Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 83: Chương 83:




Chương 83_Nếu không có người đàn bà xuyên không (3)
 
Đến bệnh viện, nào là lấy máu nào là xét nghiệm, may mắn kết quả ra chỉ là bị cảm sốt bình thường, trong cơ thể hơi có triệu chứng viêm, khai đơn thuốc, truyền nước một ngày là ổn.
 
Khi y tá đến tiêm cho Thẩm Vân, Khương Mạt đi ra bên cạnh rót nước cho cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chú ý đến ánh mắt của thiếu niên, y tá mỉm cười: “Bạn gái cùng em đến khám bệnh sao?”
 
Thẩm Vân nhàn nhạt thu lại tầm nhìn, mập mờ ừm một tiếng, ánh mắt lấp lánh, có chút chột dạ, lại có chút mừng trộm.
 
Đúng lúc Khương Mạt bê cốc nước đến, đưa cả thuốc và nước cho cậu: “Uống thuốc.”
 
Thẩm Vân ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước, nhìn chằm chằm một vốc thuốc trong lòng bàn tay, cuối cùng nhận mệnh nhắm mắt nuốt hết xuống, sau đó lập tức uống thuốc, gương mặt anh tuấn đẹp mã nhăn thành một nhúm.
 
Khương Mạt cười chế giễu: “Có cần tớ mua cho cậu cây kẹo mút không?”
 
Thẩm Vân: “Vị việt quất, cảm ơn.”
 
Khương Mạt: “........”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nghe ra cô đang chế giễu hay sao?
 
Cậu ấy! Có phải! Sốt đến ngốc rồi không?!
 
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch xong, không nhịn được liền bật cười: “Bạn gái em giúp em chạy trước chạy sau, em còn cố ý chọc tức cô bé.”
 
…….?
 
Bạn gái gì chứ?
 
Nói cô sao?
 
Khương Mạt ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, trong đầu nổ ầm một tiếng, trong lòng như đốt lên ngọn lửa.
 
Cô biết cô nên sửa lại một chút cô không phải là bạn gái Thẩm Vân, nhưng lời đến cửa miệng lại không muốn nói ra.
 
Cô âm thầm nhìn trộm cậu, không ngờ cậu cũng đang nhìn cô, ánh mắt có chút thấp thỏm.
 
Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, tim cô nhảy lên một cái, bởi vì chột dạ nên vội vàng dời tầm mắt đi.
 
Trì hoãn một chút như vậy, chị y tá đã thu dọn đồ đạc xong đi mất.
 
Khương Mạt ủ rũ ngồi cạnh Thẩm Vân.

 
Không phải cô cố ý chiếm tiện nghi của cậu, chủ yếu là không kịp…
 
Hơn nữa, cậu cũng không làm sáng tỏ, bộ dạng như không bận tâm chút nào, dựa vào cái gì cô phải làm sáng tỏ!
 
Hừ, cô cứ không làm sáng tỏ đấy!
 
Không làm!
 
Cô ở bên cạnh cảm xúc phập phồng, vừa xấu hổ vừa vui vừa chột dạ, kết quả Thẩm Vân lại không có chút phản ứng nào, cứ uống nước từng ngụm từng ngụm nhỏ.
 
Cô nhìn một lúc, không nhịn được hỏi: “Thật sự đắng như vậy sao?”
 
Thẩm Vân đang uống nước để che giấu ý cười trên khoé miệng: “......”
 
Cậu dừng lại một lúc, cúi đầu điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt, sau khi bảo đảm khóe miệng không còn tiếp tục cong lên mới ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Ừm, hơi đắng một chút….”
 
Khương Mạt nhăn mặt, chỗ bán kẹo khá xa, đợi cô mua về thì cậu cũng đã truyền dịch xong rồi.
 
Sờ trên người nửa ngày cuối cùng cũng sờ được một chiếc kẹo sữa chua dẻo nhăn nhúm, cô đưa cho cậu: “Là vị việt quất, cậu ăn tạm đi.”
 
Thẩm Vân và hoàng tử nhỏ trên lớp vỏ bọc kẹo trong lòng bàn tay cô gái nhìn nhau một lúc, ngẩng đầu “A" một hồi.
 
Một tiếng ầm vang lên, mặt Khương Mạt lại đỏ lên.
 
Cậu ấy đây là ý gì vậy?!
 
Cậu ấy muốn cô đút cho ăn sao?
 
Sốt một trận IQ bị tụt rồi à?
 
Thẩm Vân khẽ động cánh tay đang truyền dịch: “Tớ không bóc vỏ kẹo được.”
 
Khương Mạt: “........”
 
Cô hít sâu một hơi.
 
Được rồi được rồi, nể tình cậu là bệnh nhân……
 
Cô bóc vỏ kẹo, kẹo dẻo màu trắng tròn xoe bên trong lộ ra, đưa mắt nhìn cậu.
 
Dường như thiếu niên đã thoải mái hơn một chút, sắc mặt dễ nhìn hơn nhiều, gương mặt nhợt nhạt lộ ra màu hồng phấn, bởi vì vừa mới uống nước, sắc môi kiều diễm, non mềm bóng mượt, đang hơi há miệng chờ cô đút cho…..
 
Cô lại hít một hơi, đè trái tim đang đập thình thịch xuống, gương mặt căng cứng giơ tay đưa kẹo đến bên miệng cậu.
 

“Ăn đi.”
 
Cô cảm thấy giọng nói mình đặc biệt lạnh lùng vô tình.
 
Thẩm Vân nhìn cô, cúi đầu ngậm lấy viên kẹo trắng trên ngón tay cô.
 
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại, tay Khương Mạt run lên một cái, não bộ lại nổ ầm một lần nữa.
 
Aaaaaaaaaa cậu ấy hôn lên ngón tay cô rồi!
 
Nội tâm Khương Mạt đang gào thét, mắt thường cũng nhìn thấy mặt cô gái đang đỏ lên.
 
Nhưng vẫn gian nan duy trì gương mặt lạnh lùng như cũ.
 
Thẩm Vân giống như hoàn toàn không có cảnh giác, tự khiến mình kích động như vậy nhìn có chút đần độn, cô bình tĩnh rụt tay lại, cảm giác đó vẫn đang lượn lờ trên đầu ngón tay cô.
 
Cô không nhịn được suy nghĩ miên man, có phải hôn lên môi cậu cũng …
 
Dừng!
 
Dừng!
 
Dừng!
 
Cô mới không thèm hôn cậu!
 
Không muốn một chút nào!
 
Ở nơi Thẩm Vân không nhìn thấy, ngón tay dùng lực chà đi chà lại vào quần, cảm giác quỷ dị đó cũng coi như biến mất hơn một nửa.
 
Khương Mạt thở phào một hơi, nhịp tim cũng trở lại bình thường.
 
Sau đó.
 
Cô muộn màng nhớ ra, cô bóc vỏ kẹo xong thì cậu có thể tự ăn được rồi, tại sao lại phải tự mình đút cho cậu ăn chứ? Aaaaaaaaaa!
 
Vừa nãy cô điên rồi sao?
 
Gương mặt lại đỏ bừng lên, còn đỏ hơn lần trước.
 
Để di dời lực chú ý, cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại bàn ở nhà.
 
Tút tút tút, rất nhanh đã được kết nối.

 
Đối phương truyền đến âm thanh trầm ổn gọi cô: “Khương Mạt Mạt.”
 
Khương Mạt gọi rồi mới phát hiện không biết nói gì, cô cứng đầu: “Hay là...em mua quần áo mang về cho anh luôn một thể?”
 
Lúc trước gọi điện là vì Thẩm Vân nhỏ đi bệnh viện, cô thương lượng với anh ngày mai cùng nhau đi mua quần áo.
 
Đối phương ngừng một chút, nói: “Em chắc chắn?”
 
Khương Mạt gật đầu: “Vâng vâng.”
 
“.....Anh còn phải mua quần sịp.”
 
“......”
 
Mặt Khương Mạt lại nóng lên.
 
Hôm nay làm sao vậy?
 
Một người hai người đều như vậy!
 
Cô hít sâu: “Không sao, đúng lúc em với anh….khụ khụ, với Thẩm Vân đang ở cùng nhau, em để cậu ấy chọn.”
 
Đối phương dường như khẽ cười, nói: “Được thôi, nếu cậu ấy đồng ý.”
 
“Để em hỏi cậu ấy.”
 
Khương Mạt nói xong vội vàng tắt điện thoại, quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Vân đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có chút lạnh.
 
Khương Mạt quỷ dị cảm thấy cậu ấy lại không vui rồi.
 
Haizz, cô than thầm trong lòng, đúng là khó dỗ.
 
“Ông anh họ hàng xa...ở nhà tớ kia...ừm, không mang quần áo theo, lát nữa tớ phải đi mua quần áo cho anh ấy, cậu có muốn đi cùng tớ không?” Dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Thể hình của anh ấy gần giống cậu, thẩm mỹ cũng...khụ, khá giống nhau.”
 
Đây là coi cậu là người mẫu sao?
 
Viên kẹo vẫn chưa tan hết trong miệng dường như biến thành vị đắng.
 
Cậu nỗ lực cử động khuôn miệng: “Được thôi.”
 
Bây giờ cậu không đi, lẽ nào để ngày mai cô đi cùng người đàn ông đó?
 
Đợi Thẩm Vân truyền dịch xong, hai người cùng nhau đi đến khu mua sắm gần đó, dựa theo thể hình của Thẩm Vân nhỏ mua cho Thẩm Vân lớn hai bộ quần áo thay đổi, cuối cùng lại kéo kéo ống áo cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu đi lấy hai cái quần lót. Chính là cỡ mà cậu mặc ấy.”
 
Gương mặt thiếu niên vốn đã lạnh lùng chớp mắt trở nên càng khó coi, cậu kinh ngạc nói: “Cậu đến…...cũng mua giúp anh ta?”
 
Khương Mạt chớp chớp mắt, vô tội nói: “Nhưng không mua thì anh ấy không có cái mặc.”
 
“Được.” Cậu cắn răng rít ra một chữ, kích cỡ mà cậu mặc, người đàn ông đó mặc nổi không?
 
Khương Mạt thanh toán, số tiền bố mẹ để lại cho cô lập tức hao hơn một nửa.

 
Nhìn hóa đơn thanh toán thịt cô đau như cắt.
 
Làm thế nào đây? Hai ngày nữa cô tiêu hết tiền liệu có khi nào phải mang Thẩm Vân lớn đi ra gầm cầu ăn xin không?
 
Cô phải nghĩ cách kiếm tiền, nếu không sau này lấy gì nuôi Thẩm Vân?
 
Ra khỏi khu mua sắm, Khương Mạt để Thẩm Vân tự về trước, cô phải đi đưa quần áo cho anh họ.
 
Thẩm Vân lạnh nhạt nhìn cô, không cử động: “Tớ đưa cậu về.”
 
Được rồi, thiếu niên một khi cố chấp thì ai nói cũng không lay chuyển được.
 
Khương Mạt đi dắt xe đạp đến, Thẩm Vân giữ lấy tay lái, lắc đầu: “Tớ đèo cậu.”
 
Khương Mạt không nhịn được cúi đầu cười, vui vẻ ngồi lên phía sau, đè trái tim đang đập thình thịch xuống, ôm chặt lấy eo cậu.
 
Thiếu niên eo thon cứng cáp, cẩn thẩn sờ hình như còn có thể cảm nhận được hoa văn cơ bụng.
 
Khương Mạt không dám ngồi quá gần cậu, sợ cậu cảm nhận được trái tim đang đập kịch liệt của cô.
 
Túi đựng quần áo để ở rổ xe phía trước, cứ nhảy nhót trước mắt Thẩm Vân, đặc biệt là hai chiếc quần lót ở trên cùng, quả thật không giây phút nào không khiêu chiến thần kinh của cậu.
 
Tốc độ xe càng ngày càng nhanh.
 
Khương Mạt ôm eo cậu cũng càng ngày càng chặt.
 
Khương Mạt hét lên với cậu: “Cậu đừng đạp nhanh như vậy.”
 
Bệnh vẫn chưa khỏi hẳn kìa.
 
Nhưng cậu giống như không nghe thấy vậy, tiếp tục đạp hết tốc lực về phía trước.
 
Cuối cùng, xe dừng lại dưới toà nhà Khương Mạt ở.
 
Cô nhảy xuống xe, xách túi quần áo ở rổ xe ra đang định nói chuyện, thiếu niên trước mặt bất ngờ giơ tay kéo cô vào lòng.
 
Quá bất ngờ cô không kịp đề phòng, va vào lồng ngực cứng ngắc, nhịp tim đập kịch liệt trong lồng ngực dưới bàn tay cô.
 
Cậu cúi mặt nhìn cô, ánh sáng lay động trong đôi đồng tử nhạt màu, xuyên qua tóc mái hơi ướt mồ hôi, nhìn cô chăm chú.
 
“Thẩm…..”
 
Cô ngẩng đầu, chữ Vân vẫn chưa bật ra khỏi miệng, gương mặt thiếu niên đã đè xuống, hơi thở nam tính nóng bỏng nháy mắt nhấn chìm tất cả giác quan của cô.
 
“Ưmm——”
 
Dùng hôn chặn miệng.
 
Khương Mạt mở to mắt, túi đồ trong tay rơi xuống đất.