Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 57: Thổ thần không biết xấu hổ




Ta ngồi xổm trước mặt Lan Hưu, cười hai tiếng: “Phược thân quyết lần này của ta sẽ hơi lâu một chút, nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trở về rất nhanh!”

Ta vén lọn tóc mai dài rũ xuống tự nhiên ra sau tai hắn, thấy sắc mặt giận dữ của hắn, chu miệng hôn lên trán hắn, lại an ủi nói: “Ngươi đừng bày ra vẻ mặt này, ta cũng không phải không cưới ngươi. Ngươi ngoan ngoãn chờ ngày mai ta trở về cưới ngươi.”

Dứt lời, ta đứng lên, đi đến bên giường, vươn tay lấy trâm cài khắc đám mây theo đồ án phượng hoàng ra, màu sắc trên đồ án phượng hoàng không nhạt đi, nhưng không làm bỏng ta.

Lan Hưu vừa sợ vừa giận: “Lưu Cẩm, nàng bỏ rơi ta, định đi đâu?!”

“Ta không bỏ rơi ngươi.” Ta nói. Ta cắm trâm gài lên búi tóc, “Chỉ một lát thôi ta trả đồ vật này xong sẽ trở lại. Ngươi đừng kêu to quá, gọi phụ tôn đến ta sẽ không yêu ngươi nữa.”

Ta phi thân khỏi ma điện, lập tức bay về phía cổng vào, rời khỏi Ma giới.

Khi ta đến Nhân giới, trời vừa tối, canh giờ vẫn còn sớm, ta bèn đi đến miếu Thổ thần trên đỉnh núi lần trước.

Miếu Thổ thần không có mái che. Từ bên ngoài nhìn lại thật tiêu điều. Không phải là lần trước bị ta hất tung mái, Thổ thần ngại lợp lại mái mới phiền phức nên đã chuyển nhà trước khi ta đến chứ?

Nghĩ vậy, ta cuống quýt chạy đến, ra sức giậm chân, quát: “Thổ thần, Thổ thần, ngươi ở nhà không, không ở thì ngươi hô một tiếng, Tổ *** nhà ngươi, chuyển nhà cũng không báo với ta!”

Khiến ta cảm thấy vui mừng chính là cửa lớn của miếu Thổ thần rất nhanh đã mở ra, lão già đứng trước cửa đúng là Thổ thần.

Chẳng qua râu của hắn hơi run rẩy, cảm xúc cũng không ổn định, giọng điệu vẫn nghiêm nghị như cũ: “Đứa ranh nào dám đêm hôm khuya khoắt chửi bậy ở đây!”

Ta đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Hỏa thần thế nào rồi, đã chết chưa?”

Hiện tại, ta không chỉ cài trâm gài tóc Hỏa Tịch đưa, chắc là tiên khí cuồn cuộn toàn thân, mà còn đeo Phược Linh ngọc, thân hình nhỏ lại. Tên Thổ thần vốn mờ mắt này chắc chắn không nhận ra ta.

Thổ thần thấy ta, không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi là tiểu mao đầu tu luyện ở ngọn núi nào, dám bất kính với Hỏa thần?!”

Ta thật sự hơi nghi ngờ, lần trước lão già chết tiệt này làm sao mà nhận ra ta và Lan Hưu là người của Ma giới. Có lẽ là mắt mù trùng hợp đoán trúng, mà ta với Lan Hưu lại không phủ nhận, vì thế nên hắn mới hùng hổ như vậy.

Chẳng qua bình thường thì hùng hổ luôn có đôi có cặp với vô liêm sỉ.

Hơi so sánh, ta tự nghĩ bản thân vẫn khá hơn so với tên Thổ thần này một chút.

Ta ho hai tiếng, lễ phép nói: “Ta không phải là tiểu mao đầu tu luyện trên núi mà là đồng tử do Diễm Thải cung của Hỏa thần trên Cửu Trọng Thiên phái xuống. Hiện tại, ta có việc không thể trở lại Cửu Trọng Thiên nên đặc biệt đến gặp người hỏi thăm tình hình của Hỏa thần.”

Thổ thần cẩn thận quan sát ta một lúc lâu, ta liền ngẩng đầu ưỡn ngực mặc kệ hắn quan sát. Chắc là thằng nhãi này không phát hiện ra cái gì, dứt khoát không biết điều uốn éo cổ, cực kỳ nóng nảy nói: “Thật xin lỗi, ta chưa gặp qua đồng tử Diễm Thải cung nào như ngươi.”

Là một người rộng lượng và biết kềm chế như ta cũng khó mà không tức giận tím mặt: “Ngươi là một tên thổ địa nho nhỏ đến cấp bậc cũng không có thì là cái thá gì? Đồng tử trong Diễm Thải cung trên Cửu Trọng Thiên là người ngươi có thể gặp dễ dàng sao?!”

Thổ thần đúng là một gã thần tiên gian xảo mềm nắn rắn buông. Ta vừa hùng hổ hắn liền không dám lên mặt nữa. Hắn vuốt vuốt chòm râu, hỏi: “Ngươi thật sự là đồng tử trong Diễm Thải cung?”

“Nhanh nói ta biết tình hình bệnh tật của Hỏa thần rốt cuộc như thế nào”. Ta nâng cằm cao hơn, “Nếu đã khôi phục bình thường ta sẽ không trở về Tiên giới, ngươi thay ta trả lại một đồ vật cho hắn.”

Thổ thần bỗng trở nên cao thâm, cân nhắc rồi mới nói: “Cửu Trọng Thiên phong tỏa chuyện này rất nghiêm, chẳng qua ta đoán, lần này Hỏa Tịch lành ít dữ nhiều.”