Thần Phục

Chương 32: Tín nhiệm




Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Hứa Diệp gọi điện thoại cho Hứa Đình, vốn định nói bóng nói gió hỏi thăm Sở Dục xin phép cho hắn như thế nào. Lại thấy đầu kia điện thoại Hứa Đình trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Hứa Diệp, con náo loạn bên ngoài, ba cũng mở một con mắt nhắm một con mắt mà cho qua, nữ cũng được mà nam cũng không sao, chỉ cần thân thể con không bị thương thì tùy con.

Ba tuy rằng ba nghiêm khắc với con, nhưng ba chuẩn bị những sản nghiệp này cuối cùng cũng vì muốn giao lại cho con. Con không muốn kết thân với Tống gia, ba cũng có thể hoãn lại. Khu đất Đông Lâm nếu một lần ăn không vô cũng không sao, nhưng con như thế nào có thể trêu chọc vào anh ta? Con làm sao dám đi trêu chọc anh ta? Con đến cùng có biết hậu quả thế nào hay không?”

Hứa Diệp cười khổ. Hứa Đình vẫn luôn luôn khôn khéo, ngày đó vẻ mặt mình cương ngạnh quẫn bách chồng chất, khẳng định ông đã nhìn ra manh mối. Ông cho rằng mình không muốn kết hôn với Tống Duyệt Nhiên, vì khối đất kia liên quan đến Sở Dục. Tuy rằng động cơ đoán sai, nhưng kết quả đoán đúng. Hiện tại, bản thân cậu thật sự đã mua dây buộc mình, chạy không thoát thân. Cậu không muốn nhận sai, cũng lười giải thích, bỏ lại một câu “Chuyện của tôi không cần ông quản” Liền vội vàng cúp máy.

Đem cả người mở như cái bánh rán nằm trên giường, cậu thở dài một hơi.

Suốt một buổi sáng, Hứa Diệp không ra khỏi phòng nửa bước. Lần đầu tiên, cậu bình tĩnh uy nghĩ lại hết thảy mọi việc. Từ lúc bắt đầu tạo mối quan hệ với Sở Dục cho đến bây giờ, cậu cẩn thận điểm qua mọi chuyện. Điều quan trọng là cậu làm sao để đối mặt với mọi người trong vai diễn “nô lệ” như thế này đây?

Nếu Sở Dục đã muốn xâm nhập thì cậu không thể kháng cự. Trước đây mỗi tuần chỉ gặp một lần, nhưng bây giờ mỗi ngày đều thấy. Nam nhân dùng phương thức cường ngạnh như vậy, triệt để đảo điên sinh hoạt của cậu. Hứa Diệp rất rõ ràng mình không có năng lực chống lại anh, cho nên ngoại trừ nghe lời, cậu không còn lựa chọn nào khác.

Hiện tại cậu muốn làm rõ, là mục đích của nam nhân.

Sở Dục là người đứng ở vị trí cao cao tại thượng như vậy, làm việc ắt hẳn phải có mục đích nhất định, huống chi y còn là DOM đứng đầu, nắm trong tay mọi thứ là thiên tính của anhy. Trước đây, sở tác sở vi (ý chỉ tất cả những gì mà một người đã làm) của mình chạm đến giới hạn xác định của anh, lúc này “giam cầm” chỉ sợ cũng là một phần điều giáo. Ngày hôm qua, nguyên bản từ trò chơi hai người, anh đã gia tăng một số lượng lớn người đứng xem. Tại đây trong gian phòng, anh gần như cao giọng chỉ ra mình là thân phận nô lệ phục tùng. Chỉ chớp mắt, từ trò chơi ngắn hạn đã phát triển thành lâu dài.

Nếu nói nam nhân ép buộc cậu phải nhận thức rõ địa vị bản thân, khiến cậu phải nghe lời nhiều hơn. Vậy điều anh muốn nhất hẳn là xây dựng cho cậu một quá trình lâu dài, thành lập thói quen và nếp sống cho cậu. Từ hạng quyển trên cổ đến nhũ hoàn trên ngực, cậu cơ hồ đã bị triệt triệt để để đánh dấu, trở thành một vật sở hữu. Cường ngạnh mà nhanh chóng ép buộc như vậy khiến Hứa Diệp kinh hoảng, nhất là khi cậu phát hiện mình dần dần bị lực lượng đáng sợ này thay đổi.

Sở Dục từng nói, trong quá trình BDSM, song phương đều có được sung sướng, mà không phải một phương lăng ngược cùng một phương khuất nhục. Thế nhưng tình huống hiện tại khiến Hứa Diệp bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Ước nguyện ban đầu của cậu chỉ là dựa vào trò chơi này để đạt được khoái hoạt, nhưng cậu lại phát hiện mình đã mơ mơ hồ hồ bị nhốt vào một chiếc lồng sắt hoa lệ, chân chính trở thành một sủng vật. Nhớ tới những nô lệ mang mã cụ trầm mặc quỳ trong câu lạc bộ, cậu triệt để hoảng sợ.

Nhưng cậu có năng lực làm gì?

Phản kháng? Cãi lời Sở Dục sao, hậu quả thực nghiêm trọng. Cậu cũng không muốn lại bị trói trên cái đài mát xa kia một lần nữa.

Chạy trốn? Tuyệt đối không khả năng, một khi cậu làm như vậy, ngày bị bắt về chỉ sợ càng chật vật hơn so hiện tại vạn lần.

Tuyệt thực kháng nghị? Hứa Diệp sờ sờ cái bụng xẹp xuống. Tối hôm qua chưa ăn được nhiều, lại bị ép buộc lâu như vậy, điểm tâm sáng nay cũng chưa ăn, lúc này đã giữa trưa, cậu sớm đói đến mức bụng kêu ọt ọt. Suy xét đến loại phương thức kháng nghị rất tra tấn mình này, Hứa Diệp sau ba giây liền bỏ qua.

Cậu quyết định chờ Sở Dục trở về, tìm anh nói chuyện rõ ràng, chung quy anh cũng không phải là người không nói đạo lý. Về phần phải làm sao thuyết phục anh cho mình tự do, còn cần cẩn thận suy xét. Buổi chiều vẫn còn thời gian, hiện tại cậu cần ăn chút gì để trấn an dạ dày không ngừng kháng nghị.

Hứa Diệp đứng dậy mở tủ quần áo, nam nhân chuẩn bị cho cậu không ít quần áo, đều đã giặt sạch ủi phẳng. Cậu tùy ý cầm một kiện T-shirt rộng rãi mặc vào, mở cửa xuống lầu.

Trải qua cường độ kích thích cao ngày hôm qua, hôm nay cậu đã có một chút năng lực miễn dịch, nhưng thời điểm thấy Tiêu Tuần cậu vẫn không khỏi xấu hổ.

“Hứa thiếu, ngài dậy rồi.” Tổng quản mỉm cười giải thích: “Thiếu gia lúc gần đi phân phó không cần quấy rầy ngài nghỉ ngơi, cho nên không gọi ngài dậy dùng bữa sáng. Hiện tại dùng cơm trưa luôn sao?”

Hứa Diệp đứng trên cầu thang, nhìn lướt qua hai gã hắc y bảo tiêu đứng ở cửa, lại nhìn nhìn bác Diệp trong phòng bếp. Ngực trái có chút cảm giác đau đớn kích thích khiến cậu xấu hổ, mặt đỏ lên, hỏi: “Có thể đưa tới phòng cháu không?”

Tiêu Tuần cơ hồ lập tức đáp lại: “Đương nhiên.”

Cậu nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, hỏi: “……Phòng cháu có cố định thời gian quét tước không?”

“3h buổi chiều, nếu ngài cần, hoàn toàn có thể điều chỉnh.”

“Hôm nay không cần quét tước, cháu sẽ ở trong phòng cả ngày.”

“Được. Có cần đưa trà buổi chiều cho ngài không?”

“Không cần ạ, cám ơn bác.” Hứa Diệp giống như con ốc sên nhanh chóng chui về phòng cậu.

Ăn cơm xong, cậu ngồi trước máy tính, mở một văn bản ra, điều chỉnh sửa sang lại suy nghĩ và lý do thoái thác của mình, không chút tự tin có thể thuyết phục người nọ. Ở trên mạng tra xét “Kỹ năng đàm phán” nửa ngày, lại phát hiện mình căn bản không có con bài nào chưa lật. Trong đầu lộn xộn một mảnh. Cậu kinh hoảng mình còn chưa nói xong đã bị một câu “Không được” đá trở về. Nghĩ đến mai sau, mình có thể bị giam cầm trong căn phòng này, cậu buồn khổ trong lòng, ngẩn người nhìn khung cảnh trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.

4h rưỡi chiều, Tiêu Tuần đến gõ cửa, mời cậu xuống thư phòng.

Nghĩ cũng biết, Sở Dục đã trở lại.

Hứa Diệp dây dưa đi xuống, đến trước mặt nam nhân, nhẹ giọng kêu: “Chủ nhân.”

Sở Dục ngồi trên sô pha trong thư phòng, lật giở một chồng tư liệu trong tay, giương mắt nhìn nhìn cậu, nói: “Ngồi đi.”

Hứa Diệp sửng sốt.

Nam nhân thấy cậu bất động, giọng nói mang theo một điểm trêu tức: “Cậu muốn đứng nói chuyện với tôi? Hay là, muốn quỳ xuống?”

Hứa Diệp lập tức ngồi xuống sô pha dành cho một người bên cạnh.

Hôm nay Sở Dục mặc một chiếc áo sơmi có hoa văn cách điệu, màu xanh nhạt làm nền cho những đường cong màu trắng, sạch sẽ gọn gàng mà nhã nhặn, màu sắc thanh thoát hơn rất nhiều so với đen trắng xám đơn điệu thường ngày. Quần tây màu trắng bao lấy mông cong và chân dài, cắt may vừa vặn chuẩn xác.

Luôn cảm giác có chút cùng không giống với bình thường.

Nghe được một tiếng cười khẽ của nam nhân, Hứa Diệp mới phản ứng lại, mình đã nhìn chằm chằm người ta nửa ngày, tức khắc quýnh lên, đỏ mặt dời đi tầm mắt.

Sở Dục buông tư liệu trong tay, lấy hồng trà đã sớm được chuẩn bị sẵn trên bàn, thản nhiên tựa lưng vào sô pha: “Hôm nay làm những gì?”

Hứa Diệp vẫn luôn có chút khẩn trương khi đối mặt với anh, nói: “Vẫn ở phòng, ân…… Nghỉ ngơi.”

“Tôi đã xem qua báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cậu, cường độ ngày hôm qua tuy rằng lớn hơn một chút, nhưng không tới mức khiến cho cậu phải nằm một ngày.” Nam nhân như đang tuần tra trên chính lãnh địa của mình, dùng tầm mắt mang theo cảm giác áp bách thong thả đảo qua đảo lại trên khuôn mặt cậu: “Nói đi, cậu chắc hẳn đã chuẩn bị không ít lời muốn nói với tôi, không phải sao?”

Anh biết rõ hôm nay sẽ phát sinh cái gì, đối với suy nghĩ của Hứa Diệp nắm rõ như lòng bàn tay. Chút kẹo đường này tuyệt đối không dám cùng anh cứng đối cứng, cậu chỉ có thể âm thầm vận dụng tiểu não của mình để suy nghĩ làm sao thu lại một chút quyền tự chủ từ anh. Về nhà anh đã nghe Tiêu Tuần báo cáo, người nọ quả nhiên rụt trong phòng cả ngày.

Nghĩ đến cậu một mình trốn trong vỏ ốc sên, đăm chiêu ủ dột suy tư xem phải làm thế nào để thuyết phục mình, nam nhân nở nụ cười trong lòng.

Hứa Diệp nuốt một ngụm nước miếng, ngực hồi hộp như đánh trống. Ngồi trong thư phòng so với ngồi ngay ngắn trước bàn đàm phán còn muốn khẩn trương hơn một vạn lần. Hơn nửa ngày mới đỏ mặt mở miệng: “Tôi sở dĩ đặt chân vào giới BDSM, là vì tôi từng cho rằng mình bị lãnh đạm. Ân…… Ngài đã cho tôi rất nhiều khoái hoạt, tôi vô cùng cảm tạ ngài. Tôi đồng ý ngài là chủ nhân của tôi, cũng nguyện ý trong cuộc sống sau này sẽ lấy thân phận làm nô lệ của ngài mà tồn tại, cho đến khi ngài ngưng hẳn loại quan hệ này. Như ngài đã thấy tôi không phải là một nô lệ đủ tốt, có khi sẽ vứt bỏ tự giác của một nô lệ, khiến ngài hao tâm tổn trí, chọc ngài tức giận không vui. Tôi nguyện ý nhận trừng phạt cùng giáo huấn của ngài, cũng sẽ cố gắng để bản thân mình càng trở nên tốt hơn.” Cậu hơi mím môi, thấp thỏm nhìn nhìn sắc mặt đối phương.

“Tiếp tục.” Sở Dục vừa uống trà vừa nghe, trên mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Hứa Diệp kiên trì nói: “Trong suốt một ngày hôm nay, tôi nghĩ rất nhiều, về sinh hoạt cùng tương lai của tôi, về quan hệ giữa ngài và tôi, còn có suy nghĩ của ngài…… Điều này rất khó đối với tôi, tôi không đoán được tâm tư của ngài, không biết ngài muốn làm cái gì, không biết ngài quyết định để tôi ở lại chỗ này một tuần là vì cái gì, cũng không biết một tuần sau ngài có đồng ý cho tôi rời đi hay không. Trên thực tế, tôi còn chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác để thuyết phục ngài, thế nhưng……” Cậu cụp mí mắt xuống, thần sắc bi tráng giống như muốn đập nồi dìm thuyền: “Thế nhưng hiện tại tôi sẽ không nghĩ lung tung nữa. Ngài là chủ nhân của tôi, ngài nắm giữ mọi thứ của tôi, tôi hẳn là nên tín nhiệm ngài…… Vô luận tôi nghĩ hay muốn làm cái gì, tôi sẽ không giấu diếm mà sẽ nói hết cho ngài, để ngài quyết định.” Cậu nâng mặt lên, dùng con ngươi hắc bạch phân minh nhìn nam nhân trước mặt, thập phần nghiêm túc nói: “Chủ nhân, có thể chấp thuận cho tôi tiếp tục đi làm hay không?”

Môi mỏng cong lên độ cong dễ nhìn, tầm mắt Sở Dục xẹt qua ngón tay của cậu bởi vì khẩn trương mà cuộn tròn, thân thể căng thẳng, và biểu tình khẩn thiết lại bất an, nhướn mày: “Nếu tôi không đồng ý?”

Ánh mắt Hứa Diệp run run, như tiểu cẩu mất xương, biểu tình thất vọng thoạt nhìn có vài phần đáng thương. Đầu lại rủ xuống, đem những gợn sóng trong ánh mắt che lại, cúi đầu đáp lại: “Hết thảy do ngài quyết định.”

“Cởi quần áo ra.” Nam nhân buông chén trà xuống, nói: “Lại đây.”

Hứa Diệp cưỡng chế uể oải trong lòng, làm theo, chỉ sau chốc lát đã đem bản thân cởi sạch.

Sở Dục kéo cậu vào lòng, để cậu ngồi trên đùi mình. Lấy xuống vòng bảo hộ trên ngực cậu, sau đó bôi chút thuốc mỡ mát lạnh cho cậu, khi ngón tay đụng chạm tới điểm nổi lên kia, Hứa Diệp run run một chút. Nam nhân dừng tay, hỏi: “Đau?”

Sắc mặt cậu có chút quái dị mím môi. Kỳ thật trừ một điểm đau, ngón tay khẽ xoa khiến địa phương kia vừa tê vừa ngứa, cũng không biết có phải vì xuyên nhũ hoàn hay không, nơi đó trở nên đặc biệt mẫn cảm. Làm sao cậu có thể thừa nhận điều này, đành phải trả lời: “Có một chút……”

“Hôm nay, cậu có cảm thấy thân thể không thoải mái hay không? Giống như người nóng lên.” Sở Dục lấy tay sờ sờ trán cậu.

“Không có.”

Sau khi cẩn thận thoa thuốc mỡ, Sở Dục mới đổi vòng bảo hộ cho cậu, so với cái trước thì thoạt nhìn nhỏ hơn một chút, cũng ít nhô ra hơn. Nam nhân nhìn cậu nói: “Cảm thấy tôi hạn chế tự do của cậu, đúng không?”

Hứa Diệp ngẩn ra, không lên tiếng.

“Làm chủ nhân, ngoại trừ tôi đưa ra yêu cầu với cậu, tôi cũng phải đồng dạng có trách nhiệm với cậu.” Tay của Sở Dục ôm lấy thắt lưng của cậu, nói: “Miệng vết thương nếu không xử lý tốt sẽ dễ dàng lây nhiễm. Hạn chế khu vực hoạt động của cậui là vì tôi cần luôn luôn chú ý trạng thái của cậu, bao gồm thức ăn, dùng thuốc và tâm lý của cậu. Sau bảy ngày, tôi sẽ tiến hành đánh giá sức khỏe của cậu, nếu tất cả đều bình thường, cậu có thể trở về.”

Hứa Diệp mở to hai mắt, sửng sốt hỏi: “Thật sự?”

Sở Dục cười: “Bằng không cậu nghĩ tôi muốn làm gì với cậu? Đem cậu nhốt trong nhà này, làm của riêng, giam cầm cậu sao? Ngày đêm không ngừng ngược đãi cậu?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Hứa Diệp phiếm hồng, không được tự nhiên nói: “Không phải……”

“Hứa Diệp, tôi không có hứng thú giam cầm cậu. Nếu tôi muốn làm như vậy, hoàn toàn có thể dùng phương thức kịch liệt hơn. Nhưng cậu không phải cuồng thụ ngược, đồng dạng, tôi cũng không phải cuồng thi ngược. Tôi từng nói, quan hệ chủ nô ở chung là phương thức có thể khiến cả hai bên đều có được khoái hoạt. Tuy rằng nhìn bề ngoài sẽ thấy tôi ra lệnh ép buộc cậu phục tùng, nhưng bản chất hẳn là cậu tự nguyện phục tùng tôi. Nói như vậy, cậu hiểu không?

“Đúng vậy.” Hứa Diệp gật gật đầu, hiện tại cậu có chút áy náy. Cậu xuyên tạc ý tứ đối phương, lúc nãy còn suy xét phải giãy dụa thế nào.

“Trên thực tế, hôm nay, tôi cho cậu một hồi trắc nghiệm.” Sở Dục cười cười: “Tôi không cởi bỏ hạng quyển của cậu, cố ý lưu lại một chỉ lệnh cấm ra ngoài mơ hồ, cho cậu một giả tưởng cậu đang bị giam cầm, là muốn xem phản ứng của cậu. Mọi thứ đều đúng như dự đoán của tôi, duy nhất ngoài ý muốn là cậu không có ý đồ thuyết phục tôi, mà trực tiếp đưa ra yêu cầu với tôi. Điều này rất tốt.” Nam nhân vuốt ve lưng cậu: “Cậu rốt cuộc bắt đầu thử tin cậy tôi, giao quyền quyết định cho tôi.”

“Chủ nhân……” Cậu cúi đầu kêu lên.

“Về sau thời gian đối thoại bình đẳng, có thể gọi tên tôi.”

Hứa Diệp giật mình ngơ ngẩn, một lát mới thử mở miệng: “…… Sở Dục.”

“Ân.”

“Sở Dục.” Cậu lại gọi một tiếng.

Khuôn mặt anh tuấn tú của nam nhân giãn ra, mỉm cười: “Kêu đến nghiện sao?”

“Sở Dục, tôi có thể hay không……” Thỉnh cầu còn chưa nói xong, Hứa Diệp đỏ mặt trực tiếp đem miệng ghé qua, cho đến khi chạm vào môi người nọ. Nam nhân vui vẻ nhiệt tình tiếp nhận nụ hôn chủ động lại mang theo chút xấu hổ này. Khí tức hồng trà trong khoang miệng giao triền cùng hơi thở. Nụ hôn này mềm nhẹ mà ngọt ngào, tưởng như lông vũ rơi xuống mặt nước, xoay tròn lay động giữa những gợn sóng dịu dàng. Thật dài, thật lâu, tưởng như hai người đã say mê chìm đắm không thoát ra được. Đến khi không khí trong phổi sắp dùng hết, cậu mới lưu luyến rời đi.

“Quy củ không học tốt, nhưng lá gan lại càng lúc càng lớn.” Sở Dục vỗ vỗ cái mông trần trụi của cậu: “Quỳ xuống bên cạnh.”

Hứa Diệp lập tức quỳ đứng bên chân cậu.

“Trong một tuần ngươi ở nơi này, nếu muốn ra ngoài tất yếu phải báo cho Tiêu Tuần, bác ấy sẽ sắp xếp người đưa ngươi đi. Thời gian này ngươi cần ăn kiêng rất nhiều loại ẩm thực, cho nên tuyệt đối không được ăn cái gì bên ngoài. Thời gian ban ngày cho ngươi tự do chi phối, trước năm giờ chiều phải trở về. Sau khi bắt đầu bữa tối, ta sẽ yêu cầu ngươi tiến vào trạng thái nô lệ. Nghe rõ chưa?”

“Dạ, chủ nhân.”

“Rất tốt, sáu ngày kế tiếp ở chung vui vẻ, tiểu nô lệ của ta.”