Mấy ngày qua đi, bắc thượng lữ trình cũng không có gì đẹp cảnh sắc, không triền miên núi thì cũng là một màu cây xanh lục, bên dưới toàn bùn đất biến hóa cũng không lớn.
Nguyệt Hoa ban ngày ở toàn ở trên xe ngựa, dọc theo đường đi cũng rất là nhàm chán.
Buổi tối bị phạt lăn lộn đến eo mỏi lưng đau, tâm tình không tốt Nguyệt Hoa theo đó mà có chút buồn bực.
Đang lúc Nguyệt Hoa thương xuân buồn thu thì Phúc Yến hớt ha hớt hải chạy vào đến, miệng thở dốc gọi lớn: "Mẫu thân không xong rồi, đại ca! "
"Phúc Yến khoan hãy nói, học theo mẫu thân hít vào thở ra.
Đúng cứ như vậy hít đến khi bình tĩnh lại rồi hãy nói", nàng làm động tác hít thở cho Phúc Yến học theo, đợi đến khi hắn hồi phục hơi thở nàng mới lên tiếng bảo: "Tốt rồi con có thể nói chuyện!"
Phúc Yến há hốc mồm nhìn mẫu thân nhà mình còn còn tâm tình đứng đây nói nhảm, hắn lắc đầu lên tiếng nói: "Mẫu thân bây giờ người còn tâm trí đi đùa giỡn, đại ca sắp không xong rồi kìa, người mau ra tay giúp huynh ấy đi.
"
"Con nói cái gì Phúc Dung bị làm sao?", Nguyệt Hoa nhìn sắc mặt Phúc Yến không giống đang giỡn, vội vàng lo lắng hỏi hắn về tình hình Phúc Dung.
"Đại ca rất gầy, thân thể cũng không được tốt, mẫu thân mau đi giúp huynh ấy thoát ra ngoài đi, Phúc Yến cố ý nói khoa trương cho Nguyệt Hoa nghe, hắn muốn mẫu thân nhanh chóng cứu thoát đại ca ra ngoài chơi với hắn, một mình hắn chơi không chút thú vị.
Nguyệt Hoa nghe xong tâm cũng rất đau, nàng đứng lên muốn qua bên đó gặp Phúc Dung ngay lập tức.
Nhưng Nguyệt Hoa còn chưa đi ra ngoài cửa rèm đã được vén lên, Phúc Đảm khoan thai bước vào, hắn lạnh mặt nhìn Phúc Yến: "Phúc Yến cũng ở đây à?"
Phúc Yến tựa như mèo bị dẫm phải đuôi, lông tóc dựng đứng, cúi đầu nhỏ lên tiếng đáp lại: "Dạ thưa phụ thân.
"
"Ân", Phúc Đảm lại chuyển mắt nhìn Nguyệt Hoa: "Còn nàng định đi đâu đấy?"
"Thần thiếp muốn đi tìm Phúc Dung, chàng càng làm càng quá đáng, đứa nhỏ chỉ mới vài tuổi muốn trách phạt cũng phải từ từ, để đứa nhỏ bệnh ai chăm sóc, chàng không đau con trai để thần thiếp đau", Nguyệt Hoa cũng không ngần ngại đáp lại, nàng hùng hổ vỗ ngực nói ra hết nổi bực tức mấy ngày nay.
Phúc Đảm lại chỉ nhàn nhạt nhìn Nguyệt Hoa một cái, tìm chỗ ngồi xuống ung dung uống trà.
Nguyệt Hoa tâm lại cảm thấy kỳ lạ, nàng khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy hắn đưa ngón tay thon dài chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình nói: "Ngồi.
"
Nguyệt Hoa ngơ ngác, đặt mông ngồi kế bên cạnh hắn, Phúc Đảm lại gọi Lê Tức đi vào, hắn bảo Lê Tức kể lại tường việc ăn uống của Phúc Dung mấy ngày nay cho nàng nghe hết một lần.
Nguyệt Hoa không khỏi lấy quạt che nửa gương mặt mình lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ, Phúc Dung đâu có bị làm sao rõ ràng còn rất khỏe mạnh, thầm oán trách Phúc Yến nói bậy với nàng để gây ra cớ sự này.
Vậy lúc nãy nàng phát hỏa không phải là uổng công vô ích.
Nguyệt Hoa mỉm cười gượng gạo nhìn Phúc Đảm rồi lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Phúc Yến, thầm nghĩ: Đứa nhỏ ngốc tự tìm đường chết y như anh nó, đúng là anh em ruột có khác, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia mà, Phúc Yến đừng trách mẫu thân, mẫu thân bây giờ còn chưa lo được thân mình làm sao lo được cho hai đứa.
Phúc Đảm banh khuôn mặt lạnh nhìn Phúc Yến, bỏ ra một câu: "Phúc Yến rất quan tâm huynh trưởng.
Phúc Yến há mồm nói: "Dạ, Phụ thân!"
"Ân", Phúc Đảm trầm thấp ứng thanh, sau đó ngồi trên ghế chuyển nhẫn trên tay, lãnh thanh truyền xuống: "Lê Tức, đem bài tập mấy ngày nay của đại hoàng tôn làm thêm một phần nữa chia cho tam hoàng tôn.
"
Sét đánh giữa trời quang a! Trừng phạt lại muốn bắt đầu rồi! Làm sao bây giờ bài tập của thầy cho hắn còn chưa đụng tới đâu? Phúc Yến mặt mộc ngơ ngác, bất ngờ dại ra nhìn Phụ thân.
Mà bị phân phó Lê Tức chỉ cúi đầu dạ vâng.
Còn trong ngơ ngác Phúc Yến vẫn như cũ không lấy lại tinh thần, Nguyệt Hoa đưa tay xoa đầu nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: Đáng thương Phúc Yến bị đả kích tới như vậy nhanh, như vậy thâm lại vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
"Phúc Yến đi theo ta", Phúc Đảm đứng lên đi trước ra ngoài, không quên quay đầu kêu hắn lại.
Rốt cuộc lấy lại tinh thần Phúc Yến, cứ việc cọ xát không chịu đi theo.
Nguyệt Hoa xem không vừa mắt, nghiêm túc kêu hắn nhắc nhở: "Phúc Yến!"
"Mẫu thân", Đôi mắt to tròn đáng thương vô cùng nhìn nàng, bắt đầu thi triển khổ nhục kế: "Tập viết khó, Phúc Yến tay đau, không có sức lực viết chữ.
"
Phúc Yến lại nói dối, hắn đã tập viết gần ba tháng, nói tập viết khó cũng không đến nỗi, tay đau chỉ là lấy cớ, bây giờ đang ở ngoài Phúc Yến không muốn chạm tay đến sách vở.
Nguyệt Hoa khó xử nhìn hắn, đứa nhỏ ngày thường vui vẻ bây giờ hai tiểu lông mày nheo lại như sâu nhỏ, rõ ràng đang nói dối lại một chút cũng không có ngại ngùng, Nguyệt Hoa không cấm run rẩy khoé miệng, thầm nghĩ: Da mặt thật dày, bất quá da mặt dày mới tốt, sau này nhất định có tiền đồ, không uổng công thương hắn.
Phúc Đảm bên ngoài chờ cảm thấy lâu khó chịu vén rèm lên nhìn vào, Nguyệt Hoa đối diện với ánh mắt tựa như hai ngọn lửa của hắn cảm thấy hoảng sợ, đưa tay đẩy Phúc Yến đi ra ngoài.
Phúc Đảm vừa lòng Nguyệt Hoa còn thông minh, hừ lạnh xách Phúc Yến đi.
Phúc Yến lại bĩu môi, thầm oán mẫu thân không nghĩa khí, địch vừa tới đã bán đứng con trai rồi, đáng thương hắn còn yêu thương hiếu kính người, sau này sẽ không tin mẫu thân nữa.