Thần Phục

Chương 9: Chủ nhân nghiêm khắc và ôn nhu




"Hiện tại ngươi đã biết ta có cảm giác hay không?" Âm cuối phát ra tiêu hồn thực cốt, nam nhân càng khiêu khích hơn nữa, anh dùng đầu lưỡi liếm cắn vành tai cậu, xúc cảm mềm mềm ẩm ướt trêu chọc vành tai mẫm cảm, khiến Hứa Diệp không kiềm nén được sự run rẩy:

"Nhìn ngực ngươi bởi vì roi quất mà trở nên phiếm hồng, nhìn ngươi để lộ ra cái mông vểnh khi mặc tạp dề rửa bát, bộ dáng ngươi ý loạn tình mê nhỏ giọng khóc khi nằm dưới chân ta. Còn có hiện tại, thân thể ngươi đang run rẩy......" Anh dừng một chút, ngậm lấy vành tai đã đỏ lên của Hứa Diệp, dùng đầu lưỡi cùng răng nanh nhẹ nhàng nghiền mài, lời nói theo mỗi một tế bào mạch máu chui vào lỗ tai cậu: "... đều khiến ta có cảm giác."

Cổ họng Hứa Diệp phát ra một tiếng thở gấp trầm thấp, mang theo chút đè nén cấp bách. Ngôn ngữ khiêu khích như vậy ái muội đến mức tận cùng, khiến cậu căn bản không thể chống cự, chỉ có thể tùy ý để tình dục như thủy triều mà trào dâng, khí lực tựa hồ bị rút cạn từng chút từng chút. Bất tri bất giác thắt lưng mềm mại hướng về phía trước, dựa sát vào người nam nhân, tần suất tim đập và hô hấp xen lẫn vào nhau, càng gần sát, càng thân mật, càng khó kiềm chế.

"Chỉ nói chuyện đã hưng phấn thành cái dạng này......" Tay nam nhân đặt ở thắt lưng cậu chậm rãi trượt xuống dưới, ngón tay lưu luyến trên đùi trong của cậu, thuận thế đem nhục huyệt kia mở ra, rồi chậm rãi rút tay để nó khép lại, vô hạn tiếp cận khu vực bí ẩn của Hứa Diệp, lại không thật sự tiến vào. Hứa Diệp đối với sự chọc ghẹo của y không hề có biện pháp, chỉ có thể giống như sủi cảo từ từ bị nấu chín: "Tiểu nô lệ, ngươi thật dâm đãng." Hai chữ cuối cùng là dán vào lỗ tai cậu mà nói, vị trí môi anh chạm vào còn có thể thấy rõ mạch máu tinh tế trên vành tai cậu đang lan rộng, kích thích khiến nô lệ thở dốc trầm trọng. Chất lỏng trong suốt chảy ra từ hạ thể sung huyết, như đang đáng thương khóc, Hứa Diệp nhịn không được thò tay đi sờ, lại bị anh vững vàng chế trụ.

"Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?" Ngón tay nam nhân đừng ở sau huyệt khẩu, vỗ về chơi đùa, thanh âm tràn ngập mê hoặc.

"Chủ nhân, thật là khó chịu......" Hứa Diệp dĩ nhiên động tình, năng lực tự hỏi hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, chỉ biết tha thiết nhìn anh, khó chịu vặn vẹo thân mình.

"Đây không phải là đáp án chuẩn xác." Ngón tay nam nhân ác liệt xoay vòng phía sau cậu.

"Ôm tôi......" Thời điểm sắc mặt cậu ửng hồng nói ra một câu này, cả người đều nóng như lửa đốt. Cảm giác bị bắt hướng người khác cầu hoan khiến Hứa Diệp xấu hổ không nâng đầu lên nổi, đầu óc hỗn độn chỉ còn một câu: "Cầu ngài khiến tôi được giải thoát......"

Nam nhân nhếch môi cười cười: "Nếu muốn thỉnh cầu, hẳn là phải thành khẩn hơn chút nữa?"

Hứa Diệp đã t*ng trùng thượng não, hai mắt nhắm lại, cam chịu cầu xin: "Chủ nhân, ân...... Cầu ngài ôm tôi......"

"Đừng nóng vội, ta cần ngươi cẩn thận nhớ lại một chút quy củ." Nam nhân đè lại thắt lưng cậu, đem cậu đặt trong lòng mình: "Ta bảo ngươi sau khi vệ sinh thì làm cái gì?" Hứa Diệp mềm mềm ngửa cổ, mờ mịt nhìn anh. Mãi đến khi mông cậu trúng một cái tát, ánh mắt mới trong suốt một chút: "...... Trơn." Cậu rốt cuộc nhớ ra rồi, sắc mặt trắng bệch, sau khi tắm rửa xong cậu đã quên làm.

Hứa Diệp có chút hoảng hốt, cậu phát hiện không biết từ lúc nào tình dục trong mắt nam nhân dần dần tiêu tan, thay vào đó là cái loại biểu tình quen thuộc này, khiến cậu bất an, biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

"Nếu ngươi đã cầu ta như vậy, ta chỉ có thể cho ngươi toại nguyện." Lời còn chưa dứt, ngón tay anh ở sau hậu huyệt cậu cứng rắn chen vào, khiến Hứa Diệp sợ hãi kêu lên, muốn lui ra phía trước, lại bị nam nhân gắt gao chặn lại.

Dũng đạo bị dị vật đột ngột mạnh mẽ tiến vào, sự khô khốc gia tăng lực cản khiến cảm giác khó chịu trầm trọng hơn. Hứa Diệp đem đầu chôn tại lồng ngực nam nhân, run rẩy thở dốc, ý đồ muốn hạ thấp vòng eo mềm mại, cưỡng cầu chính mình thích ứng. Mà khi ngón tay thứ hai xâm nhập, mặc dù động tác nam nhân thực thong thả, nhưng ma sát khi trừu sáp bởi vì khô khốc mà đem lại đau đớn, cậu nức nở kéo căng bắp đùi trong, thanh âm cầu xin cơ hồ có chút nức nở: "Chủ nhân... Đau..."

"Hiện tại nói đau còn hơi sớm." Nam nhân dùng thanh âm mê người mà vô tình nói: "Kích thước của ta so với thế này lớn hơn rất nhiều, có thể cho ngươi thành thật lĩnh hội thế nào là đau."

Anh ta không dùng bôi trơn mà muốn trực tiếp làm??? Minh bạch ý tứ này, Hứa Diệp kinh hoảng thất thố, cả người cậu phát run, lấy tay muốn đẩy người đang áp chế chính mình ra, lại bị người nọ rút ngón tay, dùng chút lực đặt cậu trên quầy bar phòng bếp.

"Không được nhúc nhích." Ý đồ phản kháng của cậu khiến ánh mắt nam nhân lạnh đi vài phần, từ trên cao nhìn xuống, cảm giác áp bách lập tức đến: "Ngươi rất rõ ràng ta có thể đối với ngươi làm bất cứ chuyện gì, nếu ta muốn sử dụng ngươi, mặc kệ ngươi có chuẩn bị tốt hay không, ngươi tất yếu phải tách chân ra cho ta sử dụng. Nếu ngươi lười làm công tác chuẩn bị, ta cũng không ngại khiến ngươi dùng thân thể tự tiết ra chất lỏng để bôi trơn. Ngươi có thể cầu nguyện lát nữa ngươi chảy máu đủ nhiều để ta có thể thuận lợi làm ngươi."

Hứa Diệp vô cùng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, ngay cả dục vọng đều tiêu thất, chỉ một mực lắc đầu, co quắp thân thể. Khi nam nhân đem một chân cậu mạnh mẽ kéo ra, cậu gắt gao bắt lấy cánh tay đối phương, nhắm mắt lại, hoảng hốt la lên.

Kia một tiếng "Không cần" thê lương vang vọng khắp phòng, có vài phần hương vị tê tâm liệt phế.

Thời gian tựa như dừng lại, không có thanh âm, cũng không có động tĩnh, chỉ có thân thể Hứa Diệp không ức chế được run rẩy. Cậu thật cẩn thận mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đắng sau mặt nạ, đang từ trên cao nhìn xuống cậu.

Nam nhân cái gì cũng không làm, chỉ im lặng nhìn cậu, lông mi sâu đen phản chiếu thành hình bóng thật dài khiến con ngươi thoạt nhìn càng thêm thâm trầm. Tư thế áp chế như vậy khiến Hứa Diệp càng lĩnh ngộ sâu sắc ai mới là chúa tể. Dưới thân anh, một cử động cậu cũng không dám làm.

"Nhớ kỹ lần giáo huấn này, nô lệ, không có lần sau." Nam nhân buông lỏng cánh tay đang đè cậu.

Hứa Diệp ngẩn người, rõ ràng là nam nhân đã bỏ qua cho cậu, trái tim rốt cuộc từ khủng hoảng vừa rồi dần dần bình tĩnh lại, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: "Vâng, chủ nhân..."

"Ngươi muốn nằm tới khi nào?" Nam nhân rút ra một tờ khăn ướt, xoa xoa tay.

Cho đến giờ phút này, Hứa Diệp mới cảm giác được mặt bàn quầy bar rất cứng rắn và lạnh lẽo, vội vàng đứng dậy. Vừa rồi bị dọa đến choáng váng, lại bị thô bạo đè lên, chân tê liệt thiếu chút nữa xiêu vẹo.

Nam nhân ôm chặt eo cậu, đỡ cậu đứng vững, cúi đầu cẩn thận kiểm tra thắt lưng cùng chân cậu, hỏi: "Chỗ nào bị đau?"

"Không có." Trong lòng Hứa Diệp nổi lên một loại tâm tình không rõ, hấp hấp mũi nói: "Không đau."

"Lên lầu mặc quần áo, đầu bếp sắp đến." Nam nhân liếc liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, nói.

Hứa Diệp vâng lời làm theo.

Đầu bếp gia đình của nam nhân là một vị đại thúc họ Diệp, vô cùng khéo ăn nói, có chút béo, mi nhãn cong cong, bộ mặt ôn hòa. Ông không nói mình từng làm việc ở nhà hàng nào, nhưng Hứa Diệp cảm giác trên người ông có một loại khí thế mơ hồ của những người đầu bếp chuyên nghiệp. Có lẽ bởi cách ông làm đồ ăn rất bình tĩnh thong dong, tương tự với vài vị đầu bếp trưởng trong nhà hàng của Bạch Hạc. Nguyên liệu nấu ăn đều do ông mang đến, mỗi bữa ăn phong phú đa dạng. Ông bắt đầu từ việc chọn nguyên liệu, vô cùng chi tiết giải thích cho Hứa Diệp về mỗi loại đồ ăn, cách làm cũng như đâu là điểm trọng yếu. Trong đó còn liên quan không ít đến tri thức dinh dưỡng và cân bằng chế độ ăn. Về phần những chuyện ngoài nấu ăn, ông một chữ cũng không đề cập tới.

Hứa Diệp học tập thực chăm chú, hữu mô hữu dạng (trông ra dáng) rửa rau thái rau nấu đồ ăn, lúc này một mặtgọt vỏ khoai tây, một mặt hỏi: "Bác Diệp, bác làm ở chỗ này đã bao lâu rồi ạ?"

"Đã hai năm." Ông xem xét liếc mắt nhìn, nhíu mày nói: "Vỏ này gọt quá dầy, nhẹ tay một chút."

"Á..." Cậu ngẩng đầu, nhìn quét cả tầng một một lần. Xác định nam nhân không có ở đây mới nhẹ giọng hỏi: "Bác có biết tên đầy đủ của anh ta là gì không ạ?" Vấn đề quả thật luôn canh cánh trong lòng cậu. Hứa Diệp kỳ thật cũng không biết nam nhân tên là gì, thậm chí ngay cả họ gì cũng không nói cho cậu. Cậu chỉ muốn biết thêm một xíu về vị chủ nhân bí ẩn này.

Đầu bếp ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cậu: "Vì cái gì không tự mình hỏi anh ta?"

"...Như vậy không quá ổn." Mưu kế không thành, cậu cảm thấy hơi mất mát, đành phải tìm lý do qua loa lấy lệ. Ông nheo mắt cười cười, khiến Hứa Diệp có một loại cảm giác bị nhìn thấu, thầm nghĩ ông bác này đúng là "gừng càng già càng cay" a. Bào khoai tây trong chốc lát, lại nhịn không được hỏi lần nữa: "Trước đây, trong căn nhà này, những người ở cùng anh ta...... Nhiều lắm sao?"

Đại thúc thái ớt xanh hỏi lại: "Cậu muốn có được đáp án như thế nào?"

Hứa Diệp sửng sốt, ngượng ngùng cúi đầu, cầm lấy ba củ khoai tây đã gọt vỏ để thái, dao thái trên mặt thớt phát ra tiếng vang, bộ dáng cậu vô cùng nản lòng.

Bữa tối vẫn như trước, mặt nạ nam nhân gắp cái gì cậu ăn cái đấy, ăn xong cậu phụ trách thu dọn thỏa đáng. Toàn bộ quá trình, nam nhân trừ một câu "Lại xới một bát cơm nữa", ngoài ra, một câu cũng không nói. Hứa Diệp theo bản năng cảm giác anh đang sinh khí, trong lòng cậu uể oải giống như cỏ dại mọc thành bụi. Trải qua một hồi kinh hách lúc chiều, cậu vẫn không dám nhìn mặt nam nhân. Lúc này lại càng yên lặng làm việc, một câu cậu cũng không dám nói. Sau khi cậu đưa cho nam nhân một ly sữa còn nóng đặt trên bàn trà, không có được mệnh lệnh kế tiếp, có chút luống cuống đứng một bên.

Nam nhân ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Hứa Diệp suy nghĩ nửa ngày, không nhớ ra có mệnh lệnh nào như thế, có chút mờ mịt nhìn y.

"Hứa Diệp, lại đây ngồi."

Cậu sửng sốt. Nam nhân kêu tên của cậu, ý là trả lại thân phận bình đẳng cho cậu. Cậu đứng đó một lúc lâu, trên mặt hiện ra giãy dụa rối rắm, cuối cùng vẫn đi qua ngồi xuống, cắn răng một cái, rầu rĩ hỏi: "Ngài không cần tôi nữa sao?"

Nam nhân tựa hồ có chút kinh ngạc, hỏi lại: "Vì sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Tôi chọc ngài sinh khí, mà ngài ngay cả trừng phạt đều không muốn cho tôi." Hứa Diệp cúi đầu, mái tóc màu nâu che khuất ánh mắt, thoạt nhìn có chút sa sút."Cậu thấy tôi không phạt cậu nghĩa là tôi muốn vứt bỏ cậu sao?" Quả nhiên cậu nhóc này vì sự tình buổi chiều mà để tâm, nam nhân cười to: "Nếu tôi muốn chấm dứt một mối quan hệ, sẽ trực tiếp nói với cậu ngay lúc đó, căn bản không cần đợi đến sau cơm chiều."

Hứa Diệp hơi mím môi, nghiêng mặt nhìn anh.

"Về phần tôi không có phạt cậu là vì tôi thấy cậu đã nhận được sự giáo huấn. Trừng phạt cũng không phải là sở trường hay ham thích của tôi. Vì vậy cậu cũng không nên vì thế mà cố chấp, tôi trừng phạt cậu chỉ vì muốn kiểm soát hành vi của cậu, đồng thời tăng cường nhận thức về thân phận nô lệ của cậu. Cậu nên nhớ kỹ điểm này." Nam nhân cầm lấy ly sứ trắng trên bàn, nếm một ngụm, đưa cho cậu: "Không nóng, uống đi. Buổi tối cậu ăn quá ít."

Hứa Diệp tiếp nhận cái ly, hương sữa ấm áp mang theo khí tức ấm áp xẹt qua chóp mũi, khiến mũi cậu có điểm chua xót.

"Buổi chiều tôi khiến cậu hoảng sợ?" Thanh âm nam nhân thực ôn hòa, như là mang theo từ tính, dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của người khác.

Hứa Diệp gật gật đầu, chốc lát lại lắc lắc đầu.

Nam nhân thấy bộ dáng cậu ngốc ngốc, không khỏi khẽ cười nói: "Đây là dọa cậu đến choáng váng rồi?"

"Chủ nhân, tôi hiện tại có thể tự do hoạt động sao?" Hứa Diệp đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên. Hiện tại là thời gian đối thoại bình đẳng, cậu có thể đem suy nghĩ của cậu nói cho tôi biết, để tôi có thể lý giải cảm thụ của cậu."

Chỉ thấy Hứa Diệp ngửa đầu đem ly sữa uống sạch sẽ, sau đó liếm liếm sữa còn vương trên môi, buông cái ly, giống như lấy dũng khí, hướng nam nhân bên cạnh nhích nhích, lại gần một chút, dừng lại, lại lại gần một chút, ấp a ấp úng nói: "Tôi muốn......" Cậu nhìn nhìn đối phương, đổi câu nói: "Tôi có thể hay không... ôm ngài?"

Thấy cậu mặt đỏ tai hồng nhìn mình, nam nhân cười, môi mỏng khẽ mở: "Không thể."