Nghe thấy Nam Cực Tiên Quân không mặt không da nói vậy, dù là người rộng lượng như ta cũng không tránh khỏi tức đến phát run.
Ta lung lay lảo đảo dựa vào gốc cây đứng lên, lấy vòng ngọc từ trong ngực
ra, đeo vào tay, quát lên: “Có chí khí lắm! Ngươi không đi, ông đây tự
đi!”
Thân thể nhỏ lại, ta đang cầm cỏ Ngưng Lộ liền tự ái tạm biệt Nam Cực Tiên
Quân, tự mình đi về phía Cửu Trọng Thiên. Chẳng qua người đầy thương
tích, đi đường hơi không ổn.
Nhưng ta mới đi được ba bước, Nam Cực Tiên Quân ở phía sau chợt kêu lên: “Từ
từ! Ngươi nhìn ngươi xem, cả người đều bị thương, còn muốn đi đâu nữa,
đi đường có đau hay không, ngươi xem người suýt ngã sấp xuống kìa!”
Trong nháy mắt, Nam Cực Tiên Quân không mặt không da đã cười tủm tỉm, ngồi xuống trước mặt ta.
Ta khó kìm nổi lửa giận: “Liên quan gì đến ngươi! Hiện tại ta muốn đi Ty Y thần điện để đưa cỏ Ngưng Lộ, phiền ngươi đừng chặn đường!”
Nam Cực Tiên Quân dùng ánh mắt “Thật là một bàn đồ ăn ngon miệng” nhìn ta,
nhếch miệng cười nói: “Thì ra ngươi chính là đứa nhỏ ta gặp ở thiên
đình.”
Ta vẫn như cũ khó kìm nổi lửa giận: “Ta nói cho ngươi biết ta sẽ không cần ngươi giúp ta đưa cỏ tiên đi nữa! Giờ ngươi có cầu xin ta, ta cũng
không cần!”
Chỉ thấy hắn nhìn ta, nuốt nuốt nước bọt, chầm chậm nói: “Không sao không
sao, ta đi đưa cùng ngươi là được rồi ~~ còn nữa, không phải ngươi còn
muốn tìm tiên dược khác sao, ta cũng đi với ngươi ~~ ngươi xem, vừa nãy
gặp mãnh thú Cùng Kỳ nguy hiểm, nếu không phải ta xuất hiện kịp thời,
ngươi chắc chắn không thoát khỏi số phận đáng thương! Không được, ta
phải tự mình bảo vệ ngươi ~~ trước hết, ngươi cho ta biết ngươi là đồng
tử nhà thần tiên nào đi ~~”
Nghe hắn nói bậy một trận xong, ta liếc hắn: “Bộ dạng ngươi không tuấn mỹ
cũng không phiêu dật, sao ta phải cùng ngươi đi đưa cỏ tiên?”
Hắn có chút khó tin, sờ sờ da mặt mình: “Ồ, ta không tuấn mỹ phiêu dật sao …”
“Xấu, cực xấu.” Ta nói xong liền gọi mây lành tới, định đi.
Sau đó, thằng nhãi này thừa dịp ta chưa chuẩn bị kịp, cướp lấy cỏ Ngưng Lộ
trong tay ta, ta vừa muốn mở miệng mắng, hắn đột nhiên duỗi ngón trỏ che môi ta, một viên thuốc lạnh như băng lập tức trôi xuống họng ta, ta
khom người vươn tay móc họng nhưng móc không ra.
Chỉ nghe hắn cười cười nói: “Không phải ngươi còn muốn đi chỗ khác tìm tiên dược sao, để ta giúp ngươi đưa thứ này cho Ty Y Thần Quân. À, đúng rồi, đứa nhỏ ngươi cẩn thận chút, đừng để bị thương trở lại, nếu không ta
đau lòng lắm ~ tuy nhiên, ở Tiên giới, trừ Cùng Châu ra, chẳng có địa
phương nào nguy hiểm nữa. Thứ vừa nãy ta cho ngươi ăn chính là Tiên Sâm
hoàn chỉ Nam Cực mới có, ngươi không cần cảm tạ ta.” Hắn mặt không biểu
cảm gì đạp lên đám mây lành ta gọi đến.
Vừa đi hai bước, hắn lại lộn trở về, cười tủm tỉm nói: “Còn nữa, ta có ơn cứu mạng ngươi, ân này ngươi nhớ báo đáp nhé.”
Ta cúi xuống đất, nhặt một hòn đá nhỏ ném về phía mặt hắn, nổi giận: “Ơn cứu mạng, không cần báo đáp!”
Không cần báo đáp đương nhiên là không báo.
Nam Cực Tiên Quân bụm trán, mặt mày xám xịt bay đi.
Lúc này, ta mới cảm thấy hơi khoan khoái, vội vàng gọi một đám mây lành khác, bay về hướng Ma giới.