Thần Phi Truyện

Chương 36: 36: Phạm Thị






Phạm Thị một bên ngồi yên trên ghế đối diện bàn trang điểm cho cung nữ chải tóc, một bên nghe Phỉ Thúy kể lại chuyện lúc sáng: "Chủ tử người thấy người bên chính viện có quá đáng lắm không, Nguyên cơ mới mang thai thôi không biết là nam hay nữ nữa kìa, bọn họ kiêu ngạo cái gì? Nguyên cơ cũng lắm chuyện, mang thai không lo ở trong phòng dưỡng thai đi lại ra ngoài làm gì không biết, nô tì suýt chút nữa đã té ngã lên người bà ta rồi, cũng không phải do nô tì cố ý, bọn họ làm gì quát lớn tiếng như vậy, chủ tử người có đang nghe nô tì nói không đó.

"
Phạm Thị thở dài nói: "Không phải ta đang nghe hay sao? Hiện tại Nguyên cơ là thịt trên đầu quả tim ông hoàng, đi sợ ngã, té sợ đau, ta làm gì có quyền ra mặt giúp ngươi.

Ngươi đó, liệu thân mà làm đừng mang phiền phức tới cho ta là được.

"
Phỉ thúy nhăn nhó nói: "Không phải là nô tỳ bất bình thay cho người hay sao, người nghĩ coi hơn ba năm nay chính viện một mình độc chiếm ông hoàng, chỉ trừ khi Nguyên cơ không được khỏe ông hoàng mới đến Lệ Xuân viện của chúng ta, người cũng đã đến đây ba năm rồi số lần sủng hạnh chỉ đếm trên đầu ngón tay, cứ kiểu này làm sao có tiểu hoàng tôn.

"
Phạm Thị siết chặt khăn tay, sau đó thả lỏng tay ra căn dặn: "Phỉ Thúy không được nói bậy, lần sau ta không muốn nghe mấy lời này nữa, ngươi tốt nhất giữ kín cái miệng của mình, chuyện tử tự không trách được ai chỉ trách ta phúc khí không tốt.


"
Phỉ Thúy cúi đầu nói: "Chủ tử Phỉ Thúy biết lỗi rồi, người đừng nói mình như vậy.

Người làm sao mà phúc khí không tốt được cơ chứ.

"
Phạm Thị nhìn khuôn mặt mình trong gương cười nói: "Hừ, ngươi nói nếu ta có phúc khí thì tại sao ba năm lại không một lần mang thai, ngươi nói nếu ta tốt mệnh một chút giống như Ngô Thị bên Trúc Hiên viện thì tốt quá rồi, một lần là có không cần ngóng trông ông hoàng khi nào đến sủng hạnh".

Nàng đưa tay xuống vuốt ve bụng mình, nàng híp mắt lại trong nháy mắt một tia lãnh lệ phảng phất đột nhiên từ trong mắt nàng tuôn ra.

"A!" người cho Phạm Thị chải đầu là nha đầu Như Hương, nhìn trong tay chiếc lượt chải kéo xuống một sợi tóc đen, tay Như Hương run rẩy, mặt trắng bệch.

Bị xả đứt một sợi tóc Phạm Thị: "Tê" một tiếng, đau cực kỳ, trong mắt lãnh lệ, bị phẫn nộ cấp thay thế.

Như Hương vừa thấy tình huống này, sợ hãi đến "Phanh" mà một chút, hai chân đều không sợ đau giống nhau, nặng nề mà quỳ xuống mặt đất!
Nàng cúi đầu mặt dán gạch, mồ hôi lạnh chảy ròng, thân mình run rẩy mà nói lời thỉnh tội : "Chủ tử, nô tì không phải cố ý! Nô tì……", Phỉ Thúy cúi đầu càng thấp xuống không dám phát ra tiếng động.

Phạm Thị giận trừng mắt nhìn Như Hương, sau đó nhìn sợi tóc trên tay mình, nàng tức giận không ngừng dâng lên.

Như Hương xem Phạm thị tức giận mãnh liệt như vậy, đều sắp ra tay đánh người, nàng hoảng sợ lập tức dập đầu liên tục "Phanh phanh phanh……" , mà không ngừng nhận sai, thỉnh Phạm Thị tha cho nàng.

Mà Phạm Thị trước kia luôn tỏ ra hiền lành, nói chuyện với ai cũng luôn là tỷ muội, lúc này coi như chưa từng nói giống nhau, giận dữ hét: "Người tới", khi nàng nhìn đến trên mặt đất máu tươi đỏ thẫm, Phạm Thị rõ ràng có chút ghê tởm, quay đầu tránh đi, ghét bỏ nói: "Ngươi thích khấu đầu lắm đúng không, được rồi ta đây thiện tâm thành toàn cho ngươi, người tới mang nàng ta ra ngoài, làm nàng ta khấu đúng 100 cái mới thôi.


"
Cung nữ xung quanh có chút ngây người, nháy mắt không thể tin tưởng, 100 cái khấu đầu Như Hương còn có thể sống sót được sao, Phỉ Thúy tính bước ra xin giúp Như Hương, nàng còn chưa mở miệng Phạm Thị đã dành nói trước: "Nàng ta khấu đầu xong, đem nàng ta vào phật đường quỳ gối, sẵn tiện Nguyên cơ đang có hỉ kêu nàng ta cầu phúc cho nguyên cơ luôn đi.

"
Thanh âm như gió nhẹ mùa đông lạnh giá rét lạnh tới thấu xương, khiến người nghe lạnh lẽo, Như Hương nghe xong ngồi liệt dưới đất, Phỉ Thúy sửng sờ quên luôn việc cầu tình.

"Như thế nào? Ta nói mà các ngươi chết hết rồi à, sao không mau lôi nàng ta ra ngoài, đừng làm ô uế phòng ta.

"
Cung nữ hoảng sợ vội vàng lôi Như Hương ra ngoài xử phạt, bọn họ sợ hãi Phạm Thị lại phát hỏa thêm một lần nữa.

Phỉ Thúy khóc nghẹn không dám nói tiếng nào, Phạm Thị hơi bình tĩnh một chút nói Phỉ Thúy: "Phỉ Thúy lại đây chải tóc cho ta.

"
Phỉ Thúy lau nước mắt không dám chậm trễ chạy lại chải tóc cho Phạm Thị.

Phạm Thị nhìn khuôn mặt mình trong gương hỏi: "Ngươi thấy ta có đẹp không?"

Phỉ Thúy không dám nhìn thẳng chỉ gật đầu, Phạm Thị cười nói: "Phỉ Thúy ngươi nói, bây giờ Nguyên cơ đang mang thai có phải cơ hội tốt để ta tranh sủng không.

"
Phỉ thúy tay run rẩy tiếp tục gật đầu, Phạm Thị quay đầu lại mỉm cười nhìn Phỉ Thúy nói: "Ngươi không cần sợ, chỉ cần ngoan ngoãn ta sẽ không làm gì ngươi.

"
Phỉ Thúy nuốt nước miếng nói: "Dạ.

"
Phạm Thị hài lòng nghĩ Nguyên cơ nếu đã mang thai, đây là cơ hội tốt cho nàng ra tay, nàng nhất định phải nắm bắt, nàng nhẫn nhịn đã quá lâu rồi nàng không muốn nhẫn nhịn nữa, nàng nhất định sẽ sinh được hoàng tôn trước nàng ta.