Yêu vương dừng lại, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn cầu xin bản tôn?”
Ta hảo hán không lo thiệt trước mắt, thật thà nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta cầu xin, cầu xin Yêu vương đại nhân tha mạng!”
Đừng nói với ta những thứ như chí khí cùng tiết tháo, ta không hiểu.
“Nhưng bản tôn không định lấy mạng ngươi, người cầu bản tôn tha mạng
làm gì?” Yêu vương nói. Thái độ nhởn nhơ đắc ý của hắn làm ta rất muốn
đánh hắn, đáng tiếc tạm thời ta chưa có năng lực này.
Ta mệt mỏi đẩy đẩy Yêu vương, nói: “Ngươi, ngươi sắp đè chết ta, đương nhiên ta xin ngươi tha mạng ….”
Hắn chẳng những không dịch người ra, ngược lại, sau đó, hai ngón tay
của hắn nắm cằm ta, ra tay mạnh như thể hắn sợ không bóp vỡ vậy. Hắn
nói: “Nói, các ngươi lẻn vào Yêu giới của ta làm gì?”
Ta cảm thấy cả người không thoải mái, kiềm chế hoảng sợ, tự nhéo cơ
thể, oan ức nói: “Ta làm sao biết được, ta là người vô tội nhất!” Tai vạ đến nơi, không phải ta không chịu nói thật mà là không thể nói thật.
Nếu ta nói là ta bị ép tới giết Yêu vương, chỉ sợ kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Yêu vương không hổ là Yêu vương, thật độc ác, không giải thích gì đã xé quần áo ta. Ta vừa nói vừa đấm đá tay chân cũng chẳng làm hắn dừng tay
một chút. Khóe miệng hắn cười quỷ dị, nói: “Ngươi có tội hay không không quan trọng. Bổn tôn sẽ buộc ngươi phải nói thật.”
Ta muốn khóc, hoảng hốt nói: “Này, ta đều nói thật mà!”
“Ngươi nói thật?” Yêu vương vươn tay sờ soạng trên đầu ta, ta tránh lại kinh hãi khi thấy hắn đang cầm hai cái lỗ tay huơ hươ trước mặt ta:
“Thế đây là cái gì?”
Ta xem thứ Yêu vương đang cầm, cảm thấy có chút cơ duyên trùng hợp. Ta
sờ sờ đỉnh đầu, không có gì ngoài tóc … Ủa, lỗ tai của ta đâu? Vì thế,
ta xem lại thứ trong tay Yêu vương …. Ôi trời, không xong! Kia chẳng
phải là lỗ tai hỏa Tịch đưa ta để che giấu khí tức sao! Sao lại rớt?!
Không thể không nói, thứ Hỏa Tịch mua đúng là đồ dởm. Hắn ham rẻ lại hại ta lộ dấu vết.
Nhưng càng nguy nan càng cần bình tĩnh, chuyện này ta làm rất tốt, ta lắc đầu: “Ta không biết gì hết.”
Thấy ta không nhận tội, Yêu vương lại tiếp tục động tác còn dang dở.
Thoáng chốc, ta thấy trước ngực mát lạnh, có lẽ là do xiêm y bị xé, làm ta hơi thoải mái. Nhưng có thoải mái hơn nữa, ta cũng không thể quên ta đang
trong cảnh nguy cơ bốn phía.
Chắc chắn là do uống phải rượu đoạn tụ, ta không hề ngăn cản Yêu vương, chỉ có thể mặc hắn làm xằng làm bậy. Thân thể thật quái lạ. Rõ ràng ta
rất uể oải lại không hiểu sao có chút phấn khích.
Thấy bản thân không có sức tự cứu mình, đương nhiên ta cũng chẳng quá
mong chờ Hỏa Tịch đột nhiên xuất hiện cứu ta lúc nguy nan. Chính là …
chính là tại sao Hỏa Tịch kia còn chưa xuất hiện?! Nếu hắn không tới cứu ta, ta thật sự sẽ bị tên Yêu vương đồ bỏ đi kia song tu!
Ma giới chúng ta luôn tin tưởng song tu với số lượng vừa phải sẽ có lợi cho thể xác và tinh thần, có thể nâng cao tu vi, chuyện này không có gì không tốt. Một khi đã vậy, song tu cũng không phải chuyện gì có hại.
Nhưng quan trọng là, sao lại với Yêu vương? Vừa nhìn gương mặt yêu
nghiệt của hắn, ta đã không thấy hứng thú.
Ta nghĩ, nếu phải song tu thì song tu với Hỏa Tịch còn tốt hơn với Yêu
vương. Không hiểu có phải một loạt động tác của Yêu vương trên người
kích thích đến ta hay không, thấy hắn gần cởi nốt lớp quần áo cuối cùng, dưới tình thế cấp bách, ta chợt nhớ đến Hỏa Tịch, liền há mồm kêu to:
“Hỏa Tịch ~”