Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 32




Tôi từng thuê tiểu thư Daisy về làm bạn với Anna, muốn cho con bé quên đi những ngược đãi khi còn nhỏ, trở nên mạnh mẽ hơn, đáng tiếc không thành công. Không ngờ đến giúp đỡ tại tu viện, lại có thể đạt được mục đích này.

Thấy Anna mỗi ngày vội vã đi tới đi lui, thần tình sáng sủa, thường xuyên tươi cười, tôi quả thực không biết có nên phản đối con bé ra ngoài nữa không.

Có một lần Anna về nhà, thần thần bí bí tới hỏi tôi: “Hôm nay có một sản phụ sinh con, cô ấy la hét rất thê thảm, anh có biết con nít được sinh ra như thế nào không?”

Tôi lúc ấy dở khóc dở cười, còn may là con bé chưa trực tiếp bước vào phòng hộ sinh, đi xem phụ nữ sinh con như thế nào.

“Anna à, anh không phản đối em đi giúp đỡ tu viện, nhưng từ nay về sau, chỉ có thể đi cùng với anh, không được đi một mình.” Cuối cùng tôi cũng phải thỏa hiệp.

Hôm nay, khi chúng tôi đi dạo trong tu viện, gặp một phó mục sư nông thôn. Cậu ta còn rất trẻ, tên là Jensen Laurent, vừa mới tốt nghiệp, nhậm chức không bao lâu.

Cậu bé vừa thấy Anna liền đỏ bừng mặt, khẩn trương không nói nên lời.

“Ngài Laurent đến đây có việc gì không?” Anna rất quen thuộc hỏi cậu ta.

Nghe thấy chuyện công, cậu bé vội nói: “Có một cô gái trẻ đến từ nhà chứa, xin được vào giáo đường, tôi dắt cô ấy đến đây. Cô gái kia là con của một nông dân ở chỗ tôi, mới 17 tuổi, cha mẹ cô ấy không chịu cho cô ấy về nhà.”

Nữ tu Maria nghe vậy, nhíu mày nói: “Đến từ nhà chứa? Cũng không biết có mắc giang mai hay không, nếu có, chúng tôi sẽ không nhận, để tránh lây cho những người khác.”

Laurent đỏ mặt nói: “Cái này…tôi…tôi cũng không biết…”

Maria thở dài nói: “Tôi sẽ kêu người đến kiểm tra, nếu không có gì thì được ở lại.”

Mọi việc xong xuôi, Maria lại oán giận nói với tôi: “Từ ngày em gái của ngài đến tu viện hỗ trợ, vị Laurent kia đã đưa đến bốn người, trước đây cũng không thấy cậu ta chịu khó như vậy. Nếu không ngăn lại, với tình hình này, chúng ta không thể nào thu nhận thêm được nữa.”

Laurent tốt nghiệp thần học tại đại học Cambridge, là con trai lớn của một tiểu địa chủ nông thôn, đất đai hàng năm thu được khoảng hai trăm bảng, thêm vào tiền lương mỗi năm năm mươi bảng, cũng có thể coi là một quý tộc tương đối giàu có.

Buổi chiều ngày hè, sau bữa tối hoàng hôn mới bắt đầu, phía đông xuất hiện vài ngôi sao nhỏ. Ao nhỏ gần nhà rất nhiều muỗi, nên chúng tôi hủy bỏ việc tản bộ buổi chiều.

Trong phòng khách chỉ đốt hai ngọn nến, ánh nến lắc lư đung đưa, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ của Anna.

“Ngài Laurent kia chọc giận em sao?” Tôi đùa với Anna.

“Anh nói linh tinh gì vậy?” Mặt Anna đỏ ửng, không tự nhiên liếc mắt nhìn tôi.

“Vậy tiểu thư của chúng ta hôm nay sao lại không vui như vậy?”

Anna đột nhiên đi tới, nhào vào lòng tôi, lầu bầu nói: “Có bé hôm nay ngài ấy dẫn tới, kể cho em nghe một chuyện, vì cô ấy sợ việc mình mang thai bị phát hiện, mới trốn khỏi nhà chứa. Người ở đó sẽ dùng gậy sắt cắm vào bụng ai mang thai, sau đó dùng lực quấy mạnh, cho đến khi đứa trẻ trong bụng rơi ra. Chuyện này thật đáng sợ, em chưa bao giờ thấy chuyện gì kinh khủng như vậy.”

Con bé ở trong lòng tôi run rẩy, tôi tức giận nói: “Em thật quá lớn mật, dám nói chuyện với một gái điếm! Em điên rồi sao? Em xem có tiểu thư quý tộc nào lại đi tâm sự với một phụ nữ hạ lưu? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, em đừng mong ra khỏi nhà nửa bước, người ta sẽ chê cười em, trực tiếp gạt em ra khỏi danh sách xã giao.”

Anna lại khóc sướt mướt nói: “Anh, anh căn bản không tưởng tượng nổi hôm nay em nghe được những gì. Cô gái đó bị chính người yêu mình bán vào  nhà chứa, bọn họ yêu nhau mãnh liệt, sau đó bỏ trốn. Nhưng sau khi đến London, người đàn ông đó lại bán cô ấy vào nhà chứa để những người khác chà đạp, sao người đó lại có thể nhẫn tâm như vậy?”

Anna vẫn còn nhỏ, có chút mơ mộng vào tình yêu, cho rằng đây là tình yêu đặc biệt bi thảm, nên mới khổ sở như vậy.

Tôi thở dài nói: “Anh đoán cô gái kia còn nói với em, cô ấy vẫn yêu người đàn ông kia, tuyệt đối không hối hận đúng không?”

Anna nức nở gật đầu: “Sao anh biết?”

Đây là vài thủ đoạn của bọn lừa đảo, dùng vẻ ngoài đẹp trai sáng sủa, dụ dỗ mấy cô bé ngốc nghếch, lời ngon tiếng ngọt, liền câu được miếng mồi ngon. Sau khi bỏ trốn cùng gã đó, chắc chắn sẽ bị đưa vào nhà chứa. Vì để mấy cô gái kiếm tiền cho mình, kẻ lừa đảo sẽ đối xử với họ rất tốt, sau đó khóc lóc nói mình bất đắc dĩ. Một cô bé chưa từng được người khác đối xử ôn nhu lãng mạn, sa chân vào ác mộng, còn tự cho là tìm được hạnh phúc.

“Anna, em chưa từng hiểu thế nào là bần cùng.” Tôi nhìn ngọn nến trên bàn không chớp mắt, ngọn lửa cháy rất cao, xung quanh còn có vài con thiêu thân bay qua bay lại.

Tôi đã từng trải qua cái thực sự gọi là bần cùng, cảm nhận được sự thật tàn khốc của nó, nên năm đó cha tôi tìm tôi về kế thừa gia sản, tôi không chút suy nghĩ liền liều lĩnh đồng ý, kết quả cuối cùng rơi vào cạm bẫy đã giăng kín kẽ. Giống những con thiêu thân kia, biết rõ đó là lửa, nhưng vẫn cố thiết nhảy vào, chỉ vì một chút ánh sáng nguy hiểm kia.

“Em đương nhiên biết thế nào là bần cùng, mấy ngày nay em đều chăm sóc những người phụ nữ như vậy.” Anna phản bác.

“Không, em không hiểu, giống như em không hiểu tại sao cô bé kia tại sao vẫn yêu tên khốn kiếp đã lừa đảo mình như vậy.”

“Những cô gái ấy từ khi sinh ra đã sống trong sự khổ cực, mỗi ngày làm lụng vất vả, còn phải đối mặt với bạo lực, đói rét và bệnh tật cho tới lúc chết. Một tiểu thư đến việc lau dọn cũng chưa từng đụng qua như em, sẽ không thể hiểu được cuộc sống đó. Bần cùng không phải chỉ là quần áo rách nát, nhà cửa sập xệ, nhiều người chen chúc trong một căn nhà nhỏ, không phải chỉ là thiếu ăn thiếu mặc, không phải chỉ là đánh chửi ngược đãi. Bần cùng là không có tình yêu, không có tôn trọng, không có hy vọng. Những cô gái lớn lên trong vô vọng, căn bản không phân biệt được sự khác nhau giữa yêu và tổn thương, đâu là hạnh phúc, đâu là bất hạnh. Đối với họ mà nói, việc kết hôn đều phải cân nhắc đến vấn đề tiền tài, một chút ấm áp giả dối cũng có thể khiến họ liều lĩnh.”

“Tựa như một bệnh nhân bị đau đớn tra tấn, một thời gian dài, người đó sẽ chết lặng. Có kẻ ác ý dùng khăn nóng phỏng da đắp lên miệng vết thương, lại còn cảm kích kẻ kia mà tươi cười.”

Sau khi tôi nói xong những lời này, Anna khiếp sợ nhìn tôi. Ánh nến màu cam phản chiếu trong đôi mắt con bé, trong quầng sáng đó, thân ảnh của tôi tạo thành một cái bóng đen dài.

“Em…em không biết.” Anna bi thương nói.

“Em là một quý cô, căn bản không cần hiểu những vấn đề này.” Tôi nói với Anna: “Em là con gái và em gái của quý tộc, điều đó không thể thay đổi, giống như những phụ nữ đáng thương đó, xuất thân của họ cũng không cách nào thay đổi, mỗi tầng lớp đều có cách sống của riêng mình. Chúng ta cũng vậy, nếu thân đã ở vị trí này, thì phải tuân theo quy tắc xã hội, không thể làm trái, nếu không sẽ trở thành kẻ phản nghịch, khó lòng sống yên ổn.”

Anna thất thần nói: “Xin lỗi, anh chắc hẳn cảm thấy em rất buồn cười.”

“Em không cần xin lỗi, một người không cần vì lòng tốt mà xin lỗi. Nhưng muốn làm việc thiện cũng phải lượng sức mình, một mình em không cứu vớt được cả thế giới, quan trọng nhất là không cần vì giúp người khác mà liên lụy chính mình. Nếu em có chuyện gì, anh sẽ rất đau lòng.” Tôi ôm Anna nói.

Đêm nay chúng tôi trò chuyện rất lâu, sau đó Anna không còn mỗi ngày đến tu viện, chỉ thỉnh thoảng đến quyên góp chút thức ăn và đồ đạc.

Chuyện phiền toái là, vị Laurent kia lại chuyển thành đến nhà chào hỏi. Cuối tuần nào cũng đánh xe suốt mấy dặm. Trên danh nghĩa đương nhiên là muốn thăm hỏi tôi, nhưng có Chúa biết, tôi chỉ mới gặp cậu ta có một lần. Hơn nữa dáng vẻ cố ý nịnh nọt của cậu ta cũng làm tôi thấy khó chịu, vừa thấy liền không biết phải xử lý thế nào.



Giữa trưa một ngày nắng tháng Bảy, bốn con ngựa trắng kéo một chiếc xe dừng trước cửa nhà tôi. Bộ lông của bầy ngựa bóng mượt, cỗ xe cũng sang trọng chói sáng, vô cùng khí phái.

Hầu nam mở cửa xe, sau đó Edward một thân áo khoác đen bước xuống, đứng trước mặt tôi.

Toàn thân hắn bộc lộ một loại cảm xúc sâu kín, mỉm cười nhìn, trong mắt chỉ có hình ảnh của tôi.

Tôi có chút trách cứ hắn: “Tôi phải hỏi ngài Edward của chúng ta một chút, đánh một chiếc xe ngựa hoành tráng như vậy đến thăm hỏi nhà tôi, không biết là muốn khoe khoang, hay chỉ là ngẫu hứng nhất thời.”

Edward cười ôm tôi, sau đó nhỏ giọng bên tai: “Đương nhiên là dùng để đến gặp người đàn ông tôi yêu.”

Không đợi tôi phản ứng, hắn liền chuyển hướng đến Anna phía sau tôi, lễ độ ngả mũ chào: “Xin chào tiểu thư Konstatin, tôi vẫn thường được nghe Adam kể về nàng, hôm nay được gặp quả là vinh dự.”

Tuy rằng tôi từng nói trên mặt Edward có một vết sẹo lớn, lần đầu nhìn thấy, Anna vẫn có chút hoảng sợ, biểu hiện vô cùng cứng nhắc. Edwar một chút cũng không để ý, sau khi vào phòng khách, liền tặng cho Anna một món quà gặp mặt quý giá.

Một bộ trang sức phỉ thúy đem về từ Ấn Độ, gồm vòng cổ, vòng tay, bông tai, Anna nhìn thấy lễ vật quý như vậy có chút hoảng hốt, khẩn trương nhìn tôi.

“Nhận lấy đi, Anna.” Thấy tôi gật đầu, cô bé mới cẩn thận đem trang sức lên lầu.

“Cậu thật là một tên ngốc liều lĩnh, không hiểu được tâm tư phụ nữ.” Tôi nói.

“Sao lại không hiểu, phụ nữ không phải ai cũng thích châu báu sao?” Hắn không để ý nói.

“Lần trước cha của John ghé thăm, tặng cho Anna một con búp bê vải, con bé rất thích, mỗi ngày đều đặt trên đầu giường. Nhìn xem cậu tặng cái gì, khiến con bé sợ hãi, nhìn số lễ vật đó còn tưởng mình sắp bị bán đi.”

“Tôi cũng không thích phụ nữ, học cách lấy lòng họ làm gì? Chỉ cần có thể khiến người đàn ông của tôi vui vẻ là được.” Edward đi đến bên cạnh, ôm bả vai tôi ái muội nói.

Tôi hoảng sợ, vội đứng lên.

“Sao vậy?” Hắn nhíu mày nói.

Tôi sửa sang lại cổ áo: “Xin ngài Edward cẩn trọng một chút, đây không phải Ấn Độ, cũng không phải trên thuyền, đây là Anh quốc.”

Edward bất đắc dĩ xòe tay: “Tôi còn cho rằng người mình ngày nhớ đêm mong cũng nghĩ giống tôi, muốn mau chóng thân cận, không ngờ là tôi tự mình đa tình.”

Tôi nghiêm túc cảnh cáo: “Chúng ta cần hết sức cẩn thận, dù có minh bạch, nhưng miệng lưỡi người đời rất đáng sợ.”

Edward lại nắm lấy tay tôi đưa lên miệng hôn một cái: “Tôi biết, chỉ là tôi rất nhớ em, kìm lòng không đậu.”

Trong nháy mắt chạm đến môi hắn, tay tôi nóng như phải bỏng, trong đầu không tự chủ nhớ đến những ngày hoang đường trên biển, mặt đỏ bừng.

Tôi rút tay lại, quay lưng về phía hắn nói: “Tóm lại phải hết sức cẩn thận.”

Hắn đứng phía sau tôi, cúi người lặng lẽ nói bên tai: “Tuân mệnh, đại nhân của tôi.”

Tôi quay người đối diện hắn, trịnh trọng nói: “Tôi vừa rồi quên mất một việc.”

“Việc gì?” Hắn nghi hoặc nhìn tôi.

“Tôi quên chào đón cậu.” Tôi cười với hắn: “Xin cho phép tôi nói một câu: Hoan nghênh trở về, Edward, tôi cũng rất nhớ cậu.”

Hắn nhìn tôi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: “Cám ơn, không có gì có thể làm tôi sung sướng hơn sự hoan nghênh của em.”