Thần Thám Tsundere Của Tôi

Chương 7: Tôi có nghĩa vụ bảo vệ quyền lợi của cô




Edit: peterpandreammate

Cố Vãn Sênh cầm lấy điện thoại, là Wechat đến từ Tô Mộc

Tô Mộc, là bạn bè kiêm khuê mật* của cô, lớn hơn cô một tuổi, hai người cùng nhau đến nhà trẻ đến khi học đại học, cả hai đều học Y, có điều Cố Vãn Sênh học Pháp y, còn Tô Mộc học Y khoa, chỉ thiếu một chữ**, nên những gì Tô Mộc học cũng khác, công việc cũng khác. Vì thế, bây giờ Tô Mộc đang là một bác sĩ ngoại khoa.

Tô Tiểu Mộc: Đang làm gì đấy? Ngày đầu tiên đi làm có thuận lợi không?

Cố Vãn Sênh cắm điện, nhấn nút, máy sấy “Ong” một cái, bắt đầu phả hơi ấm áp vào mái tóc ướt đẫm. Cô một tay cầm máy sấy, một tay nắm lại, nhanh chóng nhập một chuỗi kí tự rồi bấm gửi

————

“Cũng không biết là tốt hay xấu nữa. Ngày đầu tiên đi làm, ngoài làm Pháp y, tui còn trở thành trợ lý của người khác nữa”

“Ding ding” một tiếng, bên kia rất nhanh trả lời:

“Người khác đó là ai vậy?”

Cố Tiểu Sênh: Một nhà tâm lý học tội phạm tự cao tự đại, tên Mộ Bắc Tầm

Tô Tiểu Mộc: [ kinh ngạc ][ kinh ngạc ] Trời ơi! Mình không nhìn lầm chứ! Đại thần của mình! Hồi đại học mình cũng rất thích anh ta! Trời ạ, Sênh Sênh, có phải kiếp trước cậu đi cứu vớt cả vũ trụ không mới được trở thành trợ lý của anh ấy!!!!!!

Cố Vãn Sênh nhìn sáu dấu chấm than, cảm nhận được Tô Mộc đang tràn đầy kinh ngạc. Cứu vớt vũ trụ? Cố Vãn Sênh còn cho là mình thiếu chút nữa hủy diệt vũ trụ thì có

Cố Tiểu Sênh: Mình còn nghĩ thiếu chút nữa mình đã hủy diệt vũ trụ, nên mới trở thành trợ lý với bà dì dọn dẹp cho anh ta đó, nghĩ lại tất cả đều không ổn.

Tô Tiểu Mộc: Nếu là mình, mỗi ngày có thể ở bên cạnh trai đẹp, làm bà dì dọn dẹp mình cũng cam tâm [ hoa tâm ][ hoa tâm ]

Cố Vãn Sênh đổi tay, tay kia cầm máy sấy, tay còn lại đánh ra hai chữ: nông cạn.

Tô Tiểu Mộc: Tui chính là một người nông cạn, người chưa từng có bạn trai sẽ không thể hiểu hai chữ này  

Cố Vãn Sênh xem qua tin trả lời, sau đó tắt Wechat. Sờ vào tóc gần như đã khô, cô chăm sóc da mặt một chút liền lên giường ngủ

Mấy tháng sống thoải mái làm cho con người ta yếu đi, chiều nay lại bôn ba khắp nơi, buổi tối còn làm việc nhà, Cố Vãn Sênh nằm xuống liền thấy mỏi mệt vô cùng, rất nhanh liền ngủ, không mộng mị

————

Cố Vãn Sênh tỉnh dậy, mở điện thoại, lập tức liền có một tin nhắn nhảy ra, đến từ một số lạ, cô vừa bấm vào đã thấy:

“Có mặt ở nhà tôi lúc 7 giờ 10, không được muộn”

Giọng điệu này, Cố Vãn Sênh lập tức biết ngay đây là ai, có điều làm sao Mộ Bắc Tầm biết số điện thoại của cô?

Nhìn lướt qua phía trên màn hình, 07:02, thời gian không còn bao nhiêu. Cố Vãn Sênh rất nhanh lưu số của Mộ Bắc Tầm lại, rồi rửa mặt, chải tóc, thay quần áo rồi bước ra khỏi cửa

Cố Vãn Sênh đi đến trước cửa nhà Mộ Bắc Tầm, ấn chuông cửa, vài giây cửa liền mở.

Mộ Bắc Tầm cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nhíu mày, bất mãn nói: “Đến muộn 1 phút 03 giây.”

“Thật xin lỗi, Giáo sư Mộ, lần sau tôi sẽ chú ý” –  Cố Vãn Sênh hơi cúi đầu, nhận sai.

Hành động của cô làm cho vẻ mặt của anh ôn hòa lại đôi chút: “Xem ra cô biết nhận sai, thái độ không tồi. Tôi bỏ qua cho cô”

Anh đóng cửa lại, đứng trước mặt Cố Vãn Sênh, hòa nhã chào: “Buổi sáng tốt lành, trợ lý Cố!”

Đối với một Mộ Bắc Tầm đột nhiên thay đổi, Cố Vãn Sênh có chút không theo kịp, khó khăn lắm mới đáp lại: “Giáo sư Mộ, buổi sáng tốt lành!”

“Giáo sư Mộ, sớm như vậy đã bảo tôi tới, có chuyện gì không?” – Cố Vãn Sênh thắc mắc, cô còn chưa kịp ăn sáng nữa là

“À, tôi gọi cô đến để cùng ăn sáng” – Mộ Bắc Tầm nói – “Sau đó rửa chén”

“......” Cô biết ngay mà, quả nhiên không thể ôm mộng tưởng gì với Mộ Bắc Tầm.

Bây giờ Cố Vãn Sênh cũng hoàn toàn xác định được một chuyện, đó là Mộ Bắc Tầm không thích làm việc nhà.

Bữa sáng đơn giản theo kiểu Tây Âu, xem ra cũng là do anh làm

“Giáo sư Mộ, làm sao anh biết nấu ăn? Hơn nữa món Trung hay món Tây đều có thể làm ngon”.

Mộ Bắc Tầm uống một ngụm sữa, trả lời: “Tôi hưởng thụ quá trình nấu ăn, nó giúp tôi thư giãn”

“À......” – Cố Vãn Sênh gật gật.

Cô giải quyết bữa sáng rất nhanh, sau đó cầm chén đi rửa. Cả hai lên đường đến Cục Công an, vừa xuống xe thì vừa vặn gặp Cao Dương.

“Buổi sáng tốt lành, Giáo sư Mộ! Buổi sáng tốt lành, Sênh Sênh!”

Cố Vãn Sênh mỉm cười, đáp lại: “Buổi sáng tốt lành.”

Mộ Bắc Tầm tập trung vào xưng hô của Cao Dương với Cố Vãn Sênh: “Hai người quen nhau lâu chưa?” – Lời này là nói với Cố Vãn Sênh.

“Chúng tôi vừa mới quen nhau ngày hôm qua” – Cô thành thật trả lời.

“Nói như vậy hai người vẫn chưa quen lâu?” – Mộ Bắc Tầm giọng điệu quả quyết.

Cao Dương nghe xong vừa muốn nói gì đó, lại nghe anh bồi thêm một câu: “Nếu chưa quen thì xin đừng chiếm tiện nghi*** trợ lý của tôi, vẫn nên xưng hô đúng với chức vị của với cô ấy đi” – Lần này thì đã để cho Cao Dương trả lời.

Cao Dương nghe xong Mộ Bắc Tầm nói một phen, cảm thấy bản thân bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Giáo sư Mộ, anh hiểu lầm, tôi không chiếm tiện nghi của Sênh Sênh”.

“Ồ, tôi vẫn nghĩ rằng anh nên nhanh chóng sửa đổi cách xưng hô này đi, tự giác đi, chào” – Mộ Bắc Tầm nói xong, cất bước rời khỏi bãi đỗ xe.

Cố Vãn Sênh đi theo sau anh, nho nhỏ nói: “Thật sự không có quan hệ gì cả, chỉ là xưng hô vậy thôi”.

“Tôi thấy có liên quan” –  Mộ Bắc Tầm nói xong bỗng dưng dừng lại, Cố Vãn Sênh đi theo phía sau thiếu chút đâm sầm vào anh.

“Cô là trợ lý của tôi, do chính tôi chịu trách nhiệm. Như vậy tôi có nghĩa vụ bảo vệ quyền lợi của cô, không ai có thể xâm phạm” – Mộ Bắc Tầm nghiêm túc nói.

*: bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái

**: Pháp y là “法医学”,y khoa là “医学”, thiếu một chữ “法” (chữ Pháp)

***: việc làm không đứng đắn