Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 71-1: Bụng không đau, thắt lưng không mỏi, tháng tháng thoải mái




Ta quay đầu lại, tiếp tục giận dữ nói: “Giải thích cũng không có chút thành ý nào, ngươi nghĩ lấy một Thực thần ra là có thể dọa ta sao, nếu người thật sự nghĩ như vậy thì ngươi cũng quá thất bại rồi!”

Hỏa Tịch ý cười trong suốt, nói lại: “Giữa trưa hôm nay có cơm do Thực thần làm.”

Ta cắn răng, dậm chân, nhịn xuống muôn vàn uất ức, bi thương đi về phía cửa chính của Diễm Thải cung, nói: “Gần đến giữa trưa rồi, Thực thần làm bữa trưa nhanh một chút.”

“Ừ, như thế rất tốt.”

Ta đi vài bước, rất nhanh đến cửa Diễm Thải cung, quả thực thấy người gọi là

Thực thần dẫn theo hai tiên đồng đang đi về phía Diễm Thải cung.

Dáng người Thực thần cao gầy, hắn mặc áo xanh, thần sắc nhẹ nhàng, hoàn toàn không mang lại cho người khác cảm giác dầu mỡ. Người này không giống đầu bếp ở Ma giới chúng ta, đứng từ đằng xa cũng có thể ngửi thấy mùi dầu khói.

Trước đây, ở Diễm Thải cung, ta cũng gặp qua Thực thần một hai lần nhưng không quan sát cẩn thận như lần này. Thường ngày, Thực thần đều nhã nhặn, thể hiện tốt truyền thống da mặt tốt của Tiên tộc.

Thấy Thực thần đến gần, ta chắp tay, thở dài nói: “Thực thần vất vả. Hoan nghênh ngài đến Diễm Thải cung. Thần Quân của chúng ta chờ ngài đã lâu.”

Bình thường, ta không dễ dàng thở dài với người khác, trừ khi là người ta thực sự kính trọng.

Có ai nhìn thấy ta đối xử đặc biệt với Hỏa Tịch chưa? Lại có ai thấy ta đối xử đặc biệt với Lan Hưu chưa? – đều không có! Ngay cả phụ tôn cũng không được hưởng đãi ngộ này! Đành rằng khi còn ở Ma giới, ta thường xuyên bị phụ tôn phạt quỳ.

Bởi vậy, ta cực kỳ coi trọng Thực thần, thức ăn hắn làm quá ngon.

Thực thần là một người tu dưỡng tốt. Trước hết, hắn nhẹ nhàng phân phó hai tiên đồng mang dụng cụ nấu ăn của hắn đến phòng bếp Diễm Thải cung rồi mới nhẹ nhàng nói với ta: “Thần Quân thật có lòng.”

Ta mỉm cười nói: “Thần Quân quả thực có lòng, sáng sớm đã kêu đói bụng, ăn hết mấy đĩa điểm tâm mà vẫn chưa no, nên mới mời Thực thần đến chơi Diễm Thải cung, nhờ Thực thần hầu hạ Thần Quân thật tốt. Thần Quân nói, ngài ấy đói đến mức đau thận, không cần gặp mặt hàn huyên đâu, sắp đến giữa trưa rồi, để Thực thần nhanh chóng chuẩn bị bữa trưa luôn.”

Nghe xong ta rõ ràng truyền lời lung tung, Thực thần vẫn có hàm dưỡng như cũ, trên mặt không hề xuất hiện ý căm ghét Hỏa Tịch như kẻ thù, chỉ hơi dừng lại một chút rồi bảo ta dẫn hắn đến phòng bếp.

Hả … Sao hắn không mắng Hỏa Tịch?

Đến phòng bếp, Thực thần cười tủm tỉm, hỏi ta: “Xin hỏi, bữa trưa Thần Quân muốn ăn gì?”

Ta xoa xoa da mặt, nói: “Không cần làm quá nhiều món đâu, làm năm món mặn, ba món rau, hai món canh là được rồi. À, còn nữa, buổi chiều Thần Quân muốn ăn một ít điểm tâm ngon miệng, trà tô hoa cao hay điểm tâm ngọt gì gì đó, làm mỗi loại một ít.”

Ý cười của Thực thần vẫn chưa giảm: “Ồ, lại có thể ăn nhiều như vậy sao?”

Nhìn một cái, ánh mắt hắn là sao, làm như thể ta ăn nhiều như vậy chứ không phải là cho Hỏa Tịch ăn vậy!

Ta liếc nhìn hắn, hơi khó chịu nói: “Sau khi khỏi bệnh, dạ dày của Thần Quân hơi lớn, đương nhiên sẽ ăn nhiều hơn, chuyện này có gì kỳ quái sao? Ta bảo sao thì Thực thần cứ làm như vậy, Thần Quân ăn được hết.”

Thực thần co quắp khóe miệng, yên lặng xoay người đi nấu bữa trưa.

Để giám sát hắn, ta quyết định ngồi xổm trước cửa nhìn hắn làm.

Thực thần không hổ là Thực thần, làm cơm canh thật khí phách.