Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 29




Trong màn sương mờ mịt, xóm nghèo sáng sớm náo nhiệt như một cái chợ.

Phụ nữ đứng trước cửa múc nước, bọn họ giúp nhau nâng thùng nước, cười nói, thỉnh thoảng la mắng mấy đứa nhóc cứ chạy tới chạy lui.

Một kẻ lang thang ngủ ở ven đường, trên lầu có người hắt bát nước bẩn xuống dưới, tên này xui xẻo hứng trọn, bùn đất trên tóc theo nước nhiễu thành từng khối, hắn mở miệng ngóc lên cửa sổ chửi vài tiếng, lại nằm xuống tiếp tục ngủ.

Hughes cảm thấy thực ghê tởm, cậu ta trước giờ dù là nô lệ, nhưng luôn làm việc trong nhà quý tộc, chưa từng đến những nơi bẩn thỉu thế này. Lần thứ hai nhìn thấy người ta đổ mấy thứ bài tiết dơ bẩn trực tiếp từ cửa sổ ra đường, cậu ta che miệng nôn khan một tiếng.

“Nơi này quá bẩn thưa ngài, bọn họ đem phân và nước tiểu trực tiếp đổ ra đường, chúng ta không thể đi vào đó.” Hughes nói.

“Cậu đánh xe đi đi, chúng ta không vào khu dân cư đó.” Tôi nói, trong lòng có linh cảm William cho dù nghèo túng cũng không thể ở nơi bẩn thỉu này.

“Bọn họ sao có thể sống ghê tởm như vậy, mỗi ngày sống chung với phân và nước tiểu mà cũng chịu được sao?” Hughes sợ hãi làm dấu thánh giá trước ngực.

“Nơi này là xóm nghèo, khu này vốn không có đường cống thoát nước.” Tôi nói.

“Vậy thì cũng phải xây một cái nhà vệ sinh công cộng chứ, Chúa ơi, quả thực không thể tin nổi.”

“Cậu cho rằng đây là chỗ nào? Nơi này không phải là mấy khu phố danh tiếng. Đã nghèo thì không được quyền lựa chọn, người dân ở đây ngày nào cũng lo không đủ ăn. Trẻ vừa sinh ra đã bị cha mẹ thả trôi sông, chớp mắt liền làm mồi cho tôm cá; mấy đứa trẻ lớn một chút thì đói tới mức da bọc xương, chuyên gia móc túi trên đường; con gái được 12 tuổi, chỉ cần 3 xu liền bị bán cho mấy lão già. Nơi này không có xót thương, không có nhân từ, tôi không biết liệu có Thiên Đường thực sự hay không, nhưng nơi này chính là Địa Ngục.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói.

“Ngài làm thế nào lại biết những việc này?” Hughes kỳ quái nhìn tôi.

“Tôi…tôi nghe người ta kể.” Tôi nói.

Không lâu sau đó, xe ngựa đã tới chỗ quan trị an khu vực.

Tôi xuống xe, gặp quan trị an để hỏi tin tức của William.

“Buổi sáng tốt lành, ngài mục sư, người ngài tìm đúng là có ở đây, anh ta ở trong một ngõ nhỏ heo hút.” Quan trị an nói.

“Cảm ơn ngài.”

“Không cần khách sáo, có điều nơi đó rất loạn, bọn móc túi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, có cần tôi dẫn ngài đi không?” Quan trị an thấy tôi là một quý tộc, tỏ ra vô cùng khách khí.

“Không nên phiền đến ngài, chỉ là tìm người, tôi có thể tự xoay xở.”

Xe ngựa tiến vào một con phố khác, đường phố ở đây so ra cũng không tốt hơn bao nhiêu, khắp nơi lầy lội dơ bẩn. Phụ nữ, người già, con nít đứng hai bên ngõ, dùng đôi mắt chất phác ngơ ngẩn nhìn xe ngựa của chúng tôi. Quần áo họ đều rách rưới, cả người bùn đất đen đủi, phụ nữ mặc váy sợi bông vá chằng vá đụp, mấy đứa con nít trần truồng, người già khô héo như khúc củi, không ai mang giày đàng hoàng, họ dùng mấy đôi giày cũ nát, lấy dây cột vào chân để đi lại.

Vài thiếu niên lớn một chút vây quanh xe ngựa của tôi, ngửa tay cầu xin: “Quý ngài, xin bố thí, xin bố thí, tôi đã nhiều ngày chưa có cơm ăn, trong nhà còn có mẹ già bị bệnh…”

“Cút ra! Bọn hạ lưu các ngươi! Đều là một lũ trộm cướp, cách bọn ta xa một chút, đừng để tao lấy roi đánh tụi mày!” Hughes giơ roi quát, bọn chúng sợ quá tháo chạy.

Sau đó Hughes cầm 1 xu, hét to với đám đông trên phố: “Tôi cần tìm một người tên là William Konstatin, ai dắt tôi đi, tiền này sẽ là của người đó.”

“Tôi biết, tôi biết William.” Một người đàn ông gầy nhom vội vàng chen lại, cúi đầu khom lưng trước mặt Hughes, sau đó nhìn tôi đang ngồi trong xe ngựa: “Thưa quý ngài, ngài muốn tìm William đúng không? Tôi dắt ngài đi.”

Tôi gật gật đầu với Hughes, cậu ta liền ném tiền cho người kia.

Người đàn ông đó vừa dẫn đường, vừa thao thao bất tuyệt về cuộc sống của William mấy ngày gần đây: “Lúc cậu ta mới tới, cả người mặc đồ lông dê, chân cũng mang giày da, rất phong độ, còn tưởng là một quý tộc. Thế nhưng một quý tộc, làm sao lại lưu lạc đến những nơi thế này, chỉ vài ngày sau, cậu ta đã đem quần áo trên người đi bán, trông chẳng khác gì bọn tôi. Lúc đầu bên cạnh cậu ta còn có một người phụ nữ, sau này cũng bỏ đi mất. Cậu ấy ngày nào cũng say xỉn, lúc tỉnh rượu thì là tìm người khác đánh bài, tính ra vẫn còn thiếu tôi 1 đồng Shilling thua bạc.”

Sau đó ông ta đứng trước một ngôi nhà cũ nát, hướng vào trong gọi lớn: “William, William, có một quý ngài đến tìm cậu, mau ra tiếp đón!”

Hughes nhíu mày, quát lớn: “Nơi này không còn chuyện của ngươi, việc còn lại bọn ta sẽ tự mình giải quyết.”

“Những..những…” Người đàn ông nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng ố, sau đó khom người đi ra.

“Chờ một chút.” Tôi nói.

Đưa bàn tay đeo găng trắng ra ngoài cửa sổ, giữa hai ngón tay kẹp một đồng xu: “Một đồng này trả ông, anh ấy không còn nợ nần gì nữa.”

Người đàn ông vui mừng nhận tiền, cảm kích rời đi.

“Ngài cho ông ta tiền làm gì? Lời của bọn họ không thể tin, nói không chừng đều là bịa đặt.” Hughes trừng mắt nhìn bóng dáng người kia xa dần.

Tôi lắc đầu, xuống xe, nhìn ngôi nhà gỗ lung lay sắp đổ trước mặt, nhìn qua còn không bằng nhà của người gác rừng ở điền trang Quinto, William thật sự ở nơi này?

“Cậu ở đây trông xe, tôi đi vào xem.” Tôi nói với Hughes.

Cửa không đóng, bên trong trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.

Tôi bước chân lên bậc thang tối đen, mỗi bước đều phát ra tiếng cọt kẹt. Trên lầu hai, một người đàn ông bẩn thỉu nằm trên giường, phát ra mùi hôi thối nồng nặc, râu mọc đầy mặt, trên đất vài cái chai rượu rỗng không lăn lóc.

Tôi nhìn kỹ, người đàn ông nằm kia thực sự là William, nhưng anh ấy sao lại ra nông nỗi này.

“Anh William, anh William, dậy đi.” Tôi vỗ vỗ mặt anh ấy nói.

Anh ta lẩm bẩm vài tiếng, mở to mắt, lăng lăng nhìn tôi, sau đó mệt mỏi ngồi dậy. Một đôi mắt tràn ngập tử khí, không khác gì người chết, anh ấy cũng chẳng thèm nhìn tôi, lập tức đứng dậy đi đến bàn, cầm lên một chai rượu, uống liên tục vài ngụm lớn.

“Em tới đây làm gì? Cũng đến chê cười anh sao?” Giọng điệu lèm bèm của kẻ say rượu.

“Sao anh lại ở đây một mình? Chị dâu Helena không quan tâm sao?”

“Không được nhắc đến cô ấy!” Anh ta bỗng nhiên quát mắng.

Sau đó lại lẩm bẩm, vừa uống rượu vừa chửi rủa: “Sớm muộn gì cũng có ngày anh trả thù lão già đó, chờ lão chết rồi, anh sẽ đuổi hết bọn khốn kia ra khỏi nhà!”

“Liệu có được không? Chỉ sợ trước đó anh đã bị ông ấy kiện vào tù, em nghe nói anh trộm tiền của cha? Cha sao lại tha cho anh? Em còn tưởng ông ấy sẽ nhốt anh vào ngục.”

“Ha ha ha ha.” William phá lên cười: “Anh uy hiếp lão, nếu lão dám tố cáo anh, anh sẽ tự sát trong tù, khiến điền trang không còn người kế thừa. Sau khi lão chết, đất đai đều sẽ trở thành tài sản của tử tước Konstatin. Lão sợ! Lão rất sợ!”

Tôi đã từ bỏ quyền thừa kế điền trang, nên nếu Dean Konstatin qua đời, anh tôi cũng không còn, thì điền trang Quinto sẽ trở thành tài sản của người đã thừa kế tước hiệu tử tước của dòng họ Konstatin, một họ hàng nào đó của chúng tôi. Nhưng dù thế nào, điền trang này cũng không bao giờ thuộc về Joseph, con trai phu nhân Janet, cha tôi không dám đem mạng của William ra thử, chỉ có thể cố gắng tranh thủ cho Joseph nhiều tiền bạc và quyền lợi nhất có thể.

William nốc cạn chai rượu, ném chai không xuống đất. Sau đó mở tủ, lấy ra một cái tẩu và một hộp thuốc phiện. Anh ấy dùng ngọn đèn trên bàn châm lửa, thản nhiên hút không coi ai ra gì.

William phun ra một ngụm khói, vẻ mặt mơ màng, phảng phất như đang nằm mộng.

“Em đã đến rồi, thì cho anh ít tiền đi, sau này kế thừa điền trang, sẽ hồi đáp em thật tốt.” Lời nói mơ hồ xen lẫn trong hơi thở mỏng manh.

Tôi ngồi đối diện, nhìn làn khói lượn lờ đến phiền lòng. William đã hoàn toàn biến thành một kẻ sa đọa, nếu cứ như vậy sẽ không khác gì kiếp trước, chết thảm ngoài đường không rõ nguyên nhân.

Tôi phủi nhẹ mặt bàn, chạm lên lớp bụi dày đã bám lâu ngày, nơi này có vẻ đã rất lâu không ai dọn dẹp. Anh trai tôi đã từng là một kẻ cao ngạo, mang trong mình dòng máu cao quý của tử tước Konstatin, không bao giờ để ai dẫm lên tôn nghiêm của mình. Từ nhỏ ăn sung mặc sướng, từng học xong cao đẳng quý tộc lại lưu lạc đến nước này, lòng tự tôn kiêu ngạo trước đây sao có thể để anh ấy sa đọa đến vậy? Anh ta đã không còn thiết gì nữa, sống hay chết cũng không còn quan trọng.

Tôi nhìn người anh trước mắt, trông như một cái xác không hồn, không ngờ rằng tôi và anh ấy kiếp này cũng không khác gì kiếp trước, lưu lạc đến xóm nghèo, sau đó cùng chết yểu.

Không nhẽ số mệnh của chúng tôi chính là như vậy? Không! Nếu không thể thay đổi số phận của ba anh em, vậy thôi trùng sinh còn có ý nghĩa gì?

“Em tới đón anh về nhà, từ nay về sau ba anh em chúng ta sống cùng với nhau.” Tôi đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn.



Tôi đưa William về nhà, nhìn người anh từng cao quý khí phái giờ giống kẻ ăn mày nơi đầu đường xó chợ, Anna khiếp sợ không nói nên lời. Người hầu hầu hạ anh ấy tắm rửa thay quần áo. Cạo đi bộ râu xồm xoàm, bộ dạng của William lần nữa lại hiện ra, tuy nhiên gầy ốm chỉ còn da bọc xương, hai má và hốc mắt đều thâm lõm, giống như một kẻ lâm trọng bệnh.

William ở nhà vô cùng tự nhiên, quát gọi người hầu, không vừa ý liền la mắng, thậm chí công khai hút thuốc phiện ngay trong phòng khách. Người hầu kinh ngạc nhìn người khách vô liêm sỉ này, không hiểu tại sao chủ nhân nhà mình lại rước hắn về nhà, cho dù có là anh trai của chủ nhân, mọi người cũng không thể nào chịu đựng nổi.

“Ta đã nhắc đi nhắc lại phải bỏ thêm sữa vào hồng trà! Ngươi bị điếc sao? Đồ vô dụng!” William hắt thẳng tách hồng trà nóng lên váy hầu nữ Martha.

“A!” Martha còn chưa kịp lên tiếng, Anna đã sợ hãi thét lên.

“Kêu la cái gì! Đừng có làm phiền anh!” William mắng Anna.

Tôi phất tay với Anna và người hầu: “Nơi này không còn việc của hai người, đi xuống đi.”

Sau khi mọi người đều đi, William nhìn tôi oán giận nói: “Mấy người hầu em mướn về đều là lũ đần độn. Đáng lẽ phải đuổi đi từ lâu rồi! À, đúng rồi, đưa anh ít tiền, chiều nay anh muốn ra ngoài.”

“Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được.” Tôi nhìn theo anh ấy nói: “Có điều hiện tại vẫn còn sớm, em có mấy chai rượu ngon, chúng ta cùng uống vài ly được không?”

“Ha ha.” William cười nói: “Anh sao có thể từ chối? Em trai ngoan, thật là hiểu lòng anh nha.”

Tôi đứng dậy đi lấy một chai rượu, vang đỏ trong chai thủy tinh nhẹ nhàng đong đưa, ánh nắng chiếu xuyên qua, khúc xạ lên thảm một vệt đỏ nhạt lấp lánh.

William về nhà đã được hai ngày, không uống rượu hút thuốc, thì cũng hùng hùng hổ hổ quát nạt, rồi lại lăn ra ngủ. Thỉnh thoảng còn lục lọi khắp nơi, tôi biết anh ấy đã lấy sạch trang sức của Anna, hôm nay muốn ra ngoài, chắc lại muốn đi đánh bài.

Tôi đặt trước mặt William một chiếc ly thủy tinh, châm chút rượu, nâng mắt nhìn anh ta.

William không chút chần chờ, cầm ly uống từng ngụm lớn. Rượu trong ly còn chưa hết, anh ta đã ngã quỵ xuống đất, ly thủy tinh trong tay lăn về phía góc phòng.

Âm thanh té ngã rất lớn, người hầu và Anna nghe thấy chạy vào.

Tôi đứng cạnh William, thở phào, nói với Hughes: “Đi lấy một sợi dây thừng, giúp tôi trói anh ấy lên lầu.”

“Cái này…chúng ta sẽ giam cầm ngài ấy sao? Dù gì đây cũng là một quý ông.” Hughes lo lắng hỏi.

“Đừng lo, tôi chỉ là muốn giúp anh ấy cai thuốc.” Tôi vừa sửa sang lại cổ tay áo vừa nói.