Nguyệt Hoa vừa gửi thư xong Tiểu Quỳnh đã chạy vào báo tin lại với nàng: "Dạ bẩm Nguyên cơ có tin vui.
"
Nguyệt Hoa sờ cằm nhìn nàng ta không kiềm chế được vui sướng chạy vào báo tin, Nguyệt Hoa cũng rất tò mò rốt cuộc là tin vui gì mà Tiểu Quỳnh lại vui sướng như vậy, nàng nở nụ cười nói: "Rốt cuộc là tin vui gì mà ngươi lại mừng rỡ ra mặt vậy hả, ngươi cứ việc từ từ rồi nói không cần phải vội ta ngồi đây nghe mà.
"
Tiểu Quỳnh vỗ ngực lấy lại bình tĩnh rồi đáp: "Nguyên cơ lúc nãy bên ngoài có người trở về báo ông hoàng cùng hai tiểu hoàng tôn đã đi đến con đường nhỏ gần nơi chính viện của chúng ta, người có biết ông hoàng và hai tiểu hoàng tôn đã gặp ai không.
"
Nguyệt Hoa làm sao biết được, nàng liếc mắt nhìn Tiểu Quỳnh ý bảo nàng ta kể tiếp, đừng có vô cớ cắt đứt câu chuyện như vậy làm người nghe rất là khó chịu.
Tiểu Quỳnh há miệng cười liên tục nói: "Dạ là gặp Cái chủ tử ạ, nô tỳ còn nghe nói Cái chủ tử vừa trò chuyện với ông hoàng không đến một canh giờ đã khóc nức nở chạy trở về Viện của mình.
"
Nguyệt Hoa chống cằm hỏi: "Có nghe nói nguyên nhân ở trong đó không, nàng ta đã kiên trì chờ suốt vài ngày không lẽ mới ngồi đã trở về tay không như vậy.
"
Tiểu Quỳnh cũng gãi đầu nàng thật tình cũng không biết, nàng vừa nghe kể tới đó là vui mừng chạy vào đây báo tin rồi, Tiểu Quỳnh lắc đầu: "Nô tì cũng không biết nữa, cung nữ báo tin chỉ nói được tới đó thôi à Nguyên cơ.
"
Nguyệt Hoa gật đầu cho qua chuyện này, nàng cũng không tò mò lắm nếu như nàng ta đã bỏ về thì cứ mặc nàng ta, dù sao cũng đã gặp ông hoàng như mong muốn rồi chắc nàng ta cũng không còn gì tiếc nuối nữa đâu.
Đợi lúc tối Phúc Đảm dẫn Phúc Dung cùng Phúc Yến trở lại Nguyệt Hoa đã quên mất những cái chuyện này, nàng chuyên tâm gấp thức ăn chia đều cho ba cha con bọn họ.
Sau khi ăn tối xong Phúc Dung cùng Phúc Yến được đưa trở về phòng mình, khi Phúc Dung mơ màng sắp ngủ đã nghe thấy tiếng động của hai bà vú, hắn giả vờ ngủ nằm nghe lén, sau một lúc hắn mới nghe ra được vài ngày nữa mẫu thân cùng Phụ thân sẽ đi ra ngoài thành du ngoạn (tuần tra) bỏ lại hắn một mình ở lại trong phủ này.
(còn Phúc Yến nữa sao có thể nói là ở một mình được trời).
Phúc Dung nằm nghiêng một bên cắn chăn không cam lòng bị bỏ ở lại, hắn cũng muốn đi dạo phố xá cũng muốn đi ăn thử các món ăn ngon ở ngoài kinh thành, Phụ thân đúng là thật quá đáng chỉ dẫn đúng một mình mẫu thân mà không dẫn hắn theo cùng, không được hắn phải nghĩ cách không thể bị bỏ lại nơi này được.
Sáng hôm sau, Phúc Dung đến phòng học thần sắc không được tự nhiên, khuôn mặt cứ âm trầm bất định còn thường dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía thầy mình.
Thầy dạy Phúc Dung cùng Phúc Yến là Nguyễn Đăng Tuân (người làng Phù Chánh, Lệ Thủy xưa), trước ánh mắt đáng thương của học trò ông chỉ đáp lại bằng gương mặt lạnh lùng, với tay lấy thước gõ vài cái lên bàn rồi lên tiếng: "Đại hoàng tôn hôm nay lại có ý kiến gì về bài giảng của lão đồ nhà ta à.
"
Phúc Dung cúi đầu ngoan ngoãn đáp: "Dạ con không có ý kiến ạ thưa thầy.
"
Thầy Nguyễn Đăng Tuân mỉm cười từ ái: "Nếu đại hoàng tôn không có ý kiến vậy chúng ta tiếp tục bài giảng, cảm phiền đại hoàng tôn đọc lớn một lần Minh tâm bảo giám hai mươi thiên đầu cho lão đồ này nghe đi.
"
Phúc Dung biết mình lại bị thầy trách phạt không dám chậm trễ ngẩng cao đầu đọc hai mươi thiên đầu của Minh tâm bảo giám bắt đầu từ thiên kế thiện đến thiên phụ hạnh.
Khi đọc xong Phúc Dung còn len lén nhìn khuôn mặt ông xem thử thầy đã vừa ý chưa, thầy Nguyễn Đăng Tuân nghe Phúc Dung đọc một lần không vấp cũng hài lòng bỏ qua cho hắn, ông tiếp tục lật qua trang khác dạy tiếp phần sau.
Phúc Dung không khỏi thở nhẹ nhàng ra, may mắn không bị bắt chép phạt, Phúc Yến đẩy nhẹ người hắn một cái dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn tập trung lại thầy đang giảng tiếp phần sau, không nghe lại bị phạt nữa bây giờ.
Phúc Dung lấy lại tinh thần bắt đầu tập trung nghe giảng bài.
Trong quá trình đều xảy ra suôn sẻ mãi đến lúc nghỉ dùng bữa Phúc Yến mới hỏi đại ca mình: "Huynh nay làm sao thế, đang nghe giảng tự nhiên lại không tập trung, suýt một tí nữa là bị phạt thầy phạt rồi.
"
Phúc Dung gãi đầu đáp: "Ừ thì tại ta có chuyện cần đắn đo , có phải cố ý không nghe giảng bài đâu.
"
Phúc Yến tò mò ghé đầu qua hỏi: "Huynh đắn đo việc gì có thể nói cho đệ nghe với được không?"
Phúc Dung giả vờ không nghe hiểu quay đầu đi nơi khác, nhưng hắn càng làm vậy Phúc Yến lại càng thêm tò mò, cứ đi theo hỏi cho bằng được, Phúc Dung chịu không nổi hắn làm phiền vội quay đầu lại nói: "Được rồi ta nói, ta nghe lén hai bà vú nói chuyện, hai người đó nói Phụ thân cùng mẫu thân sẽ đi ra bên ngoài tuần tra rồi thị sát cái gì đó nhưng lại không mang theo ta, đệ nghĩ xem có tức hay không.
"
Phúc Yến nhảy dựng lên nói: "Huynh nói thật sao, Phụ thân quá đáng thật không bảo với anh em chúng ta, còn lén lút dẫn theo mẫu thân ra ngoài du ngoạn nữa, không được đệ phải về hỏi mẫu thân cho ra lẽ mới được.
"
Phúc Dung tính ngăn cản tam đệ dừng lại nhưng hắn lại nghĩ ra được một kế, mẫu thân ngày thường rất thương tam đệ nếu để đệ ấy đi xin người nói không chừng còn có thể chuyển cơ.
Phúc Dung cũng đứng lên vỗ vai khích lệ tam đệ nhà mình: "Đúng là huynh đệ tốt, không phụ lòng huynh đã thương yêu đệ, đệ rất dũng cảm huynh tự thẹn không bằng tam đệ, nhưng đệ đừng lo mẫu thân sẽ trách phạt huynh đi theo sau lưng yểm trợ đệ, hừm.
"
Phúc Yến bị đại ca khen đến mặt mày đỏ bừng, cũng vỗ vai lại đại ca lớn tiếng nói: "Đại ca yên tâm việc này cứ để tam đệ lo huynh chỉ cần ở phía sau là được rồi, chúng ta đi tìm mẫu thân đi.
"
Phúc Dung ánh mắt lóe sáng gật đầu, hai người một trước một sau đi đến chính viện chất vấn mẫu thân nhà mình.