Edit: peterpandreammate
Tháng 5 đã đến, vì vậy mọi người cũng được nghỉ ngày Quốc tế Lao Động, với cảnh sát bọn họ thì ngày nghỉ chính là thời điểm bận rộn nhất.
Lượng người ra vào thành phố Giang Nguyên cũng nhiều hơn so với bình thường, ở đây có một nơi tên là Lan Sơn, cũng như tên, trên đó khắp nơi đều là hoa lan, đa dạng chủng loại, bởi vì có nhiều loại hoa lan nên mùa hoa nở cũng không giống, vì vậy hoa lan nở bốn mùa quanh năm, hấp dẫn vô số du khách kéo đến đây, hoa lan nở rộ khắp nơi, mỗi lần đến dịp nghỉ lễ lượng người kéo về cũng tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà, mọi người ra ngoài đi chơi càng nhiều, sự cố phát sinh càng tăng cao
Lan Sơn tuy rằng hoa lan mọc ở khắp nơi, nhưng ngọn núi rất dốc, thường xuyên có những người đi ngắm hoa bị trượt chân rơi xuống vực, tử vong tại chỗ. Tuy rằng lúc sau chính quyền đã lắp những hàng rào cũng như thêm những biển báo để cảnh báo, đề phòng việc du khách mải ngắm hoa mà trượt chân té xuống, nhưng chỉ giảm được phần lớn thôi, còn lại một số du khách phớt lờ cảnh báo, vượt qua rào chắn, hậu quả là té xuống dưới, mọi người đều quen rồi.
......
“Pháp y Cố, đây là thi thể vừa đưa về từ Lan Sơn, chắc lại là một du khách ngoan cố, trèo qua khỏi rào chắn, cuối cùng rơi xuống dưới”
Cố Vãn Sênh thở hắt một hơi, mệt mỏi ấn ấn mắt, tính đến hôm nay, số thi thể tử vong do sự cố ngoài ý muốn đã là sáu, cũng là thi thể thứ ba đưa từ Lan Sơn về.
Vì sao đã rào chắn rồi mà còn không quan tâm đến sinh mạng của mình, mạo hiểm vượt qua?
Cố Vãn Sênh thở dài bất lực, không biết nói gì, bảo họ đặt thi thể lên trên giường, bắt đầu làm việc..
Khám nghiệm xong đã chạng vạng hơn 6 giờ, cô rửa ráy một chút, sau đó uể oải trở về văn phòng, có lẽ Mộ Bắc Tầm đang chờ cô ở đó
“A, giáo sư Mộ, anh chưa đi sao?”
“Cô là tài xế của tôi, cô còn chưa về thì tôi làm sao về được?” – Mộ Bắc Tầm nhướng mắt nhìn cô, thản nhiên trả lời.
“......” – Được rồi, cô quên mất, cô còn là tài xế của Mộ Bắc Tầm. Thật ra nếu anh cứ về nhà bằng taxi, không đợi cô thì cô cũng không để ý đâu TvT.
“Vậy, tôi xong việc rồi, chúng ta về thôi” – Khóe môi cô giần giật, nói
“Được” – Mộ Bắc Tầm gật đầu, cất di động, đi ra ngoài
——
Đêm đến, thôn nhỏ yên tĩnh thanh bình, tiếng dế rền rã, lâu lâu còn nghe tiếng chó sủa từ xa.
Trong một ngôi nhà kiểu cổ, trong một căn phòng leo lắt ánh sáng từ một bóng đèn treo lơ lửng trên không trung, gió lùa vào, bóng đèn dao động, lắc qua lắc lại.
Phía dưới bóng đèn, có một cái bàn to hình chữ nhật bằng gỗ, trên đó có những vết máu loang lổ, vết mới vết cũ đều có. Trên bàn có một người nằm dang tay dang chân theo hình chữ đại 大, trong miệng bị nhét giẻ, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, anh ta mở to mắt nhìn người kế bên, trong đôi mắt chỉ toàn là nỗi sợ hãi, nước mắt không ngừng chảy xuống, anh ta cứ khóc huhu, cầu xin người đứng cạnh thả anh ta ra, tuy trong lòng biết là không thể nào thoát khỏi, nhưng bản năng sinh tồn sắp lụi tàn đã khiến anh ta giãy dụa.
Người đứng bên cạnh hưng phấn nhìn vẻ mặt sợ hãi của người đàn ông, miệng ngoác ra ngày càng lớn, giống như con chó khi gặp được món đồ chơi nó yêu quý, không ngừng đi qua đi lại.
Hắn sờ tay lên khuôn mặt người nằm trên bàn, mỉm cười an ủi nói: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ xong thôi, yên tâm đi, tôi sẽ dùng sức một chút, tốc độ nhanh một chút, anh sẽ không cảm thấy đau đâu, đừng sợ….”
Đáp lại hắn chỉ có tiếng ô ô tuyệt vọng
Nghe thấy tiếng ô ô tuyệt vọng này, hắn vui sướng cười to, sau đó xoay người cầm dao lên, nhìn người trên bàn, nói: “Thấy con dao này không, nó sẽ giúp anh chấm dứt sự đau khổ, anh không cần phải sợ, tôi sẽ chọn vị trí chí mạng, anh sẽ không cảm thấy đau lắm đâu......”
Con dao lướt qua lướt lại, cuối cùng dừng lại ở cổ, hắn miết trên da anh ta: “Anh thấy thế nào? Một nhát thôi, soạt, máu sẽ phun ra ngay……Ha ha……..Vậy, chỗ này đi”
Nói xong, hai mắt hắn đột nhiên mở to, hắn giơ dao lên cao, nhìn người đang chết dần trên bàn, hung tợn đâm xuống, máu bắn lên khắp người anh ta, chất lỏng ấm nóng làm cho hắn thêm vui sướng, hắn quơ dao qua lại như một con ác quỷ, mãi cho đến khi lưỡi dao trượt ra, rơi xuống bàn một tiếng keng, hắn mới tỉnh ra, dừng lại.
Hắn buông dao, cầm cái đầu đang lăn lăn trên mặt đấy, nhìn thấy đôi mắt khiếp sợ vẫn còn vương trên đó, nói: “Tôi nói rồi mà, tôi sẽ không làm anh đau đớn đâu, bây giờ, tôi đưa anh đến gặp những người bạn ở nơi khác nhé”
Hắn vứt cái đầu xuống, một lần nữa giơ dao lên......
——
Trong phòng họp, mọi người từ các phòng ban đều tập trung ở đây
Cao Dương nhìn thấy Cố Vãn Sênh đang ở đó không xa, liền chạy đến ngồi cạnh bên, nói: “Pháp y Cố, vụ án này không có thi thể hay bất kì gì đó, chắc là không cần pháp y nhỉ?”
Cố Vãn Sênh cười cười, nói: “Quả thật là vậy, nhưng tôi còn là trợ lý của giáo sư Mộ, vì thế nên tôi cũng đến”
“À, ~ thì ra là vậy!”
Lúc này mọi người đã đến đông đủ, Lục Phi bước lên bục, vỗ tay, nói: “Mọi người im lặng, bắt đầu họp”
Cả phòng họp liền yên tĩnh lại.
“Vụ án lần này chúng ta cần giải quyết là vụ từ cảnh sát thành phố Miên Dương, là một vụ mất tích liên hoàn……”