Thần Phục

Chương 10: Cần một từ an toàn




Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Hứa Diệp giống như bị một thùng nước lạnh tạt vào tim, biểu tình trên mặt cứng nhắc, nản lòng cúi đầu. Lúc này, cổ tay cậu bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp bắt lấy, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo ngã, cả người bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc. Trên đỉnh đầu cậu thanh âm trầm thấp của nam nhân mang theo tiếu ý: “Chỉ có thể để tôi ôm cậu.”

Hương khí nhàn nhạt quanh quẩn tại chóp mũi, gần sát như vậy có thể khiến cậu cảm nhận được nhịp tim đập trong lồng ngực trầm ổn mà hữu lực của nam nhân. Hứa Diệp ôm eo anh, đem hai chân cuộn tròn lại, hoàn toàn thả lỏng nằm trong lòng anh. Cậu rốt cuộc phát hiện mình không còn thuốc chữa, cứ mãi sa ngã cứ mãi đắm chìm. Mặc dù nhiệt độ trong phòng được cố định để phù hợp với thân thể trần trụi của cậu, nhưng cậu chính là muốn lồng ngực ấm áp này. Cứ muốn mãi cuộn tròn trong lòng nam nhân.

Bàn tay nam nhân di chuyển từ trên xuống dưới, ôn nhu khẽ vuốt tấm lưng bóng loáng của cậu.

Không có quan hệ tình sắc, chỉ đơn thuần là an ủi.

“Vì sao buổi chiều nay cậu lại kháng cự kịch liệt như vậy?”

Thân hình Hứa Diệp rõ ràng cứng nhắc một chút, trầm mặc trong chốc lát mới dám mở miệng nói: “Trước đây, tôi cùng một vài người bạn trong giới đi ra ngoài ngoạn, một đám người đều say, tìm khách sạn nghỉ ngơi. Tôi uống không quá nhiều, bởi vậy nửa đêm bị tiếng thét chói tai ở cách vách làm cho bừng tỉnh, thanh âm kia thực thảm… Tôi gọi người đến phá cửa, kết quả phát hiện ở cách vách kia, cư nhiên là hai tên say rượu mất khống chế, đem một nam phục vụ sinh tuổi còn trẻ… cường bạo.” Cậu ngừng một lúc, mới tiếp tục nói: “Thời điểm tôi vào phòng, tôi thấy dưới thân người phục vụ kia đều là máu…Trên giường cũng thế, trên thảm cũng thế… Khẩn cấp gọi 120 mới bảo trụ được cái mạng nhỏ cho cậu ta. Sau này, tôi không còn cùng đi với mấy người đó nữa. Mà nghe nói việc này dùng tiền giải quyết.”

Một nhóm công tử bột đi cùng nhau sẽ làm ra các loại hành vi phóng đãng, nhưng nháo thành cái loại chuyện này khiến Hứa Diệp chịu không nổi. Từ đó, cậu liền bảo trì khoảng cách cùng nhóm người kia. Một lần “xúc mục kinh tâ”m (nhìn thấy mà phát hoảng) đã khiến cậu sinh ra một phần bóng ma. Cho nên sau này, dù Hứa Diệp để cho người khác dùng một vài phương thức kịch liệt để dụ phát khoái cảm, cũng như sử dụng một số món đồ chơi thích hợp, nhưng không cho phép người khác thật sự dùng bộ phận sinh dục tiến vào thân thể cậu.

“Hành động của tôi lúc chiều khiến cậu nhớ tới chuyện này?”

Cậu gật gật đầu.

“Cậu đối với chuyện này có bóng ma vậy mà còn dám lựa chọn một người xa lạ trở thành chủ nhân của mình. Cậu không sợ tôi giống như một DOM nào đó, cũng sử dụng cường bạo đối với cậu sao?” Nam nhân hỏi.

“Khi đó, tôi nghĩ, nếu anh bắt buộc tôi làm chuyện tôi không muốn, tôi có thể phản kháng.” Hứa Diệp thành thực đáp lại.

“Buổi chiều vì cái gì lại không phản kháng?”

“Ngài đã nói qua sẽ bảo đảm an toàn của tôi.” Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy dưới ngọn đèn lấp lánh như ánh sáng mặt trời chiếu lên thạch đá.

Đây là cái loại tín nhiệm gì mà không hề có logic như vậy? Nam nhân giật mình, tiện đà buông mi cười: “Hứa Diệp, tuy rằng tôi sẽ tận lực khống chế tình hình, nhưng tôi cũng không biết được những sự tình cậu đã từng trải qua. Cũng không thể mỗi một lần đều dự đoán được chính xác phản ứng của cậu. Tình huống buổi chiều hôm nay chính là như thế, mặc dù tôi đã dừng lại đúng lúc, nhưng vẫn làm cho cậu cảm thấy kinh hoàng quá mức… Xin lỗi.”

Anh ta đang nói xin lỗi?

Chủ nhân đang nói xin lỗi với mình sao?

Hứa Diệp triệt để giật mình, dùng một đôi mắt trừng lớn gắt gao nhìn nam nhân.

Nam nhân trước mặt, con ngươi của anh không có bất cứ một tia trêu tức, anh là nghiêm túc.

“…Là bởi vì chuyện riêng của tôi, cùng ngài không quan hệ… Là tôi quên làm theo yêu cầu của ngài…” Sau khi nghe lời xin lỗi, Hứa Diệp trái lại khẩn trương lên, cảm giác áy náy khiến cậu bất tri bất giác túm lấy áo sơmi nam nhân.

“Thả lỏng.” Nam nhân nhẹ tay vỗ vỗ lưng cậu: “Đây không phải là chủ nhân tạ lỗi với nô lệ, mà là trạng thái bình đẳng tôi đối với cậu xin lỗi. Quan hệ chủ nô là chuyện của cả hai người, tôi sẽ gánh vác tư cách làm chủ nhân để ứng phó trách nhiệm, mà cậu cũng cần phải phản hồi cùng phối hợp. Ví dụ như trao đổi lúc này có thể giúp tôi có thể lý giải thấu đáo về cậu.” Tay nam nhân mơn trớn tấm lưng cậu, lưu lại xúc cảm ấm áp: “Để cam đoan dưới một số tình huống tôi có thể kịp thời nắm bắt được giới hạn mà cậu không thể chịu đựng, tôi sẽ cho cậu chọn lựa một từ an toàn. Mỗi khi cậu nói từ này ra, tôi sẽ đình chỉ tất cả hành động có khả năng thương tổn tới cậu.”

“Từ nào cũng được sao?” Hứa Diệp chớp mắt mấy cái.

“Tốt nhất không nên là các từ thông thường, cũng không nên là các từ ngữ thường xuyên sử dụng trong quá trình quan hệ, tỷ như ‘Không cần’, ‘Dừng lại’, ‘Đau quá’ linh tinh. Các loại từ này sẽ khiến tôi không thể phân biệt được cậu có thật sự đang nguy hiểm hay không, hơn nữa còn có khả năng gây ra hứng thú để tôi tiếp tục xâm nhập.”

Hứa Diệp nghĩ nghĩ, nhìn nam nhân, lại nghĩ nghĩ, rốt cuộc quyết định chủ ý: “Tôi có thể dùng tên của ngài làm từ an toàn được không?”

Nam nhân dùng con ngươi màu mực nhìn thẳng cậu: “Cậu không biết tên của tôi.”

“Đúng vậy, tôi không biết.” Cậu có chút thất lạc đem đầu chôn xuống, thanh âm rầu rĩ mang theo cảm xúc không được tự nhiên: “Cho nên ngài một ngày không nói cho tôi biết, tôi liền một ngày không cần an toàn từ.”

Nam nhân cười: “Đến thời điểm đó, cậu cũng đừng hối hận.” Vừa nói, nam nhân vừa vỗ một cái không nhẹ không nặng lên mông cậu, đau đớn bị đánh thức, Hứa Diệp khẽ “tê” một tiếng và hít một ngụm khí: “Lần sau, thời điểm cậu bị trừng phạt, tôi có khả năng đem mông cầu làm cho nở hoa đi.”

“Ngài sẽ không.” Hứa Diệp cong mi nhãn lên, trong giọng nói đều là chắc chắn. Qua một lúc lâu, cậu tự nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Tôi có vấn đề…”

“Hỏi.”

“Nếu… Tôi là nói nếu lúc ấy, tôi làm tốt công tác chuẩn bị, ngài sẽ… làm tiếp sao?” Cậu đứt quãng nói xong, trên má lại càng đỏ hơn.

“Cậu hi vọng tôi làm tiếp sao?” Nam nhân cười hỏi lại.

Cậu không nói lời nào, nghẹn nửa ngày, cuối cùng cái đầu chôn trong lòng nam nhân hơi gật gật.

Nam nhân nhịn không được cười to, lên tiếng: “Không kinh hoảng sao?”

“… tôi không biết.” Hứa Diệp trên mặt nóng nóng. Khi đó, cậu động tình dưới sự khiêu khích của nam nhân, phát hiện chính mình cũng không bài xích người nọ tiến vào, thậm chí trong tưởng tượng còn có một chút chờ mong.

“Sẽ không.” Nam nhân cho cậu đáp án.

“Vì cái gì?” Hứa Diệp kinh ngạc, khi đó nam nhân rõ ràng cũng có phản ứng không phải sao?

“Có một số việc tiến hành quá nhanh sẽ mất đi hứng thú, nắm giữ hết thảy tiết tấu là lạc thú của tôi.” Nam nhân thản nhiên nói.

Quả nhiên tất cả các DOM đều cuồng khống chế. Hứa Diệp nghĩ.

Bọn họ hàn huyên rất nhiều, đúng như Hứa Diệp phỏng đoán, sự hiểu biết của nam nhân rất rộng, các sách trong gian thư phòng kia hầu như anh đều đọc qua. Giữa bọn họ có rất nhiều tiếng nói chung, đề tài từ du lịch, các hạng mục thể thao, điện ảnh, rồi sang đến tài chính, kinh tế cùng xí nghiệp, văn hóa, lại chuyển dời đến phương diện tâm lý học. Trình độ lý luận của nam nhân đối với BDSM làm người ta phải ghen tỵ, khi cậu nói đến Phúc Kha (福柯 – Michel Foucault – triết gia người Pháp) dùng “Dục vọng vô hạn tưởng tượng” để hình dung tính phi lý của loại quan hệ này, Hứa Diệp đồng cảm mà nở nụ cười. Trong quá trình bị khống chế, cậu không nhìn thấy chính mình, nhưng cậu có thể tưởng tượng được thân thể phiếm hồng cùng bộ dáng khuất nhục của mình khi bị roi quất, tưởng tượng như vậy kích thích dục vọng của cậu, khiến cậu có được khoái cảm. Điều này tuy khác với nam nhân bình thường quay AV, nhưng có cùng bản chất. Nam nhân hướng cậu giảng giải sự phát triển của SM, tâm lý và nhu cầu của Sadism ‘khuynh hướng thi ngược’ cùng Masochism ‘khuynh hướng thụ ngược’, cũng nói tới toàn bộ tình trạng trong nước hiện nay.

Hứa Diệp sẽ đưa ra một số ý kiến của chính mình, thỉnh thoảng đặt câu hỏi. Hiện tại cậu có thể lý giải vì cái gì một DOM sẽ có rất nhiều SUB, bởi vì tỷ lệ giữa hai loại người này chênh lệch rất lớn. Sở dĩ số lượng SUB nhiều hơn số lượng DOM, là vì phần lớn thời điểm SUB chỉ cần đơn giản phục tùng, mà DOM lại cần phải tự mình khống chế hết thảy, trên thực tế đây là một công việc tương đối mệt mỏi. Nếu đem BDSM so sánh với một buổi biểu diễn, làm nhân vật chính, DOM cần phải an bài hết thảy, bắt đầu từ kịch bản; đến những việc lớn như điều khiển cảnh quay, thời gian; và cả những việc nhỏ như xử lý đạo cụ, diễn xuất, ngôn ngữ, tất cả đều phải bận tâm. Trên một ý nghĩa nào đó, tất cả những việc DOM làm kỳ thật đều đang vì SUB phục vụ, khiến cậu có được khoái cảm. Cho nên, một DOM ưu tú tất yếu phải phi thường lãnh tĩnh, khống chế SUB đồng thời cũng khống chế chính mình. Mà các loại DOM chỉ biết sử dụng thủ đoạn bạo ngược để thỏa mãn dục vọng bản thân đều không được hoan nghênh.

Hứa Diệp im lặng nhìn nam nhân bên cạnh, trong lòng cảm thấy thực may mắn.

Chủ nhân của cậu không thể nghi ngờ là DOM xuất sắc. Anh là cường đại mà ôn nhu, giống như một quân vương, có được sự sát phạt quyết đoán uy nghiêm, lại rất tao nhã nhu tình.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác kim giờ đã chỉ qua số chín, Hứa Diệp hỏi: “Đêm nay tôi không cần phải vào Lồng Sắt đúng không?” Cậu nhớ rõ nam nhân từng nói qua mỗi buổi tối thứ bảy sẽ cho cậu mệnh lệnh này.

“Không cần.” Nam nhân vỗ vỗ cái mông hồng hồng của cậu: “Sau khi tắm rửa, bôi thuốc mỡ rồi đi ngủ. Thuốc mỡ tôi đặt ở bên giường cậu.” Hứa Diệp gật gật đầu, lại nghe nam nhân bổ sung một câu: “Nếu cậu ngủ không được hoặc bị ác mộng làm tỉnh giấc, có thể gọi vào di động của tôi. Trước 8h sáng sớm ngày mai, cậu nhất định phải làm tốt bữa sáng.”

Hứa Diệp cho rằng mình sẽ không ngủ được.

Cậu cũng không bị lạ giường, thế nhưng lúc này đối với cậu mà nói còn quá sớm, bắt đầu từ khi cậu học đại học liền không lên giường đi ngủ trước 10h.

Sinh hoạt của nô lệ một ngày nay đối với cậu mà nói còn rất mới mẻ, nhưng cũng rất thú vị. Tốc độ thích ứng của cậu đối với thân phận nô lệ rất nhanh chóng, vượt xa so với suy nghĩ của cậu. Thời điểm nằm xuống, trong đầu cậu rất bình tĩnh, không giống thường ngày tràn ngập hỗn độn cùng rối rắm. Những dục vọng không thể nói ra cũng không thể phát tiết, những xúc cảm xao động, những nghi vấn đối với chính mình, những vấn đề công việc, tất cả đều không thấy xuất hiện. Đầu óc cậu thanh tĩnh, cơ thể thả lỏng nằm trên chiếc giường mềm mại.

Trong đầu chỉ có thanh âm của người kia, trầm thấp lại ôn hòa, mơ hồ vang vọng.

Cậu thiếp đi rất nhanh, thẳng đến 7h sáng sớm hôm sau bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Tối hôm qua trời mưa, xem ra còn rất lớn, cậu lại hoàn toàn không biết gì cả. Tựa hồ đã lâu không được ngủ sâu như vậy. Hứa Diệp rời giường, ra ban công thư giãn gân cốt một chút. Trên lá cây còn dính hạt mưa, trong không khí tràn đầy hương vị ướt sũng.

Bảy rưỡi sáng, cậu trở lại phòng ăn, cởi quần áo, mặc tạp dề, bắt đầu làm bữa sáng. Nguyên liệu nấu ăn tối hôm qua bác Diệp đã chuẩn bị tốt, còn đặc biệt chỉ dạy cho cậu làm Omelette như thế nào thì ngon .  Mặc dù có hướng dẫn lý thuyết, bất quá thực tiễn vẫn rất khó. Hoặc là làm quá sống, hoặc là làm cháy sém, sau khi liên tục làm hỏng sáu quả trứng, Hứa Diệp rốt cuộc có được thành phẩm thoạt nhìn không tệ lắm. Nam nhân yêu cầu bữa sáng rất đơn giản: bánh mì, omelette, chân giò hun khói hoặc là bacon, nước trái cây hoặc sữa.

Sau khi dọn xong toàn bộ bữa sáng ra bàn ăn, còn kém 8h năm phút đồng hồ, Hứa Diệp lưỡng lự đứng ở chân cầu thang. Trên thực tế, cậu đối với nam nhân tò mò đến mức muốn bạo phát, cậu liên tục tính toán, trong đầu toàn là các loại ý tưởng linh tinh: “Thời điểm anh ngủ khẳng định sẽ không mang mặt nạ”, “Nếu hiện tại mình đi vào có thể nhìn thấy mặt anh đi”. Thế nhưng, một thanh âm khác nhắc nhở cậu: “Anh không cho ngươi xem, nhà ngươi không nên làm trái”, “Nếu làm như vậy sẽ bị trừng phạt thực thảm”, cho nên cậu vẫn thủy chung do dự, giống như con kiến bò trên chảo nóng, đạc lai đạc khứ (bò đi bò lại).