùng bữa, khóe miệng hắn lâu lâu nhếch lên trông có vẻ khá hèn mọn, à mà không phải trông có vẻ nữa rồi, nước dãi chảy ra thế kia thì thực sự là hèn mọn vô cùng.
Ngay lúc này, đột nhiên từ bầu trời phía Tây, ngay trên cao vượt khỏi đỉnh núi cao nhất ngoại vi Thái Bình Trấn, vang lên từng hồi âm thanh ùng ùng chấn động. Từng đạo quang mang phát ra liên tục không ngừng, khiến tên tiểu nhị đang nhìn bầu trời giật bắn mình té ngửa ra sau, như thể hồn vía đều bay mất. Miệng lắp bắp thì thào lẩm bẩm, đôi mắt trợn ngược.
- Không lẽ nghĩ bậy cũng bị ông trời ghé mắt đến? Không dám nữa, không dám nữa...
Độ chừng qua khỏi nữa canh giờ, bầu trời trở lại bình thường, trời quang mây tạnh. Tưởng chừng như việc ban nãy chưa hề xảy ra, đột nhiên lúc này hai bóng người chớp nhoáng từ chỗ nào đó trong Trấn lao về hướng Tây, tốc độ khá nhanh chỉ chớp nhoáng vài lần đã biến mất khỏi tầm mắt người dân trong vùng.
Cùng lúc đó phía Nam trấn, ngoài khơi xa, trên một trong những đảo nhỏ cũng có sáu bóng người tức tốc lên thuyền trôi về phía Bách Phong Sơn.
Ba canh giờ sau, vượt qua vài dãy núi nhỏ trên đỉnh ngọn sơn phong, dưới ánh trăng thấp thoáng hai bóng dáng một nam một nữ. Nam vận hắc y, bên hông treo hồ lô rượu, dáng vẻ có chút tùy ý, tóc để ngắn càng lộ rõ gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen láy nhìn về phía trước, nếu như đối diện nhìn vào ánh mắt này nhất định sẽ cảm nhận được dù cho trời có sập thì nam tử này vẫn sẽ chỉ cười một tiếng mà không hề có điều gì băn khoăn. Bên cạnh hắn bóng dáng thiếu nữ lại tương phản hoàn toàn, tóc dài búi gọn phía sau, cầu kỳ mà tinh tế, gương mặt thanh tú, mũi cao má hồng, có điều đôi mắt lại như huyền băng không gợi chút tình cảm, tựa như mọi chuyện trên đời đối với nàng cũng không có chút bận tâm, bất quá dáng người mỏng manh lại khoác y phục tơ lụa xanh nhạt càng tôn thêm vẻ yêu kiều, khiến nam nhân trên đời nhìn thấy chỉ mong được che chở cho nàng.
Lúc này nữ tử quay sang nam tử khẽ nói.
- Không nghĩ đến lần này Túy Hiệp Lạc Trường Phong lại có mặt ở đây.
Vị nam tử cười sảng khoái trả lời.
- Giang hồ đều biết Lạc mỗ vốn thích rượu thịt, nghe đồn Hải Thiện Cư có nhiều món ngon, nên kìm lòng không được muốn đến thưởng thức một phen.
Lạc Trường Phong ngưng lại chút, khẽ cười đầy ẩn ý, đoạn nói tiếp.
- Lạc mỗ đến đây thì cũng bình thường, bất quá đại danh đỉnh đỉnh Lăng Thanh Vân, Mộc Hàn Cung Cung Chủ tự thân chạy đến nơi cằn cỗi Thái Bình Trấn này, đừng nói với tại hạ cũng vì mộ danh Hải Thiện Cư đấy chứ?
Ánh mắt Lăng Thanh Vân chợt lóe lên, có điều trong nháy mắt lại trở lại bình thường, cười mĩm khẽ đáp.
- Danh xưng Cung chủ trước mặt Lạc huynh ta thực sự đảm đương không nổi, lần này thật không dám dấu giếm huynh, ta đến đây chỉ để gặp một vị cố nhân. Thứ cho ta không thể báo rõ tính danh người đó.
- Haha, bỏ đi, ta cũng không hứng thú biết, có điều Lăng cô nương có ý kiến gì về dị tượng phát sinh ban nãy hay không?
Hướng ánh mắt đến nơi đã từng xảy ra âm thanh cùng quang mang kỳ lạ cách đó không xa, Lăng Thanh Vân hơi nhíu mày, thật sự đây là một trong những lần hiếm hoi có sự việc làm nàng hứng thú. Từ tốn chuyển mắt sang cùng mở miệng đáp lời Lạc Trường Phong.
- Ta cũng không khẳng định là chuyện gì, nhưng ta cảm nhận được có lẽ... có lẽ giang hồ sắp xảy ra biến cố lớn.
Khẽ gật đầu, Lạc Trường Phong dùng ánh mắt biểu thị cùng tiến tới nơi đó. Hai người sánh vai, chầm chậm bước đến đám loạn thạch trước mặt. Trong chốc lát, ngay khi hai người chân trước chân sau bước vào, bỗng nhiên đột ngột cùng cất tiếng.
- Trần Quốc, Trần Tướng Quân?
- Trần đại ca
Sáu người bên trong đám loạn thạch nghe tiếng nói, đồng thời cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, nét mặt cả đám có bất ngờ, có giật mình lo lắng, có cắn răng nghiêm nghị nhưng nhiều nhất là vui vẻ. Một kẻ có khuôn mặt vuông vức, bộ râu quai nón xồm xoàm che hết gần cả gương mặt tiến lại gần hồ hởi cất tiếng.
- Haha ta tưởng là ai, hóa ra Lạc hiền đệ, đã nhiều năm rồi, ừm chính xác là đã ba năm đại ca ta đây chưa thấy đệ, không ngờ lần này huynh đệ ta lại có thể gặp nhau.
Có lẽ vì quá hứng khởi khi gặp lại cố nhân nên hắn dường như không chú ý ngay bên cạnh Lạc Trường Phong đang đứng một vị mỹ nhân, bất quá sau khi thấy ánh mắt Lạc Trường Phong khẽ liếc, hắn lập tức định thần, đôi mắt đảo qua bỗng gầm gừ trong miệng
- Lăng Thanh Vân? Cung chủ Mộc Hàn Cung, là Tây Cung của Lý Thị sao? Hừ, triều đình các người đuổi giết chúng ta ba năm nay, hiện tại cũng nên thanh toán chứ nhỉ?
- Trần Tướng Quân, ngươi chịu ơn bệ hạ, nhận bổng lộc triều đình, lại cả gan thả trọng phạm quốc gia. Bệ hạ niệm tình ngươi nhiều năm chinh chiến, xả thân vì sơn hà, chỉ cách chức ngươi, ngươi không biết ơn lại tâm ngoan thủ lạt ( ác độc) giết con trai Thừa Tường là Vệ Chính. Lần này ta thay mặt bệ hạ trảm ngươi tại đây.
Lăng Thanh Vân cất tiếng, bước lên một bước, đoạn quay sang Lạc Trường Phong nói.
- Lạc huynh, ta không biết ngươi có quan hệ gì với Trần Quốc, có điều Lạc gia ngươi nhiều đời là công thần...
Không để Lăng Thanh Vân nói xong, Lạc Trường Phong ha hả cười lớn.
- Công thần sao? Haha bất cứ triều đại nào cũng sẽ có lúc hưng lúc suy, tổ tiên Lạc thị ta đã từng có truyền ngôn qua các đời, không xen vào việc của bất cứ triều đại nào, chỉ bảo vệ bờ cõi này trước giặc ngoại bang, còn tự thân đấu đá thì mặc nhiên không cần quan tâm. Ta đây cũng vậy, có điều Trần đại ca với ta là huynh đệ kết nghĩa, có ta ở đây ngươi không giết được.
- Ngươi...
Mắt phượng Lăng Thanh Vân nhíu chặt, nhưng cũng không dám vọng động. Nàng rõ ràng trong lòng, biết nam nhân này không đơn giản như vẻ bề ngoài phóng khoáng như vậy, nhiều năm trước Tống Quốc dấy động can qua, hắn thống lĩnh một trăm hai mươi Thiên Long Kỵ xuất phát, chỉ trong hai ngày đánh tan năm nghìn quân tiên phong Tống Quốc, lại nhẹ nhàng thần không biết quỷ không hay cắt lấy thủ cấp nguyên soái Triệu Khôn ngay trong đêm. Cũng vì điều này khiến Tống Quốc yên tĩnh đến hôm nay.
Mặc cho Lăng Thanh Vân mãi suy nghĩ, Lạc Trường Phong tiến đến bên cạnh Trần Quốc nhìn hắn, khẽ lắc đầu. Nội tâm Trần Quốc nảy lên rồi thở dài thầm nói.
- Ta không làm khó đệ, ai biểu Lạc gia đệ đời đời là Hộ Quốc Nhân.
Lúc này đám người còn lại cũng chạy đến, bỏ qua tâm thái căng thẳng ban nãy khi đối diện Lăng Thanh Vân, bởi vì dù muốn dù không đám người này vẫn tự hiểu nếu có đánh, cũng không đủ nhét kẽ răng cho vị cung chủ này.
Sau khi gật đầu chào hỏi lẫn nhau, Lạc Trường Phong lên tiếng.
- Trần đại ca, đại ca cũng ngũ vị huynh đệ tới trước, có trông thấy gì lạ không.
Không chờ Trần Quốc lên tiếng, một trong năm người theo sau hắn, trên lưng đeo trường cung có vẻ được chế tạo từ thép đã trải qua tinh luyện nhiều lần, loại cung thường thấy dùng trong quân đội. Người này dáng người cao lớn, gương mặt có chút hốc hác nhưng ánh mắt lại như diều hâu, mặt một chiếc áo cộc khoe ra đôi tay cuồn cuộn cơ bắp, đáp lời.
- Thật ra chúng ta cũng đến trước Lạc huynh không bao lâu, huynh nhìn bên kia là sẽ hiểu.
Ở đây chỉ có Trần Quốc là huynh đệ kết nghĩa với Lạc Trường Phong nên có thể xưng huynh gọi đệ, cười nói thoải mái, không có gì câu nệ, về phần năm người còn lại, năm xưa tất cả đều là tướng lĩnh dưới trướng Trần Quốc, bởi vậy đối với Lạc Trường Phong trong thâm tâm họ vẫn có sự tôn trọng đối với cường giả. Nhiều nhất vẫn chỉ gọi khách sáo là Lạc huynh mà thôi.
Dời ánh mắt qua hướng ngón tay nam tử đeo cung chỉ đến. Lạc Trường Phong hơi nhíu mày, khuất sau vài tảng đá che đi tầm nhìn của nhóm người, trên mặt đất xuất hiện ba vật phẩm kỳ lạ. Bản thân ba kiện đồ vật đó thì không có gì đáng nói, nhưng bên dưới lần lượt ba thứ đó lại là điều không thể tưởng tượng được.
Vật đầu tiên là một bình ngọc, màu trắng tinh khiết, không rõ được làm từ chất liệu gì, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy xung quanh bình ngọc đang tỏa ra từng trận sương nhạt. Từng đợt sương như những mảnh lụa nhẹ nhàng chao đảo theo chiều gió, những nơi đi qua phạm vi chừng hai thước tính từ bình ngọc làm trung tâm, mặt đất không phải là đá sỏi bình thường nữa, mà tất cả đều hóa thành băng tinh phản chiếu anh trăng sáng lấp lánh.
Kế bên đó lại là một vật tựa như nhân sâm, bất quá củ nhân sâm này lại có màu đỏ cực kỳ yêu dị. Cũng như bình ngọc, xung quanh mặt đất ban đầu có lẽ toàn đá vụn, hiện tại lại trở thành nham thạch nóng chảy đang bốc lên từng khỏa bong bóng nổ lách tách khiến người bình thường không dám tới gần.
Trong ba thứ này, vật cuối cùng thoạt nhìn bình thường nhất, là một quyển sách khá cũ, nhìn qua cũng thấy rõ được hai màu thanh hồng chia đều. Quyển sách không dày lắm, độ chừng chưa đến ba mươi trang, hơn mười trang đầu màu như cây cỏ, những trang cuối lại là màu hồng nhạt. Bất quá, cho dù là bình thường, nhưng nhìn dị tượng của hai vật kia thì đám người cũng không dám khinh xuất, cùng xuất hiện đồng thời không lẻ lại có thể bình thường được sao.
Trong khi mọi người đang chú mục vào những thứ kỳ lạ trước mặt. Không ai để ý đến Lăng Thanh Vân phía sau đang nhếch miệng, tựa như thì thầm nói chuyện gì đó với ai, bàn tay nàng khẽ lật hướng lòng bàn tay lên trên, lúc này chính giữa mi tâm nàng chợt lóe lên ánh sáng, rồi đột nhiên bàn tay nàng xuất hiện một chiếc bao tay đen kịt, từng trận âm u trong đó đang chực chờ thoát ra.
Vút...
Đám người Lạc Trường Phong đang từng bước tiếp cận ba vật phẩm trên đất, bỗng phía sau vọt lên một đạo bóng mờ như thiểm điện vượt qua tất cả.
Nhóm người Trần Quốc cả kinh, gầm lên, đồng thời cũng lao đến toan tính chặn bóng mờ kia lại. Chỉ riêng Lạc Trường Phong vẫn mĩm cười cất tiếng.
- Lăng cô nướng bất tất phải nóng vội như vậy.
Mặc dù miệng nói, nhưng Lạc Trường Phong không hề có ý định đứng yên, ngay lúc đám Trần Quốc chưa kịp vọt đến, Lạc Trường Phong ra tay sau nhưng đến trước, chỉ thấy tay hắn vung lên liên tục chín vệt sáng bay tới, vị trí chính là chín huyệt đạo quan trọng trên cơ thể Lăng Thanh Vân. Đồng thời đôi chân Lạc Trường Phong khẽ động, bộ pháp thành danh Lưu Tinh Phi Vũ của hắn khởi động, thân hình họ Lạc bất chợt mờ ảo, chỉ nháy mắt đã đến bên cạnh Lăng Thanh Vân.
Đúng lúc này không hiểu nguyên nhân gì phát sinh, trong lòng Lạc Trường Phong bỗng dâng lên cảm giác cổ quái, hắn cưỡng ép thân mình, chân trái đạp nhẹ tách khỏi bên cạnh Lăng Thanh Vân tiến đến bên người Trần Quốc, dùng nhất thức Long Quyển Phong, hai chân làm trụ toàn bộ cơ thể xoay tròn liên tục như lốc xoáy cuốn đám sáu người Trần Quốc sang một bên.
Ầm... Đoàng...
Ánh sáng chợt lóe từ mi tâm Lăng Thanh Vân quét sượt qua vạt áo Lạc Trường Phong vượt qua khỏi đám Trần Quốc đâm thẳng vào vách núi bên kia, âm thanh đinh tai nhức óc cuồn cuộn kèm theo hỏa nhiệt sáng bừng cả góc Bách Phong Sơn. Mồ hôi đám người Trần Quốc ướt đẫm, kinh hãi liếc nhìn vách núi sừng sững ban nãy còn đâu, hiện tại chỉ thấy một lỗ sâu hoắm cả trượng, đá vụn lơi lả tả.
Đồng thời quanh thân Lăng Thanh Vân chợt lóe lên kim quang nhàn nhạt, từng âm thanh do chín vệt sáng ban nãy Lạc Trường Phòng phóng ra, chạm vào kim quang phát ra tiếng đinh đinh chói tai.
Ngay lúc nay, bỗng trong đầu Lăng Thanh Vân bất ngờ xuất hiện giọng nói có vẻ cực kỳ khó khăn.
- Nhanh ra tay, tình trạng của ta hiện tại không chống đỡ thêm được.
Bản thân Lăng Thanh Vân hiểu rõ, nếu không có sự giúp đỡ của âm thanh trong đầu, nàng ta không thể đắc thủ, vội vàng vung tay, lúc này đã đeo vào chiếc bao tay đen kịt, cuốn lấy bình ngọc, từng đợt hàn khí như muốn đông cứng tay nàng, bất quá chiếc găng tay có vẻ không phải tầm thường, vẫn tùy thời chống chịu lại được hàn khí. Tay còn lại dường như không cam lòng quét qua Hỏa Tham ( củ nhân sâm màu đỏ) chụp lấy quyển sách hai màu thanh hồng. Có điều cũng vì vậy, tốc độ của nàng thoáng chốc chậm lại.
Ánh mắt đen láy sâu thẳm của họ Lạc bất chợt lóe lên như nghĩ ra được điều gì, vội hít một ngụm khí lạnh, rùng mình thì thào.
- Là Đoạt Nguyên Giả sao?
Nhưng nói gì thì nói, Lạc Trường Phong không hỗ là đệ nhất cao thủ đương thời, tay phải vuốt ngang hông. Xoẹt một tiếng, từng trận âm thanh ông ông vang rền, trên tay hắn xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm bạch ngân, lưỡi kiếm mỏng như lá liễu lắc lư trong gió. Khẽ rung tay, thanh kiếm như biến hóa thành cương kiếm, thẳng tắp sát khí chực chờ.
- Chư vị huynh đệ, mau lui lại. Người này có cổ quái không nên chọi cứng.
Nói rồi Lạc Trường Phong nhanh chóng tung người, cổ tay hướng thẳng đến hướng Lăng Thanh Vân đâm tới. Kiếm khí lăng lệ phong tỏa đường lui của nàng.
Từng động tác mau lẹ nối tiếp nhau, chuyện bất ngờ không ai nghĩ nhanh chóng diễn biến. Nói ra thì lâu, thực chất toàn bộ hành động từ khi Lăng Thanh Vân xông lên đến lúc này chỉ bất quá không qua vài cái chớp mắt.
Bất chấp kiếm mang tung hoành, khóe miệng Lăng Thanh Vân chỉ nhếch lên cười, có điều ở đó cũng đang dần chảy xuống vài giọt máu đỏ.
- Họ Lạc kia, đúng là ta không phải đối thủ của người, lẽ ra ta cũng không muốn đối đầu với ngươi lúc này, nhưng sự đời ai lại ngờ hôm nay để cho ta bắt gặp được tạo hóa ở đây. Muốn ngăn ta, hiện tại ngươi cũng không được rồi.
Cùng lúc thì âm thanh trong đầu Lăng Thanh Vân lại vang lên lần nữa.
- Đi mau...
Nàng thoáng giật mình, đôi chân vận lực, điểm nhẹ liền bắn ra xa hơn trượng.
- Bộ pháp Yến Tử Đằng Vân sao? Đi cũng được, để lại đồ.
Lạc Trường Phong nhíu mày, hạ thấp trọng tâm, tay phải thu kiếm, cổ tay chạm ngực, mũi kiếm hướng lên trên. Rồi đột ngột quát lớn.
- Long Phi Sát.
Mũi kiếm vuốt nhẹ từ cao xuống thấp, lại từ thấp lên cao, hai đạo kiếm khí ác liệt phóng ra quét thẳng về hướng Lăng Thanh Vân.