Thời gian ngắn ngủn mấy ngày, Tề phủ giống như thay đổi triều đại, quy củ duy trì mấy năm, hoàn toàn bị tiểu nữ nhân kia thay đổi hết.
Chuyện của ngân hàng tư nhân ở Lâm thành vừa giải quyết xong, Tề Nghiêm liền bỏ lại Tư Đồ Mãng cùng Quân Mạc Tiếu, giục ngựa chạy về thành Song Đồng, thời điểm trở lại Tề phủ, sắc trời đã tối muộn.(Nhu Nhi: hí hí! Anh Nghiêm vì nhớ vợ yêu nên mới hối hả về nhà đó!)
Hắn nhảy xuống tuấn mã, đi nhanh vào trạch lý, mắt ưng đảo qua, lập tức phát hiện có cái gì đó không thích hợp.( Nhu Nhi:anh quả thật tài giỏi!!!)
Bọn người hầu phòng trong, vẫn đang làm công việc thường ngày, nhưng miệng tất cả đều lẩm bẩm, không biết đang ngâm nga cái gì. Lạ hơn là mọi người khi gặp mặt nhau liền dừng lại, lấy giấy ra đọc đọc, giống như đang nhận diện nhau.
Nhưng điều làm sắc mặt hắn chuyển màu nhất, là trên vạt áo mọi người lại trống trơn đãng đãng, bài tử dùng phân biệt từng người của hắn, lúc này hoàn toàn biến mất!
Thân hình cao lớn bởi vì phẫn nộ mà cứng ngắc. Con ngươi đen mỗi khi đảo qua một hạ nhân, liền trở nên càng thâm trầm.
Bên trong đại đường, tổng quản luôn miệng cằn nhằn niệm niệm, hai tay ở trên người sờ đông sờ tây, không biết đang tìm cái gì.
"Quái, rõ ràng để ở trong túi tiền, như thế nào không thấy?" hắn thì thào tự nói.
Thật là, danh sách thiếu phu nhân lập ra, liệt kê ra tên mọi người, muốn bọn họ hảo hảo học thuộc. Mới đầu, nhiều người rối loạn, vội vàng đem dãy số cùng tên rắp với nhau, đợi cho thói quen mới hình thành, cũng cảm thấy thú vị, không khí bên trong phủ thân thiện lên không ít.
Không nghĩ tới, quy củ mới vừa mới thấy hiệu quả, gia liền trở lại.
" A, gia, ngài đã trở về." tổng quản vội vàng thỉnh an.
Tề Nghiêm ninh mi.
" bài tử đâu?"
"A, gia, ngài yên tâm, thiếu phu nhân đều xử lý thỏa đáng." tổng quản vội vàng nói.( Nhu Nhi: mọi người đều đem chị Bảo Bảo đáng iu làm kim bài miễn tử rồi!)
Hắn nheo ánh mắt lại, mâu trung bật ra tia nhìn mang nguy hiểm, hai tay nắm lại thành quyền,toàn thân run lên vì tức giận.
" nàng đã làm cái gì?"
Ô ô, hình như có chỗ nào không đúng nha?! Vì sao biểu tình của gia trở nên dọa người như vậy, rất giống như muốn bắt hắn chặt thành mười tám khối! Hắn nhậm chức nhiều năm, còn chưa thấy qua gia phát hỏa lớn như vậy.
Toàn thân Tề Nghiêm phát ra sát khí, làm cho hạ nhân trong đại đường bỏ lại khăn lau, ném chổi, hoả tốc bỏ chạy, không dám ở lâu. Chỉ còn tổng quản toàn thân phát run, một mình đối mặt Tề Nghiêm.
Hắn kiên trì đem thiếu phu nhân làm lá chắn.
"Ách, chính là gia đã dặn dò! Thiếu phu nhân nói là ngài muốn nàng nhớ tên mọi người, bài tử không còn cần nữa." thiếu phu nhân xem ra mảnh mai, xử lý sự tình cũng không hàm hồ, cẩn cẩn dực dực, mới ba ngày ngắn ngủn, khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Tề Nghiêm nắm cổ áo tổng quản, đem hắn kéo tới trước mặt.
" Ý. Của. Ta?" hắn hoãn thanh hỏi, con ngươi đen híp lại." nàng nói như vậy sao?"
" Đúng vậy!Đúng vậy! Thiếu phu nhân nói, là gia trước khi xuất môn căn dặn."
Tổng quản suy yếu nói, hai chân nhẹ nhàng, toàn thân run run, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ.
" Vậy bài tử đâu hết rồi?"
"Ách, thiếu phu nhân nói, để tránh nhiều người còn ỷ lại bài tử, toàn bộ bài tử thu hồi, sau đó ném vào trong lửa thiêu cháy hết rồi."
Nàng thiêu hủy bài tử?
Oanh!
Tề Nghiêm toàn thân cứng đờ, hỏa dược ở trong đầu đột nhiên nổ tung, lý trí còn lại đều bị oanh đến lên chín tầng mây rồi.
Tổng quản mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hồ nháo tìm kiếm trên người, cuối cùng lấy ra một bản danh sách. Hắn giơ cao tay, đem danh sách dâng đến trước mặt Tề Nghiêm.
" gia, đây là danh sách, thiếu phu nhân dặn chúng ta,phải hảo hảo …"
Lời còn chưa nói xong, hắn bị thả xuống đất,do bất ngờ nên loạng choạng ngã trên sàn nhà.
Tề Nghiêm xoay người, hướng lầu chính đi đến, bước nhanh như sấm, chấn động toàn phủ.
Mọi người tìm đường chạy trốn,đóng cửa sổ, trốn trong chăn bông không dám đi ra, chỉ sợ vạ lây.
Nguy rồi nguy rồi, thiếu phu nhân có phải sẽ gặp tai ương hay không?
**********************
Cừa gỗ điêu khắc tinh xảo của lầu chính, "phịch" một tiếng bị đá văng.
"Nàng đã làm cái gì?" tiếng gầm gừ thật lớn vang lên.
Bọn nha hoàn sợ hãi kêu lên, tất cả đều hoa dung thất sắc, có một nha hoàn quá sợ hãi, run tay làm đổ chén trà.
" gia, thiếu… thiếu… thiếu phu nhân …"
" nàng ở nơi nào?" hắn lạnh giọng hỏi, con ngươi đen ở phòng trong quét một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Bảo Bảo.
" thiếu phu nhân đang thay quần áo." nha hoàn nhỏ giọng nói, sợ tới mức sắp khóc.
Hắn mày rậm nhất ninh, xuyên qua phòng khách, bước vào phòng ngủ.
Phía sau màn sa ló ra một cái đầu nhỏ, khuôn mặt Bảo Bảo ửng đỏ lên.
" phu quân xin đợi chút." Bảo Bảo nói, vừa mới mặc sa y vào, ngay cả áo ngoài cũng còn chưa có mặc vào.
Tề Nghiêm híp con ngươi đen, cước bộ không ngừng, bàn tay to kéo sa trướng, rồi đột nhiên giật xuống.
"A!"
Nàng vừa mới tắm rửa qua,trên thân mình khiết nhuận chỉ mặc sa y mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được đường cong bên người, trừ bỏ khóa phú quý trên cần cổ, không có trang sức khác, bộ dáng kiều nhuyễn kia dưới ánh nến phá lệ mê người.
Con ngươi đen đảo qua da thịt của nàng, dừng ở trênkhuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, mâu quang chợt lóe, tức giận vẫn không tiêu biến.
" đi ra ngoài." hắn lạnh lùng hạ lệnh.
Nhóm nha hoàn nào dám ở lâu, tình huống nguy cấp đã quên phúc thân hành lễ, lật đật chạy ra khỏi lầu chính.
Bên trong phòng yên lặng đáng sợ, chỉ còn vợ chồng hai người.
Tề Nghiêm trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
" phu quân, ta biết chàng có chuyện muốn nói với ta, nhưng là, để cho ta mặc xiêm y vào trước được không?"
Nàng cầm áo ngủ bằng gấm, che khuất cảnh xuân trước ngực,con ngươi trong suốt khát vọng nhìn xiêm y nha hoàn chuẩn bị đặt ở trên bàn.
Cho dù là hắn muốn mắng người, cũng phải đợi cho nàng trang phục chỉnh tề đã! Ăn mặc đơn bạc như thế, đừng nói là đêm đông giá lạnh, chỉ cần nhìn ánh mắt thâm u của hắn đã làm cho chân tay nàng luống cuống.
Chính là, hắn cũng không cho nàng như ý.
" không cần."
" Ách, nhưng là …"
" đợi lát nữa cũng sẽ cởi ra, không cần lãng phí thời gian mặc vào."(NhuNhi:BT quá!) Hắn bình thản nói, ngồi xuống ở trước bàn, mắt lạnh nhìn nàng.
Bảo Bảo sắc mặt đỏ lên, không nghĩ tới hắn lại nói được rõ ràng như thế.
"giải thích rõ ràng." Tề Nghiêm trầm thanh hạ lệnh, mày rậm nhíu chặt, bắt đầu ép hỏi." ta không ở nhà mấy ngày nay, nàng động tay động chân làm gì rồi?"
Nàng ngồi nghiêm chỉnh, tay nhỏ bé ôm chân.
" ta lúc trước có nói với phu quân, chính là một ít việc nhỏ." nàng cười yếu ớt.
Thần sắc hắn đã cho nàng biết hắn có bao nhiêu tức giận. Khi huỷ bỏ cái quy củ này, nàng đã có chuẩn bị tâm lý, biết hắn khẳng định sẽ phát hỏa.
Chính là, nàng tuy rằng bất an, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Trước khi thành thân nàng sợ hắn, là vì ấn tượng xấu đối với hắn khi còn nhỏ khắc quá sâu trong trí nhớ nên nàng bị hắn làm cho sợ hãi. Nhưng là sau khi thành thân, nàng dần dần phát hiện, hắn tuy rằng lãnh khốc nghiêm khắc nhưng chưa từng thương tổn nàng bao giờ.
Hắn có lẽ lãnh đạm, có lẽ tính tình không tốt cũng tuyệt đối không phải người xấu.
Tuy rằng thứ Tề Nghiêm muốn chính là khóa phú quý, nhưng mà nàng đã hạ quyết tâm, sẽ trở thành một hiền thê của hắn. Như vậy, đối quy củ vớ vẩn bên trong phủ, nàng sẽ không thể coi như không thấy.
" thiêu hủy bài tử, mà xem như việc nhỏ?!" hắn bạo phát!
Nàng bảo trì tươi cười, mười ngón lại xoay xoay, tiết lộ khẩn trương trong lòng.
" ta hy vọng bên trong phủ sau này bỏ phương thức lấy con số xưng hô."
Tề Nghiêm nhíu mày, nhìn tiểu thê tử, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
" vì sao?"
Nàng hít sâu một hơi, may là hắn ít nhất không phải bạo gào thét cự tuyệt.
" thân thể con người, bao gồm cả tên họ, đều là cha mẹ ban tặng, làm sao có thể tùy ý để qua một bên? Người không phải gia súc, không phải hàng hóa, không nên lấy số đếm mà xưng hô."
"quy củ bên trong phủ luôn luôn như thế." hắn không kiên nhẫn nói.
" nhưng là, quy củ là người đặt ra, có thể thay đổi." nàng vượt qua e lệ, đi xuống giường tháp, cầm danh sách tên nhân khẩu trong phủ để lên bàn, mời hắn xem qua.
" ta đã hỏi qua tên mỗi người, lấy chức vụ phân chia thành danh sách, giao từ người trong phủ học thuộc."
Tề Nghiêm nheo con ngươi lại, áp lực tức giận.
" nàng lừa gạt bọn họ nói đây là chủ ý của ta?"
Cái nữ nhân vừa nhìn lên thấy hắn, liền sợ tới mức té xỉu đâu mất rồi?
Thành thân chưa đến một tháng, nàng liền giống như thay da đổi thịt, tính cách thay đổi hoàn toàn, dám phá hư quy củ hắn đặt ra, khiêu chiến quyền uy của hắn.
Bảo Bảo nháy mắt hạnh, ngồi xuống bên cạnh hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp bày ra vẻ ngây thơ vô tội.
" phu quân trước khi xuất môn từng nhận lời,nói ta muốn làm gì cũng được mà."
Hắn cười lạnh.
" Nhưng không bao gồm cho nàng làm xằng làm bậy, hỏng hết quy củ của ta rồi." hắn áp chế lửa giận, trào phúng nói
" ta nếu không trở về, chỉ sợ ngay cả số hiệu trên cửa của Tề Phủ cũng bị nàng thay đổi hết!"
Bộ dáng của nàng càng vô tội.
" đó là chuyện của mấy ngày sau, thợ đá có nói, trong phủ chúng ta muốn bảng đá quá lớn, tốn thời gian lại phí công, cần mấy ngày mới có thể khắc xong."( Nhu Nhi:hé hé! Chết anh chưa???)
"Nàng ngay cả cạnh cửa cũng muốn đổi!" cười lạnh rút đi, vẻ mặt hắn dữ tợn, giống như gấu lớn bị thương, nhảy dựng lên rít gào.
Gào thét thật lớn, làm nàng trước mắt kim tinh loạn mạo (Nhu Nhi: ý là váng đầu hoa mắt, mắt nổ đom đóm đó). Nàng cố giữ vững trấn định, không có trốn trong chăn bông phát run.
" lấy con số phân chia trạch để, thật sự không phải phương pháp tốt, ta cho người dỡ xuống hai chữ kia, khắc lại hai chữ Tề phủ, phu quân thấy có thỏa đáng hay không?"
Nàng nhớ là nên hỏi ý kiến hắn.
Hắn nắm chặt quyền đầu, trợn mắt nhìn nàng, không có hé răng.
" Lại nói, phu quân thông minh cơ trí, không lẽ thay đổi cạnh cửa, liền nhận thức không ra phủ đệ của bản thân sao?" nàng cười đến hảo ôn nhu, làm người ta như tắm trong gió xuân.
Tề Nghiêm không còn cách nào quyết định, hắn là nên đem nàng đặt trên đầu gối, thưởng cho phấn mông nhi kia vài phát, trừng phạt tội dám tiên trảm hậu tấu của nàng. Hay là nên hung hăng hôn nàng?
Nữ nhân này nhìn như yếu đuối, nhưng chung quy là nữ nhi Tiền gia, được Tiền Kim Kim dạy dỗ, một khi hạ quyết tâm, liền kiên quyết chấp hành.
Đáng chết! Vài năm trước khi đính hôn, hắn nên yêu cầu đem nàng cách ly Tiền Kim Kim ra mới đúng.
Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi mở miệng.
" ta không đồng ý."
" ta nhớ rõ, phu quân là một lời nói đáng giá ngàn vàng." nàng cự tuyệt bị đả bại, bảo trì cười yếu ớt.
" vậy nàng hãy quên chuyện đó đi!" hắn lạnh lùng nói, cởi bỏ ngoại bào.
Bảo Bảo tươi cười có chút cứng ngắc.
" phu quân cảm thấy biện pháp của ta không ổn?"
Ngoại bào rất nặng rơi xuống đất, tiếp theo là đai lưng, sau đó là giày, thân hình nam tính tinh tráng, ở dưới ánh nến lộ nửa thân trần.
" không phải không ổn, mà là không cần thiết. Ta chỉ muốn bọn họ có thể làm tốt công tác thuộc bổn phận là được."
Tề Nghiêm trả lời, thân mình cao tráng chỉ còn một cái quần dài. Hắn ngồi trên ghế, hai tay hoàn ở trước ngực.
Nàng cắn môi đỏ mọng, dùng sức chuyển khai tầm mắt.
" phu quân cũng thừa nhận, phương pháp của ta không tồi?"
" kia không trọng yếu."
Bảo Bảo nhíu lại mày, nghĩ trong chốc lát.
"phu quân, chàng chắc sẽ không phải là lười nhớ tên người đi?" (Nhu Nhi:một phát trúng tim đen*hắc hắc*)
Hắn sắc mặt cứng đờ, không có trả lời.
A, thật vậy sao?
Nàng trừng lớn ánh mắt, không nghĩ tới bản thân đoán mò lung tung, nhưng lại có thể đoán trúng mấu chốt.
Bất quá nghĩ đi ngẫm lại, Tề phủ cơ nghiệp khổng lồ, toàn do hắn một tay lo liệu, chuyện tình hắn phải xử lý đã muốn nhiều lắm rồi. Quy củ hạng bất cận nhân tình kia, tuy rằng lãnh khốc nhưng cũng là phương pháp tốt nhất.
Nhưng là, nàng thật hy vọng, trừ bỏ con số ra, trong lòng hắn có thể thêm chút độ ấm. Nàng muốn giúp hắn, mà cái quy củ mới này, chính là khai đoan hết thảy.
Bảo Bảo đi ra phía trước, tay nhỏ bé trắng noãn bao trùm cánh tay hắn.
" ta đang phiền não, không thể học thuộc lòng danh sách, cầu phu quân cùng ta học, có được không?" nàng ôn nhu nói, dụ dỗ hắn đồng ý.
" ta đang phiền não, không thể học thuộc lòng danh sách, cầu phu quân cùng ta học, có được không?" nàng ôn nhu nói, dụ dỗ hắn đồng ý.
Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập chờ mong, làm cho hắn trong lòng vừa động. Ở sâu trong tâm lạnh như băng nào đó bị cặp con ngươi nhu như nước mùa xuân kia nhìn lên mà bắt đầu lặng lẽ hòa tan.
Xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, chỉ cần là nam nhân liền không thể cự tuyệt.
Tề Nghiêm khẽ cắn môi, cuối cùng mở kim khẩu.
" đem đến đây."
Hắn nguyện ý?
Nàng hỉ thượng đuôi lông mày, lập tức ôm hai trang danh sách đến, ở hắn trước mắt mở ra.
" đây là cái gì?" hắn sắc mặt lại biến thành xấu.
" đem danh sách cho phu quân."
Tề Nghiêm trừng mắt nhìn hai trang danh sách kia, mày càng ninh càng nhanh.
" vì sao?" hắn không hờn giận hỏi.
" A?" cái gì vì sao? Bảo Bảo hoang mang nhìn hắn.
Con ngươi đen ở trên danh sách đảo vài vòng tràn ngập bất mãn.
" vì sao danh sách cho ta lại đặc biệt nhiều tên?" hai tờ giấy kia so với tay áo của nàng còn dài hơn, lúc trước tổng quản cầm trong tay danh sách kia cũng không dài như vậy.
"Ách, chàng là chủ nhân, tên những người cần phải nhớ có rất nhiều nha." nàng thản nhiên nói, hai mắt lóe sáng, khẩn cấp muốn bắt đầu học nhớ.
Đủ!
Tề Nghiêm tính nhẫn nại đã dùng hết, lười lại thảo luận trương danh sách phiền người chết kia. Hắn miết khai tầm mắt, không kiên nhẫn đứng dậy.
" ngủ."
"A, không phải muốn học nhớ tên sao?!"
" ngủ."
" chàng sẽ đi nhớ tên của bọn họ chứ?" nàng ôm tờ giấy, tiến đến bên cạnh hắn truy vấn.
" ngủ."
Hắn lãnh đạm nói, mang theo nàng hướng giường đi tới, còn không quên đem tờ giấy để qua trên bàn.
" nhưng là …"
Sa y bị ném ra.
" phu quân, chúng ta phải …"
Tiết khố cũng bị ném ra.
Bạc môi đè lên môi nộn nộn đỏ mọng, hữu hiệu ngăn lại thao thao bất tuyệt của nàng.
*******************
Quy củ mới của Tề phủ được thiếu phu nhân đại lực thi hành, thuận lợi đi vào quỹ đạo. Tuy rằng Tề Nghiêm sắc mặt khó coi, nhưng cũng không hé răng, càng không nhúng tay phản đối, đồng nghĩa ngầm đồng ý.
Qua mấy ngày, bảng đá được đưa tới, mọi người mới phát hiện thiếu phu nhân là lấy bút tích của gia cho thợ đá khắc bảng hiệu. Chữ viết ngân câu tranh sắt, tăng thêm khí thế hào môn, mọi người đi ngang qua nhìn thấy đều dừng chân tán thưởng.
Không khí bên trong phủ có phần vi diệu biến hóa. Vị thiếu phu nhân này, lấy bộ dáng xinh đẹp, ôn hòa thái độ, dễ dàng thắng được lòng người.
Đông chí qua đi, tất cả mọi người ăn bánh trôi ngọt ngào ấm áp. Buổi trưa mỗi ngày, Tề Nghiêm ở đại sảnh nghị sự, Tư Đồ Mãng, Quân Mạc Tiếu, cùng với hai mươi lăm người phụ trách gian ngân hàng tư nhân quần tụ một chỗ, tính toán tiền lời cả năm.
Hội nghị tiến hành dài dòng, thân ảnh kiều nhỏ lại ở cửa sổ hoảng a hoảng, mắt nhi trong suốt lén nhìn vào trong, nhìn Tề Nghiêm muốn nói lại thôi.
Hắn ngẩng đầu, bắt gặp bóng dáng thê tử.
" tiến vào đây." nếu không cho nàng vào trong, nói không chừng nàng sẽ ở bên ngoài hoảng sợ cả ngày.
Bảo Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời, kéo vạt váy đi vào, cúi người hành lễ, tư thái tao nhã, các nam nhân trong phòng đều nhìn xem đến thất hồn lạc phách.
Chỉ có Quân Mạc Tiếu, nheo con ngươi lại, vẻ mặt không hờn giận, cũng không vui đang nói đến sinh ý hội nghị, nhìn vị thiếu phu nhân nũng nịu này.
" phu quân vạn phúc."
" chuyện gì?"
" Ách!" nàng trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, có chút chần chờ.
Nàng là cùng đường, không có biện pháp giải quyết, mới đến hướng hắn cầu cứu, nhưng là, lúc này nhiều người ở đây như vậy, nàng …
Tề Nghiêm nhíu mày.
" nói!"
Tiểu đầu cúi đến ngực, dán mắt vào khóa phú quý.
" không thấy"
Mọi người vểnh tai mới nghe thấy thanh âm nhỏ như muỗi kêu này nha.
" cái gì không thấy?" hắn nhíu mày.
" sách." nàng nhỏ giọng trả lời.
Mày rậm ninh càng nhanh.
" chính là không tìm thấy sách, có cần ngạc nhiên không?" xem ra hắn đang bực vì việc nhỏ thật sự không cần thiết phiền đến hắn.
Bảo Bảo hai tay thu váy, xoay thành mười cái gút màu trắng, vừa vội vừa quẫn.
" phu nhân, đừng lo lắng, bất quá chỉ là sách thôi." mọi người một bên hát đệm, vội vàng hoà giải.
" đúng vậy, không thấy sách nào, người liệt kê ra đi, bên trong phủ tức khắc có người sẽ giúp người tìm."
Tề phủ giàu có vô song, chẳng lẽ còn mua không nổi mấy quyển sách sao?
Nàng càng lo lắng, cắn chặt môi đỏ mọng.
" lại đây." hắn thân thủ.
Nàng đi ra phía trước, đứng ở bên cạnh hắn,bàn tay nhỏ bé đặt vào bàn tay to của hắn, đầu vẫn cúi cúi. Nhiệt độ cơ thể hắn làm cho nàng thoải mái không ít, thân mình kiều nhỏ không tự giác chui vào lòng ngực của Tề Nghiêm.
Mấy ngày nay tới giờ, mỗi khi hắn chạm đến càng lúc càng làm cho nàng không muốn xa rời. Có khi hắn ban đêm rời giường, nàng sẽ tỉnh lại, như là đột nhiên mất đi cái gì đó.
Xuyên thấu qua sa trướng, ló đầu ra bên ngoài nhìn, có thể thấy hắn nửa thân trần, ngồi ở dưới ngọn đèn, trong tay còn nắm một tờ giấy dài, ninh mi học nhớ kỹ.
Tề Nghiêm thì thào lẩm bẩm, lại vẫn đọc nhanh như gió, nhanh chóng nhớ thuộc lòng. Hình ảnh như vậy thường làm cho trong lòng nàng tràn đầy ấm áp.
Đang ôn lại trí nhớ ngọt ngào ở trong đầu, Tề Nghiêm lại đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào nộn môi của nàng.
" đừng cắn chính mình." hắn không hờn giận nói.
Nàng vội vàng nhả ra, nhớ tới mục đích của bản thân tìm đến hắn.
" không tìm thấy sách gì?" hắn hỏi.
"… tam ….sách …"
" cái gì?" thanh âm quá nhỏ, ngay cả gần trong gang tấc hắn cũng nghe không rõ ràng lắm.
Nàng càng lúc càng sốt ruột, mà càng sốt ruột, càng nói không nên lời, quả thực quẫn bách muốn đào một cái lỗ rồi tự mình chui xuống đó.
"… tam tỉ …sách…"
" nói rõ ràng!" hắn rít gào nói.
Nàng hít sâu một hơi, nhất thời đã quên e lệ, thốt ra.
"đông cung đồ tam tỉ đưa cho không thấy."
Lúc này, tất cả mọi người nghe được rành mạch. Không ai dám hé răng, tất cả đều lễ phép cúi đầu, uống trà có, nghiên cứu trướng mục có, cố gắng trông thật sự bận rộn, duy nhất Tư Đồ Mãng không sợ chết nhếch môi mỉm cười.
"Hóa ra, ngươi cũng thích sách đó? Không thành vấn đề! Ta có thể làm mấy lâu đông cung đồ cho ngươi làm hạ lễ tân hôn!"
Quân Mạc Tiếu đi đến bên người hắn, hung hăng nhéo hắn một cái.
Hắn da hậu thịt thô, việc không đáng lo, chính là nhún nhún vai, như cũ xem kịch vui bày ra tươi cười, xem xét vợ chồng tân hôn.
" không thấy chính là bị mất rồi, không nên ngạc nhiên." Tề Nghiêm vẫy vẫy tay, muốn nàng rời đi.
Nàng lại nắm váy, không nhúc nhích.
"không được." nàng hít sâu một hơi, lấy hết toàn bộ dũng khí.
" tam tỉ còn thêu tên người ta lên bìa sách nữa".
Thêu tên trên sách, bằng chứng như núi, nếu truyền lưu ra ngoài, toàn kinh thành mọi người sẽ biết, nàng vụng trộm xem loại sách như vậy…
Tề Nghiêm nhíu mày, cuối cùng biết vì sao nàng khẩn trương như thế. Mặt nàng mỏng manh không dám làm cho người ta biết nàng tàng trữ đông cung đồ.
" ta sẽ phái người mau chóng tìm về."
Nàng gật đầu, nâng lên ánh mắt ngập nước, khiếp đảm nhìn hắn một cái, lo lắng có nên hay không nói thật toàn bộ.
Tư Đồ Mãng liên tục vỗ tay hoan nghênh, dường như chán sống cứ tiếp tục cười ha ha.
" không hổ là Tiền phủ tam cô nương, tiếng đồn không phải giả, còn dám thêu tên muội muội mình lên đông cung đồ." lấy đông cung đồ làm hạ lễ tân hôn, chỉ có tam cô nương nghĩ ra!
"không chỉ có thêu tên của ta." nàng nhỏ giọng bổ sung.
Bên trong lâm vào yên tĩnh.
Tề Nghiêm sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi vô cùng.
" không chỉ là thêu của nàng?" hắn trầm thanh hỏi.
Nàng gật gật đầu.
" vậy có nghĩa là …"
Nàng lại lần nữa gật đầu.
Mọi người tầm mắt chuyển hướng Tề Nghiêm, trong mắt toát ra đồng tình.
Một lát sau, tiếng gầm gừ truyền ra đại sảnh, chấn động cả tòa Tề phủ.
"Tìm! Cho dù lật tung cả Tề phủ, cũng phải tìm ra sách cho ta!"