Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 38: Chạy trối chết quan trọng hơn




Trực giác của ta cho biết Hỏa Tịch sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Sự thật chứng minh trực giác của ta đúng. Yêu vương cản hắn lại ngay trước khi hắn kịp đến gần ta.

Ta cảm thấy vô cùng lo lắng bèn khích lệ Hỏa Tịch: “Nhanh, nhanh giết con yêu thú kia mới có thể giải cứu ta. Đây chắc chắn là chuyện một mũi tên hạ hai con chim!”

Không ngờ thế mà Yêu vương lại còn cười khẽ hai tiếng, nói: “Không phải là Hỏa thần phụng lệnh Thiên giới xuống giết bổn tọa đấy chứ?”

Ta chẳng qua nói lung tung, không biết có chọc giận Yêu vương hay không. Bởi vì có Hỏa Tịch ở đây, năng lực phi phàm của hắn khiến ta cảm thấy chí khí cùng sự an nguy của mình đều tăng lên một mức độ mới. Vì thế, ta không muốn nhường nhịn con Yêu vương này nữa, đúng lý hợp tình nói: “Đúng! Hắn chính là đến giết ngươi! Khiến ngươi muốn sống không được chết không xong!”

Nghe ta nói thế, Yêu vương nhanh chóng biến sắc. Hỏa Tịch thở dài nói một câu: “Ngươi câm miệng!”

Đúng lúc này, chắc là Yêu vương cảm thấy bị kích thích quá, hắn cắn chặt khớp hàm một lúc rồi giải phóng yêu khí toàn thân, hung thần ác sát nói với ta một câu: “Chọc giận bổn tọa thì chỉ có một kết cục duy nhất. Cho dù là kẻ đáng thương nhất tam giới, bổn tọa cũng sẽ không nương tay!” Nói xong, thân hình hắn chợt lóe rồi đánh về phía ta!

Vốn ta đã chẳng còn sức, thấy hắn đánh tới vẫn như cũ chẳng có sức, cứ đứng im một chỗ.

Ta mặc dù sợ hãi nhưng ý thức muốn sống vẫn rất mãnh liệt, cuống quýt nâng tay niệm quyết. Nhưng niệm vài cái cũng chẳng làm ra hành động gì có thể ngăn Yêu vương.

Lâm nguy đại loạn cũng không mấy người có thể loạn được như ta.

Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, tay của Yêu vương gần như bóp lấy yết hầu ta, không ngờ đột nhiên hắn lại nghiêng người sang một bên.

Ngay lập tức, ba cọng lông vũ màu đỏ lại bay về phía mặt ta! Màu đỏ kim quang kia quả thật khiến mắt ta đui mù.

Ta biết lông vũ này là do Hỏa Tịch phóng tới, đừng hỏi sao ta biết, là ta tận mắt nhìn thấy hắn phóng ra. Nhưng lúc này ta chẳng có hơi sức để ý xem hắn làm sao có thể hở một tý là phóng lông gà, điều ta quan tâm là Hỏa Tịch còn chưa thu lại ba cọng lông kia!

Vừa thấy lông vũ, ta lại bùng lên lửa giận.

Lúc này, Hỏa Tịch đột nhiên kêu một câu: “Lưu Cẩm, ngươi là đồ ngốc sao?”

Ta còn chưa kịp phản ứng, hỏi: “Gì cơ?”

Vừa hỏi xong, một luồng gió đột nhiên nhanh chóng thổi qua, ta còn chưa kịp hồi phục tinh tế, thân thể đã đột ngột bay lên khiến ta cảm thấy trời đất quay cuồng.

Ta thình lình ngửi thấy mùi hoa mai trong trẻo mà lạnh lùng. Ta dự cảm bản thân đã an toàn.

Khi cơn kích động qua đi, ta chăm chú nhìn kỹ. Hỏa Tịch đang ôm ta.

Ta quay đầu nhìn lại, ba cọng lông vũ hung thần ác sát kia đã cắm sâu một nửa vào vách tường. Ta cảm phục sâu sắc, cảm khái nói với Hỏa Tịch: “Hỏa Tịch, ngươi xem lông gà kia, thật cứng! Xem ra con chim trĩ kia không chỉ lẳng lơ mà chắc chắn là con đực.”

Hỏa Tịch không đồng ý lời ta nói, hắn rống lên một câu: “Ta bảo ngươi câm miệng!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Yêu vương đúng lúc này đánh về phía chúng ta. Thời khắc này thật khiến người ta căng thẳng.

Dù không suy nghĩ cho bản thân, ta cũng nên suy nghĩ cho Hỏa Tịch một chút. Thấy cường địch đánh đến, ta sao có thể không tránh ra mà còn khiến Hỏa Tịch phân tâm!

Vì thế, không chờ Hỏa Tịch buông ra ta đã nhanh chóng tự giác tự nguyện buông tay.Động tác thật sự rất nhanh.

Hỏa Tịch không nặng không nhẹ nói một câu: “Chạy trối chết thì ngươi nhanh nhất.”

Dứt lời, hắn liền tung ra một chiêu về phía Yêu vương đang đánh tới.