Thần Phục

Chương 31: Ta đánh dấu ngươi




Hứa Diệp thật sự kinh hoảng, khuôn mặt sợ hãi trắng như tờ giấy, cả người phát run. Trong ánh mắt cầu xin còn có một tia tuyệt vọng, như con cá nhỏ gần chết cố giãy dụa cuối cùng khi bị ném lên bờ.

Điều này quả thật là hiệu quả Sở Dục muốn.

Anh muốn khiến cho vật nhỏ không nghe lời này phải chân chính kinh hoảng một lần. Cho nên anh chuẩn bị làm cái gì, anh sẽ không nói cho Hứa Diệp biết, anh muốn cho cậu một dấu hiệu thuộc về mình. Khiến Hứa Diệp tận mắt chứng kiến anh dùng dụng cụ kim loại trên thân thể cậu, để cậu tự cảm thụ được sự đau đớn khi kim châm bén nhọn đâm vào người, khắc sâu cảm giác vô lực phản kháng hiện tại, chặt chẽ nhớ kỹ đau đớn cùng sợ hãi hôm nay, để cậu không dám làm vài chuyện khiến anh không vui nữa.

Nhưng mà khi thấy bộ dáng Hứa Diệp sợ đến mức khóc nức nở, anh lại mềm lòng.

Sở Dục thở dài, tắt điều khiển từ xa, lấy khóa miệng xuống. Anh cúi người, hai tay ôm lấy khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi kia, ôn nhu nói: "Nô lệ, nhìn ta. Ngoan, nhìn ta." Nam nhân lấy ngón tay lau đi giọt lệ ở khóe mắt cậu, trấn an vuốt tóc cậu.

Hứa Diệp một lát mới bình tĩnh trở lại, một đôi mắt ướt sũng bi ai nhìn nam nhân là chúa tể của cậu, lời nói cầu xin mơ hồ lộn xộn: "Chủ nhân...... Tôi sẽ nghe lời...... Cầu ngài, cầu ngài......" Cậu không biết Sở Dục muốn làm gì với cậu, chỉ cần vỏn vẹn những dụng cụ kim loại kia và nước thuốc được mang tới đã đủ khiến cậu sợ hãi kinh hoảng phát run.

"Đừng khẩn trương, thả lỏng." Sở Dục nhẹ nhàng vuốt má cậu, lấy ra một chiếc hộp trong suốt, mở ra cho cậu xem. Bên trong có chất lỏng không màu, và còn đang ngâm hai nhũ hoàn màu đen tinh tế mảnh khảnh, tựa hồ còn lấp lánh ánh sáng, không nhìn ra làm bằng chất liệu gì: "Ngươi biết đây là cái gì, đúng không?"

Hứa Diệp ngẩn người, nhẹ nhàng gật gật đầu. Cậu từng nhìn thấy nhũ hoàn, trên người mấy MB từng bồi cậu đều có vật nhỏ này. Hiện tại cậu đã rõ ràng nam nhân muốn làm gì. Cái kìm vừa rồi hẳn là dụng cụ đâm xuyên, mà không phải là cái loại khí cụ khủng bố như trong tưởng tượng của cậu. Nhưng mà bị dị vật đâm vào thân thể là vẫn chuyện đáng sợ, Hứa Diệp lo sợ không yên mở miệng: "Chủ nhân...... Có thể không cần hay không...... Tôi không dám phạm sai lầm nữa đâu, thật sự không dám......"

"Ta từng nói, hết thảy mọi thứ đêm nay do ta chi phối, mà ngươi không có quyền cự tuyệt." Thanh âm Sở Dục như đàn violoncello, ôn hòa mà mê hoặc, anh nâng mặt Hứa Diệp lên, nhìn thẳng cậu: "Nô lệ, hôm nay ta sẽ chỉ sử dụng một cái trong đó để đánh dấu ngươi. Nó sẽ trở thành một bộ phận của thân thể ngươi, giống như ta sẽ xâm nhập vào toàn bộ sinh hoạt của ngươi. Nó là kí hiệu thể hiện ngươi thuộc về ta, nhắc nhở ngươi cảm nhận được sự tồn tại của ta." Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Cảm giác đầu v* bị đâm xuyên sẽ đau đớn hơn cảm giác bị kim tiêm đâm vào cơ thể một chút. Sở dĩ trói chặt ngươi, là vì sợ ngươi lộn xộn mà làm bản thân bị thương. Để ngươi đạt được khoái cảm là vì muốn giảm bớt cảm giác đau đớn của ngươi. Thủ pháp đâm xuyên của ta rất tốt, sẽ không khiến ngươi quá mức đau đớn, hơn nữa những đồ vật kia đã được chuẩn bị ổn thỏa bao gồm cả tiêu độc, tất cả thuốc và băng gạc cần thiết cũng ở đây, ta có thể bảo đảm an toàn của ngươi. Cho nên, ta muốn có được tín nhiệm của ngươi."

Lông mi thật dày của Hứa Diệp dính những giọt nước mắt, ánh mắt cậu bắt đầu rõ ràng đen trắng, tuy rằng vẫn còn chút chút bất an, nhưng không có kinh sợ như vừa rồi. Giờ phút này, cậu rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại.

Cậu nhìn nam nhân trước mặt, mũi có điểm chua chua. Sở Dục ra tay phạt cậu, là vì cậu phạm sai lầm. Mà mặc dù đang tức giận, mặc dù đang giáo huấn cậu, nhưng vẫn sợ cậu vì giãy dụa mà thụ thương, vẫn khống chế mức độ, tận lực khiến cậu không cảm thấy đau đớn. Vốn có thể cường ngạnh trấn áp cậu, nhưng vẫn dừng lại, kiên nhẫn giải thích cả quá trình cho cậu nghe, mọi thứ đều cẩn thận chu đáo, tinh tế tỉ mỉ.

Cậu sợ đau, cậu sợ cảm giác thân thể bị đâm xuyên, cậu không thích ngực đeo cái gì đó.

Thế nhưng nếu là điều người kia muốn......

Nếu là người kia đeo lên cho mình......

Nếu là dấu hiệu của người kia......

Hứa Diệp nhìn nhìn nhũ hoàn nho nhỏ kia, hơi mím môi, đứt quãng nói: "Chủ nhân...... Tôi là nô lệ của ngài, hết thảy mọi thứ của tôi đều thuộc về ngài, ngài có quyền làm bất cứ chuyện gì đối với tôi...... Tôi sẽ tín nhiệm ngài......"

Thanh âm cậu rất nhẹ, còn mang theo giọng mũi vừa mới khóc. Trên mặt lại hồng hồng, lông mi rung động, giống như cánh côn trùng xinh xắn.

Bắt buộc là một chuyện, tự nguyện lại là một chuyện khác.

Con ngươi của Sở Dục dịu dàng mà thâm trầm như biển cả, anh cúi xuống, hơi hơi nâng cằm Hứa Diệp lên, cúi đầu che phủ môi cậu.

Chủ nhân đang hôn cậu.

Cả người Hứa Diệp run lên, nhắm mắt, ngửa đầu đáp lại. Cánh môi mềm mại chủ động tách ra, tùy ý để đầu lưỡi xâm nhập giao triền với mình, cắn nuốt liếm mút tỉ mỉ mỗi một nơi trong miệng cậu, không khí trong lồng ngực phảng phất như không đủ dùng, muốn đòi lấy từ trong miệng người nọ. Dưới nụ hôn kiều diễm mà triền miên như vậy, thân thể cậu lại dần dần nóng lên, tình dục mới lành lạnh lại dễ dàng nhen nhóm lần nữa.

Nhưng mà hết thảy mới chỉ là bắt đầu, dương v*t giả chôn trong thân thể cậu bỗng nhiên tỉnh dậy, không ngừng chấn động đụng chạm vào tuyến thể yếu ớt của cậu. Hai điểm nổi lên trên ngực bị ngón tay Sở Dục khiêu khích, như nụ hoa nho nhỏ đứng thẳng. Kích thích nhiều tầng như vậy khiến Hứa Diệp nhịn không được muốn hét chói tay, lại bị Sở Dục hôn hôn chặn miệng, tất cả thanh âm ngăn lại trong cổ họng.

Thân thể run rẩy, ý loạn tình mê.

Thời điểm miệng lưỡi tách ra, nam nhân đeo lên một tấm che mắt cho cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta ở chỗ này. Đem bản thân mình giao cho ta là được rồi."

Luật động của dương v*t giả lại nhanh hơn, tầm mắt bị cướp đoạt, các giác quan khác tự nhiên trở nên càng mẫn cảm. Khoái cảm cuồn cuộn cuốn tới khiến Hứa Diệp rên rỉ nức nở. Thân thể căng thẳng, làn da run rẩy, cái cổ ngửa ra sau, cậu hoàn toàn sa vào thế giới ái dục, hoàn toàn không thể chú ý đến đủ loại đụng chạm mềm nhẹ trên ngực cậu của người nọ. Chỉ trong chớp mắt cao trào, bên trái ngực xẹt qua một chút đau đớn tê dại, giống như một mảnh lông chim rơi xuống, ở vị trí gần tim cậu nhất.

"Kết thúc, ngươi làm rất tốt." Thanh âm Sở Dục lượn lờ bên tai, ôn nhu mà an định. Hứa Diệp cảm giác được dương v*t giả chậm rãi được rút ra, trói buộc trên người nhanh chóng được cởi bỏ, đôi chân bị trói đến mức có chút tê mỏi được anh đặt trên đài mát xa. Nửa bộ phận trên của mát xa đài dần dần được nâng lên, cũng nâng nửa người trên của cậu lên, để cậu chuyển sang tư thế ngồi: "Trước tiên đừng mở mắt." Tấm che mắt dính lệ của cậu bị lấy đi, ngay lập tức, một bàn tay ấm áp bao phủ đôi mắt cậu: "Thích ứng trong chốc lát rồi mở mắt ra."

Hứa Diệp chậm rãi bình phục thân thể, mở to mắt, phát hiện ngọn đèn trong Lồng Sắt đã bị điều chỉnh cho tối hơn. Ánh sáng màu vàng khiến mọi thứ có vẻ mông lung mềm mại. Khí lực toàn thân cậu đều bị hút khô, ngay cả nâng tay lên cũng tốn sức, đáng thương hề hề kêu: "Chủ nhân......"

Sở Dục mỉm cười nhìn cậu nói: "Rất xinh đẹp."

Hứa Diệp cúi đầu nhìn, ngực trái chịu đủ chà đạp, trên núm vú đỏ sẫm được đeo nhũ hoàn tinh tế xinh đẹp, phản chiếu ánh sáng mỏng manh. Quả thật...... rất dễ nhìn nha......

"Hai ngày này cần chú ý, không được để dính nước." Sở Dục cầm lấy một chiếc túi plastic đặc chế trong suốt, trong đó có vòng bảo hộ nho nhỏ, trên vòng còn có hai lỗ thông khí bé tẹo.

Nam nhân đứng bên cạnh đài mát xa, để Hứa Diệp dựa vào người mình, vuốt ve đầu cậu, hỏi: "Đau không?"

"Có một chút." Hứa Diệp rầu rĩ nói.

Trong chớp mắt đâm xuyên kia cảm giác đau đớn không rõ ràng, nhưng cao trào qua đi, trên người vẫn có chút đau đớn nhỏ vụn tản ra.

"Đã nhận được giáo huấn?"

"...... Vâng, chủ nhân." Hứa Diệp đỏ mặt cúi đầu đáp lại.

"Ngoại trừ đôi nhũ hoàn này, ta còn đặt làm ba cái khác nữa, dùng làm trang sức phía dưới." Con người thâm trầm của Sở Dục nhìn cậu: "Ngươi tốt nhất đừng cho ta cơ hội dùng bọn nó trên người ngươi."

Hứa Diệp run lên, giống như tiểu động vật bị kinh hách mà tìm kiếm an ủi, đem đầu cọ cọ vào người nam nhân: "Sẽ không...... Chủ nhân, tha thứ cho tôi có được hay không?"

"Được." Sở Dục cười cười, ôm ngang cậu lên, xuống lầu, vào phòng ngủ và phòng tắm của mình.

Ngày hôm sau Hứa Diệp tỉnh lại, đã sắp đến giữa trưa. Cậu nằm trong phòng khách thuộc về mình, nửa người trên trần trụi, trên người đắp một cái chăn mềm nhẹ màu trắng.

Trên người thực nhẹ nhàng khoan khoái, ngực trái còn có chút đau đớn, hậu đình hôm qua bị chà đạp có chút không khỏe. Cậu nằm một lát, bỗng nhiên phản ứng lại hôm nay là thứ hai, nhất thời kinh hãi từ trên giường ngồi dậy.

Đang trong thời gian làm việc a, hôm nay còn có hội nghị thường kỳ, giờ này chắc đã muộn lắm rồi.

Cậu lo lắng không yên mặc quần áo, đụng tới vòng bảo hộ nho nhỏ dán trước ngực, nhất thời cứng đờ. Dù là loại sơmi lớn nhỏ thế nào cũng căn bản không thể che hết, như thế này thì đi làm sao được? Phản ứng đầu tiên của cậu là kéo xuống, thời điểm ngón tay đụng tới thì cậu gắng gượng ngừng lại. Lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Sở Dục.

"Chủ nhân: Tôi có thể lấy xuống vòng bảo hộ trên ngực trái hay không? – Nô lệ của ngài."

Chỉ chốc lát sau, tiếng chuông vang lên. Sở Dục thế nhưng trực tiếp gọi lại cho cậu.

"Ách, chủ nhân?" Lần đầu tiên nghe được thanh âm nam nhân từ điện thoại, ngược lại cảm thấy có chút đặc biệt.

"Vì sao muốn lấy xuống?" Sở Dục hỏi.

"Mặc quần áo không thuận tiện, như vậy...... Không thể ra ngoài."

"Thứ đó tất yếu phải mang ít nhất ba ngày. Ta an bài người cho ngươi, với là những chuyện cần phải ra ngoài thì giao cho cậu ta làm."

Hứa Diệp sửng sốt: "Nhưng tôi muốn đi làm......"

"Ta vừa nói với Hứa Đình, cho ngươi nghỉ một tuần. Một tuần này ngươi ở trong nhà ta." Anh chi phối và quyết định tất cả, không có bất cứ thương lượng hay bàn bạc nào cả.

Hứa Diệp triệt để cứng đờ.

Đầu kia của di động hỏi: "Còn chuyện khác sao?"

Hứa Diệp trầm mặc một lát, đáp: "Không có."

"Nếu có bất cứ vấn đề gì đều có thể tìm Tiêu Tuần. Trước năm giờ chiều ta sẽ trở về." Nói xong cúp máy.

Hứa Diệp đứng yên một hồi lâu, đặt điện thoại xuống, cởi áo sơmi. Khi đứng trước gương trong phòng tắm, cậu mới phát hiện trên cổ mình vẫn còn đeo hạng quyển kia. Chuông nhỏ bị lấy đi, cho nên vừa rồi cậu không chú ý tới mình cư nhiên vẫn mang nó.

Bản thân mình đã thích ứng sao? Cậu đưa tay sờ sờ hạng quyển trên cổ, lại chạm vào vòng bảo hộ trên ngực trái. Cậu cảm giác mình bị một bàn tay vô hình gắt gao chế trụ, khó chịu đến mức sắp hít thở không. Cậu nhớ tới lời Sở Dục nói đêm qua.

— Ta sẽ xâm nhập vào toàn bộ sinh hoạt của ngươi.

Nhưng anh ta muốn đem mình trở thành cái gì?

Nô lệ, sủng vật...... Hay là cấm luyến?