Thân Phận Số 019

Chương 96: Chương 96





Chương 62
Trần Ngưỡng đột nhiên đứng bật dậy.
Bởi vì biên độ động tác quá lớn, cát mịn trên cái xẻng trong tay hất hết lên trên người Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên ngu ngơ phun cát trong miệng ra: "Có chuyện gì vậy, Ngưỡng ca?"
Giọng nói của Trần Ngưỡng đanh lại: "Là cái hố cát..."
"Cái gì," Triệu Nguyên vô tình cắn trúng đầu lưỡi, đau tới hít khí, "Xảy ra chuyện gì hả?"
Trần Ngưỡng hoảng hốt tỉnh táo lại, kinh hãi hét lên: "Mau đến đó! Đi hố cát!"
Mọi người đều bị vẻ mặt của Trần Ngưỡng làm cho hoảng sợ, bọn họ không rảnh hỏi rõ đầu đuôi, tất cả chạy trước qua đó rồi tính.
Cả đám người đồng loạt dừng lại khi cách hố cát không xa.
Thi thể Chung Danh được cạy lên đã biến mất, xung quanh chỉ có cát, không có gì khác.
Vậy là hố cát có vấn đề?
Tất cả mọi người ngừng ở tại chỗ, chậm chạp không tiến thêm một bước.
Đầu lưỡi Triệu Nguyên đau đớn, hắn nuốt nước bọt trộn lẫn máu tanh xuống, nắm chặt cái xẻng trong tay, nhích đôi chân run rẩy đi từng bước một về phía hố cát, đứng lại.
Thở ra một hơi ngắn ngủi, Triệu Nguyên nhắm mắt lại, chỉ lộ ra một khe hở, cẩn thận nhìn xuống hố cát.
"Không có......"
Triệu Nguyên quay đầu la lên với Trần Ngưỡng: "Ngưỡng ca, không có thứ gì ở dưới hết!"
Trần Ngưỡng ngạc nhiên, không có thứ gì ư ?
Sao lại không có, phương hướng người không đầu chỉ chính là nơi này.
Trần Ngưỡng la lớn: "Đào!"
Triệu Nguyên ngó mấy người Trương Kính Dương: "Chúng ta cùng đào đi."
Cơ ngực của Hà Tường Duệ nhấp nhô lên xuống: "Không phải nói muốn đào cánh tay trước ư, sao giờ lại phải đào ở đây, làm trễ nải thời gian đến lúc mặt trời lặn lại không đào được thứ gì thì lỗ to."
Triệu Nguyên đang muốn thay Trần Ngưỡng nói chuyện, thì nghe thấy Phùng Sơ nói: "Trần tiên sinh sẽ không vô duyên vô cớ bảo chúng ta làm chuyện vô ít."
"Chờ người lại đây, sẽ biết nguyên nhân."
Cánh tay phải của thi thể chôn dưới cát, Trần Ngưỡng vứt cái xẻng trong tay xuống, xoay người kéo Triều Giản:"Đừng đào nữa, chúng ta đi tới cái hố cát."
Triều Giản nương theo lực đạo của Trần Ngưỡng đứng dậy, cầm lấy đôi nạng anh đưa tới, khoác cánh tay lên.
"Tôi nhìn thấy một bóng người không đầu." Trần Ngưỡng chỉ cho Triều Giản nhìn, "Ở ngay đó."
Nơi anh đang chỉ bây giờ trống không, gió cuốn cát mịn, cuốn vào sóng biển.
Triều Giản chống nạng: "Quỷ chỉ đường."
"Ừm, nhìn bóng dáng hình như là nam giới.

" Giày lặn của Trần Ngưỡng vừa bí bách vừa ướt, "Tôi không thể xác định hắn là hung thủ gϊếŧ hại nữ thi kia, hay là người làm nhiệm vụ, phải đến hố cát tìm manh mối mới có thể đưa phán đoán."
Anh nói xong thì rùng mình một cái: "Lúc vừa nhìn thấy làm tôi tôi sợ quá chừng."
"Không có đầu, cậu thử tưởng tượng xem."
Triều Giản nhíu mày: "Tại sao tôi phải tưởng tượng tới cái thứ buồn nôn đó?"
Trần Ngưỡng nghẹn họng.
Triều Giản giơ bàn tay đang bị anh nắm chặt lên: "Da đều sắp bị anh bấu rớt ra rồi kìa, ca ca."
Hai chữ cuối được nói đặc biệt chậm, rõ ràng có chút hài hước.
Bị nhắc nhở Trần Ngưỡng mới cảm giác được đầu ngón tay đau âm ỉ, anh vội vàng buông tay ra.
Triều Giản hừ nhẹ: "Vĩnh viễn không biết nhớ lâu."
Trần Ngưỡng còn chưa phản kích, tay phải đã bị nắm lấy, ba ngón tay quấn băng gạc có chút run rẩy: "Cậu làm gì vậy?"
Triều Giản nhìn ngón trỏ của anh: "Bên trong dính cát."
Hơi thở ấm áp phất qua đầu ngón tay, làm lông tơ sau lưng Trần Ngưỡng dựng đứng cả lên, anh không được tự nhiên nói: "Đừng, không cần, tôi tự mình có thể xử lý được."
Triều Giản hình như có cười khẽ một tiếng, lại làm như không cười nói: "Tôi không phải là em trai của anh à, giúp ca ca thổi thổi có gì lạ hả?"
Trần Ngưỡng: "......"
"Hết rồi." Triều Giản rút ngón tay đang siết chặt cổ tay Trần Ngưỡng, buông tay anh xuống, chống nạng đi về phía trước.
Trần Ngưỡng nhúc nhích ngón tay kia, ánh mắt quét qua bóng lưng thiếu niên vài lần.
Lúc không uống thuốc, cảm xúc từng tấc từng tấc một bọc lộ ra bên ngoài, chân thật là chân thật đó, nhưng mà chân thật đến có chút......
Ngạo kiều? Kiều khí? Tính trẻ con? Tìm không ra một từ hình dung chính xác.
Nói tóm lại là muốn được dỗ dành
Trần Ngưỡng đi đến hố cát, nói ra việc mình thấy bóng người không đầu.
Nguyên nhân này khiến mọi người trở tay không kịp, cả đám luống cuống tay chân bò ra khỏi hố.
Không dám đào nữa.
Trần Ngưỡng không có thời gian để tư vấn tâm lý cho bọn họ, anh nhảy vào hố cát đã được đào lớn hơn một chút, tay trái nắm lấy cái xẻng bất đầu đào.
Triều Giản lấy gậy chọc vào anh: "Tránh ra một chút."
"Cậu đừng xuống." Trần Ngưỡng không tránh ra, anh vừa đào vừa nói, "Đứng ở bên cạnh hố nhìn là được."
Hai cây nạng chống bị quăng xuống hố cát, Triều Giản cũng đi theo nhảy xuống.
Trần Ngưỡng vội vàng đi đỡ Triều Giản, kết quả lại quên chú ý đến vết thương trên ngón tay, mấy đầu ngón tay đồng thời bị đúng trúng, anh đau đến mức mặt mũi tái nhợt.
Sáu người phía trên nhìn hai người có thương tật dưới hố, vẻ mặt đều rất phức tạp.

Triệu Nguyên mặt mày đau khổ trượt xuống hố cát, lúc sau là Phùng Sơ, Thanh Phong, Trương Kính Dương, nhϊếp ảnh gia.
Hà Tường Duệ còn đứng ở trên hố, anh ta vuốt chiếc quần thể thao ướt sũng bám sát vào chân, nói: "Nhân lực coi bộ đủ rồi ha, vậy tôi không cần đi xuống nữa, ở yên đây canh chừng cho mọi người."
Triệu Nguyên nói: "Vậy anh cứ ở trển canh chừng đi, một hồi nếu có quỷ thò lại đây, anh nhớ hú chúng tôi một tiếng nhé."
Mới vừa nói xong Hà Tường Duệ đã lăn xuống.
Muốn chết thì cùng chết.
Trần Ngưỡng lo lắng sau khi hoàng hôn xuống hoặc bình minh lên, những thứ trong hố cát sẽ không còn nữa, vì vậy anh đào một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.
Đây quả thật chính là đang tranh giành thời gian với Tử Thần, không bị bệnh tim cũng sắp rồi.
Mọi người đào đến kiệt sức, nhưng không thu hoạch được gì.
Trần Ngưỡng khác với mọi người, không thể đổi tay, toàn dùng tay trái, sử dụng quá mức, không những bị tê tay mà còn bị chuột rút.
"Chả có thứ gì hết." Hà Tường Duệ nói ra tiếng lòng của Trần Ngưỡng.
Anh ta thở hổn hển ngã ngồi trong hố cát, vẻ mặt không tốt, giọng điệu cũng không tốt: "Thật là lãng phí thời gian."
"Nếu chúng ta một mực ở bên kia đào cánh tay phải của nữ thi, hiện tại khẳng định đã đào được."
"Giờ này anh còn nói mát có ý nghĩa gì không." Triệu Nguyên tính tình nóng nảy chặn một câu.
Hà Tường Duệ ăn mệt, không phục nói: "Mệt muốn chết, chả đào ra cái rắm gì, nói còn không cho nói nữa hả."
Triệu Nguyên thấy lúc Hà Tường Duệ nói, còn không quên nhìn về phía Trần Ngưỡng oán trách, hắn bao che người mình trả đũa nói: "Cũng đâu phải một anh đào, một người mệt mỏi, mọi người ai không như vậy?"
"Đừng cãi nhau nữa." Thanh Phong bị cảm lạnh, đầu óc choáng váng, dùng bàn tay bẩn lau mặt, đều là mồ hôi, "Trần tiên sinh, à
ừm......!Phương hướng người nọ chỉ có thể nào không phải là hố cát hay không, là hướng này nhưng mà ở nơi khác chẳng hạn?"
Tầm mắt của những người khác đều tập trung vào Thanh Phong.
Thanh Phong nói: "Tôi vừa quan sát một chút, cùng hướng với hố cát là phòng thay đồ."
"Vậy thì là phòng thay đồ rồi!" Hà Tường Duệ lau cát trên chân, vẻ mặt vô ngữ nói, "Đào hơn nửa ngày trời, kết quả lại là bởi vì nhìn lầm chỗ."
Trong không khí bay thoang thoảng mùi thuốc súng.
Nhϊếp ảnh gia lên tiếng hoà giải: "Một phương hướng, bị nhầm cũng là chuyện bình thường."
"Đó không phải là vấn đề bình thường hay bất thường." Hà Tường Duệ nói, "Hiện tại tốc độ liên quan đến việc sống chết, thời gian trôi qua ở đây nguy hiểm là muốn mạng người, bận rộn một hồi chả được cái tích sự gì, thể lực của mọi người đều sài hết, tôi nói chứ nếu như phía sau phát sinh chuyện gì, muốn chạy cũng chạy không được bao xa."
Triệu Nguyên nhìn Trần Ngưỡng: "Còn đào nữa không?"
"Hay là chúng ta đến phòng thay đồ nhìn thử xem?"
Tay trái Trần Ngưỡng đặt trên cát còn đang chuột rút, anh dùng mu bàn tay phải cọ xát mặt, lời nói đến bên miệng đột nhiên ngưng lại.
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm vào nhϊếp ảnh gia.
Động tác đang định đứng lên của Nhϊếp ảnh gia kẹt lại, anh ta bị Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm tới sợ hãi: "Làm sao vậy?"
"Cái xẻng của anh ở đâu ra?" Trần Ngưỡng nói.
"Cậu hỏi cái này hả? Tôi lấy nó......"
Nhϊếp ảnh gia đột nhiên im bặt, anh ta vứt mạnh cái xẻng mình đang giơ lên xuống.
Chất liệu làm bằng thiết, đã rất cũ.
Mép xẻng hơi cong.
"Đ * má!"
Triệu Nguyên chửi lớn một tiếng, những người khác bừng tỉnh, nhao nhao rời khỏi vị trí của mình chen chúc vào cùng nhau, cách xa cái xẻng ra.
Nhϊếp ảnh gia có chút suy sụp, dưới ánh mắt dò hỏi của Trần Ngưỡng, nói: "Tôi tùy tiện lấy."
Lúc đào cát, cái xẻng nhϊếp ảnh gia cầm trong tay toàn là mồ hôi, cầm mà cứ trơn tuột, anh ta bực mình vứt qua một bên, tuỳ ý sờ lấy một cái xẻng ở bên cạnh dùng tiếp.
Lúc ấy mọi người lấy rất nhiều xẻng xuống hố, toàn bộ đặt ở chung một chỗ, ai muốn dùng thì cứ lấy, cho nên hắn không mấy để ý.
Cả nhóm người mạnh ai nấy đào cát, anh đào của anh của đào của tôi, bực bội, nôn nóng, mỏi mệt, khủng hoảng, quá nhiều cảm xúc khiến đầu óc phát đau, bọn họ hoàn toàn không biết cái xẻng bằng thiết này từ trong cát nhú ra lúc nào.
"Ngưỡng ca, lẽ nào thứ người không đầu chỉ chính là cái xẻng này." Triệu Nguyên nói.
Trần Ngưỡng "Ừ " một tiếng, anh dùng nạng của Triều Giản khều cái xẻng đến trước mặt, cái tay vừa duỗi ra đã bị Triều Giản nắm lấy.
Triều Giản cầm cái xẻng lên, Trần Ngưỡng nhích lại gần nhìn.
"Có ký hiệu gì không?" Triệu Nguyên cũng nhìn cái xẻng, "Đại loại như khắc tên gì đó ấy."
Hắn não động đều dựa vào cốt truyện trong phim ảnh, trong loại hoàn cảnh này tự nhiên xuất hiện đạo cụ, đều sẽ có tiến triển lớn vì nó nhất định liên quan đến vai chính.
"Không có, không có ký hiệu gì hết, cũng không có tên." Trần Ngưỡng kéo tay áo Triều Giản, bảo hắn đưa cái xẻng trong tay lại gần chút, tỉ mỉ kiểm tra.
"Chỗ này hình như là vết máu?"
Triệu Nguyên chỉ vào một chỗ, không quá chắc chắn nói: "Không biết phải không nữa? Nhưng tôi ngửi thấy mùi hình như là đúng."
Ngón tay của hắn dời qua bên trái: "Chỗ này cũng có, còn đây nữa!"
Tổng cộng ba chỗ đều rất mờ, không phải một loại hình họa nào đó, không đồng đều, giống như đã bị sơn đỏ từ lâu, rửa cũng rửa không sạch, để lại dấu vết.
Trần Ngưỡng nhìn ba dấu vết trên cái xẻng, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Triệu Nguyên não động không được ai đáp lại, hắn sốt ruột kêu: "Ngưỡng ca, anh cảm thấy......"
Triều Giản dùng cái bản mặt lạnh tanh của hắn liếc sơ qua một cái.
Triệu Nguyên lập tức câm miệng.
Trong hố cát yên tĩnh, gió biển thỉnh thoảng thổi qua, nhưng không hề dính dáng đến một chút vui thích.
Hai mắt Trần Ngưỡng đột nhiên trợn to: "Đi đào tay phải của thi thể."
Mọi người nghe rõ ràng, sắc mặt bị gió thổi nắng chiếu đều cứng đờ.
Hà Tường Duệ nhịn không được kêu rên: "Còn đào? Tôi không đào được nữa, hết sức rồi."
"Đừng có kêu la nữa, bớt chút sức lực đi, nơi này không phải thế giới hiện thực, đào hết nổi cũng phải đào." Triệu Nguyên trèo lên hố cát, duỗi tay xuống, "Ai không lên được thì nắm lấy tay tôi."
Thanh Phong nắm lấy Triệu Nguyên, bảo hắn kéo chính mình lên.

"Tiểu đạo trưởng, sao tay cậu lại nóng quá vậy," Triệu Nguyên nói, "Phát sốt hả?"
Thanh Phong hoa mắt gật đầu.
Triệu Nguyên không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vai cậu ta.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở bãi tắm rất lớn, lúc lạnh lúc nóng, khoảng cách thời gian rất ngắn.
Ban ngày gió biển thổi vù vù, ánh nắng như thiêu đốt, bọn họ đổ mồ hôi liên tục, ướt rồi lại khô, lặp đi lặp lại, không có quần áo để đổi, ban đêm nằm trong lều trại lạnh lẽo, thể chất kém quả thật chịu không nổi.
Triệu Nguyên liếc nhìn Trần Ngưỡng, dáng người tuy gầy, nhưng thể chất rất tốt, cõng Triều Giản không quá cố sức.
Ước chừng có khá nhiều cơ bụng.
Tầm mắt của Triệu Nguyên chuyển sang nơi tương ứng.
Một chiếc nạng đập tới, Triệu Nguyên ngã ngửa ra sau, suýt nữa tiểu ra quần vì sốc.
Trần Ngưỡng ngạc nhiên hỏi Triều Giản: "Tại sao cậu lại ném chiếc nạng?"
Triều Giản không rên một tiếng ném luôn chiếc nạng còn lại.
Sau đó, hắn đứng trên một chân cúi đầu nhìn xuống Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng một bên cảm thán mình cư nhiên có thể từ trong ánh mắt thiếu niên đọc hiểu ý tứ của hắn, một bên nhanh chóng trèo lên hố cát, duỗi hai cánh tay về phía hắn, nâng nâng cằm.
Triều Giản ấn vào cánh tay của Trần Ngưỡng, gập năm ngón tay lại, dùng sức leo lên.
Trần Ngưỡng túm được người lên, thở hổn hển nói: "Nạng là công cụ đi lại của cậu, đừng có tuỳ tiện ném như vậy."
Triệu Nguyên tranh thủ lúc Triều Giản khom xuống lấy nạng, liếc mắt nhìn Trần Ngưỡng giao lưu bí mật: Ca, là em sai, đều do em.
Trần Ngưỡng không hiểu ra sao cùng hắn giao lưu bằng mắt: Cậu lại làm sao thế ?
Triệu Nguyên muốn nói lại thôi: Em tự tìm đường chết.
Trần Ngưỡng: "......"
Triệu Nguyên kéo hai người Phùng Sơ và nhϊếp ảnh gia lên, hỏi Trương Kính Dương có muốn hắn kéo hay không.
Trương Kính Dương cự tuyệt, cậu ta nhanh nhẹn chống một tay nhảy ra khỏi hố cát.
Vừa đẹp trai lại vừa oách.
Đáng tiếc nhóm người xem ở đây không có tâm tình thưởng thức.
Trương Kính Dương đi tới trước mặt Trần Ngưỡng: "Tôi muốn xác nhận một chút, vừa rồi anh nói đào bàn tay phải hay là cánh tay phải? Hai khúc này không ở cùng một chỗ, cái trước chưa đào qua, cái sau đã đào được không ít."
"Tay phải." Trần Ngưỡng thở ra, "Cánh tay phải ngày mai hãy đào."
Anh ra hiệu bảo mọi người xem sắc trời: "Cần nhanh lên."
Bức hình ghép hình quá lớn, để thuận tiện mang theo, lúc ấy vừa ghép xong không bao lâu đã tháo hết ra, giờ này toàn bộ nằm trong túi của Trần Ngưỡng.
Trước khi tháo bức ảnh ghép ra bọn họ đã chụp hình lại, giờ này ai có điện thoại đều lấy ra kiểm tra từng bức một, sau khi xác định được phương hướng lập tức chạy nhanh qua đó, cắn răng bắt đầu một vòng mới của công trình đào cát, cơ bắp đều xuất hiện tình trạng co rút.
Trần Ngưỡng gần như là dùng lực độ của trẻ ba tuổi để đào cát.
Triều Giản giựt lấy cái xẻng của anh ném sang một bên: "Đừng có làm chướng mắt, nghỉ ngơi."
"Đúng đó, nghỉ ngơi đi Ngưỡng ca, không thiếu anh một người.

" Lỗ mũi của Triệu Nguyên phập phồng phập phồng, bộ dạng không hề giống giáo thảo ở trường như lúc vừa tiến vào, hiện giờ trông giống hệt dân chạy nạn.
Trần Ngưỡng không thể ngồi vững nên dựa vào Triệu Nguyên, định nghỉ ngơi một chút.
Triệu Nguyên phản ứng cực lớn đẩy Trần Ngưỡng ra, đẩy một nửa lại kéo trở về, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi."
"Ca, hiện giờ cả người em bủn rủn cứ như sắp xỉu ấy, anh đừng dựa vào em, dựa vào người bên kia của anh đi."
Vì thế Trần Ngưỡng dựa vào Triều Giản.
Triều Giản đẩy anh: "Toàn là mồ hôi, đừng có dựa gần tôi."
"Cậu cũng chẳng sạch hơn tôi là mấy đâu." Trần Ngưỡng cảm thấy cả người rã rời, "Được rồi mà, đừng nói nữa, tôi chỉ dựa một lát thôi."
Nhϊếp ảnh gia nói thầm: "Quan hệ của hai người thật tốt."
Triệu Nguyên và Hà Tường Duệ cùng nhau ngừng việc trong tay, lỗ tai vểnh lên.
Bầu không khí không hiểu sao có chút vi diệu.
Trần Ngưỡng dựa vào Triều Giản, chỉ cười chứ không nói gì.
Lúc này anh không còn sức để trò chuyện với những người khác, hay là chia sẻ một ít tin tức bên ngoài nhiệm vụ nữa.
Trần Ngưỡng có chút buồn ngủ, đầu đung đưa ngã lên trên vai Triều Giản, vô thức cọ nhẹ.
"Ngồi yên!" cả người Triều Giản căng chặt.
Trần Ngưỡng ngồi thẳng người, lấy tay áo lau mặt, anh cũng chẳng thể phân biệt được cái nào càng dơ hơn.
"Mệt mỏi thật."
Trần Ngưỡng sờ đến cái xẻng, lại bị Triều Giản giựt ra lần nữa.
"Sống dở chết dở, đào cái gì mà đào." Răng hàm sau của Triều Giản cắn bơ sữa, lông mày cau lại, nói nghe không quá rõ, "Qua một bên ngồi yên đi, đừng làm phiền tôi."
Cơ mặt Trần Ngưỡng co rút, tôi làm phiền cậu ở chỗ nào vậy? Aiz, thôi vậy - không cần cùng đứa nhỏ này đôi co, kệ đi.
Nghỉ ngơi một hồi, tay trái Trần Ngưỡng khôi phục một chút sức lực, đang định bắt đầu đào cát, đột nhiên nhớ tới một chuyện sơ sót, anh nghiêng thân thể về phía Phùng Sơ.
"Cậu là người nơi nào thế?"
Trần Ngưỡng thuần túy chỉ muốn trò chuyện với Phùng Sơ, nên kiếm một đề tài mở đầu có thể làm người ta tương đối thả lỏng, nhưng không ngờ đáp án của đối phương lại khiến anh như bị sét đánh.
Bình thành, Phùng Sơ nói.


(tên thành phố tui chém đó, tên gốc penang)
Trần Ngưỡng không thể khống chế tốt biểu tình trên mặt.
Hai bàn tay của Phùng Sơ đều bị rách da, cậu ta dùng bao nilon quấn mấy vòng che miệng vết thương, cho nên đào cát không được nhanh, nói cũng rất chậm: "Sao thế?"
Trần Ngưỡng không trả lời hắn, mà lại hỏi những người khác: "Mấy người là người ở đâu?"
"Tôi là dân Thanh Thành." Hà Tường Duệ nói.
Thanh Phong và nhϊếp ảnh gia đều gật đầu, bọn họ cũng thế.
Triệu Nguyên tất nhiên không cần phải nói, lần ở đảo Tiểu Doãn đã nói qua rồi.
Phùng Sơ lộ ra vẻ mặt bất ngờ: "Chỉ có một mình tôi không phải."
Trần Ngưỡng rũ mí mắt xuống, không để cho đám người Phùng Sơ thấy được cảm xúc trong mắt, anh vẫn luôn cho rằng tất cả những người làm nhiệm vụ đều là người của thành phố Thanh Thành.
Bây giờ có một ngoại lệ xuất hiện.
Chẳng lẽ suy đoán bấy lâu nay của anh phải bị lật đổ từ bây giờ?
Tại sao lại như vậy......
Trần Ngưỡng hỏi Phùng Sơ như thường: "Cậu vẫn luôn sống ở Bình thành hả?"
"Ừ, sinh ra, lớn lên, đi học đều ở tại đó, tôi chưa từng đến những thành phố khác." Phùng Sơ nói, "Lại nói tiếp, năm ngoái tôi thi đại học xong muốn đến Thanh Thành chơi, nhưng mà trong nhà xảy ra chuyện nên phải gác lại, nếu lần này có thể sống sót trở về, tôi nhất định sẽ đến thành phố của mọi người chơi.

"
"Bệnh viện phục hồi chức năng số chín, cầu Tam Liên, phố Đông...!Tôi có sách hướng dẫn du lịch của Thanh Thành."
Triệu Nguyên bổ sung cho Phùng Sơ một vài danh lam thắng cảnh.
Hà Tường Duệ không mặn không nhạt cùng tham gia thảo luận, chủ đề chỉ đề cập đến danh lam thắng cảnh của thành phố Thanh Thành.
Trần Ngưỡng không còn cách nào nói chuyện với Phùng Sơ, anh trở về bên cạnh Triều Giản với tâm trạng khó tả: "Hóa ra không phải tất cả nhiệm vụ giả đều đến từ Thanh Thành."
"Phương hướng của tôi là sai." Anh lẩm bẩm nói.
"Sai rồi thì sai rồi, lại tìm là được."
Triều Giản cúi đầu đào cát, đào vài phát đột nhiên đập cái xẻng xuống, nóng nảy thô thanh thở dốc, không đào nữa.
Trần Ngưỡng nhìn hắn như vậy, nhanh chóng dập tắt thông tin bùng nổ mà Phùng Sơ mang đến cho anh, nhẹ giọng trấn an: "Kiên trì nào."
Triều Giản lại cầm cái xẻng lên.
Khi tay phải của thi thể bị đào ra, tất cả mọi người không hề lộ ra vẻ hoảng sợ, vì đã quá mệt mỏi.
"Ca, chúng ta kế tiếp phải làm gì?" Triệu Nguyên bày ra bộ dạng của dân làm nhiệm vụ lão luyện, suy nghĩ đã có chút logic.

"Sau khi cái xẻng tự nhiên xuất hiện, anh bảo mọi người đi đào tay phải..."
Đầu óc hắn lóe lên: "Anh nghi ngờ cái xẻng có liên quan đến cái xác này hả?"
Trần Ngưỡng khảy khảy khúc hài cốt trên cát.
"Ahhhhh !!!" Hà Tường Duệ cả người đầy cơ bắp lại bắt đầu thét chói tai.
"Sao anh cứ thích rú lên thế hả?" Trương Kính Dương siết cổ anh ta, "Câm miệng đi nghe chưa, ầm ĩ chết đi được.

"
Trần Ngưỡng bảo Triệu Nguyên cầm hài cốt lên.
Triệu Nguyên rất biết ơn vì Trần Ngưỡng tin tưởng mình, nhưng hắn cảm thấy bản thân không có cách nào đảm đương việc này được.
Trần Ngưỡng không ép buộc Triệu Nguyên, cũng không có thời gian mở lớp giáo dục tư tưởng giáo, anh quay sang nhìn cộng sự của mình.
Triều Giản lạnh mặt, rõ ràng đang cực kì mất kiên nhẫn: "Đừng nhìn tôi, tôi sẽ không chạm vào thứ ghê tởm này."
Mười mấy giây sau, Triều Giản cầm hài cốt cách một tầng nilon, dưới sự chờ mong của Trần Ngưỡng đặt nó lên trên xẻng, lần lượt di chuyển các ngón tay đến chỗ ba điểm ấn ký.
Thế nhưng lại khớp!
Vừa vặn là động tác cầm xẻng.
Suy đoán của Trần Ngưỡng được nghiệm chứng, hô hấp của anh hơi rối loạn: "Quả nhiên là như thế."
Ai nấy cũng bày ra vẻ mặt khϊếp sợ.
"Chuyện này......!Như thế nào sẽ......"
"Chẳng lẽ chúng ta tưởng ngược rồi?"
Triệu Nguyên bất đầu thuật lại từ lều trại, ngắm bình minh và hoàng hôn, mắt không có tròng, bóng người không đầu chỉ đường, cái xẻng, xâu chuỗi những thông tin này lại với nhau, lỗ đen trong đầu bất đầu quay cuồng: "Một ngày nọ, có một đôi nam nữ tới bãi tắm này, bọn họ cùng nhau dựng lều trại, hai người không nhất định là tình nhân của nhau, có thể là người quen, quan hệ tương đối tốt."
"Người đàn ông kia, cũng chính là quỷ không đầu, hắn muốn ở trong phòng thay đồ nam quấy rối nữ nhân váy đỏ, kết quả bị phản sát(gϊếŧ ngược), bị chém đứt đầu, các bộ phận dư lại đều bị chôn ở dưới hố cát."
Triệu Nguyên đá đá cái xẻng bằng thiết: "Là dùng thứ này."
"Thi thể của quỷ không đầu không có trong hố cát, là vì hắn đã tự mình bò đi lên, còn cuốn sổ nhỏ là do lúc nữ nhân váy đỏ chôn xác làm rơi vào."
Hắn não động tự trang bị cánh quạt như vậy, người bình thường hoàn toàn theo không kịp, nhϊếp ảnh gia miễn cưỡng nghĩ nghĩ, đưa ra nghi hoặc của bản thân: "Vậy thì cô gái váy đỏ vì sao lại chết?"
"Quỷ không đầu gϊếŧ."
Triệu Nguyên nói: "Sau khi chết hắn biến thành quỷ báo thù, gϊếŧ người chặt xác, nhưng không nghĩ tới oán khí của chị gái váy đỏ quá lớn, trực tiếp biến thành lệ quỷ, sau đó toàn bộ khu tắm biển đều là thiên hạ của chị ta."
Thấy mọi người không bảo ngừng, Triệu Nguyên như nhận được một ngàn điểm ủng hộ, hắn tiếp tục nói: "Quỷ không đầu chỉ đường cho chúng ta tìm được cái xẻng, mục đích rất đơn giản, không có cái xẻng, ban đêm lệ quỷ sẽ không tiếp tục dẫn người ra khỏi lều đi đào cát nữa."
"Đám người chúng ta chết càng ít càng tốt, có lợi cho việc giúp hắn trừ khử lệ quỷ, đợi hắn tìm được đầu của chính mình, rời đi nơi này."
Nguyên một đám người, não động không được mấy cái, Thanh Phong là một trong số đó, hắn bị bệnh, nghe một hồi chỉ thấy choáng váng.
"Tôi cảm thấy không đúng."
Đôi môi chóc da của Thanh Phong đóng mở: "Dựa theo cách nói của Triệu Nguyên, vết máu là do cô gái váy đỏ khi lúc còn sống chôn xác để lại, lúc ấy cô ta còn sống, tay có da có thịt, cùng hài cốt hiện tại rất khác."
"Thế sao khúc xương này lại có thể khớp với ấn ký trên cái xẻng?"
Phùng Sơ vốn đã trở nên ít nói, nói tiếp:"Trừ khi lúc chôn, cũng không là phải người."
Trước mắt Trần Ngưỡng không hề báo trước tối sầm lại, anh kính hoàng kêu lên: "Nhanh! Mau quay về lều trại!"
Mặt trời đang lặn xuống.
Tất cả mọi người liều mạng chạy về lều của mình, giờ này bọn họ không quan tâm đến bất cứ điều gì, cũng quên đi mệt mỏi, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất vào lều trại.
Nhanh lên, phải nhanh lên.
Triệu Nguyên chạy được một đoạn rồi chợt quay đầu lại, hắn nhìn Trần Ngưỡng vẫn còn ở tại chỗ, lo lắng la lên: "Ca, chạy nhanh lên!"
"Cậu chạy trước đi."
Trần Ngưỡng nhanh chóng bỏ xương tay phải của thi thể vào trong túi xách, đặt nó cùng với các mảnh ghép hình và cái xẻng, đưa hết cho Triều Giản, bảo hắn cầm.
Khoảnh khắc đưa lưng về phía Triều Giản, Trần Ngưỡng gân cổ lên hét lên phía phòng thay đồ nữ: "Văn Thanh! Mặt trời lặn!"

Phòng thay đồ nữ, đồng xu của Văn Thanh cầm trong tay rơi xuống, leng keng leng keng lắc lư một hồi mới ngừng lại, hắn sửng sốt hai giây mới khom người đi nhặt, Văn Thanh khẽ thở dài thì thầm: "Gì chứ, quan tâm tôi làm gì, thật là......"
"Ai muốn cảm nhận được tình đồng đội kia chứ."
Văn Thanh hai tay đút túi đi ra phòng thay đồ, nhìn ánh hoàng hôn thật lớn trước mắt, hắn chậc một tiếng: "Nhìn cảnh đẹp này xem, giống y như thật vậy."
Trần Ngưỡng cõng Triều Giản nên chạy không nhanh, Văn Thanh rất nhanh đã đuổi kịp bọn họ.
"Những người khác đâu?"
Trần Ngưỡng thở hổn hển: "Đều vào lều trại hết rồi."
"Mặc kệ hai người luôn." Văn Thanh ha hả, "Nhóm người thiểu năng trí tuệ này, lúc nguy nan ngược lại ai nấy đều thông minh lên ấy nhỉ."
Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi máu tươi trong gió biển, mặt anh biến sắc.
"Là mùi máu, còn có chút mùi thối." Văn Thanh nhìn mắt biển rộng, "Chẳng lẽ sẽ có thi thể hoặc là hài cốt nổi phình lên?"
"Sau khi mặt trời lặn bãi tắm thoạt nhìn rất thú vị, tôi có nên ra khỏi lều đi dạo không nhỉ."
Trần Ngưỡng dùng cánh tay nâng Triều Giản trên lưng, hô hấp như đứt đoạn: "Đừng tìm chết."
Quần áo bị kéo, sức lực không nhỏ, Trần Ngưỡng tức giận quay đầu lại: "Bảo cậu đừng tìm chết, cậu còn muốn lôi kéo chúng tôi đi cùng cậu hả? "
"Coi anh nói kìa." Văn Thanh vươn tay, "Đưa túi cho tôi.

"
Yêu cầu rất đột ngột.
Trần Ngưỡng dừng lại, nghi ngờ nói: "Cậu chắc chứ ?"
Văn Thanh trực tiếp cầm đi, lười biếng giơ tay lên: "Soái ca, Hạt Dẻ, ngủ ngon, ngày mai gặp."
Trần Ngưỡng tiếp tục chạy, ba thứ nằm trong túi xách đều là vật nguy hiểm, không có cái nào là vật bình thường hết.
Vậy mà Văn Thành lại chủ động cầm đi.
Không biết là vì muốn có trải nghiệm kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, hay là xuất phát từ tâm thái gì nữa.
Trần Ngưỡng chạy đến trước lều của Triều Giản, vội vàng đặt hắn xuống: "Mau vào đi."
Triều Giản chống nạng, ánh mắt xẹt qua mặt biển và bãi biển: "Đi nhanh về lều của anh đi."
"Đi."
Hắn dùng nạng đẩy Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng băng qua lều trại Thanh Phong, đi về phía lều của mình: "Cậu cũng mau vào lều đi, đừng đứng ở bên ngoài nữa, tìm manh mối cũng không thể mạo hiểm làm như vậy."
Triều Giản căng hàm dưới đứng tại chỗ, đến khi Trần Ngưỡng vào lều trại, kéo khóa lên, hắn mới chống nạng xoay người.
Đúng lúc này, Văn Thanh từ trong lều đi ra, hắn đứng ở lối vào cười tủm tỉm gọi Triều Giản, trong mắt hiện lên vẻ mời gọi đáng sợ.
Mục đích rất rõ ràng, hắn muốn tìm người cùng ngắm mặt trời lặn, chơi trò chơi.
Triều Giản cười lạnh một tiếng, cho Văn Thanh một ánh mắt "Tao không phải là người cô đơn" .
Ẩn ý là ta không giống ngươi, chết đi cũng không ai đoái hoài đến.
Văn Thanh: "......"
Hắn hậm hực bĩu môi: "Khoe khoang tình đơn phương méo gì chứ, lại không ăn được, hứ.

"
.
Mùi hôi thối trên bãi tắm càng ngày càng nồng nặc, giống như là bị người đè đầu nhét vào trong một túi thịt thối rữa, áp sát vào miệng mũi.
Vào lều trại thì lại không ngửi thấy mùi gì.
Văn Thanh híp mắt nhìn bầu trời nhanh chóng chìm xuống, trong miệng nói gì đó, cúi người trở về lều.
Trần Ngưỡng nằm trong lều, lồng ngực lên xuống kịch liệt, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Mặt trời mọc và mặt trời lặn đến quá nhanh khiến bọn họ không kịp phòng ngừa.
Trần Ngưỡng mới than xong, bên ngoài đã tối om, không có một tia sáng.
Cả căn lều dường như bị một lớp vải đen thật dày bao phủ.
Lưng Trần Ngưỡng quá ướt, nên anh nghiêng người sang một bên để cho mau khô.
Triệu Nguyên não động không hoàn toàn sai, đêm qua Chung Danh đã dùng cái xẻng thiết để đào cát, bây giờ bọn họ đã lấy đi, đêm nay sẽ không đào được.
Mà quỷ lại không thể đến gần lều trại.
Trừ phi Văn Thanh bị ma quỷ mê hoặc, tự xách cái xẻng đi ra khỏi lều.
Trần Ngưỡng cảm thấy khả năng này cực kỳ thấp.
Văn Thanh là một game thủ kỳ cựu, số thẻ thân phận của hắn chắc chắn không daì.
Trần Ngưỡng lại nghĩ tới Phùng Sơ, vẫn phải nói chuyện mới được.
Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, lần này sau khi mặt trời mọc phải trò chuyện với cậu ta, còn phải nói đến kỹ càng tỉ mỉ.
Trần Ngưỡng cảm thấy Phùng Sơ chính là điểm đột phá.
Dù là nhiệm vụ lần này, hay là bối cảnh quan hệ đến toàn bộ nhiệm vụ.
Đúng rồi, còn chưa hỏi số thẻ thân phận của Phùng Sơ là bao nhiêu số, cậu ta là người mới, người ngoài Thanh Thành cũng sẽ có bảy chữ số sao?
Bên ngoài thật yên tĩnh.
Trần Ngưỡng quyết định đêm nay không ngủ, anh điều chỉnh tần số nhịp tim của mình và bắt đầu đếm, anh muốn biết mình đếm đến bao nhiêu thì bình minh sẽ ló dạng.
Thời gian trên điện thoại ngừng lại, làm anh không thể biết được thời gian của ngày và đêm dài ngắn là bao nhiêu.
Để tìm ra quy luật, anh không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài phương pháp này.
"Bang bang!"
Bên ngoài lều trại đột nhiên vang lên tiếng động.
Mi mắt Trần Ngưỡng giật giật.
Âm thanh kia tựa như đang chặt một thứ gì đó, lưỡi dao đụng vào xương cốt rồi kẹt lại.
Người chặt chợt trở nên mất kiên nhẫn và bắt đầu vung cánh tay chém loạn xạ.
"Bang bang bang bang bang !!!"
"Bang bang bang bang bang bang bang bang --"
"bang bang bang!"