Thần Poseidon Của Tôi

Chương 17




Sáng hôm sau, tôi mở to mắt ra, trong túi ngủ chỉ có một mình tôi. Nhưng gân cốt của tôi rất thoải mái, tinh lực dư thừa, tựa như chưa từng bị sốt. Tôi vươn vai một cái, nghĩ, tối hôm qua tôi còn chưa bơi tận hứng đâu.

Tôi lại mơ thấy mình là con cá heo màu xanh lam, thân mình mạnh mẽ, bơi lội rất khoái trá trên biển lớn, có khi nghịch ở dòng nước ấm áp, hé miệng cất cao giọng hát cao vút; có khi thu nạp vây lưng, theo thủy triều, tùy ý du đãng; trên mặt biển có những chú cá đang nhảy, tôi bơi nhanh lên trước nuốt vào trong bụng; thấy chấm nhỏ lóng lánh, tôi “phi” đến, làm tạo hình, nhìn của mình trên mặt biển. Tôi hứng thú dạt dào, càng bơi càng nhanh, càng bơi càng nhanh, rồi lặn xuống thật mạnh, một mạch xuống đáy biển. Động phủ của thần tiên, rường cột chạm trổ. Tôi ở giữa vui sướng dạo chơi, đùa nghịch, bỗng nhiên thấy vây cá căng thẳng, bị dây thừng cuốn lấy. Quay đầu nhìn, là loại người nào bắt tôi? Người nọ đi tới theo lốc xoáy quay cuồng trong biển, lập tức xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi còn chưa thấy rõ mặt anh ta, đã mở to mắt ra rồi.

Tôi đứng ở mép thuyền vẫn còn nhớ tới giấc mơ đêm qua, cảm giác tự do mà không bị cản trở trong biển, chợt có nỗi kinh hoảng bao trùm, tất cả là hư ảo như vậy, rồi lại chân thật có thể tin.

Chẳng qua tôi cảm thấy tôi biết đó là ai, là ai ràng buộc tôi rong ruổi trên biển.

Anh ấy anh tuấn mà thông thái, người dùng dây thừng trói tôi là người từ nhỏ tôi đã mang lòng ái mộ.

Diệp Hải cầm một túi bánh đưa cho tôi, nói với tôi: “Em thấy tốt hơn không?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Tôi nói, híp mắt nhìn mặt trời mới lên trên mặt biển, “Diệp Hải, đêm qua cảm anh anh đã ôm tôi. Cảm ơn anh đã đồng ý yêu cầu vô lý của tôi.”

Anh ta không nói chuyện, uống nước, chắc là không nghĩ ban ngày ban mặt tôi lại nhắc tới chuyện này, mà sắc mặt vẫn không đổi, tim không đập

“Những điều hôm qua anh nói, tuy tôi mơ hồ, nhưng tôi cũng hiểu được, tôi vẫn nhớ kỹ.”

“…”

“Có điều, đối với anh, tôi thật sự không động lòng.” Tôi vẫn nhìn mặt trời, nói, nắng sớm làm ánh mắt tôi ê ẩm.

“…”

Anh ta “phì” một tiếng nở nụ cười: “Anh có làm cái gì đâu. À, cái đó, em cũng không cần phải nói cảm ơn, thật ra anh từ nhỏ đã thích bại lộ.”

Lúc này tôi mới quay đầu nhìn anh ta, cẩn thận nhìn.

“Anh đúng là mặt dày, ngày hôm qua là em nói, nếu em không nói anh cũng sẽ cho em xem.”

Tôi không nói gì mà chống đỡ, người này mạnh bạo hơn tôi, tôi cũng không thể cười nổi.

“Em ăn nhiều bánh một chút, đợi lát nữa em còn phải đưa anh đi lặn cùng.” Anh ta nói xong liền đứng lên đi tìm thầy giáo nhờ chỉ bảo. Chỉ còn lại mình tôi, rõ ràng vừa rồi lên tiếng trước muốn đá gánh nặng, lại bị anh ta nói ch sửng sốt.

Trước khi xuống nước tôi lại dặn dò Diệp Hải một lần: “Tôi nói này, vừa nãy thầy dặn, anh nghe có hiểu không? Tôi lặn đến đâu, anh cũng lặn đến đó, không cho anh lặn sâu hơn tôi, anh hiểu không?”

Anh ta nói: “Anh đã biết. Sao em còn Đường Tăng hơn thầy giáo thế?”

Tôi kiểm tra lại những khóa an toàn trên người anh ta, tin tưởng đã khóa chặt rồi mới dùng tay ra hiệu cho anh ta xuống.

Thầy nói: “Để ý cậu ta một chút.”

Tôi khoa tay múa chân “Ok”.

Người mới bọn họ đều có tật xấu là chỉ hận không thể lặn xuống nước, tiểu tử này lại là người xằng bậy như vậy, nên để phòng anh ta xuống nước sẽ lỗ mãng, tôi đã túm lấy tay anh ta khi lặn xuống.

Cách mũ bảo vệ trong suốt, tôi thấy anh ta nhìn tôi cười hì hì, chắc là đang cười nhạo tôi nhiều chuyện đây mà, tôi mặc kệ, anh ta có thế nào cũng không có ý nghĩa nhiều với tôi, nhưng tôi cũng không thể để xảy ra sơ suất gì dưới tay mình.

Hai người chúng tôi đều mặc trang bị cẩn thận, bạn có thể tưởng tượng được, hai người nắm tay nhau đang lặn xuống với bộ dáng thật ngốc nghếch. Qua ba mươi mét, thân thể bắt đầu có phản ứng với sức ép của nước, tôi ý từ từ điều tiết hô hấp. Qua năm mươi mét, anh ta muốn rút tay khỏi tay tôi. Tôi không lay chuyển được, buông lỏng tay.

Chúng tôi tiếp tục thong thả lặn xuống. Tôi chưa từng lo lắng khi lặn như thế này, không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh sắc dưới nước, chỉ sợ anh ta làm ra chuyện gì.

Qua bảy mươi mét, thầy bảo chúng tôi lên, tôi nhìn Diệp Hải ra hiệu.

Diệp Hải quay đầu nhìn tôi, đột nhiên lui ra sau, cách tôi khoảng một cánh tay.

Tôi không rõ tình hình, chỉ nhìn anh ta, bộ quần áo lặn màu trắng bạc, phản chiếu màu xanh lam lóng lánh. Biểu tình của anh ta trong chiếc mũ trong suốt rất phức tạp, thu lại nụ cười thường ngày, giống như đang tự hỏi, giống như đang lựa chọn.

Tôi muốn anh ta trở về.

Lại thấy anh ta chậm rãi cởi bỏ mũ bảo vệ dưới biển, dỡ bình dưỡng khí xuống, tôi không biết anh ta muốn làm gì, lại gần muốn ngăn cản, nhưng tay anh ta nhanh hơn, tránh được, bình dưỡng khí liền bị ném xuống đáy biển.

Cái tên ngốc này đang biểu diễn ảo thuật hay sao?

Tôi bơi đi muốn kéo anh ta lại, giơ tay ra, nhưng anh ta lại đẩy tay, không cho tôi qu

Tôi ngây ngốc tại chỗ.

Anh ta không còn bình dưỡng khí, anh ta thở như thế nào?

Nhưng Diệp Hải không chỉ tháo bình dưỡng khí ra, mà còn chậm rãi mở mũ bảo vệ, tôi cảm thấy anh ta điên rồi, tôi kêu lên, nhưng không ai nghe thấy; tôi lại gần muốn ngăn cản, nhưng anh ta lại lui về phía sau, duy trì khoảng cách với tôi.

Tôi thấy anh ta cởi bộ đồ lặn trên người xuống, mái tóc trôi theo dòng nước về phía trước, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của anh ta, nhíu mày, híp mắt, nhắm môi. Anh ta không vui. Nói không nên lời. Muốn tôi nhìn thấy.

Tôi tháo ống dẫn khí của mình, muốn đưa cho anh ta.

Tay tôi chạm vào tay anh ta, anh ta bỗng nhiên quay người lại, thả người xuống phía dưới, bơi nhanh xuống đáy biển đen tối sâu thẳm.

Tôi không thể phản ứng, không thể nào lựa chọn, một giây sau cũng xoay người, nhanh chóng lặn xuống. Trong đáy biển tối mịt, tôi cố gắng tìm kiếm thân ảnh của anh ta, rất nhanh sau đó, đèn báo hiệu trên lưng tôi chớp động, đồng hồ trên cổ tay biển hiện độ sâu tôi chưa bao giờ lặn tới. Ngực tôi bắt đầu đau, nhưng tôi cảm thấy mình thật chậm chạp. Tôi cũng muốn cởi bỏ bộ đồ lặn cồng kềnh này, thả người lặn xuống, tìm Diệp Hải trở về. Nhưng tôi lại sợ chậm trễ thời

Nước sâu tạo áp lực lớn, tôi kịch liệt thở dốc, tim phổi như đang vỡ ra.

Tôi tỉnh lại, thấy mình đang nằm ở mép thuyền, bên cạnh có cả đống người vây quanh. Tình thế này tôi đã thấy rồi, trong phim Hồ Sơ Tuyệt Mật*, họ gặp người ngoài hành tinh cũng nhìn như vậy.

(*Hồ sơ X (Hồ sơ tuyệt mật), tên gốc tiếng Anh: The X-files) là một bộ phim truyền hình dài tập khoa học viễn tưởng nổi tiếng của Hoa Kỳ. Phim đã từng được trình chiếu trên kênh truyền hình VTV3 của Việt Nam.

Trong bộ phim, đặc vụ FBI Fox Mulder (David Duch y) do muốn tìm lại người em gái mất tích của mình, đã dấn thân vào điều tra tại “X-files” với niềm tin rằng em gái của anh đã bị bắt cóc bởi người ngoài Trái Đất. Mulder rất tin tưởng vào sự tồn tại của người ngoài Trái Đất trong khi người tham gia điều tra cùng Fox Mulder là đặc vụ Dana Scully (Gillian Anderson). Ban đầu, Scully không tin vào những điều mà Fox Mulder nói, nhưng với những bằng chứng cụ thể cùng với những vụ án thực tế cô và Mulder trải qua, dần dần Scully đã tin vào những hiện tượng kỳ bí.)

Tôi ngồi dậy, đầu óc choáng váng đau nhức, cái tên Diệp Hải ngu ngốc kia đâu?

Anh ta cầm chai nước đi tới, tôi túm lấy cổ áo anh ta rồi đánh vào mặt anh ta, hét lên: “Anh là đồ ngốc à?”

Hồ Mỹ Lệ và các anh em tiến tới ngăn tôi: “An Phi, em chờ một chút.”

Tôi nói: “Thầy, anh ta cởi đồ lặn ở dưới biển rồi bơi xuống đáy biển. Thầy, anh ta ngu ngốc chết đi được, sau này em không cần anh ta nữa.”

Không có ai nói chuyện. Họ chỉ nhìn tôi. Những ánh mắt đó, thể hiện rõ hai từ: không tin.

Sau đó tôi phát hiện, là tôi, tôi mới là người toàn thân ướt đẫm nằm trên thuyền, bên cạnh có bộ đồ lặn đã cởi ra, nằm rải rác, bình dưỡng khí và quần áo chia lìa, đó là bộ đồ lặn của tôi.

Thầy nói: “An Phi, em nghỉ một lát, cứ nằm nghỉ một lát. Hơn nửa giờ nữa chúng ta sẽ cập bờ.”

Tôi nói: “Thầy, thầy hãy nghe em nói…”

Hồ Mỹ Lệ nói: “Em nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa, đầu em thiếu oxy, bị ngộ độc kali.”

Tại sao cả người tôi ướt đẫm? Vừa rồi tôi cũng không cởi đồ lặn trên người mình? Nhưng tại sao trang bị của tôi phân tán khắp nơi?

Tôi không hiểu chút nào, tựa vào mép thuyền, cẩn thận nhớ lại chuyện vừa rồi.

Rõ ràng là Diệp Hải, là anh ta lặn xuống muốn tự sát, tôi đuổi theo anh ta. Nhưng

Anh ta để khăn mặt lên mái tóc còn ướt của tôi, tôi dừng sức đẩy anh ta ra, quay đầu chỉ cảm thấy phẫn nộ và nghi hoặc. Ngay cả tóc anh ta cũng khô.

Anh ta mở ra hai tay với tôi: “Được rồi, là anh không đúng. Là anh đột nhiên lặn xuống, anh muốn thử xem em có thể phá kỷ lục của đội không. Nhưng, em lại càng không đúng.”

“…”

“Sao em lại cởi đồ lặn ra rồi kéo anh?” Anh ta nhìn vào mắt tôi, nói, “Em sợ anh chết, chính em cũng không muốn sống nữa sao?”

“Tôi? Không phải tôi, là anh.” Tôi trừng mắt với anh ta, nói, “Là anh cởi đồ lặn xuống, là anh…”

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đen láy vô cùng chắc chắn: “Chúng ta tiếp cận 200m, An Phi, sau khi em thiếu oxy, sinh ra ảo giác…”

Tôi lập tức ngã xuống, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, hoàn toàn không có khí lực. Nếu lời anh ta nói không phải sự thật, vậy thì tại sao bây giờ người tôi lại ướt sũng thế này?

Tôi không thể phản bác, tôi chỉ tin những gì mắt mình nhìn thấy

Diệp Hải xoay người sang chỗ khác, mặt hướng về biển lớn, nắng sớm đã lên cao, bóng dáng của anh ta biến ảo lấp lánh: “An Phi, em còn nói dối được nữa không?”

“…”

“Em nói em không động lòng với anh. Nhưng vì cứu anh, mà em làm như vậy, em không muốn sống nữa sao.”

Tôi cũng không thể phản bác, dù là trong ảo giác của tôi, hay lời họ nói là thật, vào lúc đó, tôi thật sự sợ anh ta rời tôi mà đi, sợ anh ta chìm vào đáy biển.

Bác sĩ dùng chiếc gương nhỏ chiếu vào đồng tử của tôi, tôi cảm thấy hoa cả mắt, cố gắng muốn nhắm lại.

“Không có gì.” Bác sĩ nói, “Có thể hơi mệt thôi. Phải chú ý nghỉ ngơi.”

Lâm Hoa Âm nói: “Dùng aspirin có được không?”

Bác sĩ nói: “Cháu có biết aspirin dùng trong trường hợp nào không?”

Cô ấy bị trách móc, không nhiều lời nữa. Sau khi ra ngoài bệnh viện của trường, hỏi tôi: “Cậu làm sao vậy? Sao lại mất hứng thế? Từ khi đi biển trở về không thấy cậu cười cái nào.

Mẹ cậu ngoại tình, cậu có thể vui vẻ không? Người cậu thích không thích cậu, cậu có thể vui vẻ sao? Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ bị ảo giác, nhưng lại cảm thấy chuyện đó như thật, cậu nghi mình bị chút bệnh tâm thần, cậu có thể vui vẻ chứ?

Nhưng tôi không nói gì cả, đi theo Hoa Âm đến căng tin số 6 ăn cơm.

“Tớ cũng buồn bực, sao lại có cô gái không biết chừng như cậu nhỉ? Quan hệ giữa cậu và Diệp Hải đã tiến triển, cậu còn…”

Tôi ngẩng mạnh đầu lên: “Cậu nói cái gì? Cậu nói lại một lần xem?”

“Không phải cậu và Diệp Hải đã tiến triển à?” Cô ấy nhìn bộ dáng vừa sợ vừa tức của tôi, ngó quanh tìm nhân chứng, thấy người quen đang xếp hàng, hét lớn một tiếng: “Tưởng Tĩnh Nhã, lần trước Âu Á Cầm nói với chúng ta An Phi và Diệp Hải đã tiến triển, lúc ấy cậu cũng có mặt đúng không?”

Cô nàng kia cẩn thận suy nghĩ một chút: “Tớ biết, tớ cũng có ở đó. Diệp Hải quả thật đã tiến triển với An Phi.”

Hoa Âm nói với tôi: “Nghe thấy chưa? Giọng nói của cô ấy tốt chứ? Truyền âm ngàn dặm. Học thanh nhạc đấy.”

Giữa trưa, căng tin rất nhiều người, nhưng phải xếp hàng mua cơm chán muốn chết. Thấy hai bắt đầu có hứng thú buôn chuyện, tôi nhấc chân muốn đi, Lâm Hoa Âm còn chưa hành tôi tận hứng, cách hai hàng chờ mua cơm nói với Tưởng Tĩnh Nhã, chỉ vào tôi: “An Phi, cô ấy còn không tin.”

Không chỉ là những tin tức, nhân vật chính còn hiện thân, đám bạn xung quanh đổ dồn về phía tôi.

Trước khi trốn chui như chuột, tôi chỉ vào Lâm Hoa Âm, nói như muốn khóc: “Tớ, tớ nói với cậu, nếu tớ nhảy từ tầng 33 xuống, thì cậu nợ một mạng người đó.”

Cô ấy giơ tay: “Này, An Phi…”

Tôi hận! Quay đầu nhìn cô ấy lên án, bước chân không ngừng, hậm hực rời khỏi đó.

Cũng không biết đụng phải ai, tôi “A” một tiếng, tránh ra, vài cái bánh nhân đậu rơi xuống đất, cũng may anh ta nhanh tay, bắt được một cái bánh may mắn thoát nạn.

Tôi vừa quay đầu lại, giống như rất lâu rồi không gặp Mạc Lượng, anh cũng bị cái vẻ u oán nhe răng trợn mắt của tôi làm sợ hết hồn.

Tôi giương miệng suy nghĩ cả buổi, nói: “Thầy, thầy Mạc, đi ăn một mình ạ?”

Đá ô liu, đoán không ra.