Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 47: Con còn non mấy trăm năm




Phụ tôn không nói với ta mà lại không nhanh không chậm nói với hai hàng huynh đệ Ma tộc sắp xếp chỉnh tề: “Ồ, công chúa đã trở lại, sao các ngươi lại không nghênh đón.”

Kết quả, hai hàng huynh đệ nhất tề xoay người: “Cung nghênh công chúa trở về!”

Răng ta có chút run run, vội xua tay nói: “Ai nha ai nha, không cần, ta không cần nghi lễ phiền phức gì cả. Phụ, phụ … phụ tôn, gần, gần đây thân mình còn cường tráng chứ? Đừng, đừng để vẫn còn trẻ liền …”

Thối! Phụ tôn ta uy phong lẫm liệt như thế, rõ ràng ta muốn nói phụ tôn nghìn năm vạn thọ vô cương mà!

Phụ tôn thoáng chốc liền nheo cặp mắt dài nhỏ màu bạc, ta lập tức cảm thấy xấu hổ. Chỉ thấy ông che khóe miệng, từ từ nói: “Cẩm Nhi của ta muốn nói cái gì, đừng để còn trẻ liền qua đời sao?”

Ta gượng cười hai tiếng, nói: “Vâng, hẳn là … Không phải ý này. Quan tâm sẽ loạn, quan tâm sẽ loạn.”

Phụ tôn cũng cười theo, ông cười khiến ta cười không nổi. Phụ tôn hỏi: “Lần này đào hôn, Cẩm Nhi có hiểu ra điều gì không?”

Ta vội đáp: “Có có có!”

“Nói ta nghe chút.”

Thực sự ta có hiểu. Điều quan trọng nhất ta hiểu ra là không nên trở về sớm như vậy! Nhưng nhìn bộ dạng này của phụ tôn, trong mềm mỏng lại có chút độc ác, trong nụ cười giấu chút nham hiểm, thật sự là cực kỳ đáng sợ!

Ta nào dám nói thật, chỉ hận không có mười vạn con ngựa phóng cho ta mười vạn cái mông để ta còn vỗ mông ngựa* phụ tôn. Ta nghĩ nghĩ, vặn vặn ngón tay, thừa dịp Lan Hưu còn đứng cạnh ta, ta liền kéo tay hắn, tha thiết nói với phụ tôn: “Điều lớn nhất con thu được trong lần đào hôn này là vô tình tăng thêm tình cảm giữa con với Lan Hưu. Phụ tôn, Lan Hưu nói cho dù con tàn phế, hắn vẫn cưới con.”

Phụ tôn luôn coi trọng Lan Hưu, chắc chắn ông cũng vì thế mà không nỡ để ta tàn phế.

Phụ tôn nghe vậy, nhìn về phía Lan Hưu, hỏi: “Thật sự như vậy?”

Lan Hưu u buồn liếc nhìn ta một cái, làm như bất đắc dĩ nói: “Bẩm tôn thượng, thật vậy.”

Khóe miệng phụ tôn chợt hiện lên ý cười nhẹ nhàng. Tiện đà, ông lại hỏi ta: “Lần này xông vào Yêu giới, ẩu đả đánh nhau, Cẩm Nhi có hiểu thêm điều gì không?”

Ta nói: “Có có có!”

“Nói ta nghe chút.”

Nói thật ra, tưởng tượng đến cảnh Ma tộc chúng ta oai phong tám phía đến Yêu giới cứu viện ta, cảm xúc ta liền cuồn cuộn mênh mông. Ma tộc chúng ta đánh cho Yêu tộc hoa rơi nước chảy thật là hả lòng hả dạ.

Ta liền tập trung sức mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Yêu tộc chỉ là rễ hành, muốn đấu với chúng ta, còn non mấy trăm năm!”

“Ồ, Cẩm Nhi thật có chí khí”, phụ tôn chậm rãi đi xuống từ thềm đá, đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, nói với huynh đệ Ma tộc vẫn còn xếp hàng hai bên: “Tất cả ngẩng đầu lên cho bản tôn!”

Huynh đệ Ma tộc ngẩng đầu lên.

“A ——“ ta tập trung nhìn họ, suýt nữa ngã quỵ, thất thanh hét to.

Đây là hai hàng đầu heo bầm dập! Mỗi người đều đang u oán lườm ta!

Phụ tôn phủi phủi vạt áo lại thản nhiên nói: “Công chúa gặp nạn, các người đột nhập Yêu giới cứu công chúa thật là trung can nghĩa đảm. Là do bản tôn không rõ nguyên nhân đã xuống ta hơi nặng. Giờ công chúa đã trở lại, các ngươi có oan khuất gì cứ việc có thù báo thù có oán báo oán. Vừa rồi các ngươi cũng nghe rồi đấy, Lan Hưu đại nhân không ngại cưới kẻ tàn phế.”

Ta phun một ngụm máu lên mặt đất.

Cái này, ta bỗng hiểu được tại sao ngữ khí của Lan Hưu có chút bất đắc dĩ, nhìn ta lại mang theo chút u buồn.

Phụ tôn đi hai bước, quay đầu nhìn ta phong tình vạn chủng cười: “Con cũng còn non mấy trăm năm.”

Ta co giật toàn thân, ngã xuống đất không dậy nổi.

Đối mặt với hai hàng đầu heo đang tiến về phía ta, ta hét lớn một tiếng: “Tất cả đừng nhúc nhích, ta tự mình động thủ!” Đáng tiếc cuối cùng tự mình động thủ không có kết quả, bị quần ẩu cũng đủ thống khoái.

(*) Vỗ mông ngựa: nịnh nọt