Thần Thế

Chương 4: Thời gian, ái nhân Nguyệt Thần 2




Cuộc sống từng ngày trôi qua, hắn chỉ có thể dựa vào thính giác mà sống. Ngồi trên chiếc ghế đặc biệt chế tạo cho riêng mình, chỉ có thể bị người khác đẩy lên phía trước, trước mắt tối đen như mực.

Chỉ là qua thật lâu, Duy Lợi Tư cũng không lên tiếng, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Bên ngoài đại môn cung điện, một con Hỏa Long dài chừng mười thước lượn vòng bay vào, chỉ cần Thần tộc ngăn cản liền phun ra một hỏa cầu, bốn phía cung điện tràn ngập ánh lửa.

Thần tộc lập tức rời đi, bọn họ biết đó là Long tộc Nhị Đương gia, Hỏa Long điện hạ Lạc Sa. Chỉ là bọn hắn không hiểu thế nào mà quản sự Lạc Sa luôn dịu dàng lại nổi giận như thế,  là hướng Thần tộc tức giận, hay nói chính xác, là hướng Nguyệt Thần.

Y đang ở cửa cung điện Nguyệt Thần.

Ánh lửa dần dần biến mất, Lạc Sa hóa thành hình người đáp xuống đất, đôi mắt trong veo lại phiếm hồng quang.

“Ta muốn gặp Nguyệt Thần.” Y nói xong những lời này liền quả quyết đi tới.

Trên cầu Vong Xuyên, thân ảnh màu trắng khiến cho đám binh lính ma tướng cực kỳ chán ghét, trên thân người kia tỏa ra vị đạo quang minh khiến cho bọn chúng tởm lợm.

Vậy mà, không đợi bọn chúng đi qua, bạch ảnh đã biến ra một ma pháp, bột phấn trực tiếp ăn mòn mấy tên ma tướng cầm đầu, trên mặt đất chỉ còn màu máu tối tăm.

Mấy tên ma tướng còn lại không dám tiến về phía trước.

Nhan Chỉ đi qua cầu, không gian tối tăm lại méo mó một chút. Y dừng bước lại, sắc mặt không chút thay đổi.

“Gọi Ma Vương các ngươi ra đây, nếu không sẽ có những lễ vật như thế này đấy.”

Mấy ma tướng kinh ngạc, không biết làm sao.

“Thật to gan…… Ha ha ha…” Thanh âm trống rỗng vang lên từ bốn phía, đột nhiên một đạo hắc ảnh lẻn vào trong không gian tối tăm.

Nhan Chỉ còn chưa có phản ứng, đã bị bóng đen hung hăng đánh lén, lùi về phía sau hai bước, ngực một trận đau nhói, liền phun ra một ngụm huyết tiên.

Đây chính là  thực lực của Ma Vương Y Tây Nhĩ sao….

Bóng đen biến hóa thành thực thể, đáp xuống nơi cách Nhan Chỉ ba thước, hắc vụ (sương đen) lượn quanh bên cạnh hắn, khuôn mặt tái nhợt dị thường tuấn mỹ nở một nụ cười tà mị, tóc đen như cùng với hắc vụ hòa hợp thành một thể.

“Đã lâu không gặp ngươi…” Y Tây Nhĩ liếm liếm môi.

Nhan Chỉ lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Y Tây Nhĩ, không những không tức giận mà ngược lại còn nở một nụ cười.

“Đúng là rất lâu, ta nhớ lần gặp mặt trước là thời điểm Long tộc ta đang tiêu diệt đám binh đoàn Ma Đệ Thập Lục của các ngươi.”

Y Tây Nhĩ nhíu nhíu mày, người này là cố ý chọc giận hắn. Khóe môi nhếch lên, ánh mắt Y Tây Nhĩ  lộ ra chút hồng quang.

“Tìm ta có chuyện gì?”

Nhan Chỉ nheo nheo mắt, dùng ánh mắt tỏ ý, không ngờ Y Tây Nhĩ càng thêm quả quyết, dùng hắc ám ma pháp quang trực tiếp giết những ma tướng còn lại tan thành mây khói.

“Đồ vô dụng không có giá trị. “ Hắc vụ càng thêm dày đặc, Ma giới không giống như những nơi khác, mãi mãi cũng không thể có ánh sáng.

“Ta muốn những mảnh vụn thời gian, nếu như đưa nó cho ta, bất kỳ thỏa thuận nào ta cũng có thể đáp ứng. “

“Bất kỳ ? “ Y Tây Nhĩ đề cao ngữ điệu.

“Bất kỳ. “

“Được, những mảnh vụn thời gian ta sẽ cho ngươi, mặc dù không biết cái loại trọng sinh trí nhân này có ích lợi gì. Ta muốn ngươi, như vậy có thỏa thuận được không ? “ Y Tây Nhĩ nhếch môi.

Nhan Chỉ cau mày, nghĩ đến Lạc Sa, lại nhớ về Nguyệt Thần. Y biết, đã rơi vào tay Ma tộc thì sẽ không có hy vọng gì, nhưng, y vẫn kiên trì.

“Có thể. “ Nhan Chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong cung điện Nguyệt Thần, Duy Lợi Tư đã hôn mê bất tỉnh, ở giữa là một quang ảnh nặng nề, Nguyệt Thần cảm thấy đó cũng không phải là không yên bình, nhưng lại càng cảm thấy bi thương. Chẳng qua là hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Nếu như ta nói không sai, thì ngươi là Nguyệt Thần, có phải không ? “ Lạc Sa nhìn thiếu niên ngồi trên ghế, phát hiện ra ánh mắt của hắn thế nhưng lại đờ đẫn. Thì ra là mắt hắn mù.

“Là ta. Ngươi là ai. “ Lăng cũng không vội vã, có thể đến đây cũng chỉ có hai loại người, Thần tộc và Long tộc.

“Ta là Lạc Sa, “ Lạc Sa dừng một chút, thanh âm nhè nhẹ, “Ta là bằng hữu của Nhan Chỉ. “

Là hắn. Cái tên đó xuất hiện trong đầu Lăng, tất cả đều là cảnh tượng mấy năm nay đi tìm hắn rồi bị đuổi đi, còn có bóng lưng vô tình của hắn.

Âm thầm nắm chặt thành quyền, Lăng kiềm chế tâm tình của mình.

“Ta không biết ngươi, hơn nữa không có quan hệ gì với hắn.” Nguyệt Thần vừa nói ra khỏi miệng, liền có cảm giác cái ghế mình ngồi bị ném mạnh đi, chật vật ngã trên mặt đất.

“Ngươi! Ngươi…… ! ” Lạc Sa rất tức giận, nhưng thật nhanh y đã khôi phục lại tâm tình, mặt không chút thay đổi đỡ Nguyệt Thần lên. Y gần sát lỗ tai của hắn, nhẹ nói : “Thật lâu trước đây, ta một mực nghĩ rốt cuộc Nguyệt Thần là người như thế nào. Nhưng cuối cùng hôm nay ta nhìn thấy ngươi, chỉ có một ý nghĩ….. ” Lạc Sa rời khỏi Nguyệt Thần, thanh âm tựa hồ tràn ngập bi thương.

“Nhan Chỉ mắt bị mù, yêu nhầm người rồi !” Lời nói vừa ngừng, trong đầu Nguyệt Thần chỉ còn trỗng rỗng.

Yêu nhầm. Chẳng lẽ không phải mình bị người kia ghét hay sao. Bao nhiêu năm không gặp, lúc ban đầu rời đi là thương hại cùng đoạn tuyệt, bây giờ tới đây nói cho hắn biết cái từ này, thật là buồn cười.

Lạc Sa nhìn vẻ mặt tự giễu của hắn, chậm rãi nói: “Nhan Chỉ là người chuyện gì cũng để  trong lòng, nhưng dù hắn không nói, ta cũng có thể đoán được. Bao nhiêu năm rồi trong lòng hắn nghĩ gì có lẽ ta cũng không biết,cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng, ta chỉ muốn để phần ngây thơ kia lại cho hắn. Bất quá cái này cũng không nói rằng ta đến đây chỉ để dùng cơm. ” Lạc Sa dừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Hôm nay ta nói cho ngươi biết, Nhan Chỉ chỉ vì muốn có mảnh vụn thời gian mà đã đi Ma tộc, hắn có thể không trở về được nữa. Mảnh vụn thời gian có thể thay đổi vận mệnh của một con người, hắn là vì ngươi, vì không muốn ngươi thống khổ như vậy. Bây giờ ta muốn đi tìm hắn, ngươi có đi hay không ? ”

Nguyệt Thần ngẩn người tạichỗ, giống như bị định thân. Điều này nằm ngoài dự liệu của hắn, thì ra những suy nghĩ của hắn, cho đến bây giờ, toàn bộ đều là sai.

Lạc Sa dùng sức nắm chặt quả đấm, thời gian như ngừng trôi, Nguyệt Thần vẫn không không nói bất cứ điều gì.

Lạc Sa không có tính nhẫn nại, một tay túm Nguyệt Thần lên, “Không đi cũng phải đi!”

Nói xong, liền hóa thành Hỏa Long, mang theo Nguyệt Thần hướng phương xa bay đi.

Cung điện Ma tộc hắc ám ở trong lòng đất, tầng càng sâu liền hiện ra một chút hồng quang. Đó là lao cung kinh khủng nhất trong truyền thuyết Ma tộc, chuyên dùng để đối phó với những kẻ địch Thần tộc bị bắt. Hôm nay, người thống trị Long tộc, huyết thống Bạch Long cao quý nhất, đang bị xích tại góc tối nhà tù địa hỏa, mà phương thức “xích”, ngay cả binh lính Ma tộc rất tàn nhẫn, cũng không nhẫn tâm mà đi xem.

Hai cây xích sắt to và dài có gai đâm xuyên qua hai vai Nhan Chỉ, từng giọt từng giọt huyết tiên theo xiềng xích chảy xuống, một cây xiềng xích khổng lồ xuyên qua lồng ngực y, cả bộ bạch y cũng bị nhuộm đỏ, xiềng xích ướt nhẹp máu đỏ theo eo y quấn quanh, nhọn hoắc hung hăng giam cầm hai chân y.

Mà bởi vì lần giao dịch này cả Y Tây Nhĩ và Nhan Chỉ đều phải trả một cái giá rất lớn, Ma vương vì mang hận nên muốn lấy đi thứ trọng yếu nhất của Nhan Chỉ – Long Tinh.

Để thế chấp tạm thời, y liền bị vây ở chỗ này,không có chút khí lực phản kháng, nếu không lấy những thứ thô ráp này giam cầm thì làm sao có thể chế trụ y!

Khóe miệng trào ra một chút máu tươi, vẻ mặt của Nhan Chỉ cũng không hiện lên vẻ quá thống khổ, chỉ có con ngươi ngân bạch vì oán hận mà âm lãnh quang mang.

“Đẹp mắt.” Y Tây Nhĩ tựa bên cửa sắt, phủi tay.

“A… Ngươi nhớ….” Nhan Chỉ hơi thất lực, sợi tóc ngân bạch rũ xuống, dính chút máu đen.

“Tốt nhất đừng để cho ta sống mà ra ngoài… Nếu không… Ta sẽ làm cho ngươi sống….. so với chết còn khổ sở hơn… Khụ khụ…”

Nhan Chỉ vừa nói, đồng thời ba nơi bị đâm trên người tốc độ chảy máu càng nhanh, nhưng chuyện này cũng chưa đủ để khiến hắn mất đi ý thức.

“Bạch Long điện hạ quả nhiên có ý chí hơn hẳn thường nhân, nếu đã như vậy…” Y Tây Nhĩ khoanh tay chậm rãi đến gần, nghiêng đầu giương môi, “Nghe nói, huyết thống Bạch Long tộc vô cùng thuần khiết, so với Thần tộc còn cao quý hơn, mà ta đối với một số người đại nhân vật như các ngươi cũng là cực kỳ để ý đấy…. A ha ha…”

Y Tây Nhĩ nói đến đây, mặt Nhan Chỉ đột nhiên xám như tro tàn, giống như hắn biết Tây Nhĩ muốn làm cái gì.

“Có thể làm bẩn chủng tộc cao quý như vậy, ta đây liền hưng phấn đến phát run… Ha ha…”

Y Tây Nhĩ tà ác cười, đồng thời cũng bắt đầu cởi nút áo thứ nhất của thượng hắc bào.

Cho dù Nhan Chỉ cũng đã nghĩ đến đủ loại thống khổ, nhưng thần thể hắn không phải yếu ớt như người bình thường. Mà tuyệt đối không ngờ rằng, Y Tây Nhĩ còn muốn đả kích trí mạng tinh thần của hắn.

Nhất là Long tộc, bất luận thân phận cao thấp, đều có một tư tưởng hết sức kiêu ngạo, nếu như mình bị…

Không để y nghĩ xong, ba cái xiềng xích vốn xuyên qua khớp xương nay đồng thời biến mất, Nhan Chỉ thất thần nghĩ rằng sẽ ngã trên mặt đất, lại bị Tây Nhĩ nắm lại một thanh, chế trụ thân thể đè xuống mặt đất.

Không có một chút chuẩn bị trước, tên Ma tộc khổng lồ kia liền ở phía sau Nhan Chỉ, chậm rãi vuốt ve.

Trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng. Không, hắn không được!

Nhan Chỉ liều mạng giãy dụa, lạy giãy không ra, lúc này mới nhớ tới đối phương chính là muốn mình không có chút năng lực chống cự nào.

Hận ý tràn nội tâm, hắn cắn khóe môi, từng giọt máu lại theo khóe miệng chảy ra, chảy đến đen cả mặt đất.

“Không… Y Tây Nhĩ, nếu ngươi không dừng lại ta liền khiến ngươi…”

Lời nói đứt quãng bị cái thứ khổng lồ lần đầu tiên tiến vào cơ thể kia đánh tan, hai chân của y bị bức hiếp giương ra thành một tư thế khuất nhục, Y Tây Nhĩ cười tà, cúi đầu hôn lên sợi tóc của y.

“Ngươi… Ngươi sẽ phải hối hận…” Nhan Chỉ giống như đang tuyệt vọng, quỳ rạp trên mặt đất không hề động, bị phía sau tùy ý ra vào.

Ý thức đột nhiên quay về một thời điểm rất xa xôi, mái tóc ngắn màu đỏ chập chờn, thân thể ấm áp của Lạc Sa kề sát mình.

A Nhan.

A Nhan…

Hắn vĩnh viễn như vậy,luôn gọi mình không ngớt.

Phía sau Y Tây Nhĩ ở trạng thái điên cuồng tiến vào, không ngừng luật động, không ngừng bắn vào trong cơ thể y một dòngchất lỏng ấm áp.

Lạc Sa…

Lạc Sa sẽ đau lòng, Lạc Sa sẽ khóc.

Nhan Chỉ nhắm mắt lại…

Vào thời điểm hừng đông, Lạc Sa cùng Nguyệt Thần tìm được chỗ của Nhan Chỉ, ở cửa kết giới của Ma tộc và Thần tộc. Lạc Sa quăng Nguyệt Thần đi, bẳng tốc độ nhanh nhất chạy đến. Chỉ là đến nơi thì tâm của Lạc Sa đã chết.

Bạch Long tộc không giống với các chủng tộc khác, từ xưa tới nay đời sau chỉ có đồng tộc cùng huyết thống thuần khiết là Thần tộc. Mà một nữ nhân Bạch Long tộc khi bị những chủng tộc khác xâm phạm, màu tóc cùng màu mắt sẽ không tinh khiết giống như những ngày trước nữa.

Lạc Sa đứng đó, chẳng qua, chỉ có thể như vậy mà nhìn y.

Nhan Chỉ không nhúc nhích gục ở chỗ này, bạch y trên người đã loang lổ vết máu, mà tóc của y đã biến thành màu lam rất nhạt.

“Lạc Sa… Ta lấy được rồi…” Nhan Chỉ vươn tay, trong tay nắm một cái hộp nhỏ, đó là những mảnh vụn thời gian.

Lạc Sa không khóc, hắn chỉ nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy Nhan Chỉ.

“A Nhan… “ Lạc Sa bi thương nhìn y.

Nhan Chỉ thản nhiên mỉm cười, mở mắt, vốn là hai con ngươi màu bạc trong suốt nay đã biến thành đỏ thẫm.

Lăng cảm nhận hơi thở trong không khí, chậm rãi hướng phía hai người đi tới. Mà cũng đúng lúc này, Nhan Chỉ dùng sức lực cuối cùng nháy mắt đi đến trước mặt Nguyệt Thần, đem cái hộp trong tay mở ra. Trong chớp mắt, quang minh như mẫn diệt thiên địa.

Nơi đây huy hoàng ánh sáng, Nguyệt Thần dần mất đi ý thức, chỉ còn lại thanh âm của Nhan Chỉ bên tai.

“Ngàn lẻ hai mươi năm trước, Nguyệt Thần tộc Nguyệt Thần xuất thế rơi xuống…. Người thừa kế Nguyệt Thần để doThần tộc chọn lựa thống lĩnh…. Ngươi…… ngươi…..“ Lạc Sa lúc đó chưa tồn tại, nên chỉ lẳng lặng nhìn.

“Ngươi chỉ là hài tử bình thường… Tên là Lăng Nguyệt…. Trí nhớ của ngươi sẽ vĩnh viễn không ngừng tuần hoàn từ khi mới ra đời cho đến hai mươi tuổi mới thôi…. Ngươi sẽ quên hết tất thảy…… Quên mất vận mệnh của ngươi……… Quên mất ta…… “ Nhan Chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu cuối cùng.

“Ngươi chỉ là người bình thường…“

Ánh sáng biến mất, vạn vật cũng yên lặng.