Ta ngoan cố nói: “Ai muốn chạy trốn?! Ta cũng không muốn!” Ta âm thầm thừa nhận là ta có chút ý tưởng chạy trốn.
“Vậy đừng đi.” Lan Hưu tha thiết nhìn ta.
Đôi mắt hắn long lanh nhìn ta khiến lòng ta mềm xuống. Ta nghĩ nếu ta
lại trốn lần nữa, hắn sẽ đau lòng, ta không đành lòng khiến hắn đau
lòng.
Ta bèn hỏi: “Vậy hắn làm sao bây giờ?”
Lan Hưu không hề nể tình chút nào: “Ma tộc sao có thể kết bạn với Tiên
tộc, chết rồi thì thôi.” Hóa ra hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra Hỏa Tịch là
Tiên tộc.
Chết rồi thì thôi?! Ta tức giận: “Vậy sao ngươi không nói sớm! Nếu ngươi nói sớm, ta sẽ không triệu hồi các ngươi đến đây!”
Nếu là chết rồi thì thôi, ta việc gì phải uống phí sức triệu Ma tộc đến hỗ trợ, chỉ cần ném Hỏa Tịch lại rồi tự mình chạy trốn là được, đơn
giản lại trực tiếp.
Lan Hưu nâng trán: “Vậy theo Lưu Cẩm thì phải làm gì bây giờ?”
Ta nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Vẫn là trước đưa hắn ra ngoài, dù sao hắn cũng cứu ta một mạng. Đừng sợ, ta sẽ không bỏ trốn, chờ đưa hắn về
Tiên giới xong, ta liền trở về cùng ngươi thành hôn.”
Cuối cùng, Lan Hưu nghe theo ta, đồng ý để ta đưa Hỏa Tịch thoát khỏi
Yêu giới. Điều kiện tiên quyết là có hắn đi theo, xem ra trước mặt con
rắn này, giá trị danh dự của ta đã bằng không. Trước khi đi, Lan Hưu còn phân phó các huynh đệ đánh những tên Yêu tộc muốn tìm chỗ chết kia tàn
phế, dọn dẹp một chút rồi trở về Ma giới.
Ra khỏi Yêu giới, ta và Lan Hưu mang theo Hỏa Tịch dừng chân tại một
rừng cây thuộc Nhân giới. Ta vốn muốn đem Hỏa Tịch về Tiên giới, bất đắc dĩ có Lan Hưu là con rắn thối Ma tộc đi cùng, đi Tiên giới thì quá mức
rêu rao, không phù hợp với tác phong khiêm tốn của Ma tộc chúng ta.
Vì thế, ta bèn thương lượng với Lan Hưu: “Chỉ cần một người trong chúng ta đưa thằng nhãi này về Tiên giới là được, mục tiêu quá lớn sẽ gây
phiền toái. Nhưng ngươi là xà nhân, tao khí quá nặng, dễ bị chú ý. Rốt
cuộc là ngươi hay ta đi Tiên giới?”
Lan Hưu thật sự suy nghĩ, “Ừ” một tiếng, nói: “Lưu Cẩm không nói ta
cũng không nghĩ đến, đây thật là một vấn đề nghiêm túc. Nếu không vậy
đi, cả ta và nàng đều đừng đi, để người của Tiên tộc chết tại nơi rừng
núi hoang vắng cũng không phải chuyện tốt thường gặp được.”
Ta nâng mí mắt chống lại ánh mắt trêu tức của Lan Hưu, cảm thấy thất bại: “Hôm nay, tài ăn nói của ngươi sao lại tốt như vậy?”
Lan Hưu khiêng Hỏa Tịch đi trước, cực kỳ không khiêm tốn đáp: “Hôm nay hình như linh cảm tốt hơn.”
Thôi thôi, mỗi lần Lan Hưu có linh cảm ta đều bị hại. Tạm thời ta không chấp nhặt với hắn. Nhưng thấy hắn khiêng Hỏa Tịch không biết chạy về
hướng nào, ta lại hỏi: “Ngươi định đưa hắn đi đâu?” Bỗng nhiên một suy
nghĩ lướt qua trong đầu, ta kinh hãi, “Ngươi, không phải là ngươi khiêng hắn về Ma giới chứ?”
Lan Hưu liếc mắt nhìn ta: “Khiêng hắn về Ma giới làm gì?”
Ta bật thốt lên: “Nô dịch hắn nha ~”
“Hắn cả người ngập tiên khí, chỉ sợ còn chưa đến chỗ gió lùa của Ma giới, Ma tôn đã ngửi được hương vị.”
Lan Hưu nói đúng. Phụ tôn có cái mũi của chó, ta lại không có lá gan của chó.
Nhưng nghĩ đến Hỏa Tịch nô dịch ta lâu như vậy, ta lại không thể oan
oan tương báo, có chút đáng tiếc. Nhưng niệm tình hắn trọng thương chưa
tỉnh, tạm thời tiện nghi cho hắn.
Sau đó, Lan Hưu khiêng Hỏa Tịch đi đến giữa sườn núi. Giữa sườn núi có một tòa miếu.
Miếu Thổ thần.