Edit: peterpandreammate
Tổ chuyên án điều tra các mối quan hệ xung quanh nạn nhân, phát hiện Ngô Mẫn Quân phật lòng với không ít người, cả với những người hàng xóm cũng không có gì tốt đẹp.
“Con người Ngô Mẫn Quân bình thường cũng tệ quá đi, ai cũng nói không tốt về cô ta” – Cao Dương đặt *bộp* một tập tài liệu lên trên bàn, “Đây là mấy người có mâu thuẫn hay ghét bỏ nạn nhân do mấy đồng nghiệp thống kê được”
Trương Phỉ Phỉ cầm lên, lật từng tờ, nhất thời mở to hai mắt ngạc nhiên: “Trời ạ, cả chục người, Ngô Mẫn Quân này đi đến đâu gây thù đến đó hay sao? Bình thường ra ngoài đều bước chân trái ra à?”
“Ai biết được?” – Cao Dương nhún vai, tiếp tục nói, “Đây là đã sàng lọc qua rồi đó, những người đã rời khỏi Giang Nguyên từ lâu tôi đã loại trừ ra rồi, không thì còn nhiều hơn như vậy đấy”
Trương Phỉ Phỉ há hốc, thở một hơi, lặng lẽ bỏ tập tài liệu, “Vậy phải gọi từng người hỏi qua sao?”
“Ừ” – Cao Dương gật đầu, cau mày, duỗi lưng một cái, “Ôi ~ tôi ghét nhất là thẩm vấn, tôi thà chạy cả ngày bên ngoài còn hơn”
“Vậy chia nhau ra hỏi đi” – Trương Phỉ Phỉ nói.
“Ừ.” – Mọi người đồng thanh đáp.
Bởi vì nhân lực không đủ, Cố Vãn Sênh cũng được gọi đến để hỗ trợ, cô và Mộ Bắc Tầm được phân cho bốn người, Cố Vãn Sênh phụ trách hỏi, còn Mộ Bắc Tầm thì ngồi bên cạnh, khoanh tay trước ngực, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân như một tảng băng.
Anh cũng không cần phải nói gì, chỉ cần ngồi ở đó, đối diện người ta, tạo áp lực tâm lý. Cố Vãn Sênh nghĩ thầm, nói trắng ra là ngồi đó dọa “ma” người ta.
Người thứ nhất là hàng xóm của Ngô Mẫn Quân, Trương San, bởi vì mấy thứ linh tinh ngoài hiên mà đã xảy ra cãi nhau, thậm chí có mấy lần còn đánh nhau. Cô ta nói Ngô Mẫn Quân mồm mép điêu ngoa, nói năng độc địa, làm cho cô ta tức giận đến phát điên.
Gần đây nhất, Trương San vẫn nghi ngờ Ngô Mẫn Quân rù quến chồng cô ta, mấy hôm trước còn bắt gặp chồng mình dìu Ngô Mẫn Quân lên lầu, sau đó hai người đứng ngoài hàng hiên cãi nhau, Ngô Mẫn Quân nói cô ta bị trật tay, nhưng cô ta lại cảm giác được chắc chắn là con hồ ly tinh này tìm cớ quyến rũ chồng cô ta.
“Vậy chồng cô có thừa nhận không?” – Cố Vãn Sênh hỏi.
“Đương nhiên là không, làm sao anh ta dám, anh ta mà làm thế thì về nhà xem tôi xử lý anh ta như thế nào” – Trương San hung tợn nói.
“Vậy đêm ngày 27 cô làm gì, ở đâu?” – Cố Vãn Sênh tiếp tục hỏi.
“Tối hôm đó......” – Trương San đang định trả lời, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, đứng bật dậy, kích động nói: “Này! Không phải là các người đang nghi ngờ tôi giết cô ta đấy chứ? Tuy rằng tôi rất ghét cô ta, muốn cô ta chết đi, nhưng không có nghĩa là tôi phải giết cô ta!”
Cố Vãn Sênh nhìn bộ dạnh kích động của cô ta, gõ gõ mặt bàn, nói: “Cô bình tĩnh, ngồi xuống đã”
“Cô nghi ngờ tôi giết người thì làm sao tôi bình tĩnh được, tôi nói cho cô biết, cô không được nghi ngờ người vô tội, nếu không tôi sẽ......” – Trương San lớn tiếng làm ồn, đột nhiên bị tiếng gõ bàn cộc cộc của Mộ Bắc Tầm cắt ngang, cô ta nhìn Mộ Bắc Tầm, phát hiện anh đang nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo.
Có lẽ khí thế của Mộ Bắc Tầm quá mãnh liệt, ánh mắt rất bức người, Trương San sợ hãi rụt cổ lại, ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cố Vãn Sênh nhìn thoáng qua Mộ Bắc Tầm với ánh mắt cảm kích, sau đó tiếp tục nói: “Chúng tôi chưa nói cô là hung thủ giết người, cô không cần kích động như vậy, cô chỉ cần nói cho chúng tôi biết đêm đó cô ở đâu, làm gì, nói chi tiết ra là được”
“Không nghi ngờ là tốt rồi” – Trương San thở dài một hơi nhẹ nhõm bắt đầu nói, “Tối hôm đó tôi ăn cơm tối với chồng, sau đó anh ta đi nhậu với bạn, còn tôi ở nhà xem ti vi, hơn bảy giờ một chút tôi ra ngoài đón con đi học phụ đạo về”
“Có ai làm chứng cho cô không?”
“Cái này...... Không có, lúc ấy tôi ở nhà một mình” – Trương San trả lời.
“Ừ.” – Cố Vãn Sênh ghi chép lại, nghĩ không còn gì cần hỏi nữa, cô ngẩng đầu dặn dò: “Cô có thể về được rồi, nhưng trong thời gian này cô không nên đi đâu xa nhà, chúng tôi có thể tìm cô bất kì lúc nào.”
“Hả, được, đồng chí cảnh sát nhất định phải điều tra rõ, tôi không phải là hung thủ!” – Trương San lo lắng nói
“Được.” – Cố Vãn Sênh gật đầu, mỉm cười.
Sau khi đợi Trương San rời đi, Cố Vãn Sênh nghiêng người hỏi Mộ Bắc Tầm: “Giáo sư Mộ, anh cảm thấy Trương San nói thật không?”
Mộ Bắc Tầm nhướng mắt nhìn cô, gật đầu nói: “Cô ta không nói dối”
“Tôi cũng nghĩ cô ta không phải hung thủ” – Cố Vãn Sênh nói ra suy đoán của mình, “Tôi cảm thấy cô ta không có thời gian để sát hại Ngô Mẫn Quân, cô nói hơn bảy giờ cô ta đi đón con, mà tối hôm đó bảy giờ mười Trương Vỹ mới rời khỏi nhà Ngỗ Mẫn Quân, nếu hôm đó cô ta đột nhập vào nhà Ngô Mẫn Quân, chưa nói đến việc tốn thời gian giết người, cô ta cũng không thể đi đón con với cả người toàn máu như vậy được, việc xử lý hết máu dính trên người tốn rất nhiều thời gian, cô ta sẽ không kịp đón con. Hơn nữa, hung thủ đột nhập vào phòng ngủ nạn nhân thông qua cái cây, tôi cảm thấy một phụ nữ như vậy không có khả năng đó, huống chi là độ cao gần mười thước, cho dù là đàn ông cũng chưa chắc làm được, cô ta lại là một phụ nữ đã lập gia đình rồi, không còn trẻ trung như xưa. Vì vậy tôi cho rằng cô ta không phải là hung thủ”
Cố Vãn Sênh nói xong, nhìn về phía Mộ Bắc Tầm, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô sửng sốt, chẳng lẽ mình đã nói sai rồi sao?
“Giáo sư Mộ, có phải tôi nói sai rồi không?”
Mộ Bắc Tầm cười cười, lắc đầu: “Không, cô nói rất đúng.”
“Vậy sao anh lại nhìn tôi như thế?” – Cô hỏi lại
“Chỉ là tôi cảm thấy cuối cùng cô tiểu thư trợ lý của tôi đã tiến bộ, thông minh hơi trước, không phải hoàn toàn không có thiên phú điều tra. Sau này tôi sẽ đem cô theo cũng không khiến tôi xấu hổ lắm” – Mộ Bắc Tầm cười rộ lên, cũng phải lồi lõm một câu
“......” – Ý của anh ta là gì chứ, cô đâu phải là của anh đâu? Sợ cô làm xấu hổ còn dẫn cô theo làm gì?
May mà cô đã ở bên anh cũng đã lâu, biết cách khen ngợi của anh có chút khác người, không thì cô sẽ nghĩ anh nhất định có ý đồ gì với cô.
——
Buổi tối, Cố Vãn Sênh vừa mới nằm xuống giường, liền nhận được điện thoại của Tô Mộc, cô vừa mới bấm nút nghe, chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng thét chói tai của Tô Mộc!